Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 211
Sau khi Tô Tình nói xong, Chu Dục Văn hoàn toàn ngây người ra một lúc, có chút hoài nghi nhìn về phía Tô Tình ở ghế phụ.
Mà Tô Tình lại không có ý định tiếp tục giả vờ, gật đầu nói: “Ngươi đừng đoán nữa, chính là như ngươi nghĩ đấy. Hơn nữa, các nàng buổi chiều đã gặp mặt rồi, không sai đâu, cảnh tượng còn khoa trương hơn ngươi nghĩ. Với tính tình xấu của Nghiên Nghiên, khẳng định là phải động thủ.” “Ở trước mặt mọi người, trực tiếp tát cho Đào Điềm một cái.” Chuyện này đích xác là Trịnh Nghiên Nghiên có thể làm ra, nhưng bây giờ vấn đề không phải là cái này, Chu Dục Văn đã chuẩn bị gọi điện thoại.
Nói thật, kỳ thực Chu Dục Văn có chút tức giận.
Tô Tình đã sớm biết.
“Tại sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết? Các nàng đã gặp mặt?” “Ừm!” Chu Dục Văn muốn gọi điện thoại.
Mà Tô Tình lại chậm rãi nói: “Ta khuyên ngươi không nên gọi điện thoại.” Tô Tình giống như một nàng Mỹ Nhân Ngư, đôi chân đẹp được bọc trong chiếc quần dài màu đen thu gọn cả lại trên ghế ngồi, đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết tựa vào mép ghế.
Tô Tình một tay gối lên đầu, nói với Chu Dục Văn: “Loại chuyện này, ngươi có đến đó cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ làm chính mình thêm xấu hổ mà thôi.” Chu Dục Văn nghĩ lại thấy đúng là vậy.
Thấy Chu Dục Văn có vẻ muốn tin mình, Tô Tình mới mỉm cười.
Nàng cũng nên để Chu Dục Văn biết, mình là người hữu dụng.
Phải biết, chỉ có nữ nhân mới hiểu rõ nữ nhân nhất, mà bản thân nàng, dù sao cũng là nữ nhân sắp ba mươi tuổi rồi.
Nàng nghiêng đầu qua hỏi Chu Dục Văn: “Ngươi không muốn biết buổi chiều đã xảy ra chuyện gì sao?” Chu Dục Văn nói: “Ngươi muốn nói thì nói nhanh lên đi chứ?” “Cầu ta đi.” Tô Tình lại có chút đắc ý, quỳ gối trên ghế phụ, ung dung nhìn Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nghe vậy liền trợn trắng mắt.
Được thôi, ta cầu ngươi chứ gì? Ta cho ngươi cầu này.
Chu Dục Văn làm bộ muốn luồn tay vào áo Tô Tình để cù lét nàng.
Tô Tình lập tức ha ha ha cười xin tha, nói: “Ai nha, lão công ta sai rồi, Chu Dục Văn, ta sai rồi.” “Nói hay không nói, nói không! Đừng cù nữa!” Chu Dục Văn nói: “Ngươi đúng là thích ăn đòn mà.” Tô Tình lại chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ngươi xem có lão bà nhà ai còn giúp lão công đi tán tỉnh tiểu muội muội khác không?” “Vợ trước, cảm ơn nhé.” Chu Dục Văn đưa tay một phát tóm lấy đùi Tô Tình.
“Hừ!” Tô Tình vẫn rất hưởng thụ việc Chu Dục Văn chiếm tiện nghi của mình.
Tô Tình nói cho Chu Dục Văn, Trịnh Nghiên Nghiên chung quy vẫn là tiểu nha đầu, kỳ thực chẳng có gì đáng ngại.
Chủ yếu vẫn là Đào Điềm kia.
“Nàng thật không đơn giản, ngươi phải chú ý một chút, kiếp trước chúng ta chẳng phải thường xuyên nghe tin tức về nàng sao.” Chu Dục Văn nói: “Lại không đơn giản thì cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi.” “Còn tiểu nha đầu à, ngươi có biết không, Nghiên Nghiên tát nàng một cái, liền bị nàng ta tát trả lại ngay lập tức.” “Nàng tát Nghiên Nghiên?” Điều này khiến Chu Dục Văn bất ngờ, phải biết, Trịnh Nghiên Nghiên dù sao cũng là bạn gái của mình, còn Đào Điềm, mặc dù có mập mờ, nhưng cuối cùng vẫn chưa phải bạn gái của mình.
Điểm này, Chu Dục Văn vẫn phân biệt rõ ràng.
“Sao nào? Ngươi đau lòng à?” Nhìn thấy biểu lộ của Chu Dục Văn, Tô Tình có chút ghen tuông.
Mà Chu Dục Văn lại không có tâm tư tán tỉnh với nàng, ngược lại hỏi rốt cuộc là chuyện thế nào?
“Hừ.” Tô Tình bất mãn hừ một tiếng nũng nịu, nhưng vẫn thành thật kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra buổi chiều.
Đơn giản là Trịnh Nghiên Nghiên muốn đi gây sự với Đào Điềm, nhưng lại bị Đào Điềm đáp trả thẳng thừng.
“Sau đó ta định gọi điện thoại nói cho ngươi biết đấy, nhưng là Trịnh Nghiên Nghiên không cho.” Tô Tình nói với giọng có chút châm chọc.
“Vậy sao bây giờ ngươi lại nói cho ta?” “Nàng lúc đó không cho, chứ đâu có nói không cho phép ta bây giờ nói cho ngươi.” Tô Tình thản nhiên nói.
Chu Dục Văn hết cách rồi, Tô Tình này, cái gì cũng hiểu, rõ ràng là cố ý.
Chu Dục Văn nhịn không được chỉ tay vào Tô Tình, nói: “Ngươi đó, ngươi đúng là cố ý mà.” “Thì sao chứ? Nàng cướp lão công của ta, ta không thể dạy dỗ nàng à? Hừ!” Tô Tình nói.
Chu Dục Văn không thèm để ý đến nàng, lại hỏi: “Vậy chuyện tối nay là sao nữa?” “Buổi tối nàng đi tìm Đào Điềm đối chất, kỳ thực cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng nàng cứ nhất quyết muốn đi, xem bộ dạng là không muốn cho ngươi biết, muốn tự mình giải quyết.” “Nàng nghĩ cũng thật ngây thơ, nàng không hiểu rõ, vấn đề kỳ thực là nằm ở trên người ngươi. Nhưng vì bị Đào Điềm mắng cho một trận, mắng đến sợ rồi, sợ ngươi thật sự chia tay với nàng, ta đoán tối nay cũng chẳng nói ra được lý do gì đâu.” Nói đến đây, Tô Tình lại vươn vai một cái, nàng nói: “Ta vốn định đi theo xem náo nhiệt một lúc, kết quả lại thấy ngươi đăng vòng bạn bè.” “Xem náo nhiệt làm sao quan trọng bằng đi ăn cơm với lão công chứ, lão công, ngươi nói xem ta có ngoan không?” Tô Tình nói xong câu cuối liền cười hì hì.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi ngoan cái nỗi gì, ngươi đây chẳng phải là đâm sau lưng tỷ muội của ngươi sao?” “Nàng đã cướp lão công của ta rồi, ta còn xem là tỷ muội gì nữa? Ta không đi theo Đào Đại Sữa đánh thêm hai cái đã là nể mặt nàng lắm rồi.” “Ai, ta lười nói với ngươi nữa, các nàng đang ở đâu, ta đi tìm các nàng.” “Ta khuyên ngươi đừng đi.” Tô Tình thấy Chu Dục Văn vẫn còn muốn đi, thật sự không hiểu nổi. Chu Dục Văn chắc chắn cũng biết, mình đến đó cũng vô dụng thôi.
Nhưng mà thái độ thì phải có chứ.
Hơn nữa Tô Tình đang ở đây, mình phải thể hiện thái độ.
Tô Tình nói: “Ngươi đi cũng không giải quyết được gì đâu.” Người ta nếu muốn tránh ngươi, tức là không muốn cho ngươi biết.
“Ngươi đi thì giúp được gì chứ? Ngươi nghĩ cho kỹ đi, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Trịnh Nghiên Nghiên là bạn gái của ngươi, còn Đào Điềm kia thì sao, học tỷ thuần dục đó, ngươi bỏ xuống được à?” Tô Tình vừa nói vừa xòe bàn tay hoặc mu bàn tay cho Chu Dục Văn xem, ngón tay nàng thon dài, trắng như tuyết, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Chu Dục Văn biết Tô Tình nói không sai, đưa tay muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Tình.
Tô Tình lại tránh đi, khúc khích cười tinh nghịch ở bên kia, nói: “Ta cũng không phải vô dụng đâu nhỉ? Chuyện này, nếu không phải ta nói cho ngươi biết, có phải ngươi chẳng biết gì không?” Chu Dục Văn gật đầu: “Lời này của ngươi nói không sai.” “Vậy ta hỏi ngươi thử xem, tiếp theo ta nên làm gì bây giờ?” Chu Dục Văn hỏi.
“Tiếp theo? Tiếp theo chẳng cần làm gì cả. Các nàng vì ngươi mà tranh giành tình nhân, chẳng phải là điều ngươi thích sao? Nghiên Nghiên này thì, đơn thuần thì đơn thuần thật, nhưng cảm xúc không ổn định, không thích hợp làm bạn gái ngươi. Còn Đào Điềm, cô gái này tâm cơ quá sâu, ngươi chơi đùa với nàng là được rồi. Cứ để các nàng đấu đá đi, đấu đến chết đi sống lại cũng được. Thực sự không xong thì nói chán ghét ngươi rồi, không đấu nữa, ngươi tìm lý do vứt bỏ cả hai không được sao? Ngươi thật sự định kết hôn với người ta à? Chu Dục Văn, ta nói cho ngươi biết, lão bà của ngươi chỉ có thể là ta. Ngươi ở bên ngoài chơi thế nào cũng không sao, nhưng ngươi phải biết đường về nhà, hiểu không!” Chu Dục Văn không còn lời nào để nói, hắn nói: “Trước kia không nhận ra, bây giờ mới phát hiện ngươi thật là xấu xa.” “Còn không phải tại ngươi sao? Không nói tiếng nào đã mua xe mui trần, lại còn mua X7. Ngươi mau nói cho ta biết, tiền ở đâu ra?” Tô Tình hỏi.
Chu Dục Văn nói là kiếm được chứ sao.
“Sao ngươi kiếm tiền nhanh như vậy?” “Ngươi nói nhảm à, đều đã trùng sinh trở về rồi, kiếm chút tiền không phải là quá đơn giản sao.” “Thế nhưng tại sao ta lại không kiếm được chứ!” Tô Tình có chút không phục.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi ngốc.” “Không được nói ta ngốc!” Tô Tình không phục.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi vốn dĩ ngốc mà!” “Hồi đó lúc mới yêu đương hẹn hò với ngươi, hỏi ngươi đang ở đâu, ngươi lại nói ngươi đang ở dưới đám mây hình thiên nga kia.” “Ai mà biết được đám mây đó ở chỗ nào cơ chứ!” Tô Tình nghe vậy liền ha ha ha bật cười, nàng nhớ lại lần đó, nàng nói lúc ấy đang ngắm mây đến mê mẩn, sau đó ngươi gọi điện tới, ta liền nói thẳng ra luôn.
Bây giờ nghĩ lại, thật rất ngọt ngào.
Chu Dục Văn hỏi: “Ngươi có phải cảm thấy mình lúc đó rất đáng yêu không?” “Không đáng yêu sao!” “Lúc đó ta phải mò mẫm cả nửa ngày mới tìm được ngươi đấy!” Tô Tình nghe vậy lại ha ha ha cười, nói: “Vậy sao lúc đó ngươi không nói cho ta biết.” “Lúc đó… Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Còn có cái lần ngươi thi bằng lái hồi nghỉ hè ấy, thi môn 2 ba lần, môn 3 bốn lần! Sau đó vất vả lắm mới lấy được bằng lái, vui quá trời nhất định đòi lái xe!” Chu Dục Văn lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Ai nha, ngươi đừng nói nữa!” Tô Tình lập tức nhớ tới chuyện đó, chạy tới che miệng Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn lại không nể nang gì, nói thẳng: “Lên xe rồi cứ lẩm bà lẩm bẩm cái gì mà chân trái phanh, chân phải ga!” “Loay hoay nửa ngày trời, xe cứ đứng im, còn bảo xe nhà ta bị hỏng!” “Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói nữa mà, lão công!” “Đại tỷ ơi, phanh tay ngươi còn chưa hạ, xe đi thế nào được chứ?” Nghe Chu Dục Văn kể xong những chuyện này, Tô Tình lập tức ngượng ngùng cười hì hì ở bên kia. Chu Dục Văn nghĩ đến những chuyện ngốc nghếch dễ thương trước kia với Tô Tình, cũng không còn gì để nói.
“Còn cái lần đi du lịch nữa, ta chẳng buồn nói!” “Vậy thì đừng nói nữa!” “Còn chuyện ly hôn nữa, cái lần ly hôn ấy, ngươi thấy đầu óc bình thường có nghĩ ra được chuyện đó không?” “Đừng nói nữa!” Chu Dục Văn mà còn nói tiếp như vậy, Tô Tình sẽ thật sự tức giận mất.
Chu Dục Văn ngược lại đã học khôn ra, không nói hết nữa. Nữ nhân chính là không nói lý lẽ như vậy, bị Chu Dục Văn nói trúng chỗ đau, lập tức liền nói: “A, hóa ra ngươi cũng nhớ kỹ nhỉ, thảo nào lúc ta nói ly hôn, ngươi vui vẻ như thế, ngươi chính là muốn bỏ ta để thay người khác.” “Đúng đúng, ngươi nói đúng hết.” Tô Tình mím cái miệng nhỏ nhắn, hồi lâu sau vẫn cúi đầu nhận sai: “Được rồi, lão công ta sai rồi, đều là ta không tốt, ta là lão bà ngốc nghếch của ngươi.” “...” Chu Dục Văn hết cách rồi, nha đầu này sao lại không ương bướng nữa vậy?
Hết cách, Chu Dục Văn chỉ có thể ôm lấy Tô Tình nói: “Thôi được rồi, biết sai sửa đổi là tốt rồi, tha thứ cho ngươi.” Tô Tình bĩu môi nói: “Ta đúng là không biết kiếm tiền.” “Cho nên ngươi cứ học hành cho tốt, tương lai ta mở công ty cho ngươi, như vậy không phải rất tốt sao.” “Vậy ngươi có thể cho ta hai vạn tệ không?” Mắt Tô Tình lập tức sáng long lanh, giơ ra hai ngón tay.
Chu Dục Văn hỏi: “Ngươi xin tiền làm gì?” “Để mua chút quà cho mẹ vợ của ngươi chứ sao. Mẹ vợ ngươi là một nữ giáo sư đã ly hôn, một mình nuôi lão bà của ngươi lớn từng này không dễ dàng gì, ngươi không thể thương mẹ vợ ngươi một chút sao?” Tô Tình chu miệng nhỏ, dụi vào ngực Chu Dục Văn nũng nịu.
Lời này ngược lại là thật.
Chu Dục Văn mặc dù đã ly hôn với Tô Tình, nhưng mẹ vợ đối xử với hắn thật sự không có gì để chê. Lúc ly hôn, mẹ vợ còn nói không nhận người con gái này nữa kia.
Tô Tình đúng là đầu óc không bình thường, nhưng mẹ vợ đối với hắn thật sự rất tốt.
Trước kia không có năng lực hiếu kính mẹ vợ, bây giờ trùng sinh trở về đã có tiền rồi.
Chu Dục Văn trực tiếp lấy điện thoại chuyển cho Tô Tình 20.000 tệ, nói: “Đối xử tốt với mẹ ta một chút!” Tô Tình hì hì cười một tiếng, ngẩng cái đầu nhỏ lên nói: “Ngươi cũng đâu có thừa nhận ta là lão bà của ngươi, sao còn gọi mẹ ta?” Chu Dục Văn nói: “Ngươi là ngươi.” “Ta và mẹ vợ có tình cảm riêng!” “Xì ~ Không có ta, ngươi với mẹ ta thì có tình cảm gì được chứ!” Tô Tình bĩu môi.
Chu Dục Văn không thèm để ý Tô Tình.
Nói: “Đi thôi, cũng không còn sớm nữa.” “Ta đoán chắc Nghiên Nghiên các nàng cũng nói chuyện xong rồi, ta đưa ngươi về, ngươi tiếp tục giúp ta dò la tình báo.” Tô Tình nghe Chu Dục Văn muốn đưa mình đi, có chút lưu luyến không nỡ, nàng mím môi hỏi: “Ngươi cứ thế muốn đuổi ta đi à?” Chu Dục Văn nói: “Chứ sao nữa?” Tô Tình rất không vui, vốn đang ôm Chu Dục Văn, nghe hắn nói muốn đưa mình đi, liền ngồi lại vào ghế phụ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Ta nói với bọn họ là ra ngoài đón bạn học, tối không về cũng không sao.” Kỳ thực bộ dạng cao lãnh Bạch Nguyệt Quang hôm nay của Tô Tình, cộng thêm những lời nàng vừa nói, khiến Chu Dục Văn rất muốn ngủ với nàng, nhưng lại sợ sau khi ngủ với nàng xong sẽ lại rước thêm phiền phức.
Cho nên Chu Dục Văn nói thôi bỏ đi, ngày mai cũng không phải cuối tuần.
“Ta bây giờ khác xưa rồi, ta sợ ngày mai ngươi không xuống giường nổi đâu.” “Khoác lác.” Tô Tình không tin.
Chu Dục Văn nói: “Kiếp trước ta chỉ là sợ làm đau ngươi thôi, lần này ta chẳng cần thương hoa tiếc ngọc gì nữa, thật sự có thể khiến ngươi không xuống giường nổi đấy.” Tô Tình dĩ nhiên không tin, hơn nữa còn đưa đầu qua khiêu khích: “Vậy ngươi thử xem?” “Bây giờ cũng là lúc ta mềm mại nhất, kiếp trước ngươi chẳng phải nói chưa từng được hưởng qua lúc ta mềm mại nhất sao? Vậy bây giờ ta cho ngươi.” Tô Tình lại chủ động dịch sát lại gần, ôm cổ Chu Dục Văn nói.
Nhìn dáng vẻ nàng đeo cặp kính gọng tri thức kia.
Chu Dục Văn không nói nhảm nữa, một tay ôm ngang lấy Tô Tình.
“A!” Tô Tình còn chưa kịp phản ứng, Chu Dục Văn đã trực tiếp ngả ghế ra, đè Tô Tình xuống dưới thân.
Tô Tình ban đầu giật nảy mình, nhưng rất nhanh lại bắt đầu cười khúc khích.
Chủ động hôn lên môi Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn thì hôn lên cổ Tô Tình.
Chiếc quần lửng màu đen này của Tô Tình rất dễ cởi, lại không có thắt lưng.
Về cơ bản chỉ cần kéo xuống một cái.
Là có thể lộ ra đôi chân dài thon đẹp.
“Tiểu yêu tinh, xem ta thu thập ngươi thế nào.” Chu Dục Văn và Tô Tình đã bên nhau mấy năm, căn bản không cần giả vờ gì cả, chỉ muốn cho nàng biết sự lợi hại của mình mà thôi.
Áo sơ mi trắng cũng không nhất thiết phải cởi từ chiếc cúc trên cùng.
Trực tiếp giật bung từ giữa ra.
Tô Tình cũng ha ha ha cười, nói: “Ta lại muốn xem xem ngươi có khoác lác không đây!” Cứ như vậy, ngay khi hai người chuẩn bị bắt đầu màn chính.
Điện thoại của Chu Dục Văn đột nhiên vang lên.
Chu Dục Văn nhìn xem, là Trịnh Nghiên Nghiên gọi tới.
Lập tức tỉnh táo lại.
Tô Tình lúc này cũng bị Chu Dục Văn đè ngửa ra, kết quả Chu Dục Văn vậy mà lại đi nghe điện thoại, Tô Tình có chút không vui, hỏi: “Ai vậy?” Chu Dục Văn nói: “Điện thoại của Nghiên Nghiên.” “Lát nữa hẵng nghe đi, thời khắc quan trọng như vậy, sao lại nghe điện thoại chứ?” Tô Tình càng thêm không vui.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi nói đùa gì vậy, đây là điện thoại của bạn gái ta, sao ta có thể không nghe?” “Ta còn là lão bà của ngươi đây!” Nghe Chu Dục Văn nói vậy, Tô Tình càng thêm bực bội.
Giờ phút này áo sơ mi trắng của Tô Tình đã bị kéo bung ra một nửa.
Có điều bên trong áo sơ mi Tô Tình mặc là áo hai dây nhỏ màu trắng, nên cũng không lộ ra gì, nhiều lắm là trong không gian tối tăm của xe, bờ vai Tô Tình trông có vẻ trắng như tuyết.
Chu Dục Văn không để ý đến Tô Tình, vẫn nhận nghe điện thoại.
“Alo, lão công, đang làm gì đó?” Giọng Trịnh Nghiên Nghiên có chút mềm mại, không giống như trước đây. Chu Dục Văn nói: “À, ta đang ở ngoài ăn cơm với Lưu Thạc đây, sao vậy?” Hai ghế ngồi của chiếc BMW M4 ngả ra, vừa vặn có thể ghép thành một chiếc giường nhỏ.
Chu Dục Văn bây giờ đang nửa quỳ trong xe nghe điện thoại.
Còn Tô Tình thì ngọc thể nằm đó, tay chống đầu, buồn chán nhìn Chu Dục Văn nói chuyện điện thoại.
Trịnh Nghiên Nghiên vừa rồi bị bắt nạt thậm tệ như vậy, khẳng định muốn tìm Chu Dục Văn để tìm kiếm an ủi. Chu Dục Văn hỏi nàng sao vậy, cảm giác giọng nói như vừa mới khóc xong.
“Không có gì, chỉ là nhớ ngươi thôi, hôm nay còn chưa được ăn cơm tối với ngươi.” Trịnh Nghiên Nghiên lí nhí nói.
Chu Dục Văn nói: “À, không sao đâu, ngươi thấy vòng bạn bè ta đăng rồi à?” “Ta đăng chơi thôi.” Chu Dục Văn cảm thấy Trịnh Nghiên Nghiên chắc chắn đã chịu ấm ức, nên hàn huyên thêm vài câu với nàng.
Chỉ là Tô Tình ở một bên thấy Chu Dục Văn quan tâm Trịnh Nghiên Nghiên như vậy thì rất ghen.
Ngươi cứ nói là ngươi thích cô nương 18 tuổi đi.
Ta bây giờ cũng là 18 tuổi được không hả!
“Hừ!” Tô Tình bất mãn hừ một tiếng nũng nịu.
Chu Dục Văn trừng mắt nhìn nàng một cái.
Tô Tình lại giả vờ ngây thơ không thèm để ý, còn nghiêng đầu qua. Không sai, nàng chính là cố ý.
Cố ý để Trịnh Nghiên Nghiên nghe thấy.
Nhưng kỳ lạ là, Trịnh Nghiên Nghiên dường như không nghe thấy gì, nàng hỏi Chu Dục Văn đang ăn cơm ở đâu.
Chu Dục Văn nói: “Ở ngay bên ngoài trường thôi.” “Ta đến tìm ngươi được không?” Trịnh Nghiên Nghiên hỏi.
Tô Tình thấy Trịnh Nghiên Nghiên không thèm để ý đến mình, càng thêm bất đắc dĩ. Nhưng nhìn thấy Chu Dục Văn nói chuyện điện thoại với Trịnh Nghiên Nghiên, Tô Tình thật sự ghen tị, đây chính là lão công của mình cơ mà!
Suy nghĩ một chút, Tô Tình đột nhiên biết phải làm gì.
Nàng trực tiếp cởi quần dài của mình ra.
Để lộ đôi chân dài trắng như tuyết.
He he, như vậy lát nữa Chu Dục Văn cũng tiện hơn rồi còn gì.
Quả nhiên, khi Chu Dục Văn nhìn thấy Tô Tình đang cởi quần, ánh mắt cũng liếc qua bên đó.
Mà Tô Tình rất hài lòng với ánh mắt của Chu Dục Văn, cười hai tiếng, sau đó trực tiếp gác đôi chân đẹp của mình lên đùi Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nhìn dáng vẻ đắc ý kia của nàng, trong lòng có chút cạn lời.
Có lẽ đây chính là sự tương phản chăng.
Đeo cặp kính gọng tri thức, mặc áo sơ mi trắng, một dáng vẻ cao lãnh, nhưng lại đang trêu chọc mình ở đây.
Chu Dục Văn một tay vuốt ve chân nhỏ của Tô Tình, một bên nói chuyện điện thoại với Trịnh Nghiên Nghiên, hắn nói: “Ừm, ngươi có chuyện gì gấp à? Kỳ thực bên ta cũng sắp xong rồi.” “Không có, chỉ là nhớ ngươi thôi.” Chu Dục Văn nói: “À, vậy ta về nhà ngay đây.” “Hay là ngươi lái xe thẳng đến nhà ta đi, vừa hay đem xe về luôn. Đúng rồi, ngươi mời bạn cùng phòng ăn cơm rồi chứ?” Chu Dục Văn tay mân mê chân nhỏ của Tô Tình, vừa nói chuyện với Trịnh Nghiên Nghiên.
Nhưng mà Tô Tình lại không hề ngoan ngoãn, bàn chân nhỏ của nàng đặt trên bụng Chu Dục Văn, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới.
“Ừm, mời rồi.” Trịnh Nghiên Nghiên trả lời.
Chu Dục Văn ngăn động tác tiếp theo của Tô Tình lại, trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi nói với Trịnh Nghiên Nghiên: “Được, ta về ngay đây.”
Mà Tô Tình lại không có ý định tiếp tục giả vờ, gật đầu nói: “Ngươi đừng đoán nữa, chính là như ngươi nghĩ đấy. Hơn nữa, các nàng buổi chiều đã gặp mặt rồi, không sai đâu, cảnh tượng còn khoa trương hơn ngươi nghĩ. Với tính tình xấu của Nghiên Nghiên, khẳng định là phải động thủ.” “Ở trước mặt mọi người, trực tiếp tát cho Đào Điềm một cái.” Chuyện này đích xác là Trịnh Nghiên Nghiên có thể làm ra, nhưng bây giờ vấn đề không phải là cái này, Chu Dục Văn đã chuẩn bị gọi điện thoại.
Nói thật, kỳ thực Chu Dục Văn có chút tức giận.
Tô Tình đã sớm biết.
“Tại sao bây giờ ngươi mới nói cho ta biết? Các nàng đã gặp mặt?” “Ừm!” Chu Dục Văn muốn gọi điện thoại.
Mà Tô Tình lại chậm rãi nói: “Ta khuyên ngươi không nên gọi điện thoại.” Tô Tình giống như một nàng Mỹ Nhân Ngư, đôi chân đẹp được bọc trong chiếc quần dài màu đen thu gọn cả lại trên ghế ngồi, đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng như tuyết tựa vào mép ghế.
Tô Tình một tay gối lên đầu, nói với Chu Dục Văn: “Loại chuyện này, ngươi có đến đó cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ làm chính mình thêm xấu hổ mà thôi.” Chu Dục Văn nghĩ lại thấy đúng là vậy.
Thấy Chu Dục Văn có vẻ muốn tin mình, Tô Tình mới mỉm cười.
Nàng cũng nên để Chu Dục Văn biết, mình là người hữu dụng.
Phải biết, chỉ có nữ nhân mới hiểu rõ nữ nhân nhất, mà bản thân nàng, dù sao cũng là nữ nhân sắp ba mươi tuổi rồi.
Nàng nghiêng đầu qua hỏi Chu Dục Văn: “Ngươi không muốn biết buổi chiều đã xảy ra chuyện gì sao?” Chu Dục Văn nói: “Ngươi muốn nói thì nói nhanh lên đi chứ?” “Cầu ta đi.” Tô Tình lại có chút đắc ý, quỳ gối trên ghế phụ, ung dung nhìn Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nghe vậy liền trợn trắng mắt.
Được thôi, ta cầu ngươi chứ gì? Ta cho ngươi cầu này.
Chu Dục Văn làm bộ muốn luồn tay vào áo Tô Tình để cù lét nàng.
Tô Tình lập tức ha ha ha cười xin tha, nói: “Ai nha, lão công ta sai rồi, Chu Dục Văn, ta sai rồi.” “Nói hay không nói, nói không! Đừng cù nữa!” Chu Dục Văn nói: “Ngươi đúng là thích ăn đòn mà.” Tô Tình lại chu cái miệng nhỏ nhắn: “Ngươi xem có lão bà nhà ai còn giúp lão công đi tán tỉnh tiểu muội muội khác không?” “Vợ trước, cảm ơn nhé.” Chu Dục Văn đưa tay một phát tóm lấy đùi Tô Tình.
“Hừ!” Tô Tình vẫn rất hưởng thụ việc Chu Dục Văn chiếm tiện nghi của mình.
Tô Tình nói cho Chu Dục Văn, Trịnh Nghiên Nghiên chung quy vẫn là tiểu nha đầu, kỳ thực chẳng có gì đáng ngại.
Chủ yếu vẫn là Đào Điềm kia.
“Nàng thật không đơn giản, ngươi phải chú ý một chút, kiếp trước chúng ta chẳng phải thường xuyên nghe tin tức về nàng sao.” Chu Dục Văn nói: “Lại không đơn giản thì cũng chỉ là một tiểu nha đầu thôi.” “Còn tiểu nha đầu à, ngươi có biết không, Nghiên Nghiên tát nàng một cái, liền bị nàng ta tát trả lại ngay lập tức.” “Nàng tát Nghiên Nghiên?” Điều này khiến Chu Dục Văn bất ngờ, phải biết, Trịnh Nghiên Nghiên dù sao cũng là bạn gái của mình, còn Đào Điềm, mặc dù có mập mờ, nhưng cuối cùng vẫn chưa phải bạn gái của mình.
Điểm này, Chu Dục Văn vẫn phân biệt rõ ràng.
“Sao nào? Ngươi đau lòng à?” Nhìn thấy biểu lộ của Chu Dục Văn, Tô Tình có chút ghen tuông.
Mà Chu Dục Văn lại không có tâm tư tán tỉnh với nàng, ngược lại hỏi rốt cuộc là chuyện thế nào?
“Hừ.” Tô Tình bất mãn hừ một tiếng nũng nịu, nhưng vẫn thành thật kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra buổi chiều.
Đơn giản là Trịnh Nghiên Nghiên muốn đi gây sự với Đào Điềm, nhưng lại bị Đào Điềm đáp trả thẳng thừng.
“Sau đó ta định gọi điện thoại nói cho ngươi biết đấy, nhưng là Trịnh Nghiên Nghiên không cho.” Tô Tình nói với giọng có chút châm chọc.
“Vậy sao bây giờ ngươi lại nói cho ta?” “Nàng lúc đó không cho, chứ đâu có nói không cho phép ta bây giờ nói cho ngươi.” Tô Tình thản nhiên nói.
Chu Dục Văn hết cách rồi, Tô Tình này, cái gì cũng hiểu, rõ ràng là cố ý.
Chu Dục Văn nhịn không được chỉ tay vào Tô Tình, nói: “Ngươi đó, ngươi đúng là cố ý mà.” “Thì sao chứ? Nàng cướp lão công của ta, ta không thể dạy dỗ nàng à? Hừ!” Tô Tình nói.
Chu Dục Văn không thèm để ý đến nàng, lại hỏi: “Vậy chuyện tối nay là sao nữa?” “Buổi tối nàng đi tìm Đào Điềm đối chất, kỳ thực cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng nàng cứ nhất quyết muốn đi, xem bộ dạng là không muốn cho ngươi biết, muốn tự mình giải quyết.” “Nàng nghĩ cũng thật ngây thơ, nàng không hiểu rõ, vấn đề kỳ thực là nằm ở trên người ngươi. Nhưng vì bị Đào Điềm mắng cho một trận, mắng đến sợ rồi, sợ ngươi thật sự chia tay với nàng, ta đoán tối nay cũng chẳng nói ra được lý do gì đâu.” Nói đến đây, Tô Tình lại vươn vai một cái, nàng nói: “Ta vốn định đi theo xem náo nhiệt một lúc, kết quả lại thấy ngươi đăng vòng bạn bè.” “Xem náo nhiệt làm sao quan trọng bằng đi ăn cơm với lão công chứ, lão công, ngươi nói xem ta có ngoan không?” Tô Tình nói xong câu cuối liền cười hì hì.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi ngoan cái nỗi gì, ngươi đây chẳng phải là đâm sau lưng tỷ muội của ngươi sao?” “Nàng đã cướp lão công của ta rồi, ta còn xem là tỷ muội gì nữa? Ta không đi theo Đào Đại Sữa đánh thêm hai cái đã là nể mặt nàng lắm rồi.” “Ai, ta lười nói với ngươi nữa, các nàng đang ở đâu, ta đi tìm các nàng.” “Ta khuyên ngươi đừng đi.” Tô Tình thấy Chu Dục Văn vẫn còn muốn đi, thật sự không hiểu nổi. Chu Dục Văn chắc chắn cũng biết, mình đến đó cũng vô dụng thôi.
Nhưng mà thái độ thì phải có chứ.
Hơn nữa Tô Tình đang ở đây, mình phải thể hiện thái độ.
Tô Tình nói: “Ngươi đi cũng không giải quyết được gì đâu.” Người ta nếu muốn tránh ngươi, tức là không muốn cho ngươi biết.
“Ngươi đi thì giúp được gì chứ? Ngươi nghĩ cho kỹ đi, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt. Trịnh Nghiên Nghiên là bạn gái của ngươi, còn Đào Điềm kia thì sao, học tỷ thuần dục đó, ngươi bỏ xuống được à?” Tô Tình vừa nói vừa xòe bàn tay hoặc mu bàn tay cho Chu Dục Văn xem, ngón tay nàng thon dài, trắng như tuyết, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Chu Dục Văn biết Tô Tình nói không sai, đưa tay muốn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Tình.
Tô Tình lại tránh đi, khúc khích cười tinh nghịch ở bên kia, nói: “Ta cũng không phải vô dụng đâu nhỉ? Chuyện này, nếu không phải ta nói cho ngươi biết, có phải ngươi chẳng biết gì không?” Chu Dục Văn gật đầu: “Lời này của ngươi nói không sai.” “Vậy ta hỏi ngươi thử xem, tiếp theo ta nên làm gì bây giờ?” Chu Dục Văn hỏi.
“Tiếp theo? Tiếp theo chẳng cần làm gì cả. Các nàng vì ngươi mà tranh giành tình nhân, chẳng phải là điều ngươi thích sao? Nghiên Nghiên này thì, đơn thuần thì đơn thuần thật, nhưng cảm xúc không ổn định, không thích hợp làm bạn gái ngươi. Còn Đào Điềm, cô gái này tâm cơ quá sâu, ngươi chơi đùa với nàng là được rồi. Cứ để các nàng đấu đá đi, đấu đến chết đi sống lại cũng được. Thực sự không xong thì nói chán ghét ngươi rồi, không đấu nữa, ngươi tìm lý do vứt bỏ cả hai không được sao? Ngươi thật sự định kết hôn với người ta à? Chu Dục Văn, ta nói cho ngươi biết, lão bà của ngươi chỉ có thể là ta. Ngươi ở bên ngoài chơi thế nào cũng không sao, nhưng ngươi phải biết đường về nhà, hiểu không!” Chu Dục Văn không còn lời nào để nói, hắn nói: “Trước kia không nhận ra, bây giờ mới phát hiện ngươi thật là xấu xa.” “Còn không phải tại ngươi sao? Không nói tiếng nào đã mua xe mui trần, lại còn mua X7. Ngươi mau nói cho ta biết, tiền ở đâu ra?” Tô Tình hỏi.
Chu Dục Văn nói là kiếm được chứ sao.
“Sao ngươi kiếm tiền nhanh như vậy?” “Ngươi nói nhảm à, đều đã trùng sinh trở về rồi, kiếm chút tiền không phải là quá đơn giản sao.” “Thế nhưng tại sao ta lại không kiếm được chứ!” Tô Tình có chút không phục.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi ngốc.” “Không được nói ta ngốc!” Tô Tình không phục.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi vốn dĩ ngốc mà!” “Hồi đó lúc mới yêu đương hẹn hò với ngươi, hỏi ngươi đang ở đâu, ngươi lại nói ngươi đang ở dưới đám mây hình thiên nga kia.” “Ai mà biết được đám mây đó ở chỗ nào cơ chứ!” Tô Tình nghe vậy liền ha ha ha bật cười, nàng nhớ lại lần đó, nàng nói lúc ấy đang ngắm mây đến mê mẩn, sau đó ngươi gọi điện tới, ta liền nói thẳng ra luôn.
Bây giờ nghĩ lại, thật rất ngọt ngào.
Chu Dục Văn hỏi: “Ngươi có phải cảm thấy mình lúc đó rất đáng yêu không?” “Không đáng yêu sao!” “Lúc đó ta phải mò mẫm cả nửa ngày mới tìm được ngươi đấy!” Tô Tình nghe vậy lại ha ha ha cười, nói: “Vậy sao lúc đó ngươi không nói cho ta biết.” “Lúc đó… Thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Còn có cái lần ngươi thi bằng lái hồi nghỉ hè ấy, thi môn 2 ba lần, môn 3 bốn lần! Sau đó vất vả lắm mới lấy được bằng lái, vui quá trời nhất định đòi lái xe!” Chu Dục Văn lại nghĩ tới một chuyện khác.
“Ai nha, ngươi đừng nói nữa!” Tô Tình lập tức nhớ tới chuyện đó, chạy tới che miệng Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn lại không nể nang gì, nói thẳng: “Lên xe rồi cứ lẩm bà lẩm bẩm cái gì mà chân trái phanh, chân phải ga!” “Loay hoay nửa ngày trời, xe cứ đứng im, còn bảo xe nhà ta bị hỏng!” “Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói nữa mà, lão công!” “Đại tỷ ơi, phanh tay ngươi còn chưa hạ, xe đi thế nào được chứ?” Nghe Chu Dục Văn kể xong những chuyện này, Tô Tình lập tức ngượng ngùng cười hì hì ở bên kia. Chu Dục Văn nghĩ đến những chuyện ngốc nghếch dễ thương trước kia với Tô Tình, cũng không còn gì để nói.
“Còn cái lần đi du lịch nữa, ta chẳng buồn nói!” “Vậy thì đừng nói nữa!” “Còn chuyện ly hôn nữa, cái lần ly hôn ấy, ngươi thấy đầu óc bình thường có nghĩ ra được chuyện đó không?” “Đừng nói nữa!” Chu Dục Văn mà còn nói tiếp như vậy, Tô Tình sẽ thật sự tức giận mất.
Chu Dục Văn ngược lại đã học khôn ra, không nói hết nữa. Nữ nhân chính là không nói lý lẽ như vậy, bị Chu Dục Văn nói trúng chỗ đau, lập tức liền nói: “A, hóa ra ngươi cũng nhớ kỹ nhỉ, thảo nào lúc ta nói ly hôn, ngươi vui vẻ như thế, ngươi chính là muốn bỏ ta để thay người khác.” “Đúng đúng, ngươi nói đúng hết.” Tô Tình mím cái miệng nhỏ nhắn, hồi lâu sau vẫn cúi đầu nhận sai: “Được rồi, lão công ta sai rồi, đều là ta không tốt, ta là lão bà ngốc nghếch của ngươi.” “...” Chu Dục Văn hết cách rồi, nha đầu này sao lại không ương bướng nữa vậy?
Hết cách, Chu Dục Văn chỉ có thể ôm lấy Tô Tình nói: “Thôi được rồi, biết sai sửa đổi là tốt rồi, tha thứ cho ngươi.” Tô Tình bĩu môi nói: “Ta đúng là không biết kiếm tiền.” “Cho nên ngươi cứ học hành cho tốt, tương lai ta mở công ty cho ngươi, như vậy không phải rất tốt sao.” “Vậy ngươi có thể cho ta hai vạn tệ không?” Mắt Tô Tình lập tức sáng long lanh, giơ ra hai ngón tay.
Chu Dục Văn hỏi: “Ngươi xin tiền làm gì?” “Để mua chút quà cho mẹ vợ của ngươi chứ sao. Mẹ vợ ngươi là một nữ giáo sư đã ly hôn, một mình nuôi lão bà của ngươi lớn từng này không dễ dàng gì, ngươi không thể thương mẹ vợ ngươi một chút sao?” Tô Tình chu miệng nhỏ, dụi vào ngực Chu Dục Văn nũng nịu.
Lời này ngược lại là thật.
Chu Dục Văn mặc dù đã ly hôn với Tô Tình, nhưng mẹ vợ đối xử với hắn thật sự không có gì để chê. Lúc ly hôn, mẹ vợ còn nói không nhận người con gái này nữa kia.
Tô Tình đúng là đầu óc không bình thường, nhưng mẹ vợ đối với hắn thật sự rất tốt.
Trước kia không có năng lực hiếu kính mẹ vợ, bây giờ trùng sinh trở về đã có tiền rồi.
Chu Dục Văn trực tiếp lấy điện thoại chuyển cho Tô Tình 20.000 tệ, nói: “Đối xử tốt với mẹ ta một chút!” Tô Tình hì hì cười một tiếng, ngẩng cái đầu nhỏ lên nói: “Ngươi cũng đâu có thừa nhận ta là lão bà của ngươi, sao còn gọi mẹ ta?” Chu Dục Văn nói: “Ngươi là ngươi.” “Ta và mẹ vợ có tình cảm riêng!” “Xì ~ Không có ta, ngươi với mẹ ta thì có tình cảm gì được chứ!” Tô Tình bĩu môi.
Chu Dục Văn không thèm để ý Tô Tình.
Nói: “Đi thôi, cũng không còn sớm nữa.” “Ta đoán chắc Nghiên Nghiên các nàng cũng nói chuyện xong rồi, ta đưa ngươi về, ngươi tiếp tục giúp ta dò la tình báo.” Tô Tình nghe Chu Dục Văn muốn đưa mình đi, có chút lưu luyến không nỡ, nàng mím môi hỏi: “Ngươi cứ thế muốn đuổi ta đi à?” Chu Dục Văn nói: “Chứ sao nữa?” Tô Tình rất không vui, vốn đang ôm Chu Dục Văn, nghe hắn nói muốn đưa mình đi, liền ngồi lại vào ghế phụ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, khẽ nói: “Ta nói với bọn họ là ra ngoài đón bạn học, tối không về cũng không sao.” Kỳ thực bộ dạng cao lãnh Bạch Nguyệt Quang hôm nay của Tô Tình, cộng thêm những lời nàng vừa nói, khiến Chu Dục Văn rất muốn ngủ với nàng, nhưng lại sợ sau khi ngủ với nàng xong sẽ lại rước thêm phiền phức.
Cho nên Chu Dục Văn nói thôi bỏ đi, ngày mai cũng không phải cuối tuần.
“Ta bây giờ khác xưa rồi, ta sợ ngày mai ngươi không xuống giường nổi đâu.” “Khoác lác.” Tô Tình không tin.
Chu Dục Văn nói: “Kiếp trước ta chỉ là sợ làm đau ngươi thôi, lần này ta chẳng cần thương hoa tiếc ngọc gì nữa, thật sự có thể khiến ngươi không xuống giường nổi đấy.” Tô Tình dĩ nhiên không tin, hơn nữa còn đưa đầu qua khiêu khích: “Vậy ngươi thử xem?” “Bây giờ cũng là lúc ta mềm mại nhất, kiếp trước ngươi chẳng phải nói chưa từng được hưởng qua lúc ta mềm mại nhất sao? Vậy bây giờ ta cho ngươi.” Tô Tình lại chủ động dịch sát lại gần, ôm cổ Chu Dục Văn nói.
Nhìn dáng vẻ nàng đeo cặp kính gọng tri thức kia.
Chu Dục Văn không nói nhảm nữa, một tay ôm ngang lấy Tô Tình.
“A!” Tô Tình còn chưa kịp phản ứng, Chu Dục Văn đã trực tiếp ngả ghế ra, đè Tô Tình xuống dưới thân.
Tô Tình ban đầu giật nảy mình, nhưng rất nhanh lại bắt đầu cười khúc khích.
Chủ động hôn lên môi Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn thì hôn lên cổ Tô Tình.
Chiếc quần lửng màu đen này của Tô Tình rất dễ cởi, lại không có thắt lưng.
Về cơ bản chỉ cần kéo xuống một cái.
Là có thể lộ ra đôi chân dài thon đẹp.
“Tiểu yêu tinh, xem ta thu thập ngươi thế nào.” Chu Dục Văn và Tô Tình đã bên nhau mấy năm, căn bản không cần giả vờ gì cả, chỉ muốn cho nàng biết sự lợi hại của mình mà thôi.
Áo sơ mi trắng cũng không nhất thiết phải cởi từ chiếc cúc trên cùng.
Trực tiếp giật bung từ giữa ra.
Tô Tình cũng ha ha ha cười, nói: “Ta lại muốn xem xem ngươi có khoác lác không đây!” Cứ như vậy, ngay khi hai người chuẩn bị bắt đầu màn chính.
Điện thoại của Chu Dục Văn đột nhiên vang lên.
Chu Dục Văn nhìn xem, là Trịnh Nghiên Nghiên gọi tới.
Lập tức tỉnh táo lại.
Tô Tình lúc này cũng bị Chu Dục Văn đè ngửa ra, kết quả Chu Dục Văn vậy mà lại đi nghe điện thoại, Tô Tình có chút không vui, hỏi: “Ai vậy?” Chu Dục Văn nói: “Điện thoại của Nghiên Nghiên.” “Lát nữa hẵng nghe đi, thời khắc quan trọng như vậy, sao lại nghe điện thoại chứ?” Tô Tình càng thêm không vui.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi nói đùa gì vậy, đây là điện thoại của bạn gái ta, sao ta có thể không nghe?” “Ta còn là lão bà của ngươi đây!” Nghe Chu Dục Văn nói vậy, Tô Tình càng thêm bực bội.
Giờ phút này áo sơ mi trắng của Tô Tình đã bị kéo bung ra một nửa.
Có điều bên trong áo sơ mi Tô Tình mặc là áo hai dây nhỏ màu trắng, nên cũng không lộ ra gì, nhiều lắm là trong không gian tối tăm của xe, bờ vai Tô Tình trông có vẻ trắng như tuyết.
Chu Dục Văn không để ý đến Tô Tình, vẫn nhận nghe điện thoại.
“Alo, lão công, đang làm gì đó?” Giọng Trịnh Nghiên Nghiên có chút mềm mại, không giống như trước đây. Chu Dục Văn nói: “À, ta đang ở ngoài ăn cơm với Lưu Thạc đây, sao vậy?” Hai ghế ngồi của chiếc BMW M4 ngả ra, vừa vặn có thể ghép thành một chiếc giường nhỏ.
Chu Dục Văn bây giờ đang nửa quỳ trong xe nghe điện thoại.
Còn Tô Tình thì ngọc thể nằm đó, tay chống đầu, buồn chán nhìn Chu Dục Văn nói chuyện điện thoại.
Trịnh Nghiên Nghiên vừa rồi bị bắt nạt thậm tệ như vậy, khẳng định muốn tìm Chu Dục Văn để tìm kiếm an ủi. Chu Dục Văn hỏi nàng sao vậy, cảm giác giọng nói như vừa mới khóc xong.
“Không có gì, chỉ là nhớ ngươi thôi, hôm nay còn chưa được ăn cơm tối với ngươi.” Trịnh Nghiên Nghiên lí nhí nói.
Chu Dục Văn nói: “À, không sao đâu, ngươi thấy vòng bạn bè ta đăng rồi à?” “Ta đăng chơi thôi.” Chu Dục Văn cảm thấy Trịnh Nghiên Nghiên chắc chắn đã chịu ấm ức, nên hàn huyên thêm vài câu với nàng.
Chỉ là Tô Tình ở một bên thấy Chu Dục Văn quan tâm Trịnh Nghiên Nghiên như vậy thì rất ghen.
Ngươi cứ nói là ngươi thích cô nương 18 tuổi đi.
Ta bây giờ cũng là 18 tuổi được không hả!
“Hừ!” Tô Tình bất mãn hừ một tiếng nũng nịu.
Chu Dục Văn trừng mắt nhìn nàng một cái.
Tô Tình lại giả vờ ngây thơ không thèm để ý, còn nghiêng đầu qua. Không sai, nàng chính là cố ý.
Cố ý để Trịnh Nghiên Nghiên nghe thấy.
Nhưng kỳ lạ là, Trịnh Nghiên Nghiên dường như không nghe thấy gì, nàng hỏi Chu Dục Văn đang ăn cơm ở đâu.
Chu Dục Văn nói: “Ở ngay bên ngoài trường thôi.” “Ta đến tìm ngươi được không?” Trịnh Nghiên Nghiên hỏi.
Tô Tình thấy Trịnh Nghiên Nghiên không thèm để ý đến mình, càng thêm bất đắc dĩ. Nhưng nhìn thấy Chu Dục Văn nói chuyện điện thoại với Trịnh Nghiên Nghiên, Tô Tình thật sự ghen tị, đây chính là lão công của mình cơ mà!
Suy nghĩ một chút, Tô Tình đột nhiên biết phải làm gì.
Nàng trực tiếp cởi quần dài của mình ra.
Để lộ đôi chân dài trắng như tuyết.
He he, như vậy lát nữa Chu Dục Văn cũng tiện hơn rồi còn gì.
Quả nhiên, khi Chu Dục Văn nhìn thấy Tô Tình đang cởi quần, ánh mắt cũng liếc qua bên đó.
Mà Tô Tình rất hài lòng với ánh mắt của Chu Dục Văn, cười hai tiếng, sau đó trực tiếp gác đôi chân đẹp của mình lên đùi Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nhìn dáng vẻ đắc ý kia của nàng, trong lòng có chút cạn lời.
Có lẽ đây chính là sự tương phản chăng.
Đeo cặp kính gọng tri thức, mặc áo sơ mi trắng, một dáng vẻ cao lãnh, nhưng lại đang trêu chọc mình ở đây.
Chu Dục Văn một tay vuốt ve chân nhỏ của Tô Tình, một bên nói chuyện điện thoại với Trịnh Nghiên Nghiên, hắn nói: “Ừm, ngươi có chuyện gì gấp à? Kỳ thực bên ta cũng sắp xong rồi.” “Không có, chỉ là nhớ ngươi thôi.” Chu Dục Văn nói: “À, vậy ta về nhà ngay đây.” “Hay là ngươi lái xe thẳng đến nhà ta đi, vừa hay đem xe về luôn. Đúng rồi, ngươi mời bạn cùng phòng ăn cơm rồi chứ?” Chu Dục Văn tay mân mê chân nhỏ của Tô Tình, vừa nói chuyện với Trịnh Nghiên Nghiên.
Nhưng mà Tô Tình lại không hề ngoan ngoãn, bàn chân nhỏ của nàng đặt trên bụng Chu Dục Văn, sau đó từ từ di chuyển xuống dưới.
“Ừm, mời rồi.” Trịnh Nghiên Nghiên trả lời.
Chu Dục Văn ngăn động tác tiếp theo của Tô Tình lại, trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi nói với Trịnh Nghiên Nghiên: “Được, ta về ngay đây.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận