Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 191
Hiện tại dù sao cũng là xã hội văn minh, cho dù là hồi cấp 3, đám nam sinh đánh nhau một trận, thì nhiều lắm cũng chỉ là hai người ôm lấy nhau vật lộn qua lại. Tuyệt đối không phải kiểu này, hai đứa con trai hoàn toàn không cùng đẳng cấp trực tiếp đè Thường Hạo xuống.
Ánh mắt Thường Hạo nhìn về phía Lưu Thạc không khỏi mang theo sự sợ hãi.
Mà Lưu Thạc lại tỏ vẻ bất mãn, từ xa đã nhìn thấy tên ngốc này đang lén lén lút lút, cầm điện thoại ở đằng kia quay tới quay lui, quay cái gì vậy?
“Điện thoại đưa ta xem nào?” Lưu Thạc nói rồi trực tiếp giằng lấy điện thoại trong tay Thường Hạo.
“Không có, không có,” Thường Hạo còn muốn phản kháng.
“Mẹ nó! Nói chuyện bình thường không được phải không?” Lưu Thạc tính tình rất dễ nổi nóng, lại thêm trong nhận thức của hắn, tên Thường Hạo này lén lén lút lút chắc chắn không làm chuyện gì tốt.
Ngươi không làm chuyện tốt mà còn dám phản kháng? Mẹ kiếp!
Trước đó Lưu Thạc từng gặp Thường Hạo một lần, nhưng cuối cùng chỉ là gặp thoáng qua, hắn căn bản không nhớ rõ Thường Hạo.
Lưu Thạc giật lấy điện thoại, mở ra xem, phát hiện Thường Hạo vậy mà lại đang quay phim Chu Dục Văn và Lục Lâm.
Da mặt Lưu Thạc lập tức giật giật bất mãn, đưa tay túm cổ Thường Hạo như xách cổ gà: “Ngươi quay ca ca ta làm gì?”
Thật ra dáng người Thường Hạo cũng không thấp, chỉ là hơi gầy một chút, nhưng đặt trước mặt Lưu Thạc thì căn bản không đủ đánh. Loại người như Lưu Thạc từ nhỏ đến lớn đầu óc chẳng có gì, nhưng dáng người lại cực kỳ cường tráng.
Hồi cấp 3, nếu không phải vì hắn chuyển trường đến sau, bị Chu Dục Văn hợp sức với mấy người đánh cho một trận, thì không chừng bây giờ hắn cũng chưa chắc đã phục Chu Dục Văn.
Hiện tại Chu Dục Văn một tay dựng nên Từ Hoài Hội, đối với Lưu Thạc mà nói, kẻ nào dám động đến Chu Dục Văn chẳng phải là muốn động đến chính mình sao?
Mẹ kiếp! Chán sống rồi?
Thường Hạo vẫn có chút cốt khí, không nói lời nào.
“Con mẹ nó, hỏi ngươi đấy? Ngươi giả câm với ta à?” Lưu Thạc có chút chưa hả giận, bảo hai tên thủ hạ đỡ Thường Hạo đứng dậy.
Đi, ngươi không nói đúng không? Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện?
May mà lúc này Chu Dục Văn và Lục Lâm nhìn thấy.
Hai người vốn đang ở bên kia mua đồ và lấy chuyển phát nhanh, kết quả Chu Dục Văn liền nhìn thấy Lưu Thạc dẫn theo mấy người đang bắt nạt một người khác ở đằng kia.
Bây giờ trời đã nhá nhem tối, nên Chu Dục Văn cũng không nhìn rõ tình hình thế nào.
Hét to một tiếng mới gọi được Lưu Thạc lại.
Lưu Thạc vốn định đưa Thường Hạo đi chỗ khác nói chuyện riêng, kết quả không ngờ bị Chu Dục Văn phát hiện, không còn cách nào khác đành bảo đám huynh đệ giữ chặt Thường Hạo, dẫn đến cho Chu Dục Văn xem.
Sau đó Lưu Thạc đi lên phía trước, chào hỏi Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn cau mày hỏi hắn vừa rồi làm gì?
“Sao lại còn đánh người?”
Lưu Thạc nói, có một tên tiểu ma cà bông không biết đang lén quay trộm cái gì.
“Con mẹ nó, ta nghi hắn là gián điệp kinh tế.”
Lúc này, Thường Hạo bị áp giải tới, Chu Dục Văn mới chú ý thấy người Lưu Thạc đánh chính là Thường Hạo.
Chỉ cần nhìn qua là biết Lưu Thạc ra tay nặng thế nào.
Chu Dục Văn là người văn minh, thấy cảnh này, chân mày không khỏi nhíu chặt hơn. Ngược lại, Thường Hạo lại rất có cốt khí, lạnh lùng nhìn Chu Dục Văn một cái: “Hừ!”
Thường Hạo bây giờ hẳn là hận thấu Chu Dục Văn, không chỉ vì hắn cặn bã với nữ thần của mình, mà còn công khai tổ chức thế lực đen tối. Ánh mắt Thường Hạo nhìn Chu Dục Văn mang theo oán hận, thế nhưng Chu Dục Văn lại chẳng hề để tâm, trực tiếp nâng cằm hắn lên, xem đi xem lại, vừa nhìn vừa hỏi Lưu Thạc: “Là ngươi đánh?”
“Ngươi có bệnh không hả? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cố gắng đừng động thủ, ngươi coi đây là nơi nào? Hai người các ngươi đứng đó làm gì? Buông hắn ra.” Chu Dục Văn thấp giọng quát.
Hai người đang giữ Thường Hạo vội vàng buông ra. Thật ra vừa rồi lúc Lưu Thạc ra tay, cũng làm hai người kia giật nảy mình, dù sao mọi người đều hiểu chuyện, loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.
Ngươi không thể cứ thế trực tiếp động thủ được.
Chu Dục Văn tỏ vẻ tức giận, còn không quên quan tâm Thường Hạo, nói với Lưu Thạc: “Ngươi xem người bị ngươi đánh thành cái dạng gì rồi!?”
“Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Mau xin lỗi đi!” Chu Dục Văn nói với Lưu Thạc.
Lưu Thạc không thấy mình làm sai, nói: “Dựa vào cái gì mà xin lỗi? Mẹ nó, ca, tên gián điệp không biết từ đâu ra này, hắn vừa rồi còn chụp ảnh ngươi cùng tẩu tử nữa đó!”
“Chụp ảnh ta?” Chu Dục Văn không khỏi tò mò.
Mà lúc này, Thường Hạo lại cười lạnh một tiếng, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn nhìn Chu Dục Văn diễn kịch ở đằng kia.
“Chu Dục Văn, ngươi đừng có mèo khóc chuột giả từ bi.” Thường Hạo cười lạnh nói.
“Mẹ nó! Ngươi nói cái gì đó! Muốn ăn đòn phải không!?” Lưu Thạc lập tức nổi giận, xông lên định tát cho Thường Hạo một cái.
Nhưng cái tát này còn chưa giáng xuống đã bị hai huynh đệ bên cạnh giữ lại.
“Đại ca, bớt giận,”
“Đúng đó, bớt giận, có Chu ca ở đây!”
Nếu không phải có Chu Dục Văn ở đó, hai người kia chưa chắc đã dám cản Lưu Thạc, vì bọn hắn biết, cản Lưu Thạc thì Lưu Thạc chắc chắn sẽ đánh luôn cả bọn họ. Nhưng có Chu Dục Văn ở đây, bọn hắn liền không sợ, vội vàng kéo Lưu Thạc lại.
“Mèo khóc chuột?” Chu Dục Văn nhìn Thường Hạo kiệt ngạo bất tuân trước mắt, hắn thật ra biết Thường Hạo muốn làm gì.
Chu Dục Văn hỏi: “Ta mèo khóc chuột thế nào?”
Thường Hạo nhìn thoáng qua Lục Lâm, lại liếc mắt nhìn Chu Dục Văn: “Còn muốn ta nói rõ à?”
“Ngươi xứng với Nghiên Nghiên sao?”
“Ngươi lại đối nổi với Nghiên Nghiên sao?” Câu thứ hai Thường Hạo nói với Lục Lâm.
Lục Lâm dù sao cũng là con gái, bị Thường Hạo hỏi như vậy, mặt hơi nóng lên, quay đầu đi nhìn chỗ khác.
Chu Dục Văn nói, chuyện này không liên quan đến Lục Lâm.
“Ngươi muốn nói thì nói ta đây này, ta biết, chuyện này đúng là ta làm không đúng.”
“Chỉ là không đúng?” Thường Hạo ép hỏi.
Chu Dục Văn nói, ta làm đúng hay không đúng, là chuyện của ta.
“Chuyện này hình như không liên quan gì tới ngươi, ta thừa nhận ta có lỗi với Nghiên Nghiên, nhưng ta sẽ bù đắp cho nàng từ những phương diện khác.”
“Bù đắp?” Thường Hạo nghe những lời này, trực tiếp bật cười: “Ngươi bù đắp thế nào, ngươi có biết Nghiên Nghiên muốn gì không?”
“Ngươi!” Thường Hạo muốn đưa tay chỉ Chu Dục Văn.
Lưu Thạc ở bên cạnh quát lớn: “Bỏ tay ngươi xuống!”
Tiếng quát này vẫn rất có sức uy hiếp, tay Thường Hạo dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng không hạ xuống, hắn có chút thống khổ, giống như đã trải qua chuyện gì đó khó mà chấp nhận.
Hắn không biết nên nói thế nào.
Hắn muốn gào thét.
Ngón tay chỉ vào Chu Dục Văn, lại chỉ chỉ được 2 giây, cuối cùng lại nắm thành quyền, có chút thống khổ lơ lửng giữa Chu Dục Văn và mình, đột nhiên không biết vì sao, hắn muốn khóc.
Cảm giác khóc không ra nước mắt.
Hắn thật sự không biết nên nói gì.
Hắn chỉ chỉ Chu Dục Văn.
Rồi lại thu tay về.
Nén nhịn hồi lâu.
Hắn nói: “Nghiên Nghiên yêu ngươi như vậy!”
“Ngươi có biết không, Nghiên Nghiên yêu ngươi như vậy!”
“Nghiên Nghiên yêu ngươi như vậy mà!”
Thường Hạo nén nhịn rất lâu, đưa tay túm lấy áo Chu Dục Văn.
“Mẹ ngươi!” Lưu Thạc vẫn luôn nhìn ở bên cạnh, đã cảm thấy người này tinh thần không bình thường, thấy hắn muốn động thủ, vội vàng muốn ngăn lại.
Thế nhưng hắn còn chưa động thủ, đã bị Chu Dục Văn bên cạnh nhẹ nhàng đẩy một cái.
Lưu Thạc người nặng như một ngọn núi nhỏ.
Không ngờ bị Chu Dục Văn nhẹ nhàng đẩy, lại có chút đứng không vững, Chu Dục Văn để ý thấy sau lưng Lưu Thạc có người, nên mới đẩy hắn. Lưu Thạc loạng choạng về sau suýt ngã, kết quả được hai người bên cạnh đỡ lấy, mới miễn cưỡng đứng vững.
Hành động nhỏ bé này, người rung động nhất có lẽ chính là Lưu Thạc.
Lưu Thạc luôn rất tự tin vào sức chiến đấu của mình, cảm thấy bản thân không ai địch nổi.
Kết quả vừa rồi lại bị ca nhẹ nhàng đẩy một cái, vậy mà mất trọng tâm suýt ngã.
Chủ yếu là cảm giác, ca ca ta cũng đâu có dùng sức?
Chu Dục Văn dáng người luôn quản lý rất tốt, thuộc loại mặc quần áo trông gầy, nhưng cú đẩy vừa rồi, vậy mà có thể đẩy lùi được ngọn núi nhỏ Lưu Thạc này?
Thật ra về điểm này, Chu Dục Văn là khống chế được lực đạo, hắn chưa từng đánh nhau bao giờ, không biết thể trạng hiện tại của mình rốt cuộc ở mức nào, nhưng kể từ khi trùng sinh về sau, Chu Dục Văn thật sự phát hiện thân thể của mình hình như mạnh hơn người bình thường không chỉ một sao nửa điểm.
Có điều, dĩ nhiên, hắn không thích đánh nhau, cho nên khi nói đến đánh nhau vẫn cảm thấy Lưu Thạc khỏe hơn, nhưng nói thật, nếu thật sự đánh nhau, Lưu Thạc ngay cả chạm vào người Chu Dục Văn có khi còn không làm được.
Chu Dục Văn sở dĩ đẩy Lưu Thạc, một là vì Thường Hạo không làm mình bị thương được, hai là Chu Dục Văn thật sự rất phản cảm kiểu dùng nắm đấm giải quyết vấn đề của Lưu Thạc.
Hiện tại sở dĩ không chịu thiệt, là bởi vì ảnh hưởng không lớn.
Nếu sau này còn như vậy, sớm muộn gì cũng chịu thiệt lớn.
Giống như lần này, đã đánh Thường Hạo đến chảy máu, Thường Hạo mà muốn so đo thật, rất nhiều việc nói không rõ ràng.
Cho nên Thường Hạo muốn kéo cổ áo mình, vậy thì cứ để hắn kéo đi, hơn nữa tinh thần hắn hiện tại.
Dường như có chút sụp đổ.
Thường Hạo lúc này đã khóc, hắn túm cổ áo Chu Dục Văn, liên tục lặp lại câu nói kia, hắn thật sự không hiểu nổi, Trịnh Nghiên Nghiên thích Chu Dục Văn như thế!
Tại sao ngươi lại làm như vậy?
Ngươi ở bên Nghiên Nghiên, ta không tức giận.
Cho dù ta thích Nghiên Nghiên, nhưng các ngươi ở bên nhau.
Ta thật lòng vui mừng cho các ngươi!
Ngươi biết không?
Ta chúc phúc các ngươi!
“Nhưng tại sao ngươi lại đối xử với Nghiên Nghiên như vậy! Nàng tốt như thế!” Thường Hạo nói đến khản cả giọng, hắn gào thét ở đó.
Chỉ tiếc nơi này không ai đồng cảm với hắn, người duy nhất có lòng áy náy chính là Lục Lâm.
Mà Lưu Thạc chỉ cảm thấy, mẹ nó, sao giống thằng ngốc vậy?
Bản thân không có năng lực thì là không có năng lực thôi?
Lấy đâu ra nhiều lời nhảm nhí thế?
Mẹ nó, thật muốn một tát tát cho hắn nằm xuống! Ồn ào quá.
Thường Hạo khóc lóc ở đó nửa ngày, đối mặt với sự bất lực của hắn, Chu Dục Văn cũng chỉ có thể im lặng.
Chu Dục Văn nói: “Lưu Thạc, đưa điện thoại của hắn cho ta.”
“À,” Lưu Thạc đưa di động cho Chu Dục Văn, còn cho Chu Dục Văn xem đoạn video Thường Hạo vừa quay.
“Ca, ngươi xem, bây giờ ta mới biết, thằng chó này, định đâm sau lưng ngươi!” Lưu Thạc lúc này mới nhớ ra Thường Hạo là ai.
Chu Dục Văn liếc nhìn qua, mặc dù chất lượng ảnh không rõ nét, nhưng chắc chắn đã quay được chính mình và Lục Lâm.
Thường Hạo cười lạnh nói: “Cho dù ngươi xóa video đi, ta vẫn sẽ nói cho Nghiên Nghiên biết!”
Nhưng điều bất ngờ là.
Chu Dục Văn chỉ xem video một lần, sau đó trả lại điện thoại cho Thường Hạo: “Ngươi đi nói cho nàng đi.”
“?”
Tất cả mọi người nghe câu này đều sững sờ.
Thường Hạo thậm chí kinh ngạc đến không dám nhận lại điện thoại.
Cái này?
Có ý gì?
“Đem mọi chuyện nói hết cho nàng đi, ta đúng là có lỗi với Nghiên Nghiên, nàng là cô gái tốt, ta không xứng với nàng. Ngươi đưa video cho nàng, nàng đến đánh ta, đến mắng ta, đều được, những thứ này đều là ta đáng phải nhận!”
“Ta đúng là không phải người đàn ông đáng để phó thác cả đời, sự tình đến nông nỗi hôm nay, ta cũng rất xin lỗi.” Chu Dục Văn đưa điện thoại di động, nói rất chân thành.
Pha xử lý này của Chu Dục Văn, khiến tất cả mọi người đều xem không hiểu. Thường Hạo nhìn bộ dạng kiên quyết kia của Chu Dục Văn, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Người như Chu Dục Văn.
Trong tay có tiền, bên cạnh còn có người như Lưu Thạc.
Hắn hoàn toàn có thể xóa video, sau đó uy hiếp mình, bảo mình đừng nói cho Nghiên Nghiên.
Hắn cũng có thể cầu xin mình, nói mình thật lòng hối cải, nói hắn và Lục Lâm chỉ là hiểu lầm!
Van cầu Thường Hạo, nhất định đừng nói cho Lục Lâm biết.
Thế nhưng Thường Hạo làm sao cũng không ngờ tới, Chu Dục Văn lại có thái độ này.
Chu Dục Văn lắc lắc điện thoại, bảo Thường Hạo cầm lấy.
Khóe miệng Thường Hạo còn vết máu, hồi lâu, hắn ngơ ngác nhận lấy điện thoại, hắn có chút thẹn quá hóa giận, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Chu Dục Văn: “Ngươi nghĩ ta không dám sao!?”
“Ta biết ngươi dám, nhưng đây là thái độ của ta, chuyện này sớm nên để Nghiên Nghiên biết không phải sao?”
“Ta đúng là có lỗi với nàng, người như ta, căn bản không xứng với cô gái tốt như nàng. Thật ra trong quá trình duy trì mối quan hệ này với nàng, trong lòng ta cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng ta không biết nên nói với nàng thế nào. Kỳ thực ta nên cảm ơn ngươi, Thường Hạo, ngươi nói cho nàng đi, cứ nói, ta có lỗi với nàng,” Chu Dục Văn rất chân thành tha thiết nói với Thường Hạo.
Trong giọng nói lại còn mang theo một tia nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Thường Hạo càng nghe, càng cảm thấy phẫn nộ, cuối cùng có chút nhịn không được: “Ngươi nói có phải tiếng người không vậy!?”
“Nghiên Nghiên thích ngươi như thế!”
“Nhưng sự việc đã đến mức này rồi? Ta có thể làm sao?”
“Ngươi vì một nữ nhân như vậy, mà từ bỏ Nghiên Nghiên!” Thường Hạo tức giận chỉ vào Lục Lâm bên cạnh.
“Ta đã nói, chuyện này không liên quan gì đến nàng.”
Thường Hạo tức đến ngực phập phồng, điện thoại trong tay bị nắm thật chặt, hắn nói chuyện thậm chí còn có chút run rẩy, hồi lâu sau: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội! Ta sẽ không nói cho Nghiên Nghiên! Ngươi cắt đứt với nữ nhân này đi!”
Thường Hạo cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, hắn chẳng cần gì cả, hắn chỉ hy vọng Trịnh Nghiên Nghiên có thể hạnh phúc, có thể tiếp tục sống vô tư lự. Hắn biết Trịnh Nghiên Nghiên thích Chu Dục Văn đến mức nào.
Hắn cũng biết, một khi Trịnh Nghiên Nghiên biết chuyện, bạn trai của mình cùng người bạn thân nhất của mình lại phản bội nàng, thì chuyện này sẽ là đả kích lớn đến mức nào đối với nàng.
Cho nên Thường Hạo có thể giả vờ như không biết gì cả!
Có thể để mọi thứ quay về điểm xuất phát!
Hắn chỉ hy vọng Nghiên Nghiên có thể hạnh phúc!
“Không thể nào.” Chu Dục Văn trực tiếp từ chối.
Thường Hạo nhíu mày.
Chu Dục Văn nói rất thẳng thắn, hắn thậm chí còn nắm lấy tay Lục Lâm, hắn nói: “Ta sẽ không chủ động vứt bỏ bất kỳ cô gái nào.”
Nguyên tắc của Chu Dục Văn chính là, hắn sẽ không ngăn cản cô gái nào rời bỏ mình, nhưng chỉ cần cô gái đó bằng lòng đi theo mình, vậy thì mình không thể nào chủ động nói từ bỏ.
Hơn nữa ở chung với Lục Lâm lâu như vậy, Chu Dục Văn cũng ít nhiều hiểu được Lục Lâm.
Lục Lâm thật sự ỷ lại vào mình, nàng sẵn sàng giao cả tính mạng cho mình.
Mà Trịnh Nghiên Nghiên thì khác, nàng còn có gia đình, có tình yêu thương của cha mẹ.
“Vậy ý của ngươi là, chẳng lẽ Trịnh Nghiên Nghiên không chia tay ngươi, ngươi còn muốn cả hai sao!?” Thường Hạo cũng không ngốc.
“Đây là chuyện của bọn ta.” Chu Dục Văn nói.
Thường Hạo nhất thời tức giận sôi sục, hắn phẫn hận nhìn Chu Dục Văn, hắn đột nhiên cười, hắn nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết! Ngươi đã sớm không thích Nghiên Nghiên rồi!”
“Chính ngươi không muốn đi nói, lại để ta tới nói, ngươi coi ta là đồ ngốc à? Ngươi coi ta là đồ ngốc sao!?”
“Tốt! Ta thành toàn cho ngươi!”
“Ta bây giờ liền đi tìm Nghiên Nghiên!” Thường Hạo nghiến răng nghiến lợi.
Xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Chu Dục Văn gọi Thường Hạo lại.
Thường Hạo tưởng Chu Dục Văn đổi ý.
Nói cũng lạ, Thường Hạo vậy mà lại đang mong chờ Chu Dục Văn đổi ý.
Hắn mong chờ Chu Dục Văn nói, Thường Hạo, ngươi đừng nói cho Nghiên Nghiên!
Ta bây giờ liền cắt đứt với Lâm Lâm!
Ngươi nhất định đừng nói cho Nghiên Nghiên!
Nhưng Chu Dục Văn gọi Thường Hạo lại.
Sau đó từ trong ví của mình, lấy ra 500 đồng.
“Trên mặt ngươi có chút sưng, Lưu Thạc tính tình hơi nóng nảy, ngươi đừng so đo với hắn. Đây là 500 đồng, ngươi cầm lấy, đi bệnh viện mua chút thuốc đi?” Chỉ thấy Chu Dục Văn tỏ vẻ quan tâm.
Thường Hạo nhìn vẻ mặt kia của Chu Dục Văn.
Đột nhiên liền ha ha ha cười lớn.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
“Ai mà thèm tiền dơ bẩn của ngươi! Mẹ nó!”
Nói xong câu đó, Thường Hạo hung hăng ném 500 đồng xuống đất! Rồi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.
Lúc này Thường Hạo, nội tâm vô cùng phức tạp.
Hắn phẫn hận!
Hắn bàng hoàng!
Hắn muốn khóc!
Hắn hận sự bất lực của mình, hận chính mình là đồ phế vật!
Bởi vì hắn phát hiện, mình vậy mà không có dũng khí đi tìm Trịnh Nghiên Nghiên!
Trên đường đi đến Ban Văn nghệ, Thường Hạo đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn biết Chu Dục Văn là tra nam!
Chu Dục Văn là cố ý, hắn chính là muốn để mình đem chuyện này nói cho Nghiên Nghiên.
Vậy thì mình thành cái gì?
Mình thành kẻ mách lẻo?
Nếu nói ra như vậy, Nghiên Nghiên sẽ hận chết mình.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh, Trịnh Nghiên Nghiên sẽ khóc đỏ cả mắt, đến oán trách mình!
Ánh mắt Thường Hạo nhìn về phía Lưu Thạc không khỏi mang theo sự sợ hãi.
Mà Lưu Thạc lại tỏ vẻ bất mãn, từ xa đã nhìn thấy tên ngốc này đang lén lén lút lút, cầm điện thoại ở đằng kia quay tới quay lui, quay cái gì vậy?
“Điện thoại đưa ta xem nào?” Lưu Thạc nói rồi trực tiếp giằng lấy điện thoại trong tay Thường Hạo.
“Không có, không có,” Thường Hạo còn muốn phản kháng.
“Mẹ nó! Nói chuyện bình thường không được phải không?” Lưu Thạc tính tình rất dễ nổi nóng, lại thêm trong nhận thức của hắn, tên Thường Hạo này lén lén lút lút chắc chắn không làm chuyện gì tốt.
Ngươi không làm chuyện tốt mà còn dám phản kháng? Mẹ kiếp!
Trước đó Lưu Thạc từng gặp Thường Hạo một lần, nhưng cuối cùng chỉ là gặp thoáng qua, hắn căn bản không nhớ rõ Thường Hạo.
Lưu Thạc giật lấy điện thoại, mở ra xem, phát hiện Thường Hạo vậy mà lại đang quay phim Chu Dục Văn và Lục Lâm.
Da mặt Lưu Thạc lập tức giật giật bất mãn, đưa tay túm cổ Thường Hạo như xách cổ gà: “Ngươi quay ca ca ta làm gì?”
Thật ra dáng người Thường Hạo cũng không thấp, chỉ là hơi gầy một chút, nhưng đặt trước mặt Lưu Thạc thì căn bản không đủ đánh. Loại người như Lưu Thạc từ nhỏ đến lớn đầu óc chẳng có gì, nhưng dáng người lại cực kỳ cường tráng.
Hồi cấp 3, nếu không phải vì hắn chuyển trường đến sau, bị Chu Dục Văn hợp sức với mấy người đánh cho một trận, thì không chừng bây giờ hắn cũng chưa chắc đã phục Chu Dục Văn.
Hiện tại Chu Dục Văn một tay dựng nên Từ Hoài Hội, đối với Lưu Thạc mà nói, kẻ nào dám động đến Chu Dục Văn chẳng phải là muốn động đến chính mình sao?
Mẹ kiếp! Chán sống rồi?
Thường Hạo vẫn có chút cốt khí, không nói lời nào.
“Con mẹ nó, hỏi ngươi đấy? Ngươi giả câm với ta à?” Lưu Thạc có chút chưa hả giận, bảo hai tên thủ hạ đỡ Thường Hạo đứng dậy.
Đi, ngươi không nói đúng không? Chúng ta qua chỗ khác nói chuyện?
May mà lúc này Chu Dục Văn và Lục Lâm nhìn thấy.
Hai người vốn đang ở bên kia mua đồ và lấy chuyển phát nhanh, kết quả Chu Dục Văn liền nhìn thấy Lưu Thạc dẫn theo mấy người đang bắt nạt một người khác ở đằng kia.
Bây giờ trời đã nhá nhem tối, nên Chu Dục Văn cũng không nhìn rõ tình hình thế nào.
Hét to một tiếng mới gọi được Lưu Thạc lại.
Lưu Thạc vốn định đưa Thường Hạo đi chỗ khác nói chuyện riêng, kết quả không ngờ bị Chu Dục Văn phát hiện, không còn cách nào khác đành bảo đám huynh đệ giữ chặt Thường Hạo, dẫn đến cho Chu Dục Văn xem.
Sau đó Lưu Thạc đi lên phía trước, chào hỏi Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn cau mày hỏi hắn vừa rồi làm gì?
“Sao lại còn đánh người?”
Lưu Thạc nói, có một tên tiểu ma cà bông không biết đang lén quay trộm cái gì.
“Con mẹ nó, ta nghi hắn là gián điệp kinh tế.”
Lúc này, Thường Hạo bị áp giải tới, Chu Dục Văn mới chú ý thấy người Lưu Thạc đánh chính là Thường Hạo.
Chỉ cần nhìn qua là biết Lưu Thạc ra tay nặng thế nào.
Chu Dục Văn là người văn minh, thấy cảnh này, chân mày không khỏi nhíu chặt hơn. Ngược lại, Thường Hạo lại rất có cốt khí, lạnh lùng nhìn Chu Dục Văn một cái: “Hừ!”
Thường Hạo bây giờ hẳn là hận thấu Chu Dục Văn, không chỉ vì hắn cặn bã với nữ thần của mình, mà còn công khai tổ chức thế lực đen tối. Ánh mắt Thường Hạo nhìn Chu Dục Văn mang theo oán hận, thế nhưng Chu Dục Văn lại chẳng hề để tâm, trực tiếp nâng cằm hắn lên, xem đi xem lại, vừa nhìn vừa hỏi Lưu Thạc: “Là ngươi đánh?”
“Ngươi có bệnh không hả? Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, cố gắng đừng động thủ, ngươi coi đây là nơi nào? Hai người các ngươi đứng đó làm gì? Buông hắn ra.” Chu Dục Văn thấp giọng quát.
Hai người đang giữ Thường Hạo vội vàng buông ra. Thật ra vừa rồi lúc Lưu Thạc ra tay, cũng làm hai người kia giật nảy mình, dù sao mọi người đều hiểu chuyện, loại chuyện này có thể lớn có thể nhỏ.
Ngươi không thể cứ thế trực tiếp động thủ được.
Chu Dục Văn tỏ vẻ tức giận, còn không quên quan tâm Thường Hạo, nói với Lưu Thạc: “Ngươi xem người bị ngươi đánh thành cái dạng gì rồi!?”
“Ngươi còn đứng ngây đó làm gì? Mau xin lỗi đi!” Chu Dục Văn nói với Lưu Thạc.
Lưu Thạc không thấy mình làm sai, nói: “Dựa vào cái gì mà xin lỗi? Mẹ nó, ca, tên gián điệp không biết từ đâu ra này, hắn vừa rồi còn chụp ảnh ngươi cùng tẩu tử nữa đó!”
“Chụp ảnh ta?” Chu Dục Văn không khỏi tò mò.
Mà lúc này, Thường Hạo lại cười lạnh một tiếng, từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn nhìn Chu Dục Văn diễn kịch ở đằng kia.
“Chu Dục Văn, ngươi đừng có mèo khóc chuột giả từ bi.” Thường Hạo cười lạnh nói.
“Mẹ nó! Ngươi nói cái gì đó! Muốn ăn đòn phải không!?” Lưu Thạc lập tức nổi giận, xông lên định tát cho Thường Hạo một cái.
Nhưng cái tát này còn chưa giáng xuống đã bị hai huynh đệ bên cạnh giữ lại.
“Đại ca, bớt giận,”
“Đúng đó, bớt giận, có Chu ca ở đây!”
Nếu không phải có Chu Dục Văn ở đó, hai người kia chưa chắc đã dám cản Lưu Thạc, vì bọn hắn biết, cản Lưu Thạc thì Lưu Thạc chắc chắn sẽ đánh luôn cả bọn họ. Nhưng có Chu Dục Văn ở đây, bọn hắn liền không sợ, vội vàng kéo Lưu Thạc lại.
“Mèo khóc chuột?” Chu Dục Văn nhìn Thường Hạo kiệt ngạo bất tuân trước mắt, hắn thật ra biết Thường Hạo muốn làm gì.
Chu Dục Văn hỏi: “Ta mèo khóc chuột thế nào?”
Thường Hạo nhìn thoáng qua Lục Lâm, lại liếc mắt nhìn Chu Dục Văn: “Còn muốn ta nói rõ à?”
“Ngươi xứng với Nghiên Nghiên sao?”
“Ngươi lại đối nổi với Nghiên Nghiên sao?” Câu thứ hai Thường Hạo nói với Lục Lâm.
Lục Lâm dù sao cũng là con gái, bị Thường Hạo hỏi như vậy, mặt hơi nóng lên, quay đầu đi nhìn chỗ khác.
Chu Dục Văn nói, chuyện này không liên quan đến Lục Lâm.
“Ngươi muốn nói thì nói ta đây này, ta biết, chuyện này đúng là ta làm không đúng.”
“Chỉ là không đúng?” Thường Hạo ép hỏi.
Chu Dục Văn nói, ta làm đúng hay không đúng, là chuyện của ta.
“Chuyện này hình như không liên quan gì tới ngươi, ta thừa nhận ta có lỗi với Nghiên Nghiên, nhưng ta sẽ bù đắp cho nàng từ những phương diện khác.”
“Bù đắp?” Thường Hạo nghe những lời này, trực tiếp bật cười: “Ngươi bù đắp thế nào, ngươi có biết Nghiên Nghiên muốn gì không?”
“Ngươi!” Thường Hạo muốn đưa tay chỉ Chu Dục Văn.
Lưu Thạc ở bên cạnh quát lớn: “Bỏ tay ngươi xuống!”
Tiếng quát này vẫn rất có sức uy hiếp, tay Thường Hạo dừng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng không hạ xuống, hắn có chút thống khổ, giống như đã trải qua chuyện gì đó khó mà chấp nhận.
Hắn không biết nên nói thế nào.
Hắn muốn gào thét.
Ngón tay chỉ vào Chu Dục Văn, lại chỉ chỉ được 2 giây, cuối cùng lại nắm thành quyền, có chút thống khổ lơ lửng giữa Chu Dục Văn và mình, đột nhiên không biết vì sao, hắn muốn khóc.
Cảm giác khóc không ra nước mắt.
Hắn thật sự không biết nên nói gì.
Hắn chỉ chỉ Chu Dục Văn.
Rồi lại thu tay về.
Nén nhịn hồi lâu.
Hắn nói: “Nghiên Nghiên yêu ngươi như vậy!”
“Ngươi có biết không, Nghiên Nghiên yêu ngươi như vậy!”
“Nghiên Nghiên yêu ngươi như vậy mà!”
Thường Hạo nén nhịn rất lâu, đưa tay túm lấy áo Chu Dục Văn.
“Mẹ ngươi!” Lưu Thạc vẫn luôn nhìn ở bên cạnh, đã cảm thấy người này tinh thần không bình thường, thấy hắn muốn động thủ, vội vàng muốn ngăn lại.
Thế nhưng hắn còn chưa động thủ, đã bị Chu Dục Văn bên cạnh nhẹ nhàng đẩy một cái.
Lưu Thạc người nặng như một ngọn núi nhỏ.
Không ngờ bị Chu Dục Văn nhẹ nhàng đẩy, lại có chút đứng không vững, Chu Dục Văn để ý thấy sau lưng Lưu Thạc có người, nên mới đẩy hắn. Lưu Thạc loạng choạng về sau suýt ngã, kết quả được hai người bên cạnh đỡ lấy, mới miễn cưỡng đứng vững.
Hành động nhỏ bé này, người rung động nhất có lẽ chính là Lưu Thạc.
Lưu Thạc luôn rất tự tin vào sức chiến đấu của mình, cảm thấy bản thân không ai địch nổi.
Kết quả vừa rồi lại bị ca nhẹ nhàng đẩy một cái, vậy mà mất trọng tâm suýt ngã.
Chủ yếu là cảm giác, ca ca ta cũng đâu có dùng sức?
Chu Dục Văn dáng người luôn quản lý rất tốt, thuộc loại mặc quần áo trông gầy, nhưng cú đẩy vừa rồi, vậy mà có thể đẩy lùi được ngọn núi nhỏ Lưu Thạc này?
Thật ra về điểm này, Chu Dục Văn là khống chế được lực đạo, hắn chưa từng đánh nhau bao giờ, không biết thể trạng hiện tại của mình rốt cuộc ở mức nào, nhưng kể từ khi trùng sinh về sau, Chu Dục Văn thật sự phát hiện thân thể của mình hình như mạnh hơn người bình thường không chỉ một sao nửa điểm.
Có điều, dĩ nhiên, hắn không thích đánh nhau, cho nên khi nói đến đánh nhau vẫn cảm thấy Lưu Thạc khỏe hơn, nhưng nói thật, nếu thật sự đánh nhau, Lưu Thạc ngay cả chạm vào người Chu Dục Văn có khi còn không làm được.
Chu Dục Văn sở dĩ đẩy Lưu Thạc, một là vì Thường Hạo không làm mình bị thương được, hai là Chu Dục Văn thật sự rất phản cảm kiểu dùng nắm đấm giải quyết vấn đề của Lưu Thạc.
Hiện tại sở dĩ không chịu thiệt, là bởi vì ảnh hưởng không lớn.
Nếu sau này còn như vậy, sớm muộn gì cũng chịu thiệt lớn.
Giống như lần này, đã đánh Thường Hạo đến chảy máu, Thường Hạo mà muốn so đo thật, rất nhiều việc nói không rõ ràng.
Cho nên Thường Hạo muốn kéo cổ áo mình, vậy thì cứ để hắn kéo đi, hơn nữa tinh thần hắn hiện tại.
Dường như có chút sụp đổ.
Thường Hạo lúc này đã khóc, hắn túm cổ áo Chu Dục Văn, liên tục lặp lại câu nói kia, hắn thật sự không hiểu nổi, Trịnh Nghiên Nghiên thích Chu Dục Văn như thế!
Tại sao ngươi lại làm như vậy?
Ngươi ở bên Nghiên Nghiên, ta không tức giận.
Cho dù ta thích Nghiên Nghiên, nhưng các ngươi ở bên nhau.
Ta thật lòng vui mừng cho các ngươi!
Ngươi biết không?
Ta chúc phúc các ngươi!
“Nhưng tại sao ngươi lại đối xử với Nghiên Nghiên như vậy! Nàng tốt như thế!” Thường Hạo nói đến khản cả giọng, hắn gào thét ở đó.
Chỉ tiếc nơi này không ai đồng cảm với hắn, người duy nhất có lòng áy náy chính là Lục Lâm.
Mà Lưu Thạc chỉ cảm thấy, mẹ nó, sao giống thằng ngốc vậy?
Bản thân không có năng lực thì là không có năng lực thôi?
Lấy đâu ra nhiều lời nhảm nhí thế?
Mẹ nó, thật muốn một tát tát cho hắn nằm xuống! Ồn ào quá.
Thường Hạo khóc lóc ở đó nửa ngày, đối mặt với sự bất lực của hắn, Chu Dục Văn cũng chỉ có thể im lặng.
Chu Dục Văn nói: “Lưu Thạc, đưa điện thoại của hắn cho ta.”
“À,” Lưu Thạc đưa di động cho Chu Dục Văn, còn cho Chu Dục Văn xem đoạn video Thường Hạo vừa quay.
“Ca, ngươi xem, bây giờ ta mới biết, thằng chó này, định đâm sau lưng ngươi!” Lưu Thạc lúc này mới nhớ ra Thường Hạo là ai.
Chu Dục Văn liếc nhìn qua, mặc dù chất lượng ảnh không rõ nét, nhưng chắc chắn đã quay được chính mình và Lục Lâm.
Thường Hạo cười lạnh nói: “Cho dù ngươi xóa video đi, ta vẫn sẽ nói cho Nghiên Nghiên biết!”
Nhưng điều bất ngờ là.
Chu Dục Văn chỉ xem video một lần, sau đó trả lại điện thoại cho Thường Hạo: “Ngươi đi nói cho nàng đi.”
“?”
Tất cả mọi người nghe câu này đều sững sờ.
Thường Hạo thậm chí kinh ngạc đến không dám nhận lại điện thoại.
Cái này?
Có ý gì?
“Đem mọi chuyện nói hết cho nàng đi, ta đúng là có lỗi với Nghiên Nghiên, nàng là cô gái tốt, ta không xứng với nàng. Ngươi đưa video cho nàng, nàng đến đánh ta, đến mắng ta, đều được, những thứ này đều là ta đáng phải nhận!”
“Ta đúng là không phải người đàn ông đáng để phó thác cả đời, sự tình đến nông nỗi hôm nay, ta cũng rất xin lỗi.” Chu Dục Văn đưa điện thoại di động, nói rất chân thành.
Pha xử lý này của Chu Dục Văn, khiến tất cả mọi người đều xem không hiểu. Thường Hạo nhìn bộ dạng kiên quyết kia của Chu Dục Văn, luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Người như Chu Dục Văn.
Trong tay có tiền, bên cạnh còn có người như Lưu Thạc.
Hắn hoàn toàn có thể xóa video, sau đó uy hiếp mình, bảo mình đừng nói cho Nghiên Nghiên.
Hắn cũng có thể cầu xin mình, nói mình thật lòng hối cải, nói hắn và Lục Lâm chỉ là hiểu lầm!
Van cầu Thường Hạo, nhất định đừng nói cho Lục Lâm biết.
Thế nhưng Thường Hạo làm sao cũng không ngờ tới, Chu Dục Văn lại có thái độ này.
Chu Dục Văn lắc lắc điện thoại, bảo Thường Hạo cầm lấy.
Khóe miệng Thường Hạo còn vết máu, hồi lâu, hắn ngơ ngác nhận lấy điện thoại, hắn có chút thẹn quá hóa giận, cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Chu Dục Văn: “Ngươi nghĩ ta không dám sao!?”
“Ta biết ngươi dám, nhưng đây là thái độ của ta, chuyện này sớm nên để Nghiên Nghiên biết không phải sao?”
“Ta đúng là có lỗi với nàng, người như ta, căn bản không xứng với cô gái tốt như nàng. Thật ra trong quá trình duy trì mối quan hệ này với nàng, trong lòng ta cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng ta không biết nên nói với nàng thế nào. Kỳ thực ta nên cảm ơn ngươi, Thường Hạo, ngươi nói cho nàng đi, cứ nói, ta có lỗi với nàng,” Chu Dục Văn rất chân thành tha thiết nói với Thường Hạo.
Trong giọng nói lại còn mang theo một tia nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Thường Hạo càng nghe, càng cảm thấy phẫn nộ, cuối cùng có chút nhịn không được: “Ngươi nói có phải tiếng người không vậy!?”
“Nghiên Nghiên thích ngươi như thế!”
“Nhưng sự việc đã đến mức này rồi? Ta có thể làm sao?”
“Ngươi vì một nữ nhân như vậy, mà từ bỏ Nghiên Nghiên!” Thường Hạo tức giận chỉ vào Lục Lâm bên cạnh.
“Ta đã nói, chuyện này không liên quan gì đến nàng.”
Thường Hạo tức đến ngực phập phồng, điện thoại trong tay bị nắm thật chặt, hắn nói chuyện thậm chí còn có chút run rẩy, hồi lâu sau: “Ta cho ngươi thêm một cơ hội! Ta sẽ không nói cho Nghiên Nghiên! Ngươi cắt đứt với nữ nhân này đi!”
Thường Hạo cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, hắn chẳng cần gì cả, hắn chỉ hy vọng Trịnh Nghiên Nghiên có thể hạnh phúc, có thể tiếp tục sống vô tư lự. Hắn biết Trịnh Nghiên Nghiên thích Chu Dục Văn đến mức nào.
Hắn cũng biết, một khi Trịnh Nghiên Nghiên biết chuyện, bạn trai của mình cùng người bạn thân nhất của mình lại phản bội nàng, thì chuyện này sẽ là đả kích lớn đến mức nào đối với nàng.
Cho nên Thường Hạo có thể giả vờ như không biết gì cả!
Có thể để mọi thứ quay về điểm xuất phát!
Hắn chỉ hy vọng Nghiên Nghiên có thể hạnh phúc!
“Không thể nào.” Chu Dục Văn trực tiếp từ chối.
Thường Hạo nhíu mày.
Chu Dục Văn nói rất thẳng thắn, hắn thậm chí còn nắm lấy tay Lục Lâm, hắn nói: “Ta sẽ không chủ động vứt bỏ bất kỳ cô gái nào.”
Nguyên tắc của Chu Dục Văn chính là, hắn sẽ không ngăn cản cô gái nào rời bỏ mình, nhưng chỉ cần cô gái đó bằng lòng đi theo mình, vậy thì mình không thể nào chủ động nói từ bỏ.
Hơn nữa ở chung với Lục Lâm lâu như vậy, Chu Dục Văn cũng ít nhiều hiểu được Lục Lâm.
Lục Lâm thật sự ỷ lại vào mình, nàng sẵn sàng giao cả tính mạng cho mình.
Mà Trịnh Nghiên Nghiên thì khác, nàng còn có gia đình, có tình yêu thương của cha mẹ.
“Vậy ý của ngươi là, chẳng lẽ Trịnh Nghiên Nghiên không chia tay ngươi, ngươi còn muốn cả hai sao!?” Thường Hạo cũng không ngốc.
“Đây là chuyện của bọn ta.” Chu Dục Văn nói.
Thường Hạo nhất thời tức giận sôi sục, hắn phẫn hận nhìn Chu Dục Văn, hắn đột nhiên cười, hắn nói: “Ngươi đừng tưởng ta không biết! Ngươi đã sớm không thích Nghiên Nghiên rồi!”
“Chính ngươi không muốn đi nói, lại để ta tới nói, ngươi coi ta là đồ ngốc à? Ngươi coi ta là đồ ngốc sao!?”
“Tốt! Ta thành toàn cho ngươi!”
“Ta bây giờ liền đi tìm Nghiên Nghiên!” Thường Hạo nghiến răng nghiến lợi.
Xoay người rời đi.
“Chờ một chút.” Chu Dục Văn gọi Thường Hạo lại.
Thường Hạo tưởng Chu Dục Văn đổi ý.
Nói cũng lạ, Thường Hạo vậy mà lại đang mong chờ Chu Dục Văn đổi ý.
Hắn mong chờ Chu Dục Văn nói, Thường Hạo, ngươi đừng nói cho Nghiên Nghiên!
Ta bây giờ liền cắt đứt với Lâm Lâm!
Ngươi nhất định đừng nói cho Nghiên Nghiên!
Nhưng Chu Dục Văn gọi Thường Hạo lại.
Sau đó từ trong ví của mình, lấy ra 500 đồng.
“Trên mặt ngươi có chút sưng, Lưu Thạc tính tình hơi nóng nảy, ngươi đừng so đo với hắn. Đây là 500 đồng, ngươi cầm lấy, đi bệnh viện mua chút thuốc đi?” Chỉ thấy Chu Dục Văn tỏ vẻ quan tâm.
Thường Hạo nhìn vẻ mặt kia của Chu Dục Văn.
Đột nhiên liền ha ha ha cười lớn.
“Ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
“Ai mà thèm tiền dơ bẩn của ngươi! Mẹ nó!”
Nói xong câu đó, Thường Hạo hung hăng ném 500 đồng xuống đất! Rồi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.
Lúc này Thường Hạo, nội tâm vô cùng phức tạp.
Hắn phẫn hận!
Hắn bàng hoàng!
Hắn muốn khóc!
Hắn hận sự bất lực của mình, hận chính mình là đồ phế vật!
Bởi vì hắn phát hiện, mình vậy mà không có dũng khí đi tìm Trịnh Nghiên Nghiên!
Trên đường đi đến Ban Văn nghệ, Thường Hạo đã suy nghĩ rất nhiều.
Hắn biết Chu Dục Văn là tra nam!
Chu Dục Văn là cố ý, hắn chính là muốn để mình đem chuyện này nói cho Nghiên Nghiên.
Vậy thì mình thành cái gì?
Mình thành kẻ mách lẻo?
Nếu nói ra như vậy, Nghiên Nghiên sẽ hận chết mình.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh, Trịnh Nghiên Nghiên sẽ khóc đỏ cả mắt, đến oán trách mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận