Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 227
Vào khoảnh khắc Lục Lâm ngồi vào lòng Chu Dục Văn, tất cả mọi người đều hiểu ra. Ở đây chỉ có Khúc Tịnh là quen biết Chu Dục Văn, nên biết bạn gái của Chu Dục Văn là Trịnh Nghiên Nghiên. Nhưng tất cả chuyện này đều không quan trọng, ai nói có bạn gái rồi thì không thể có người phụ nữ khác chứ? Giờ khắc này, Khúc Tịnh thật sự đã hiểu ra mọi chuyện. Nhìn Lục Lâm từ trên cao nhìn xuống, ngồi trên đùi Chu Dục Văn, nàng cuối cùng cũng biết vì sao Lục Lâm có thể vênh váo như vậy.
Mà Tiêu Dương và đám bạn không quen thuộc Chu Dục Văn, mơ hồ có thể đã nghe nói bạn gái Chu Dục Văn là ai đó, nhưng mấy chuyện này ai mà có ấn tượng chứ, nam sinh nào ngày nào cũng đi soi mói các cặp đôi trong trường?
Hiện tại nhìn thấy Lục Lâm được Chu Dục Văn ôm, cả mặt Tiêu Dương liền biến sắc, thầm nghĩ xong rồi, Khúc Tịnh này điên rồi sao? Bạn gái của Chu Dục Văn cũng dám đắc tội? Mà hai người bạn cùng phòng khác của hắn khi nhìn thấy Lưu Thạc, đã sớm sợ đến không nói nên lời.
Bọn họ không biết Chu Dục Văn, nhưng lại nhận ra Lưu Thạc, mẹ kiếp, khai giảng ba tháng, ai mà không biết hỗn thế ma vương Lưu Thạc chứ. Mặc dù Chu Dục Văn vẫn luôn dặn Lưu Thạc phải khiêm tốn, đừng suốt ngày đánh nhau với người khác. Nhưng với bản tính của Lưu Thạc, làm sao có thể không đánh nhau, hơn nữa hắn lại thích làm mấy chuyện gây rối này, đánh nhau cũng là chuyện thường ngày. Chỉ là hắn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Chu Dục Văn thôi, nhưng ở bên ngoài thì không đơn giản như vậy. Thị trấn đại học này ba tháng có hai lần họp hội đồng kỷ luật, đều có bóng dáng Lưu Thạc. Danh tiếng hỗn thế ma vương của Lưu Thạc đã sớm truyền xa, ngay giây phút nhìn thấy Lưu Thạc, hai người bạn cùng phòng kia liền đã lòng như tro nguội, trong lòng chửi thầm Tiêu Dương cả vạn lần, tự nhủ đồ chó chết nhà ngươi, ngay cả người của Từ Hoài hội cũng dám gọi chúng ta đến gây sự?! Bọn ta sắp bị các ngươi hại chết rồi!
Lúc này, Chu Dục Văn đang ngồi trên ghế sô pha ôm Lục Lâm, hỏi chuyện này giải quyết thế nào.
Mà bạn cùng phòng của Tiêu Dương thì cứ níu lấy đùi Lưu Thạc ở bên kia nói: "Ca, chuyện này thật sự không liên quan đến bọn em đâu! Đều là Tiêu Dương bảo bọn em tới!" "Mẹ nó ngươi có thể ngậm miệng lại không?" Lưu Thạc lườm bọn họ một cái, nói: "Không nghe thấy ca ca ta đang nói chuyện à?" Hai người lập tức ngoan ngoãn đứng dậy.
Chu Dục Văn cứ thế ngồi trên ghế sô pha, nghịch chiếc điện thoại của Lục Lâm, hắn xem lại từ đầu đến cuối đoạn chat giữa Tiêu Dương và Lục Lâm.
Không chỉ xem, mà còn đọc lên thành tiếng.
Nào là cái gì mà, sức chịu đựng của ta là có giới hạn.
Sau này sẽ khiến ngươi không thể lăn lộn nổi ở thị trấn đại học này.
Lúc Chu Dục Văn đọc, không ít người bên cạnh cũng không nhịn được cười, Lưu Thạc theo đó cũng ha ha ha cười phá lên, tiếng cười này có chút khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Tiêu Dương nghe mà vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu.
Ngay cả Khúc Tịnh nghe những lời này cũng cảm thấy mất mặt, không nhịn được lùi sang bên cạnh hai bước.
Bạn cùng phòng của Tiêu Dương ít nhiều cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.
Chu Dục Văn tùy tiện đọc hai câu, hỏi Tiêu Dương đang co rúm trên mặt đất: "Lời này là ngươi nói à?" "Ta..." Tiêu Dương cúi đầu, có chút không nói nên lời.
"Ca ca ta đang hỏi ngươi đó! Mẹ nó ngươi điếc à!?" Giọng Chu Dục Văn thì từ tốn, còn Lưu Thạc lại rất hung hăng, thấy Tiêu Dương không nói gì, liền tiến lên muốn tát cho Tiêu Dương một cái.
Cái tát này giáng xuống, Tiêu Dương mới thật sự biết sợ. Có những lúc, thật sự, cái tát không rơi vào mặt mình thì không biết đau, một khi cái tát rơi xuống, cảm giác đó, thật sự, bất kể là nam hay nữ, đều không nhịn được muốn khóc lên.
Sống mũi Tiêu Dương cay cay, nước mắt không kìm được chảy xuống, vội vàng nói: "Chu, Chu Dục Văn, xin lỗi, ta biết sai rồi, ta không biết Lục Lâm là bạn gái của ngươi, nếu biết Lục Lâm là bạn gái ngươi, ta chắc chắn không dám làm như vậy!" Chu Dục Văn nói: "Nếu như Lục Lâm không phải bạn gái của ta, các ngươi liền có thể bắt nạt nàng như vậy à?" "Không phải, không phải, ta không có ý đó!" Tiêu Dương vội vàng lắc đầu, hắn nói: "Ta không muốn bắt nạt Lục Lâm, đều là..." Tiêu Dương nói, quay đầu liếc nhìn Khúc Tịnh, do dự một chút, rồi cắn răng nói: "Đều là Khúc Tịnh!" "Khúc Tịnh nói với ta, Lục Lâm bắt nạt nàng, là nàng bảo ta tới, Chu Dục Văn, chuyện này không liên quan gì đến ta hết!" Khúc Tịnh sững sờ, không thể tin nổi nhìn Tiêu Dương trước mặt: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!?" "Chu Dục Văn, thật mà, ngươi biết đấy, ta là Phó hội trưởng hội học sinh, ta dẫn bạn bè đến đây, thật ra chỉ là để hòa giải hiểu lầm giữa các bạn cùng lớp, ta thật sự không có ý định bắt nạt Lục Lâm, hiểu lầm, thật sự tất cả đều là hiểu lầm, Chu Dục Văn, ngươi nhất định phải tin ta!" Tiêu Dương bây giờ còn quản gì đến chuyện khác.
Hắn đã ở trong xã hội văn minh quá lâu, bị đánh hai cái tát liền thành thật ngay.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trước kia ở hội học sinh có nghe nói qua một chút chuyện về Từ Hoài hội, nhưng lúc đó nghe chỉ cảm thấy như chuyện đùa, đợi đến khi hắn thật sự trải qua mới biết cái tát đau thế nào.
Chính mình đường đường là học sinh giỏi, sao có thể bị đám côn đồ này cấu kết làm bậy chứ.
Phải nhanh chóng ra ngoài mới được.
"Chu Dục Văn, chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta mà!" Tiêu Dương cũng không còn quan tâm đến thể diện, trực tiếp khóc trước mặt Chu Dục Văn.
Đại trượng phu co được giãn được.
Trước kia nghe nói thị trấn đại học có Từ Hoài hội ra sao ra sao, Tiêu Dương chỉ cảm thấy là trò cười, hiện tại Tiêu Dương lại tin là thật.
Chu Dục Văn gật đầu: "Ừm, lần này ngươi tới, đơn thuần là vì hòa giải mâu thuẫn giữa các bạn học?" "Ừm, đúng vậy! Thật sự không có ý gì khác!" Chu Dục Văn nói tiếp.
"Ta và giáo viên hướng dẫn hội học sinh của các ngươi cũng rất quen, ta gửi đoạn chat giữa ngươi và Lục Lâm cho nàng xem, xem nàng nói thế nào." Chu Dục Văn nói xong, liền định gửi cho giáo viên hướng dẫn hội học sinh.
"Đừng, đừng gửi! Chu Dục Văn ta sai rồi, ngươi tuyệt đối đừng gửi!" Tiêu Dương vừa nghe Chu Dục Văn muốn gửi cho giáo viên thì lập tức hoảng lên.
Hắn biết Chu Dục Văn và giáo viên hướng dẫn có quan hệ tốt.
Lúc trường học cấp phòng làm việc cho nhóm Chu Dục Văn, Tiêu Dương còn có mặt ở đó.
Nếu như để giáo viên hướng dẫn xem được những lời lẽ đáng xấu hổ như vậy.
Vậy thì người ta chắc chắn sẽ nghĩ hắn không có đầu óc, đến lúc đó đừng nói là tranh cử chức Hội trưởng hội học sinh năm nay, ngay cả vị trí phó hội trưởng này cũng khó giữ được.
Chức vụ trong hội học sinh ít nhiều cũng có thể mang lại cho hắn một chút tiện lợi.
Không nói đâu xa, có một số tiểu nha đầu thật sự sẽ rất kính trọng chức vụ này.
Chỉ vì điểm này, Tiêu Dương cũng không muốn mất đi vị trí này, cho nên Tiêu Dương trực tiếp bò đến trước mặt Chu Dục Văn: "Chu, Chu Dục Văn." "Tên của ca ca ta là để ngươi gọi à!?" Lưu Thạc trừng mắt, lại định cho hắn một cái tát.
Tiếng này làm Tiêu Dương giật nảy mình.
May mà Chu Dục Văn ngăn lại, Chu Dục Văn thật ra không muốn làm sự việc đi quá xa.
Chu Dục Văn trong tay vẫn cầm điện thoại, hắn nói: "À, thật ra ngươi cũng biết, ngươi nói những lời này ngu xuẩn đến mức nào phải không?" Tiêu Dương cúi đầu không nói lời nào.
Hắn chắc chắn biết chứ.
Nhưng có đôi khi, chính là không nhịn được mà nổi nóng.
"Chu, Chu Ca, ta sai rồi." Lên tới Đại học năm 3, Tiêu Dương giờ khắc này mới biết được xã hội chân chính.
Chu Dục Văn từ trên ghế sô pha đứng dậy.
Tiêu Dương tưởng Chu Dục Văn muốn đánh hắn, theo bản năng lùi về sau một chút.
Nhưng Chu Dục Văn là người văn nhã, Chu Dục Văn xưa nay không đánh người.
Liếc mắt nhìn Tiêu Dương.
Lại liếc mắt nhìn hai người bạn cùng phòng sau lưng Tiêu Dương.
Lúc này, bọn họ bị một đám người vây quanh, thật sự có chút cảm giác nơm nớp lo sợ.
Cuối cùng Chu Dục Văn lại nhìn về phía Khúc Tịnh.
Để chuẩn bị cho lần dạy dỗ Lục Lâm này, Khúc Tịnh còn cố ý phối một bộ quần áo đẹp, áo sơ mi không tay, kết hợp với quần short jean màu trắng, để lộ đôi chân dài trắng như tuyết.
Dáng vẻ của Khúc Tịnh thực sự cũng ưa nhìn, nhất là lúc này bộ dạng đáng thương, vô cớ khiến người ta tăng thêm mấy phần ham muốn chinh phục.
Chu Dục Văn thở dài một hơi, không muốn để nha đầu này quá mất mặt trước mặt người khác.
"Khúc Tịnh." Chu Dục Văn gọi một tiếng Khúc Tịnh.
Toàn thân Khúc Tịnh run lên một cái, mấy người nàng mang đến đều bị người của Chu Dục Văn thành thạo tát cho vài cái, Tiêu Dương lại đổ hết mọi tội lỗi lên người mình.
Khúc Tịnh thật sự sợ hãi, chỉ bị Chu Dục Văn gọi một tiếng, lại là có chút ý tứ như thấy 'bóng rắn trong chén'.
Một tiểu nha đầu ngoan ngoãn, lại bị dọa thành thế này.
Ai, Chu Dục Văn thật ra không muốn như vậy, đều là do đám Lưu Thạc ở bên kia làm quá lên.
Còn nói cái gì mà có người bắt nạt chị dâu ta, vậy là không coi chúng ta ra gì.
Vấn đề là làm loạn như vậy có ý nghĩa gì chứ.
Trước khi đám Tiêu Dương đến, Chu Dục Văn đã nói với Lưu Thạc, đừng làm lớn chuyện, lỡ như bọn họ làm ầm ĩ lên, vậy chúng ta thành cái gì?
Lưu Thạc nói, không thể nào.
"Chúng ta lại không làm gì cả." "Với lại ca, ngươi yên tâm, có ta ở đây, bọn hắn dám nói ra ngoài." Chu Dục Văn đã nói với Lưu Thạc cả trăm lần, đừng dùng bạo lực.
Lưu Thạc liên tục đáp ứng, nói không có bạo lực, tuyệt đối không có bạo lực.
Bây giờ chuyện đã giải quyết xong.
Vấn đề chủ yếu vẫn là Khúc Tịnh.
Hắn cũng không hy vọng Khúc Tịnh chạy đến chỗ Trịnh Nghiên Nghiên nói bậy.
"Chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện đi." Chu Dục Văn nhàn nhạt nói.
"" Nghe lời này, mấy người Tiêu Dương, Khúc Tịnh đều sững sờ.
Mà ngược lại, sau khi nghe xong lời này, trong lòng Khúc Tịnh vậy mà không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Đến phòng làm việc?
Có ý gì?
Hắn muốn chiếm tiện nghi của mình?
Hắn muốn ngủ với mình?
Nếu như, nếu như Chu Dục Văn thật sự ngủ với mình.
Vậy có phải nói, mình là nữ nhân của Chu Dục Văn?
Hắn chẳng lẽ lại ngủ với mình xong rồi bỏ rơi mình?
Vậy có phải nói, mình liền có thể giống như Lục Lâm?
Khúc Tịnh len lén liếc nhìn Lục Lâm, chỉ thấy Lục Lâm mặt không biểu cảm.
Trong lòng Khúc Tịnh, vậy mà không hiểu sao lại có chút mong đợi.
Thật ra những cô gái như Khúc Tịnh, có lẽ càng biết sùng bái bạo lực một chút.
Không thì nàng cũng sẽ không nghĩ đến việc tìm người tới xử lý Lục Lâm.
Nếu như cho nàng cơ hội, để nàng trở thành nữ nhân của Chu Dục Văn, nàng có khả năng còn tích cực hơn cả Lục Lâm.
Nghĩ đến việc Chu Dục Văn vào phòng làm việc rồi, có thể sẽ làm loại chuyện đó với mình, Khúc Tịnh vậy mà mơ hồ có chút buồn tiểu.
Phòng chơi bi-da chính là mấy cửa hàng trên lầu hai của phố thương mại được đả thông, loại lầu hai này tiền thuê rất rẻ, lại có diện tích khá lớn, Chu Dục Văn cho Lưu Thạc một vạn khối từ trước, liền mở rộng thêm một phòng làm việc lớn phía sau, hơn nữa còn là loại có cửa sổ toàn cảnh.
Chu Dục Văn dẫn Khúc Tịnh vào phòng làm việc, trước khi vào căn phòng làm việc này, Khúc Tịnh mang theo sự mong đợi mơ hồ, nhưng Khúc Tịnh lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Nàng phải biểu hiện thận trọng một chút, bước từng bước nhỏ bằng đôi chân dài của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dáng người Khúc Tịnh cũng rất đẹp, chiếc quần short jean màu trắng ôm lấy bờ mông nhỏ của nàng, trước kia cũng từng học nhảy múa, lại ở bộ văn nghệ cùng Đào Điềm tập yoga ba năm, vòng eo cũng rất thon thả.
Chu Dục Văn dẫn Khúc Tịnh đi vào phòng làm việc.
Nhìn thấy Lục Lâm vậy mà đứng ở bên cạnh không có ý định vào theo.
Chu Dục Văn hỏi: "Ngươi đứng ở đó làm gì? Ngươi cũng vào đi." "Ta cũng đi?" Lục Lâm hỏi.
Chu Dục Văn nói: "Giải quyết mâu thuẫn của hai người các ngươi, ngươi không đến thì giải quyết thế nào?" Lục Lâm trợn trắng mắt, quay người đi theo vào.
Đừng nói, Chu Dục Văn một mình dẫn Khúc Tịnh đi vào, người khác thật đúng là tưởng hắn muốn bắt nạt Khúc Tịnh đấy, mãi đến khi nói mang theo cả Lục Lâm, mọi người mới có chút thất vọng.
Cái gì vậy, hóa ra không phải loại chuyện đó.
Kéo theo đó, Khúc Tịnh cũng có chút thất vọng.
Lục Lâm và Khúc Tịnh đều tiến vào phòng làm việc.
Chu Dục Văn trước khi đóng cửa, nói với Lưu Thạc: "Giải quyết mấy tên kia đi?" Lưu Thạc gật đầu, tỏ ý cứ giao cho mình.
Mấy người Tiêu Dương này nên dạy dỗ cũng đã dạy dỗ rồi, chẳng lẽ thật sự làm gì bọn họ sao?
Chu Dục Văn không có ý định quản.
Sau đó liền giao cho Lưu Thạc, dù sao Chu Dục Văn cũng không hy vọng bọn họ ra ngoài nói lung tung.
Mà đây chính là sở trường của Lưu Thạc.
Tùy tiện tìm mấy người, kéo bọn họ đi, đưa đến con hẻm nhỏ phía sau phòng chơi bi-da.
Anh em, thả các ngươi về, sẽ không nói chuyện này ra ngoài chứ?
Lưu Thạc "vẻ mặt ôn hòa" hỏi.
Bất tri bất giác đã sắp tám giờ tối, trời đã sớm tối hẳn, đèn hoa trên phố thương mại đã lên, bên ngoài cũng bắt đầu náo nhiệt.
Phòng làm việc của Chu Dục Văn trang trí cũng tạm ổn, tuy nói có chút cảm giác cũ kỹ, nhưng không gian đúng là lớn, chiều cao tầng khoảng bốn mét, cửa sổ sát đất phía sau ghế ông chủ là hình vòng cung, nhìn ra phố thương mại bên ngoài.
Sau khi vào phòng làm việc, Chu Dục Văn kéo rèm cửa lên, điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Chu Dục Văn nhìn một chút, là Đào Điềm gọi tới.
Đây là cuộc gọi thứ ba Đào Điềm gọi cho mình.
Ban đầu Đào Điềm chỉ nhắn tin cho Chu Dục Văn.
Hỏi Chu Dục Văn, Lục Lâm là ngươi sắp xếp vào công ty à?
Lúc đó Chu Dục Văn đang ở công ty lao động của Triệu Quân bàn chuyện chính sự, không để ý tới Đào Điềm.
Sau đó Đào Điềm lại càng lo được lo mất, tiếp tục hỏi Chu Dục Văn: ngươi có phải biết chuyện của ta và Trịnh Nghiên Nghiên rồi không?
"Ta không cố ý muốn giấu ngươi, là nàng tới tìm ta gây sự trước." Chu Dục Văn vốn định quay lại giải quyết cho nàng, ai ngờ lại xảy ra chuyện của Khúc Tịnh này.
Cho nên Chu Dục Văn đến bây giờ vẫn chưa để ý đến Đào Điềm một chút nào.
Mà bên phía Đào Điềm, Chu Dục Văn càng không để ý đến nàng, nàng lại càng thêm lo được lo mất, từ khi theo Chu Dục Văn, Đào Điềm cũng coi như nước lên thì thuyền lên.
Trước kia chỉ là một bộ trưởng văn nghệ nhỏ bé, mọi người nhiều lắm cũng chỉ là gặp mặt chào hỏi nàng.
Kể từ khi ở cùng Chu Dục Văn, hắn đã thực sự dẫn dắt các nàng kiếm tiền, vậy thì những nữ sinh trong bộ văn nghệ này chắc chắn càng thêm kính trọng Đào Điềm, không chỉ là bộ văn nghệ của trường chính.
Ngay cả một số nữ sinh làm thêm bên ngoài trường.
Ai gặp mà không gọi một tiếng ngọt ngào tỷ?
Hiện tại Chu Dục Văn đột nhiên bắt đầu chiến tranh lạnh, làm sao không khiến Đào Điềm suy nghĩ nhiều chứ.
Có phải mình đã làm sai điều gì?
Tại sao hắn không nghe điện thoại của mình?
Hắn còn đưa Lục Lâm lên làm Phó quản lý công ty.
Hắn không phải thật sự định tước quyền của mình đấy chứ?
Là bởi vì mình bắt nạt Trịnh Nghiên Nghiên à?
Không, Chu Dục Văn thích là mình, hắn sở dĩ không chia tay Trịnh Nghiên Nghiên, là vì hắn không tìm được lý do.
Đó là bởi vì tức giận mình chưa nói cho hắn biết chuyện này?
Đào Điềm có chút tâm phiền ý loạn, nàng không biết tại sao Chu Dục Văn đột nhiên không để ý đến mình.
Nhưng bất kể nguyên nhân gì.
Đào Điềm vẫn là nên xin lỗi trước.
Nhất là khi cứ gọi điện cho Chu Dục Văn mà hắn không bắt máy.
Thế là Đào Điềm vô cùng đáng thương nhắn tin cho Chu Dục Văn.
"Ông xã, đừng giận nữa được không, người ta biết sai rồi (ủy khuất)" "Không phải cố ý không nói cho ngươi, là ta cảm thấy không muốn thêm phiền phức cho ngươi, ta muốn giúp ngươi giải quyết phiền phức (ủy khuất)" "Ngươi xử lý ta được chứ (vô cùng đáng thương)" "Ngươi không để ý tới ta, ta làm việc gì cũng không xong (khóc chít chít)" Thấy Chu Dục Văn mãi không để ý tới mình, Đào Điềm lại gửi cho Chu Dục Văn mấy icon cún con vẫy đuôi.
Lại gửi mấy icon 【 Tưởng Lão công 】 (Nhớ ông xã).
Chu Dục Văn đều thấy được, nhưng bây giờ không có thời gian xử lý chuyện của Đào Điềm.
Nhìn Khúc Tịnh còn đang đứng ở đó.
Lúc này Khúc Tịnh không còn vẻ vênh váo như lúc mới tới nữa, vừa rồi bị Lục Lâm đánh cho một trận, tóc tai có chút rối, quần áo cũng bị Lục Lâm kéo cho hơi xộc xệch.
Sau đó lại vì Chu Dục Văn đến mà thật sự bị dọa sợ, bộ dạng vô cùng đáng thương, đều khóc rồi, mắt đỏ hoe.
Hiện tại một mặt ủy khuất đứng ở đó nhìn Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn ngồi xuống ghế sô pha dài dùng để tiếp khách, nói với nàng: "Đến đây ngồi nói chuyện đi, thật ra lần này tới là có chuyện khác muốn nói với ngươi, mau tới, ngồi bên này từ từ trò chuyện." Khúc Tịnh thật sự rất sợ hãi, nàng chính là loại nữ hài có đầu óc rất đơn giản, vốn đã nghe được một số lời đồn về Từ Hoài hội, hôm nay lại thấy cảnh này, hai chân nàng đều có chút mềm nhũn.
Vừa rồi bên ngoài đông người, Khúc Tịnh thật sự bị dọa sợ, bây giờ ít người hơn, chân này mềm nhũn, Khúc Tịnh dứt khoát liền vừa khóc: "Chu, Chu Dục Văn, ta thật sự biết sai rồi, ta không biết Lục Lâm là nữ nhân của ngươi, ta mà biết, ta chắc chắn không dám đối với nàng như vậy, Chu Dục Văn, ta, ta quỳ xuống cho ngươi, ngươi tha cho ta có được không?" Khúc Tịnh vừa rồi còn nghe Chu Dục Văn nói phải giải quyết mấy người Tiêu Dương kia, bây giờ hai chân mềm nhũn, dứt khoát liền trực tiếp quỳ gối trên tấm thảm trải sàn.
Lần này làm Chu Dục Văn hoảng sợ nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Học tỷ, ngươi đừng như vậy được không, ngươi làm thế này khiến ta giống như xã hội đen vậy, đừng, đừng như vậy." Chu Dục Văn mau chóng tới đỡ Khúc Tịnh dậy, bảo nàng đừng khóc.
Thật sự không có ý định làm gì ngươi cả, hơn nữa lần này tìm ngươi là có chuyện khác.
"Đừng khóc đừng khóc, bây giờ là xã hội pháp trị, ta lại không thể làm gì ngươi được, tốt tốt, không khóc, ngoan, không khóc, dọa đến ngươi rồi." Chu Dục Văn cũng không biết dỗ dành nữ hài, nhìn Khúc Tịnh khóc thương tâm như vậy, nghĩ rồi liền đi qua sờ sờ đầu nàng, để nàng bình tĩnh lại một chút.
Kết quả không ngờ Khúc Tịnh lại khóc to hơn, hơn nữa Chu Dục Văn vốn định đỡ nàng đứng lên, ai ngờ nàng trực tiếp nhào vào lòng Chu Dục Văn, ôm lấy hắn vừa khóc vừa nói, Chu Dục Văn ta thật sự sai rồi, ngươi đừng đánh ta có được không?
Ta sợ.
Chu Dục Văn nói: "Ta đâu có nói muốn đánh ngươi." "Ô ô ô." Khúc Tịnh lời gì cũng không nói, cứ bổ nhào vào lòng Chu Dục Văn mà khóc, nắm lấy cánh tay Chu Dục Văn đặt trước ngực mình, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra, người ta nói, con gái khóc lên trông khá xinh đẹp, lời này ngược lại là thật, Khúc Tịnh có mắt hai mí, khóc lên trông có vẻ như hoa sen mới nở, thanh tú đáng yêu.
Khi con gái khóc, giọng nói sẽ có một loại cảm giác như đang làm nũng.
Giọng Khúc Tịnh bây giờ chính là như vậy, Khúc Tịnh vô cùng đáng thương, ô ô ô nói mình sai rồi.
"Chu Dục Văn ngươi đừng bắt nạt ta có được không ~" giọng nói rất mềm, rất giòn, cảm giác... giống như là cố ý.
Lục Lâm đứng một bên nhìn mà trợn trắng mắt, cùng là nữ nhân, nàng làm sao có thể không hiểu rõ Khúc Tịnh chứ.
Chu Dục Văn nói, tốt tốt tốt, không đánh ngươi, không đánh ngươi.
Làm sao có thể đánh ngươi chứ, bây giờ là xã hội văn minh.
Huống chi ngươi vẫn là học tỷ của ta.
"Ngoan, không khóc, ngoan." Người ta đã trốn vào trong lòng mình rồi, Chu Dục Văn cũng không phải là Lưu Thạc tên kia, không biết thương hương tiếc ngọc, Chu Dục Văn chắc chắn sẽ sờ đầu Khúc Tịnh bảo nàng đừng khóc.
Chu Dục Văn dỗ dành nữ hài cũng có nghề, nói xong tốt, không khóc, ngoan, chúng ta không khóc, khóc lên sẽ xấu lắm.
Nhìn ngươi kìa, như mèo hoa lớn vậy, đến, lau nước mắt đi.
Chu Dục Văn cầm khăn giấy giúp Khúc Tịnh lau nước mắt.
Nữ nhân chính là rất kỳ quái.
Cứ một mực đối tốt với nàng thì nam nhân đó nàng lại chẳng thèm ngó tới.
Nhưng giống như Chu Dục Văn thế này, giúp nàng lau nước mắt, dịu giọng dỗ dành nàng.
Nàng lại cảm thấy, Chu Dục Văn thật ôn nhu, thậm chí mấy câu nói của Chu Dục Văn thôi mà đã khiến nàng có cảm giác như có ba ba bên cạnh, không hiểu sao lại muốn dựa vào lòng Chu Dục Văn làm nũng.
Nàng rất thích Chu Dục Văn ôm mình như thế này.
Cho nên nhân cơ hội này, Khúc Tịnh dứt khoát ăn vạ trong lòng Chu Dục Văn.
Thật sự giả vờ làm trẻ con để Chu Dục Văn dỗ.
Chu Dục Văn cũng mặc kệ, nói, tốt tốt, không khóc.
"Ta không muốn đánh ngươi cái gì, ngươi thấy ta giống người xấu lắm à?" Chu Dục Văn vỗ lưng nàng hỏi.
Khúc Tịnh vội vàng lắc đầu nói không giống.
"Ừm, lần này đến đây, thật ra chỉ là muốn hỏi ngươi một vấn đề." Chu Dục Văn vỗ lưng nàng, ấm giọng nói.
Khúc Tịnh cũng không quấy nữa, nàng cảm giác Chu Dục Văn đối xử với mình cũng không tệ lắm, không chừng mình có cơ hội.
Mãi cho đến khi Chu Dục Văn dùng giọng điệu ôn nhu hỏi: "Ta nghe Lâm Lâm nói, hôm đó hình như ngươi mắng Nghiên Nghiên là chó mẹ đúng không?"
Mà Tiêu Dương và đám bạn không quen thuộc Chu Dục Văn, mơ hồ có thể đã nghe nói bạn gái Chu Dục Văn là ai đó, nhưng mấy chuyện này ai mà có ấn tượng chứ, nam sinh nào ngày nào cũng đi soi mói các cặp đôi trong trường?
Hiện tại nhìn thấy Lục Lâm được Chu Dục Văn ôm, cả mặt Tiêu Dương liền biến sắc, thầm nghĩ xong rồi, Khúc Tịnh này điên rồi sao? Bạn gái của Chu Dục Văn cũng dám đắc tội? Mà hai người bạn cùng phòng khác của hắn khi nhìn thấy Lưu Thạc, đã sớm sợ đến không nói nên lời.
Bọn họ không biết Chu Dục Văn, nhưng lại nhận ra Lưu Thạc, mẹ kiếp, khai giảng ba tháng, ai mà không biết hỗn thế ma vương Lưu Thạc chứ. Mặc dù Chu Dục Văn vẫn luôn dặn Lưu Thạc phải khiêm tốn, đừng suốt ngày đánh nhau với người khác. Nhưng với bản tính của Lưu Thạc, làm sao có thể không đánh nhau, hơn nữa hắn lại thích làm mấy chuyện gây rối này, đánh nhau cũng là chuyện thường ngày. Chỉ là hắn tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt Chu Dục Văn thôi, nhưng ở bên ngoài thì không đơn giản như vậy. Thị trấn đại học này ba tháng có hai lần họp hội đồng kỷ luật, đều có bóng dáng Lưu Thạc. Danh tiếng hỗn thế ma vương của Lưu Thạc đã sớm truyền xa, ngay giây phút nhìn thấy Lưu Thạc, hai người bạn cùng phòng kia liền đã lòng như tro nguội, trong lòng chửi thầm Tiêu Dương cả vạn lần, tự nhủ đồ chó chết nhà ngươi, ngay cả người của Từ Hoài hội cũng dám gọi chúng ta đến gây sự?! Bọn ta sắp bị các ngươi hại chết rồi!
Lúc này, Chu Dục Văn đang ngồi trên ghế sô pha ôm Lục Lâm, hỏi chuyện này giải quyết thế nào.
Mà bạn cùng phòng của Tiêu Dương thì cứ níu lấy đùi Lưu Thạc ở bên kia nói: "Ca, chuyện này thật sự không liên quan đến bọn em đâu! Đều là Tiêu Dương bảo bọn em tới!" "Mẹ nó ngươi có thể ngậm miệng lại không?" Lưu Thạc lườm bọn họ một cái, nói: "Không nghe thấy ca ca ta đang nói chuyện à?" Hai người lập tức ngoan ngoãn đứng dậy.
Chu Dục Văn cứ thế ngồi trên ghế sô pha, nghịch chiếc điện thoại của Lục Lâm, hắn xem lại từ đầu đến cuối đoạn chat giữa Tiêu Dương và Lục Lâm.
Không chỉ xem, mà còn đọc lên thành tiếng.
Nào là cái gì mà, sức chịu đựng của ta là có giới hạn.
Sau này sẽ khiến ngươi không thể lăn lộn nổi ở thị trấn đại học này.
Lúc Chu Dục Văn đọc, không ít người bên cạnh cũng không nhịn được cười, Lưu Thạc theo đó cũng ha ha ha cười phá lên, tiếng cười này có chút khiến người ta sợ hãi trong lòng.
Tiêu Dương nghe mà vô cùng xấu hổ, mặt đỏ bừng không dám ngẩng đầu.
Ngay cả Khúc Tịnh nghe những lời này cũng cảm thấy mất mặt, không nhịn được lùi sang bên cạnh hai bước.
Bạn cùng phòng của Tiêu Dương ít nhiều cũng cảm thấy có chút kỳ quặc.
Chu Dục Văn tùy tiện đọc hai câu, hỏi Tiêu Dương đang co rúm trên mặt đất: "Lời này là ngươi nói à?" "Ta..." Tiêu Dương cúi đầu, có chút không nói nên lời.
"Ca ca ta đang hỏi ngươi đó! Mẹ nó ngươi điếc à!?" Giọng Chu Dục Văn thì từ tốn, còn Lưu Thạc lại rất hung hăng, thấy Tiêu Dương không nói gì, liền tiến lên muốn tát cho Tiêu Dương một cái.
Cái tát này giáng xuống, Tiêu Dương mới thật sự biết sợ. Có những lúc, thật sự, cái tát không rơi vào mặt mình thì không biết đau, một khi cái tát rơi xuống, cảm giác đó, thật sự, bất kể là nam hay nữ, đều không nhịn được muốn khóc lên.
Sống mũi Tiêu Dương cay cay, nước mắt không kìm được chảy xuống, vội vàng nói: "Chu, Chu Dục Văn, xin lỗi, ta biết sai rồi, ta không biết Lục Lâm là bạn gái của ngươi, nếu biết Lục Lâm là bạn gái ngươi, ta chắc chắn không dám làm như vậy!" Chu Dục Văn nói: "Nếu như Lục Lâm không phải bạn gái của ta, các ngươi liền có thể bắt nạt nàng như vậy à?" "Không phải, không phải, ta không có ý đó!" Tiêu Dương vội vàng lắc đầu, hắn nói: "Ta không muốn bắt nạt Lục Lâm, đều là..." Tiêu Dương nói, quay đầu liếc nhìn Khúc Tịnh, do dự một chút, rồi cắn răng nói: "Đều là Khúc Tịnh!" "Khúc Tịnh nói với ta, Lục Lâm bắt nạt nàng, là nàng bảo ta tới, Chu Dục Văn, chuyện này không liên quan gì đến ta hết!" Khúc Tịnh sững sờ, không thể tin nổi nhìn Tiêu Dương trước mặt: "Ngươi nói bậy bạ gì đó!?" "Chu Dục Văn, thật mà, ngươi biết đấy, ta là Phó hội trưởng hội học sinh, ta dẫn bạn bè đến đây, thật ra chỉ là để hòa giải hiểu lầm giữa các bạn cùng lớp, ta thật sự không có ý định bắt nạt Lục Lâm, hiểu lầm, thật sự tất cả đều là hiểu lầm, Chu Dục Văn, ngươi nhất định phải tin ta!" Tiêu Dương bây giờ còn quản gì đến chuyện khác.
Hắn đã ở trong xã hội văn minh quá lâu, bị đánh hai cái tát liền thành thật ngay.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trước kia ở hội học sinh có nghe nói qua một chút chuyện về Từ Hoài hội, nhưng lúc đó nghe chỉ cảm thấy như chuyện đùa, đợi đến khi hắn thật sự trải qua mới biết cái tát đau thế nào.
Chính mình đường đường là học sinh giỏi, sao có thể bị đám côn đồ này cấu kết làm bậy chứ.
Phải nhanh chóng ra ngoài mới được.
"Chu Dục Văn, chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta mà!" Tiêu Dương cũng không còn quan tâm đến thể diện, trực tiếp khóc trước mặt Chu Dục Văn.
Đại trượng phu co được giãn được.
Trước kia nghe nói thị trấn đại học có Từ Hoài hội ra sao ra sao, Tiêu Dương chỉ cảm thấy là trò cười, hiện tại Tiêu Dương lại tin là thật.
Chu Dục Văn gật đầu: "Ừm, lần này ngươi tới, đơn thuần là vì hòa giải mâu thuẫn giữa các bạn học?" "Ừm, đúng vậy! Thật sự không có ý gì khác!" Chu Dục Văn nói tiếp.
"Ta và giáo viên hướng dẫn hội học sinh của các ngươi cũng rất quen, ta gửi đoạn chat giữa ngươi và Lục Lâm cho nàng xem, xem nàng nói thế nào." Chu Dục Văn nói xong, liền định gửi cho giáo viên hướng dẫn hội học sinh.
"Đừng, đừng gửi! Chu Dục Văn ta sai rồi, ngươi tuyệt đối đừng gửi!" Tiêu Dương vừa nghe Chu Dục Văn muốn gửi cho giáo viên thì lập tức hoảng lên.
Hắn biết Chu Dục Văn và giáo viên hướng dẫn có quan hệ tốt.
Lúc trường học cấp phòng làm việc cho nhóm Chu Dục Văn, Tiêu Dương còn có mặt ở đó.
Nếu như để giáo viên hướng dẫn xem được những lời lẽ đáng xấu hổ như vậy.
Vậy thì người ta chắc chắn sẽ nghĩ hắn không có đầu óc, đến lúc đó đừng nói là tranh cử chức Hội trưởng hội học sinh năm nay, ngay cả vị trí phó hội trưởng này cũng khó giữ được.
Chức vụ trong hội học sinh ít nhiều cũng có thể mang lại cho hắn một chút tiện lợi.
Không nói đâu xa, có một số tiểu nha đầu thật sự sẽ rất kính trọng chức vụ này.
Chỉ vì điểm này, Tiêu Dương cũng không muốn mất đi vị trí này, cho nên Tiêu Dương trực tiếp bò đến trước mặt Chu Dục Văn: "Chu, Chu Dục Văn." "Tên của ca ca ta là để ngươi gọi à!?" Lưu Thạc trừng mắt, lại định cho hắn một cái tát.
Tiếng này làm Tiêu Dương giật nảy mình.
May mà Chu Dục Văn ngăn lại, Chu Dục Văn thật ra không muốn làm sự việc đi quá xa.
Chu Dục Văn trong tay vẫn cầm điện thoại, hắn nói: "À, thật ra ngươi cũng biết, ngươi nói những lời này ngu xuẩn đến mức nào phải không?" Tiêu Dương cúi đầu không nói lời nào.
Hắn chắc chắn biết chứ.
Nhưng có đôi khi, chính là không nhịn được mà nổi nóng.
"Chu, Chu Ca, ta sai rồi." Lên tới Đại học năm 3, Tiêu Dương giờ khắc này mới biết được xã hội chân chính.
Chu Dục Văn từ trên ghế sô pha đứng dậy.
Tiêu Dương tưởng Chu Dục Văn muốn đánh hắn, theo bản năng lùi về sau một chút.
Nhưng Chu Dục Văn là người văn nhã, Chu Dục Văn xưa nay không đánh người.
Liếc mắt nhìn Tiêu Dương.
Lại liếc mắt nhìn hai người bạn cùng phòng sau lưng Tiêu Dương.
Lúc này, bọn họ bị một đám người vây quanh, thật sự có chút cảm giác nơm nớp lo sợ.
Cuối cùng Chu Dục Văn lại nhìn về phía Khúc Tịnh.
Để chuẩn bị cho lần dạy dỗ Lục Lâm này, Khúc Tịnh còn cố ý phối một bộ quần áo đẹp, áo sơ mi không tay, kết hợp với quần short jean màu trắng, để lộ đôi chân dài trắng như tuyết.
Dáng vẻ của Khúc Tịnh thực sự cũng ưa nhìn, nhất là lúc này bộ dạng đáng thương, vô cớ khiến người ta tăng thêm mấy phần ham muốn chinh phục.
Chu Dục Văn thở dài một hơi, không muốn để nha đầu này quá mất mặt trước mặt người khác.
"Khúc Tịnh." Chu Dục Văn gọi một tiếng Khúc Tịnh.
Toàn thân Khúc Tịnh run lên một cái, mấy người nàng mang đến đều bị người của Chu Dục Văn thành thạo tát cho vài cái, Tiêu Dương lại đổ hết mọi tội lỗi lên người mình.
Khúc Tịnh thật sự sợ hãi, chỉ bị Chu Dục Văn gọi một tiếng, lại là có chút ý tứ như thấy 'bóng rắn trong chén'.
Một tiểu nha đầu ngoan ngoãn, lại bị dọa thành thế này.
Ai, Chu Dục Văn thật ra không muốn như vậy, đều là do đám Lưu Thạc ở bên kia làm quá lên.
Còn nói cái gì mà có người bắt nạt chị dâu ta, vậy là không coi chúng ta ra gì.
Vấn đề là làm loạn như vậy có ý nghĩa gì chứ.
Trước khi đám Tiêu Dương đến, Chu Dục Văn đã nói với Lưu Thạc, đừng làm lớn chuyện, lỡ như bọn họ làm ầm ĩ lên, vậy chúng ta thành cái gì?
Lưu Thạc nói, không thể nào.
"Chúng ta lại không làm gì cả." "Với lại ca, ngươi yên tâm, có ta ở đây, bọn hắn dám nói ra ngoài." Chu Dục Văn đã nói với Lưu Thạc cả trăm lần, đừng dùng bạo lực.
Lưu Thạc liên tục đáp ứng, nói không có bạo lực, tuyệt đối không có bạo lực.
Bây giờ chuyện đã giải quyết xong.
Vấn đề chủ yếu vẫn là Khúc Tịnh.
Hắn cũng không hy vọng Khúc Tịnh chạy đến chỗ Trịnh Nghiên Nghiên nói bậy.
"Chúng ta đến phòng làm việc nói chuyện đi." Chu Dục Văn nhàn nhạt nói.
"" Nghe lời này, mấy người Tiêu Dương, Khúc Tịnh đều sững sờ.
Mà ngược lại, sau khi nghe xong lời này, trong lòng Khúc Tịnh vậy mà không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Đến phòng làm việc?
Có ý gì?
Hắn muốn chiếm tiện nghi của mình?
Hắn muốn ngủ với mình?
Nếu như, nếu như Chu Dục Văn thật sự ngủ với mình.
Vậy có phải nói, mình là nữ nhân của Chu Dục Văn?
Hắn chẳng lẽ lại ngủ với mình xong rồi bỏ rơi mình?
Vậy có phải nói, mình liền có thể giống như Lục Lâm?
Khúc Tịnh len lén liếc nhìn Lục Lâm, chỉ thấy Lục Lâm mặt không biểu cảm.
Trong lòng Khúc Tịnh, vậy mà không hiểu sao lại có chút mong đợi.
Thật ra những cô gái như Khúc Tịnh, có lẽ càng biết sùng bái bạo lực một chút.
Không thì nàng cũng sẽ không nghĩ đến việc tìm người tới xử lý Lục Lâm.
Nếu như cho nàng cơ hội, để nàng trở thành nữ nhân của Chu Dục Văn, nàng có khả năng còn tích cực hơn cả Lục Lâm.
Nghĩ đến việc Chu Dục Văn vào phòng làm việc rồi, có thể sẽ làm loại chuyện đó với mình, Khúc Tịnh vậy mà mơ hồ có chút buồn tiểu.
Phòng chơi bi-da chính là mấy cửa hàng trên lầu hai của phố thương mại được đả thông, loại lầu hai này tiền thuê rất rẻ, lại có diện tích khá lớn, Chu Dục Văn cho Lưu Thạc một vạn khối từ trước, liền mở rộng thêm một phòng làm việc lớn phía sau, hơn nữa còn là loại có cửa sổ toàn cảnh.
Chu Dục Văn dẫn Khúc Tịnh vào phòng làm việc, trước khi vào căn phòng làm việc này, Khúc Tịnh mang theo sự mong đợi mơ hồ, nhưng Khúc Tịnh lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Nàng phải biểu hiện thận trọng một chút, bước từng bước nhỏ bằng đôi chân dài của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dáng người Khúc Tịnh cũng rất đẹp, chiếc quần short jean màu trắng ôm lấy bờ mông nhỏ của nàng, trước kia cũng từng học nhảy múa, lại ở bộ văn nghệ cùng Đào Điềm tập yoga ba năm, vòng eo cũng rất thon thả.
Chu Dục Văn dẫn Khúc Tịnh đi vào phòng làm việc.
Nhìn thấy Lục Lâm vậy mà đứng ở bên cạnh không có ý định vào theo.
Chu Dục Văn hỏi: "Ngươi đứng ở đó làm gì? Ngươi cũng vào đi." "Ta cũng đi?" Lục Lâm hỏi.
Chu Dục Văn nói: "Giải quyết mâu thuẫn của hai người các ngươi, ngươi không đến thì giải quyết thế nào?" Lục Lâm trợn trắng mắt, quay người đi theo vào.
Đừng nói, Chu Dục Văn một mình dẫn Khúc Tịnh đi vào, người khác thật đúng là tưởng hắn muốn bắt nạt Khúc Tịnh đấy, mãi đến khi nói mang theo cả Lục Lâm, mọi người mới có chút thất vọng.
Cái gì vậy, hóa ra không phải loại chuyện đó.
Kéo theo đó, Khúc Tịnh cũng có chút thất vọng.
Lục Lâm và Khúc Tịnh đều tiến vào phòng làm việc.
Chu Dục Văn trước khi đóng cửa, nói với Lưu Thạc: "Giải quyết mấy tên kia đi?" Lưu Thạc gật đầu, tỏ ý cứ giao cho mình.
Mấy người Tiêu Dương này nên dạy dỗ cũng đã dạy dỗ rồi, chẳng lẽ thật sự làm gì bọn họ sao?
Chu Dục Văn không có ý định quản.
Sau đó liền giao cho Lưu Thạc, dù sao Chu Dục Văn cũng không hy vọng bọn họ ra ngoài nói lung tung.
Mà đây chính là sở trường của Lưu Thạc.
Tùy tiện tìm mấy người, kéo bọn họ đi, đưa đến con hẻm nhỏ phía sau phòng chơi bi-da.
Anh em, thả các ngươi về, sẽ không nói chuyện này ra ngoài chứ?
Lưu Thạc "vẻ mặt ôn hòa" hỏi.
Bất tri bất giác đã sắp tám giờ tối, trời đã sớm tối hẳn, đèn hoa trên phố thương mại đã lên, bên ngoài cũng bắt đầu náo nhiệt.
Phòng làm việc của Chu Dục Văn trang trí cũng tạm ổn, tuy nói có chút cảm giác cũ kỹ, nhưng không gian đúng là lớn, chiều cao tầng khoảng bốn mét, cửa sổ sát đất phía sau ghế ông chủ là hình vòng cung, nhìn ra phố thương mại bên ngoài.
Sau khi vào phòng làm việc, Chu Dục Văn kéo rèm cửa lên, điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Chu Dục Văn nhìn một chút, là Đào Điềm gọi tới.
Đây là cuộc gọi thứ ba Đào Điềm gọi cho mình.
Ban đầu Đào Điềm chỉ nhắn tin cho Chu Dục Văn.
Hỏi Chu Dục Văn, Lục Lâm là ngươi sắp xếp vào công ty à?
Lúc đó Chu Dục Văn đang ở công ty lao động của Triệu Quân bàn chuyện chính sự, không để ý tới Đào Điềm.
Sau đó Đào Điềm lại càng lo được lo mất, tiếp tục hỏi Chu Dục Văn: ngươi có phải biết chuyện của ta và Trịnh Nghiên Nghiên rồi không?
"Ta không cố ý muốn giấu ngươi, là nàng tới tìm ta gây sự trước." Chu Dục Văn vốn định quay lại giải quyết cho nàng, ai ngờ lại xảy ra chuyện của Khúc Tịnh này.
Cho nên Chu Dục Văn đến bây giờ vẫn chưa để ý đến Đào Điềm một chút nào.
Mà bên phía Đào Điềm, Chu Dục Văn càng không để ý đến nàng, nàng lại càng thêm lo được lo mất, từ khi theo Chu Dục Văn, Đào Điềm cũng coi như nước lên thì thuyền lên.
Trước kia chỉ là một bộ trưởng văn nghệ nhỏ bé, mọi người nhiều lắm cũng chỉ là gặp mặt chào hỏi nàng.
Kể từ khi ở cùng Chu Dục Văn, hắn đã thực sự dẫn dắt các nàng kiếm tiền, vậy thì những nữ sinh trong bộ văn nghệ này chắc chắn càng thêm kính trọng Đào Điềm, không chỉ là bộ văn nghệ của trường chính.
Ngay cả một số nữ sinh làm thêm bên ngoài trường.
Ai gặp mà không gọi một tiếng ngọt ngào tỷ?
Hiện tại Chu Dục Văn đột nhiên bắt đầu chiến tranh lạnh, làm sao không khiến Đào Điềm suy nghĩ nhiều chứ.
Có phải mình đã làm sai điều gì?
Tại sao hắn không nghe điện thoại của mình?
Hắn còn đưa Lục Lâm lên làm Phó quản lý công ty.
Hắn không phải thật sự định tước quyền của mình đấy chứ?
Là bởi vì mình bắt nạt Trịnh Nghiên Nghiên à?
Không, Chu Dục Văn thích là mình, hắn sở dĩ không chia tay Trịnh Nghiên Nghiên, là vì hắn không tìm được lý do.
Đó là bởi vì tức giận mình chưa nói cho hắn biết chuyện này?
Đào Điềm có chút tâm phiền ý loạn, nàng không biết tại sao Chu Dục Văn đột nhiên không để ý đến mình.
Nhưng bất kể nguyên nhân gì.
Đào Điềm vẫn là nên xin lỗi trước.
Nhất là khi cứ gọi điện cho Chu Dục Văn mà hắn không bắt máy.
Thế là Đào Điềm vô cùng đáng thương nhắn tin cho Chu Dục Văn.
"Ông xã, đừng giận nữa được không, người ta biết sai rồi (ủy khuất)" "Không phải cố ý không nói cho ngươi, là ta cảm thấy không muốn thêm phiền phức cho ngươi, ta muốn giúp ngươi giải quyết phiền phức (ủy khuất)" "Ngươi xử lý ta được chứ (vô cùng đáng thương)" "Ngươi không để ý tới ta, ta làm việc gì cũng không xong (khóc chít chít)" Thấy Chu Dục Văn mãi không để ý tới mình, Đào Điềm lại gửi cho Chu Dục Văn mấy icon cún con vẫy đuôi.
Lại gửi mấy icon 【 Tưởng Lão công 】 (Nhớ ông xã).
Chu Dục Văn đều thấy được, nhưng bây giờ không có thời gian xử lý chuyện của Đào Điềm.
Nhìn Khúc Tịnh còn đang đứng ở đó.
Lúc này Khúc Tịnh không còn vẻ vênh váo như lúc mới tới nữa, vừa rồi bị Lục Lâm đánh cho một trận, tóc tai có chút rối, quần áo cũng bị Lục Lâm kéo cho hơi xộc xệch.
Sau đó lại vì Chu Dục Văn đến mà thật sự bị dọa sợ, bộ dạng vô cùng đáng thương, đều khóc rồi, mắt đỏ hoe.
Hiện tại một mặt ủy khuất đứng ở đó nhìn Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn ngồi xuống ghế sô pha dài dùng để tiếp khách, nói với nàng: "Đến đây ngồi nói chuyện đi, thật ra lần này tới là có chuyện khác muốn nói với ngươi, mau tới, ngồi bên này từ từ trò chuyện." Khúc Tịnh thật sự rất sợ hãi, nàng chính là loại nữ hài có đầu óc rất đơn giản, vốn đã nghe được một số lời đồn về Từ Hoài hội, hôm nay lại thấy cảnh này, hai chân nàng đều có chút mềm nhũn.
Vừa rồi bên ngoài đông người, Khúc Tịnh thật sự bị dọa sợ, bây giờ ít người hơn, chân này mềm nhũn, Khúc Tịnh dứt khoát liền vừa khóc: "Chu, Chu Dục Văn, ta thật sự biết sai rồi, ta không biết Lục Lâm là nữ nhân của ngươi, ta mà biết, ta chắc chắn không dám đối với nàng như vậy, Chu Dục Văn, ta, ta quỳ xuống cho ngươi, ngươi tha cho ta có được không?" Khúc Tịnh vừa rồi còn nghe Chu Dục Văn nói phải giải quyết mấy người Tiêu Dương kia, bây giờ hai chân mềm nhũn, dứt khoát liền trực tiếp quỳ gối trên tấm thảm trải sàn.
Lần này làm Chu Dục Văn hoảng sợ nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Học tỷ, ngươi đừng như vậy được không, ngươi làm thế này khiến ta giống như xã hội đen vậy, đừng, đừng như vậy." Chu Dục Văn mau chóng tới đỡ Khúc Tịnh dậy, bảo nàng đừng khóc.
Thật sự không có ý định làm gì ngươi cả, hơn nữa lần này tìm ngươi là có chuyện khác.
"Đừng khóc đừng khóc, bây giờ là xã hội pháp trị, ta lại không thể làm gì ngươi được, tốt tốt, không khóc, ngoan, không khóc, dọa đến ngươi rồi." Chu Dục Văn cũng không biết dỗ dành nữ hài, nhìn Khúc Tịnh khóc thương tâm như vậy, nghĩ rồi liền đi qua sờ sờ đầu nàng, để nàng bình tĩnh lại một chút.
Kết quả không ngờ Khúc Tịnh lại khóc to hơn, hơn nữa Chu Dục Văn vốn định đỡ nàng đứng lên, ai ngờ nàng trực tiếp nhào vào lòng Chu Dục Văn, ôm lấy hắn vừa khóc vừa nói, Chu Dục Văn ta thật sự sai rồi, ngươi đừng đánh ta có được không?
Ta sợ.
Chu Dục Văn nói: "Ta đâu có nói muốn đánh ngươi." "Ô ô ô." Khúc Tịnh lời gì cũng không nói, cứ bổ nhào vào lòng Chu Dục Văn mà khóc, nắm lấy cánh tay Chu Dục Văn đặt trước ngực mình, nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra, người ta nói, con gái khóc lên trông khá xinh đẹp, lời này ngược lại là thật, Khúc Tịnh có mắt hai mí, khóc lên trông có vẻ như hoa sen mới nở, thanh tú đáng yêu.
Khi con gái khóc, giọng nói sẽ có một loại cảm giác như đang làm nũng.
Giọng Khúc Tịnh bây giờ chính là như vậy, Khúc Tịnh vô cùng đáng thương, ô ô ô nói mình sai rồi.
"Chu Dục Văn ngươi đừng bắt nạt ta có được không ~" giọng nói rất mềm, rất giòn, cảm giác... giống như là cố ý.
Lục Lâm đứng một bên nhìn mà trợn trắng mắt, cùng là nữ nhân, nàng làm sao có thể không hiểu rõ Khúc Tịnh chứ.
Chu Dục Văn nói, tốt tốt tốt, không đánh ngươi, không đánh ngươi.
Làm sao có thể đánh ngươi chứ, bây giờ là xã hội văn minh.
Huống chi ngươi vẫn là học tỷ của ta.
"Ngoan, không khóc, ngoan." Người ta đã trốn vào trong lòng mình rồi, Chu Dục Văn cũng không phải là Lưu Thạc tên kia, không biết thương hương tiếc ngọc, Chu Dục Văn chắc chắn sẽ sờ đầu Khúc Tịnh bảo nàng đừng khóc.
Chu Dục Văn dỗ dành nữ hài cũng có nghề, nói xong tốt, không khóc, ngoan, chúng ta không khóc, khóc lên sẽ xấu lắm.
Nhìn ngươi kìa, như mèo hoa lớn vậy, đến, lau nước mắt đi.
Chu Dục Văn cầm khăn giấy giúp Khúc Tịnh lau nước mắt.
Nữ nhân chính là rất kỳ quái.
Cứ một mực đối tốt với nàng thì nam nhân đó nàng lại chẳng thèm ngó tới.
Nhưng giống như Chu Dục Văn thế này, giúp nàng lau nước mắt, dịu giọng dỗ dành nàng.
Nàng lại cảm thấy, Chu Dục Văn thật ôn nhu, thậm chí mấy câu nói của Chu Dục Văn thôi mà đã khiến nàng có cảm giác như có ba ba bên cạnh, không hiểu sao lại muốn dựa vào lòng Chu Dục Văn làm nũng.
Nàng rất thích Chu Dục Văn ôm mình như thế này.
Cho nên nhân cơ hội này, Khúc Tịnh dứt khoát ăn vạ trong lòng Chu Dục Văn.
Thật sự giả vờ làm trẻ con để Chu Dục Văn dỗ.
Chu Dục Văn cũng mặc kệ, nói, tốt tốt, không khóc.
"Ta không muốn đánh ngươi cái gì, ngươi thấy ta giống người xấu lắm à?" Chu Dục Văn vỗ lưng nàng hỏi.
Khúc Tịnh vội vàng lắc đầu nói không giống.
"Ừm, lần này đến đây, thật ra chỉ là muốn hỏi ngươi một vấn đề." Chu Dục Văn vỗ lưng nàng, ấm giọng nói.
Khúc Tịnh cũng không quấy nữa, nàng cảm giác Chu Dục Văn đối xử với mình cũng không tệ lắm, không chừng mình có cơ hội.
Mãi cho đến khi Chu Dục Văn dùng giọng điệu ôn nhu hỏi: "Ta nghe Lâm Lâm nói, hôm đó hình như ngươi mắng Nghiên Nghiên là chó mẹ đúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận