Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 136
Nữ sinh năm ba và nữ sinh năm nhất, dù chỉ cách nhau hai tuổi, nhưng lại có sự khác biệt một trời một vực. Nữ sinh năm nhất mới từ cấp ba lên, tuy đã biết cách ăn mặc, nhưng chung quy vẫn còn chút hơi hướng học sinh, giống như Lục Lâm, mặc đi mặc lại vẫn là quần jean, như Trịnh Nghiên Nghiên thì nhiều lắm cũng chỉ mặc quần đùi. Nhưng nữ sinh năm ba thì khác hẳn, nhất là nhân vật nổi bật như Đào Điềm, đã bắt đầu tham gia các hoạt động xã giao, cách trang điểm ăn mặc cũng sẽ tương đối chín chắn hơn một chút. Giống như việc ra ngoài làm thêm các công việc như tiểu thư lễ tân hay người mẫu, đối với các nàng mà nói đây cũng là một loại xã giao, nên ai cũng sẽ trang điểm thật xinh đẹp.
Khi xe Chu Dục Văn dừng sát dưới lầu ký túc xá nữ, nhìn thấy Đào Điềm và hai bạn cùng phòng khác đi tới, nhất thời hắn còn chưa nhận ra ngay. Trước tiên nói về Đào Điềm đi đầu, chói mắt nhất đương nhiên là đôi gò bồng đảo kia. Vóc dáng Đào Điềm quả thật là điểm cộng hoàn hảo, nàng mặc một chiếc váy ôm trễ vai, dáng người chữ S được tôn lên đầy lồi lõm, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo khoác len rộng rãi, đeo một chiếc túi nhỏ trị giá hơn hai nghìn tệ, mái tóc uốn sóng lớn, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.
Hai học tỷ đi phía sau cũng không hề kém cạnh, chiều cao trung bình của cả ba cô gái đều khoảng 1m70, toàn là những đôi chân dài miên man, một người mặc tất đen phối với bốt cao cổ. Người còn lại thì mặc quần bó phối giày cao gót, cả ba cô gái đều đeo những chiếc túi trông như hàng hiệu ít người biết, giá không quá đắt nhưng vượt ngoài tầm của sinh viên, mang vài phần phong cách danh viện thành thị.
“Vất vả rồi, để học đệ đợi lâu rồi.” Đào Điềm rất tự giác ngồi vào ghế phụ, cười nói.
Chu Dục Văn nói: “Cũng không sao, ta cũng vừa mới tới.” Lần làm người mẫu hội chợ này, mỗi người được 400 tệ, đối với giá thị trường năm 2013 mà nói thì đã là cao rồi, nên Đào Điềm đã rủ thêm hai chị em cùng ký túc xá.
Hai chị em này thật ra không phải người của ban văn nghệ, nên cũng không biết Chu Dục Văn. Vừa lên xe họ liền chào hỏi Chu Dục Văn.
“Ngươi chính là cậu tiểu học đệ mà Điềm Điềm hay nhắc trong ký túc xá hả?” “Ai da, Điềm Điềm nhà chúng ta hay nhắc về ngươi trong ký túc xá lắm đấy.” Chu Dục Văn vừa lái xe vừa trò chuyện với mấy vị học tỷ, cười nói: “Nói xấu gì ta thế?” Mấy cô gái cười khẽ: “Sao có thể chứ, khen ngươi còn không hết ấy chứ.” “Vậy khen ta cái gì?” “Khen ngươi đẹp trai, còn nói là, tiếc là ngươi có bạn gái rồi, nếu không đã ‘ăn’ ngươi rồi.” “Đừng có nói bậy có được không! Ta nói những lời đó bao giờ!” Đào Điềm lập tức không chịu, dỗi dằn nói từ phía bên kia.
Con gái là vậy đó, nếu xung quanh toàn là con trai, thì cô gái đó sẽ đặc biệt dè dặt, nhưng nếu một cậu nam sinh lọt vào giữa một đám con gái, thì cậu nam sinh này chắc chắn sẽ bị mấy cô gái trêu chọc. Chu Dục Văn chính là như vậy, bị mấy vị học tỷ thay nhau trêu chọc. May mà Chu Dục Văn cũng không phải cậu nhóc non nớt gì, nhắc đến chuyện bạn gái. Chu Dục Văn nói, không ở bên cạnh thì cũng như không có thôi.
Mấy cô gái nghe vậy thì cười chế nhạo.
“Ây da, ngươi nói vậy là ta muốn ra tay với ngươi đó nha.” Học tỷ đi bốt cao cổ vừa cười vừa lấy điện thoại ra đòi thêm Wechat.
Học tỷ mặc quần bó nói: “Sao tới lượt ngươi được, Điềm Điềm nhà chúng ta tự mình cũng ‘tiêu hóa’ rồi.” Đào Điềm ở bên kia rất bất đắc dĩ nói, các ngươi nói bậy gì đó, đừng có bắt nạt tiểu học đệ của ta được không?
Ba cô gái trên chiếc xe mui trần khá là náo nhiệt.
“Ây, Dục Văn, ngươi xem lông mi của ta có phải bị rớt rồi không?” Cô gái Đào Điềm này rất thông minh, thấy hai bạn cùng phòng cứ nhìn Chu Dục Văn chằm chằm, vội duỗi bàn tay có sơn móng tay của mình ra, nhân lúc đèn xanh đèn đỏ, nhờ Chu Dục Văn xem giúp lông mi.
Chu Dục Văn nói: “Để ta xem nào.” Hai người kề sát vào nhau, ngay dưới cổ Chu Dục Văn là ngực của Đào Điềm. Đào Điềm mở to đôi mắt ngấn nước, đương nhiên cũng chớp chớp mấy cái, con gái chớp mắt quả thật rất đẹp. Nhưng Chu Dục Văn là chính nhân quân tử, hắn nói: “Đừng cử động, hình như rớt thật rồi, ta sửa lại giúp ngươi một chút.” Chu Dục Văn nói rồi, cẩn thận tỉ mỉ chạm vào giúp Đào Điềm.
“Ôi ~” Nhìn hai người ở ghế trước cứ như đang trong cảnh vợ chồng vẽ lông mày cho nhau vậy, hai học tỷ ngồi sau lập tức ghen tị.
“Điềm Điềm nói là dẫn bọn ta ra ngoài kiếm tiền, hóa ra là bảo chúng ta tới đây xem các ngươi tú ân ái à!” “A ~” “Đừng nói bậy bạ có được không?” Mặt Đào Điềm hơi ửng hồng, trông như đang thật sự xấu hổ vậy, nói: “Chu Dục Văn có bạn gái rồi.” Nói xong, còn lén nhìn Chu Dục Văn một cái. Nhưng phản ứng của Chu Dục Văn rất bình tĩnh, chẳng có gì đặc biệt. Đào Điềm ngược lại có chút thất vọng.
Đều là người trưởng thành, việc mập mờ đùa giỡn thông thường là chuyện đương nhiên, nhưng nam sinh đừng coi những lời đùa giỡn thông thường này là thật, giống như những trường hợp oanh oanh yến yến, kiếp trước Chu Dục Văn đã tiếp xúc không ít, về cơ bản đều là gặp dịp thì chơi trong các bữa tiệc rượu.
Chu Dục Văn lần này cũng là vì lần đầu làm người mẫu cho loại hội chợ triển lãm này, có chút không yên tâm, muốn theo tới xem sao, nói thật, Chu Dục Văn đối với phương diện nhan sắc nữ sinh thật sự không mấy quan tâm, không thể nào vì mấy câu nói của mấy học tỷ xinh đẹp mà bản thân lại bốc đồng được. Chu Dục Văn năm nay 18 tuổi, ở Kim Lăng có một căn hộ lớn, còn có một chiếc xe mui trần, bản thân lại đẹp trai, nếu Chu Dục Văn muốn, thậm chí có thể mỗi ngày đổi một người.
Lái xe qua cầu vượt 30 phút, đến một trung tâm hội nghị triển lãm quốc tế, liên lạc với Giám đốc Triệu. Rất nhanh, Giám đốc Triệu mặc vest dẫn theo một người phụ nữ trung niên mặc bộ váy công sở màu đen đi tới.
Triệu Quân thấy mấy cô gái đi sau lưng Chu Dục Văn là Đào Điềm và bạn bè, mắt sáng lên, thầm nghĩ giao việc này cho Chu Dục Văn quả là không sai, mấy sinh viên vừa trẻ trung xinh đẹp, mà giá lại còn rẻ.
“Chu Tổng, đến sớm vậy?” Từ xa, Triệu Quân đã chạy tới muốn bắt tay Chu Dục Văn, đây chính là cây rụng tiền của Triệu Quân, nhất là khi Triệu Quân thấy Chu Dục Văn dễ dàng tìm được nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, vị trí của Chu Dục Văn trong lòng Triệu Quân lại càng thêm nặng ký. Hắn lại quan sát mấy cô gái sau lưng Chu Dục Văn, hỏi: “Chỉ có ba người?”
“Còn ba người nữa đang tới sau, bây giờ vẫn còn sớm mà?” “Ừ đúng rồi, hội chợ 9 giờ bắt đầu, trưa được bao một bữa cơm, ba giờ là kết thúc. Chu Tổng phải vất vả một chút rồi. Trương Lan, dẫn các cô ấy đi trang điểm đi?” “Vâng.” Triệu Quân chuẩn bị cho Chu Dục Văn một thẻ công tác, có thẻ này là có thể tùy ý ra vào trung tâm hội nghị triển lãm, trên đó ghi chức danh là Trưởng ban. Hôm nay Chu Dục Văn mặc một bộ vest thường phối với quần kaki, trông vừa tùy ý lại có mấy phần phong thái của dân cổ cồn trắng trong xã hội.
Đeo thẻ công tác lên, lúc nói chuyện với Đào Điềm, Chu Dục Văn ra vẻ tùy ý vòng tay ôm lấy vòng eo thon của nàng. Trước đây, Chu Dục Văn chưa từng có tiếp xúc thân mật kiểu này với Đào Điềm, nhưng thực ra đây cũng là để bảo vệ Đào Điềm, cho người khác biết mối quan hệ giữa mình và nàng rất thân thiết.
Chu Dục Văn nói: “Vậy các ngươi đi theo chị Lan này ra hậu trường trang điểm trước đi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại trực tiếp cho ta là được, cả ngày hôm nay ta đều ở đây.” Nói cũng lạ, Đào Điềm đã là sinh viên năm ba, dù là hoạt động trong trường hay một số mối quan hệ hữu nghị ngoài trường, những chuyện gặp dịp thì chơi cũng đã xảy ra không ít, nhưng khi Chu Dục Văn có vẻ tùy ý ôm eo mình, trong lòng Đào Điềm vậy mà lại gợn lên một chút rung động. Vẻ tùy ý và già dặn của Chu Dục Văn lúc này, không hề giống một tiểu học đệ vừa mới vào năm nhất chút nào.
“Ừm.” Nhất là những lời Chu Dục Văn nói, vậy mà lại cho Đào Điềm chút cảm giác an toàn.
“Vậy ta đi nhé?” “Đi đi.” Thế là mấy cô gái cứ vậy được dẫn đi trang điểm.
Một lát sau, hai chiếc xe tải chạy tới, theo sau là mấy chiếc taxi, lục tục có thêm không ít thanh niên trai tráng tầm 18-19 tuổi đến. Người dẫn đầu là Lưu Thạc, Lưu Thạc trông cường tráng, nước da ngăm đen, thật sự giống như dân xã hội đen, hơn 20 cậu trai trẻ, trong đó có mười người là bạn cùng lớp của Lưu Thạc. Khi huấn luyện quân sự, Lưu Thạc lại là lớp trưởng, đã huấn luyện bọn họ không ít. Đây là lần đầu tiên hắn dẫn các huynh đệ đến gặp mặt Chu Dục Văn, nên chắc chắn phải thể hiện một chút. Khi còn ở trên xe liền nói:
“Lát nữa ta dẫn các ngươi đi gặp hội trưởng Từ Hoài Hội của chúng ta, tất cả phải tỏ ra tinh thần lên, kẻ nào làm ta mất mặt, ta không tha cho hắn!” Sau khi xuống xe, Chu Dục Văn thấy Lưu Thạc tới liền đi ra đón. Lưu Thạc vội bảo hơn hai mươi người xếp thành hàng. Gã Lưu Thạc này rất có ý thức tập thể, vì là đi làm thêm, nên cũng không mặc đồ gì đẹp, chiếc áo phông màu xám phát lúc huấn luyện quân sự lại rất hợp, phối cùng quần rằn ri. Còn nói, sau này Từ Hoài Hội chúng ta ra ngoài làm thêm phải có sức gắn kết, phải mặc đồng phục riêng!
Trước kia Lưu Thạc từng xem một bộ phim nước ngoài tên là « Làn Sóng » (The Wave), lúc xem thật sự cảm thấy tâm trạng dâng trào, ý nói là, một tổ chức phải có khẩu hiệu, biểu tượng riêng, như vậy mới có sức gắn kết riêng, và Lưu Thạc thật sự đã phát triển theo hướng trong phim, bởi vì lúc này Từ Hoài Hội thực sự mang lại lợi ích thiết thực cho mọi người, cho nên tập thể nhỏ này, lúc này lại đoàn kết chưa từng có.
Chu Dục Văn và Triệu Quân bên này vừa định đi qua. Lưu Thạc thấy đã xếp hàng xong, liền hô to đầy vẻ ta đây: “Chào Chu Ca!”
“Chào Chu Ca!~” Hơn 20 gã đô con được Lưu Thạc huấn luyện không tệ, bình thường không ít bị Lưu Thạc tẩy não, nói lão đại Từ Hoài Hội của chúng ta lợi hại thế nào! Các ngươi lúc đó chưa vào Từ Hoài Hội, không biết Chu Ca của ta lợi hại cỡ nào đâu, hồi mới bắt đầu Chu Ca làm ăn vụ thẻ trong trường, mấy thằng ôn con ở Học viện Kim Khoa kia còn muốn giành mối làm ăn với Chu Ca của ta! Kết quả Chu Ca của ta đơn đao dự tiệc, một mình đánh cho bọn chúng phải gọi bằng ông nội!
Đám thanh niên này lại thích nghe chuyện kiểu đó, chủ yếu là danh tiếng Từ Hoài Hội bị Lưu Thạc thổi phồng ngày càng thần bí, Chu Dục Văn với tư cách là lão đại danh nghĩa, cũng bị phủ lên một tấm màn che bí ẩn, cho nên trong hai mươi người này, không thể nói là tất cả đều sùng bái Chu Dục Văn, nhưng ít nhất cũng có mười người là thật lòng sùng bái Chu Dục Văn.
Một tiếng “Chào Chu Ca”, kêu vang trời dậy đất. Nhân viên công tác đang bận rộn dựng sân khấu ở đằng kia thấy cảnh này đều ngẩn người, đưa mắt nhìn liền thấy 20 gã đô con đang đứng nghiêm chỉnh ở bên kia.
Ngọa Tào, làm gì thế này?
“Điềm Điềm, cậu học đệ này của ngươi, rốt cuộc là làm gì vậy?” Trong lúc quay người ở chỗ trang điểm, học tỷ mặc quần bó liếc thấy cảnh này, trực tiếp ngây người, vô cùng kinh ngạc. Không phải chứ, bên ngoài hơn 20 gã đô con đang xếp hàng chỉnh tề hô “Chào Chu Ca” kia kìa. Ngươi nói hắn là học đệ bình thường?
Đừng nói các nàng kinh ngạc, ngay cả người phụ trách hiện trường thấy cảnh này cũng hơi sợ, đám bảo vệ thuê tới này không có vấn đề gì chứ? Đừng có biến thành bảo kê cho chính mình đấy? Triệu Quân từng nghe nói nhóm người ở khu Đại học này rất đoàn kết, nhưng khi thật sự gặp mặt, vẫn có chút kinh ngạc.
Chỉ có Chu Dục Văn là thật sự xấu hổ, cau mày nói với Lưu Thạc: “Ngươi đang làm cái quái gì thế?!”
“He he, Chu Ca, đây đều là nòng cốt của Từ Hoài Hội chúng ta! Bọn họ đặc biệt sùng bái ngươi!” Lưu Thạc rất đắc ý.
Chu Dục Văn vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng khiển trách: “Ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta, ta chỉ muốn giúp ngươi làm một công ty môi giới việc làm thêm, ngươi định làm gì thế này? Tưởng đang đóng phim à? Sau này đừng có làm xằng làm bậy cho ta nữa.” “Giám đốc Triệu.” Chu Dục Văn gọi.
“Ai!” Triệu Quân vội vàng chạy tới.
“Dẫn bọn họ đi thay quần áo.” “Vâng, Chu Ca.” “?” Chu Dục Văn sững sờ.
Triệu Quân vội che miệng, cười nói: “Nói thuận miệng thôi.”
Hội trường thật ra đã sắp xếp gần xong, hai mươi người do Lưu Thạc mang tới đều được thay đồng phục an ninh màu sẫm. Công việc làm thêm này từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, một ngày 100 tệ, coi như là việc làm thêm chất lượng tốt. Những người Lưu Thạc đưa tới đều là các sinh viên cao to vạm vỡ, mặc đồng phục vào trông rất ra dáng. Công việc làm thêm lần này không chỉ có công ty môi giới của Chu Dục Văn bọn họ, mà còn có các công ty môi giới khác, nhưng Lưu Thạc có một điểm đúng, đó là việc Lưu Thạc ngoài chuyện làm thêm còn tạo dựng thêm một tầng “tín ngưỡng” cho nhân viên, quả thực khác hẳn so với các công ty môi giới khác. Người khác đi làm thêm đều rụt rè nhút nhát, còn như đám sinh viên Lưu Thạc mang tới, người nào người nấy đều ngẩng cao đầu, khi nhân viên làm thêm khác nhìn về phía họ, bọn họ lại còn cảm thấy rất kiêu ngạo.
Giám đốc Triệu bị người phụ trách gọi riêng lên nói chuyện, hỏi, ngươi tìm đâu ra đám người này thế, đừng gây thêm phiền phức cho ta đấy? Triệu Quân chỉ có thể cười làm lành nói, Vạn Tổng, sao có thể chứ, bọn họ đều là sinh viên, chỉ là bọn trẻ thích chơi đùa thôi, nhưng ngài xem, người tôi gọi tới, có phải trông khí thế hơn những người khác không?
“Đúng là vậy.” Vạn Tổng nhìn những nhân viên bảo vệ kia, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc đồng phục màu sẫm, cảm giác như quân nhân vậy, cảm giác quả thật không giống bình thường.
Chu Dục Văn mặc bộ vest thường, đang đứng nói chuyện phiếm với Lưu Thạc ở bên kia. Lưu Thạc đi theo trước mặt Chu Dục Văn, cúi đầu khom lưng, cười hì hì, trông như cái đuôi của Chu Dục Văn vậy.
Chu Dục Văn tỏ vẻ cạn lời: “Ngươi không có việc gì làm cứ đi theo ta mãi thế?” “He he, Chu Ca, hai ta lâu rồi không gặp, ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi không nhớ ta à?” “Ta nhớ ngươi làm gì?” “Chu Ca, ta nói cho ngươi biết, Từ Hoài Hội của chúng ta bây giờ đã có hơn 200 người rồi, công ty môi giới việc làm ta cũng đăng ký xong rồi, nhưng ta thấy cứ không cắt phế một đồng nào thế này, có chút không đủ để duy trì hoạt động công ty, ta thấy người khác đều cắt ba thành, năm thành, hay là chúng ta cũng cắt phế đi? Chúng ta cắt ít một chút?” Lưu Thạc thật ra là muốn bàn chuyện này với Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói: “Đừng nghĩ đến chuyện đó, cách kiếm tiền có rất nhiều, nhưng đừng cắt tiền trên đầu sinh viên.” “Vậy thì lấy từ đâu?” “Sau khi xong việc lần này, ngươi cứ đi tìm Triệu Quân thương lượng, bảo hắn chi tiền.” “Hắn chịu chi à?” Lưu Thạc lẩm bẩm.
“Ngươi thử thì biết chứ sao.” Chu Dục Văn vừa đi dạo trong hội chợ cùng Lưu Thạc, vừa trò chuyện. Lưu Thạc thì đi lang thang, còn Chu Dục Văn lại đang khảo sát địa hình, thấy góc chết nào không có camera giám sát, Chu Dục Văn liền gọi hai người tới. Nhờ có sự tuyên truyền của Lưu Thạc, những sinh viên này dù chưa từng gặp Chu Dục Văn, lại dành cho Chu Dục Văn một sự tôn trọng vô hình.
“Chu Ca.” “Hai người các ngươi đứng ở đây, đừng đi lung tung, muốn đi vệ sinh hay có việc gì, cũng phải đi từng người một, nếu gặp phải tình huống đặc biệt nào đó, thì báo cho ta biết, đừng tự mình xử lý.” Chu Dục Văn nói.
“Vâng!” Chu Dục Văn lại chỉ mấy cô gái, bao gồm Đào Điềm đã thay xong trang phục ở phía xa, nói: “Mấy cô gái đó là ta đưa tới, các ngươi chú ý một chút, lát nữa hội chợ bắt đầu, người sẽ rất đông, nếu gặp phải chuyện gì có kẻ bắt nạt các nàng thì cũng báo cho ta biết.” “Vâng!” Chu Dục Văn lần lượt khảo sát địa hình, sau đó bố trí người.
Vạn Tổng và Triệu Quân đứng bên cạnh quan sát, ban đầu còn tưởng Chu Dục Văn chỉ đi dạo, sau đó Vạn Tổng nhìn kỹ lại, cảm thấy cậu trai trẻ tuổi không lớn này dường như có chút bản lĩnh.
“Đám người này có vẻ rất nể phục cậu thanh niên kia.” “À, cậu ấy là hội trưởng Hội sinh viên khu Đại học Tiên Lâm, một chàng trai trẻ rất có năng lực.” Triệu Quân nói.
Vạn Tổng gật đầu nói: “Lát nữa cậu đưa cho người bạn này của cậu một bao lì xì nhỏ, nói với cậu ta lần hội chợ này nếu kết thúc thành công, ta sẽ còn có thưởng thêm.” “Vâng!” Triệu Quân nhanh miệng đáp ứng.
Lúc chín giờ, hội chợ chính thức bắt đầu. Đây là một buổi tiệc trà do thương hội Chiết Giang (Chiết thương) tổ chức, một trung tâm hội nghị, mấy chục quầy hàng, hàng trăm loại trà được trưng bày, các nhân viên an ninh duy trì trật tự bên ngoài. Bên trong là những tiểu thư lễ tân dáng vẻ duyên dáng, mặc sườn xám đỏ, đi giày cao gót đang làm công việc hướng dẫn hoặc bưng trà rót nước. Còn có những tiểu tỷ tỷ mặc Hán phục chuyên pha trà ở kia. Triệu Quân nói với Chu Dục Văn, mấy tiểu tỷ tỷ mặc Hán phục này, chỉ làm nửa ngày như vậy là có thể kiếm được 2000 tệ.
Chu Dục Văn nói, vẫn là mấy ông Chiết thương này có tiền, biết hưởng thụ.
“He he, lão đệ, ngươi đã để Vạn Tổng thấy được năng lực rồi đấy, Vạn Tổng nói, đợi triển lãm kết thúc xong, sẽ đưa riêng cho ngươi một bao lì xì lớn.” Chu Dục Văn nói, chuyện này ngươi cứ bàn với Lưu Thạc là được.
Trong lúc nói chuyện, Chu Dục Văn lại nhìn về phía Đào Điềm đang bưng khay trà ở đằng xa, mặc chiếc sườn xám đỏ, tóc búi gọn. Triệu Quân thấy vậy liền vẫy tay về phía Đào Điềm. Đào Điềm mỉm cười đi tới, Triệu Quân bưng một tách trà xanh lên, rồi lại bưng một tách cho Chu Dục Văn: “Nếm thử đi, loại này bán bên ngoài 1888 tệ một gói đấy.”
Chu Dục Văn bưng tách trà nhỏ lên ngửi ngửi, uống một hơi cạn sạch, nói: “Còn không bằng hồng trà Wahaha nữa.” “Phụt!” Đào Điềm không nhịn được bật cười, nụ cười trông rất đẹp.
Triệu Quân nói: “Ngươi xem, bạn gái ngươi cười rồi kìa.” Chu Dục Văn nói: “Có phải ngươi cứ gặp cô gái nào cũng nói là bạn gái của ta không?” “He he, các ngươi nói chuyện nhé!” Triệu Quân cũng không ngốc, cười ngượng một tiếng rồi rời đi.
Chu Dục Văn trả lại tách trà cho Đào Điềm, hỏi: “Cảm thấy thế nào? Có mệt không?” “Cũng ổn, không mệt lắm, chỉ là bộ đồ này nhỏ quá, không vừa với số đo của ta.” Đào Điềm lẩm bẩm nói.
Chu Dục Văn nói: “Là của ngươi lớn quá đó chứ.” “Vậy thì biết làm sao bây giờ! Cũng đâu phải ta muốn nó lớn như vậy!” Đào Điềm chu môi, cũng không cảm thấy lời Chu Dục Văn nói là xúc phạm.
Chu Dục Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi cố chịu chút đi, buổi trưa đổi lại đồ của mình.” “Được không đó?” “Ta nói với Lão Triệu một tiếng, chắc không vấn đề gì đâu.” “Hi hi, Chu Dục Văn, rốt cuộc ngươi làm nghề gì vậy? Cảm giác như chuyện gì ngươi cũng quen thuộc hết, đây không phải là sản nghiệp nhà ngươi đấy chứ?” Đào Điềm trước mặt Chu Dục Văn ngày càng tỏ ra tùy tiện, ngược lại không còn dáng vẻ học tỷ, mà có mấy phần dáng điệu của cô gái nhỏ.
Chu Dục Văn vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện này mà cũng bị ngươi phát hiện à, ngươi thông minh thật đấy?” “Đó là đương nhiên.” “Vậy đi ăn trộm giúp ta hai gói trà lại đây.” Đào Điềm sững sờ: “Không phải ngươi nói không bằng Wahaha à?” “1888 tệ một gói đó, uống một tách cũng là kiếm lời rồi.” “Vậy để ta đi lấy thêm cho ngươi vài gói!”
Khi xe Chu Dục Văn dừng sát dưới lầu ký túc xá nữ, nhìn thấy Đào Điềm và hai bạn cùng phòng khác đi tới, nhất thời hắn còn chưa nhận ra ngay. Trước tiên nói về Đào Điềm đi đầu, chói mắt nhất đương nhiên là đôi gò bồng đảo kia. Vóc dáng Đào Điềm quả thật là điểm cộng hoàn hảo, nàng mặc một chiếc váy ôm trễ vai, dáng người chữ S được tôn lên đầy lồi lõm, bên ngoài khoác hờ một chiếc áo khoác len rộng rãi, đeo một chiếc túi nhỏ trị giá hơn hai nghìn tệ, mái tóc uốn sóng lớn, khuôn mặt trang điểm xinh đẹp.
Hai học tỷ đi phía sau cũng không hề kém cạnh, chiều cao trung bình của cả ba cô gái đều khoảng 1m70, toàn là những đôi chân dài miên man, một người mặc tất đen phối với bốt cao cổ. Người còn lại thì mặc quần bó phối giày cao gót, cả ba cô gái đều đeo những chiếc túi trông như hàng hiệu ít người biết, giá không quá đắt nhưng vượt ngoài tầm của sinh viên, mang vài phần phong cách danh viện thành thị.
“Vất vả rồi, để học đệ đợi lâu rồi.” Đào Điềm rất tự giác ngồi vào ghế phụ, cười nói.
Chu Dục Văn nói: “Cũng không sao, ta cũng vừa mới tới.” Lần làm người mẫu hội chợ này, mỗi người được 400 tệ, đối với giá thị trường năm 2013 mà nói thì đã là cao rồi, nên Đào Điềm đã rủ thêm hai chị em cùng ký túc xá.
Hai chị em này thật ra không phải người của ban văn nghệ, nên cũng không biết Chu Dục Văn. Vừa lên xe họ liền chào hỏi Chu Dục Văn.
“Ngươi chính là cậu tiểu học đệ mà Điềm Điềm hay nhắc trong ký túc xá hả?” “Ai da, Điềm Điềm nhà chúng ta hay nhắc về ngươi trong ký túc xá lắm đấy.” Chu Dục Văn vừa lái xe vừa trò chuyện với mấy vị học tỷ, cười nói: “Nói xấu gì ta thế?” Mấy cô gái cười khẽ: “Sao có thể chứ, khen ngươi còn không hết ấy chứ.” “Vậy khen ta cái gì?” “Khen ngươi đẹp trai, còn nói là, tiếc là ngươi có bạn gái rồi, nếu không đã ‘ăn’ ngươi rồi.” “Đừng có nói bậy có được không! Ta nói những lời đó bao giờ!” Đào Điềm lập tức không chịu, dỗi dằn nói từ phía bên kia.
Con gái là vậy đó, nếu xung quanh toàn là con trai, thì cô gái đó sẽ đặc biệt dè dặt, nhưng nếu một cậu nam sinh lọt vào giữa một đám con gái, thì cậu nam sinh này chắc chắn sẽ bị mấy cô gái trêu chọc. Chu Dục Văn chính là như vậy, bị mấy vị học tỷ thay nhau trêu chọc. May mà Chu Dục Văn cũng không phải cậu nhóc non nớt gì, nhắc đến chuyện bạn gái. Chu Dục Văn nói, không ở bên cạnh thì cũng như không có thôi.
Mấy cô gái nghe vậy thì cười chế nhạo.
“Ây da, ngươi nói vậy là ta muốn ra tay với ngươi đó nha.” Học tỷ đi bốt cao cổ vừa cười vừa lấy điện thoại ra đòi thêm Wechat.
Học tỷ mặc quần bó nói: “Sao tới lượt ngươi được, Điềm Điềm nhà chúng ta tự mình cũng ‘tiêu hóa’ rồi.” Đào Điềm ở bên kia rất bất đắc dĩ nói, các ngươi nói bậy gì đó, đừng có bắt nạt tiểu học đệ của ta được không?
Ba cô gái trên chiếc xe mui trần khá là náo nhiệt.
“Ây, Dục Văn, ngươi xem lông mi của ta có phải bị rớt rồi không?” Cô gái Đào Điềm này rất thông minh, thấy hai bạn cùng phòng cứ nhìn Chu Dục Văn chằm chằm, vội duỗi bàn tay có sơn móng tay của mình ra, nhân lúc đèn xanh đèn đỏ, nhờ Chu Dục Văn xem giúp lông mi.
Chu Dục Văn nói: “Để ta xem nào.” Hai người kề sát vào nhau, ngay dưới cổ Chu Dục Văn là ngực của Đào Điềm. Đào Điềm mở to đôi mắt ngấn nước, đương nhiên cũng chớp chớp mấy cái, con gái chớp mắt quả thật rất đẹp. Nhưng Chu Dục Văn là chính nhân quân tử, hắn nói: “Đừng cử động, hình như rớt thật rồi, ta sửa lại giúp ngươi một chút.” Chu Dục Văn nói rồi, cẩn thận tỉ mỉ chạm vào giúp Đào Điềm.
“Ôi ~” Nhìn hai người ở ghế trước cứ như đang trong cảnh vợ chồng vẽ lông mày cho nhau vậy, hai học tỷ ngồi sau lập tức ghen tị.
“Điềm Điềm nói là dẫn bọn ta ra ngoài kiếm tiền, hóa ra là bảo chúng ta tới đây xem các ngươi tú ân ái à!” “A ~” “Đừng nói bậy bạ có được không?” Mặt Đào Điềm hơi ửng hồng, trông như đang thật sự xấu hổ vậy, nói: “Chu Dục Văn có bạn gái rồi.” Nói xong, còn lén nhìn Chu Dục Văn một cái. Nhưng phản ứng của Chu Dục Văn rất bình tĩnh, chẳng có gì đặc biệt. Đào Điềm ngược lại có chút thất vọng.
Đều là người trưởng thành, việc mập mờ đùa giỡn thông thường là chuyện đương nhiên, nhưng nam sinh đừng coi những lời đùa giỡn thông thường này là thật, giống như những trường hợp oanh oanh yến yến, kiếp trước Chu Dục Văn đã tiếp xúc không ít, về cơ bản đều là gặp dịp thì chơi trong các bữa tiệc rượu.
Chu Dục Văn lần này cũng là vì lần đầu làm người mẫu cho loại hội chợ triển lãm này, có chút không yên tâm, muốn theo tới xem sao, nói thật, Chu Dục Văn đối với phương diện nhan sắc nữ sinh thật sự không mấy quan tâm, không thể nào vì mấy câu nói của mấy học tỷ xinh đẹp mà bản thân lại bốc đồng được. Chu Dục Văn năm nay 18 tuổi, ở Kim Lăng có một căn hộ lớn, còn có một chiếc xe mui trần, bản thân lại đẹp trai, nếu Chu Dục Văn muốn, thậm chí có thể mỗi ngày đổi một người.
Lái xe qua cầu vượt 30 phút, đến một trung tâm hội nghị triển lãm quốc tế, liên lạc với Giám đốc Triệu. Rất nhanh, Giám đốc Triệu mặc vest dẫn theo một người phụ nữ trung niên mặc bộ váy công sở màu đen đi tới.
Triệu Quân thấy mấy cô gái đi sau lưng Chu Dục Văn là Đào Điềm và bạn bè, mắt sáng lên, thầm nghĩ giao việc này cho Chu Dục Văn quả là không sai, mấy sinh viên vừa trẻ trung xinh đẹp, mà giá lại còn rẻ.
“Chu Tổng, đến sớm vậy?” Từ xa, Triệu Quân đã chạy tới muốn bắt tay Chu Dục Văn, đây chính là cây rụng tiền của Triệu Quân, nhất là khi Triệu Quân thấy Chu Dục Văn dễ dàng tìm được nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, vị trí của Chu Dục Văn trong lòng Triệu Quân lại càng thêm nặng ký. Hắn lại quan sát mấy cô gái sau lưng Chu Dục Văn, hỏi: “Chỉ có ba người?”
“Còn ba người nữa đang tới sau, bây giờ vẫn còn sớm mà?” “Ừ đúng rồi, hội chợ 9 giờ bắt đầu, trưa được bao một bữa cơm, ba giờ là kết thúc. Chu Tổng phải vất vả một chút rồi. Trương Lan, dẫn các cô ấy đi trang điểm đi?” “Vâng.” Triệu Quân chuẩn bị cho Chu Dục Văn một thẻ công tác, có thẻ này là có thể tùy ý ra vào trung tâm hội nghị triển lãm, trên đó ghi chức danh là Trưởng ban. Hôm nay Chu Dục Văn mặc một bộ vest thường phối với quần kaki, trông vừa tùy ý lại có mấy phần phong thái của dân cổ cồn trắng trong xã hội.
Đeo thẻ công tác lên, lúc nói chuyện với Đào Điềm, Chu Dục Văn ra vẻ tùy ý vòng tay ôm lấy vòng eo thon của nàng. Trước đây, Chu Dục Văn chưa từng có tiếp xúc thân mật kiểu này với Đào Điềm, nhưng thực ra đây cũng là để bảo vệ Đào Điềm, cho người khác biết mối quan hệ giữa mình và nàng rất thân thiết.
Chu Dục Văn nói: “Vậy các ngươi đi theo chị Lan này ra hậu trường trang điểm trước đi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại trực tiếp cho ta là được, cả ngày hôm nay ta đều ở đây.” Nói cũng lạ, Đào Điềm đã là sinh viên năm ba, dù là hoạt động trong trường hay một số mối quan hệ hữu nghị ngoài trường, những chuyện gặp dịp thì chơi cũng đã xảy ra không ít, nhưng khi Chu Dục Văn có vẻ tùy ý ôm eo mình, trong lòng Đào Điềm vậy mà lại gợn lên một chút rung động. Vẻ tùy ý và già dặn của Chu Dục Văn lúc này, không hề giống một tiểu học đệ vừa mới vào năm nhất chút nào.
“Ừm.” Nhất là những lời Chu Dục Văn nói, vậy mà lại cho Đào Điềm chút cảm giác an toàn.
“Vậy ta đi nhé?” “Đi đi.” Thế là mấy cô gái cứ vậy được dẫn đi trang điểm.
Một lát sau, hai chiếc xe tải chạy tới, theo sau là mấy chiếc taxi, lục tục có thêm không ít thanh niên trai tráng tầm 18-19 tuổi đến. Người dẫn đầu là Lưu Thạc, Lưu Thạc trông cường tráng, nước da ngăm đen, thật sự giống như dân xã hội đen, hơn 20 cậu trai trẻ, trong đó có mười người là bạn cùng lớp của Lưu Thạc. Khi huấn luyện quân sự, Lưu Thạc lại là lớp trưởng, đã huấn luyện bọn họ không ít. Đây là lần đầu tiên hắn dẫn các huynh đệ đến gặp mặt Chu Dục Văn, nên chắc chắn phải thể hiện một chút. Khi còn ở trên xe liền nói:
“Lát nữa ta dẫn các ngươi đi gặp hội trưởng Từ Hoài Hội của chúng ta, tất cả phải tỏ ra tinh thần lên, kẻ nào làm ta mất mặt, ta không tha cho hắn!” Sau khi xuống xe, Chu Dục Văn thấy Lưu Thạc tới liền đi ra đón. Lưu Thạc vội bảo hơn hai mươi người xếp thành hàng. Gã Lưu Thạc này rất có ý thức tập thể, vì là đi làm thêm, nên cũng không mặc đồ gì đẹp, chiếc áo phông màu xám phát lúc huấn luyện quân sự lại rất hợp, phối cùng quần rằn ri. Còn nói, sau này Từ Hoài Hội chúng ta ra ngoài làm thêm phải có sức gắn kết, phải mặc đồng phục riêng!
Trước kia Lưu Thạc từng xem một bộ phim nước ngoài tên là « Làn Sóng » (The Wave), lúc xem thật sự cảm thấy tâm trạng dâng trào, ý nói là, một tổ chức phải có khẩu hiệu, biểu tượng riêng, như vậy mới có sức gắn kết riêng, và Lưu Thạc thật sự đã phát triển theo hướng trong phim, bởi vì lúc này Từ Hoài Hội thực sự mang lại lợi ích thiết thực cho mọi người, cho nên tập thể nhỏ này, lúc này lại đoàn kết chưa từng có.
Chu Dục Văn và Triệu Quân bên này vừa định đi qua. Lưu Thạc thấy đã xếp hàng xong, liền hô to đầy vẻ ta đây: “Chào Chu Ca!”
“Chào Chu Ca!~” Hơn 20 gã đô con được Lưu Thạc huấn luyện không tệ, bình thường không ít bị Lưu Thạc tẩy não, nói lão đại Từ Hoài Hội của chúng ta lợi hại thế nào! Các ngươi lúc đó chưa vào Từ Hoài Hội, không biết Chu Ca của ta lợi hại cỡ nào đâu, hồi mới bắt đầu Chu Ca làm ăn vụ thẻ trong trường, mấy thằng ôn con ở Học viện Kim Khoa kia còn muốn giành mối làm ăn với Chu Ca của ta! Kết quả Chu Ca của ta đơn đao dự tiệc, một mình đánh cho bọn chúng phải gọi bằng ông nội!
Đám thanh niên này lại thích nghe chuyện kiểu đó, chủ yếu là danh tiếng Từ Hoài Hội bị Lưu Thạc thổi phồng ngày càng thần bí, Chu Dục Văn với tư cách là lão đại danh nghĩa, cũng bị phủ lên một tấm màn che bí ẩn, cho nên trong hai mươi người này, không thể nói là tất cả đều sùng bái Chu Dục Văn, nhưng ít nhất cũng có mười người là thật lòng sùng bái Chu Dục Văn.
Một tiếng “Chào Chu Ca”, kêu vang trời dậy đất. Nhân viên công tác đang bận rộn dựng sân khấu ở đằng kia thấy cảnh này đều ngẩn người, đưa mắt nhìn liền thấy 20 gã đô con đang đứng nghiêm chỉnh ở bên kia.
Ngọa Tào, làm gì thế này?
“Điềm Điềm, cậu học đệ này của ngươi, rốt cuộc là làm gì vậy?” Trong lúc quay người ở chỗ trang điểm, học tỷ mặc quần bó liếc thấy cảnh này, trực tiếp ngây người, vô cùng kinh ngạc. Không phải chứ, bên ngoài hơn 20 gã đô con đang xếp hàng chỉnh tề hô “Chào Chu Ca” kia kìa. Ngươi nói hắn là học đệ bình thường?
Đừng nói các nàng kinh ngạc, ngay cả người phụ trách hiện trường thấy cảnh này cũng hơi sợ, đám bảo vệ thuê tới này không có vấn đề gì chứ? Đừng có biến thành bảo kê cho chính mình đấy? Triệu Quân từng nghe nói nhóm người ở khu Đại học này rất đoàn kết, nhưng khi thật sự gặp mặt, vẫn có chút kinh ngạc.
Chỉ có Chu Dục Văn là thật sự xấu hổ, cau mày nói với Lưu Thạc: “Ngươi đang làm cái quái gì thế?!”
“He he, Chu Ca, đây đều là nòng cốt của Từ Hoài Hội chúng ta! Bọn họ đặc biệt sùng bái ngươi!” Lưu Thạc rất đắc ý.
Chu Dục Văn vội kéo hắn sang một bên, nhỏ giọng khiển trách: “Ngươi đừng gây thêm phiền phức cho ta, ta chỉ muốn giúp ngươi làm một công ty môi giới việc làm thêm, ngươi định làm gì thế này? Tưởng đang đóng phim à? Sau này đừng có làm xằng làm bậy cho ta nữa.” “Giám đốc Triệu.” Chu Dục Văn gọi.
“Ai!” Triệu Quân vội vàng chạy tới.
“Dẫn bọn họ đi thay quần áo.” “Vâng, Chu Ca.” “?” Chu Dục Văn sững sờ.
Triệu Quân vội che miệng, cười nói: “Nói thuận miệng thôi.”
Hội trường thật ra đã sắp xếp gần xong, hai mươi người do Lưu Thạc mang tới đều được thay đồng phục an ninh màu sẫm. Công việc làm thêm này từ 9 giờ sáng đến 4 giờ chiều, một ngày 100 tệ, coi như là việc làm thêm chất lượng tốt. Những người Lưu Thạc đưa tới đều là các sinh viên cao to vạm vỡ, mặc đồng phục vào trông rất ra dáng. Công việc làm thêm lần này không chỉ có công ty môi giới của Chu Dục Văn bọn họ, mà còn có các công ty môi giới khác, nhưng Lưu Thạc có một điểm đúng, đó là việc Lưu Thạc ngoài chuyện làm thêm còn tạo dựng thêm một tầng “tín ngưỡng” cho nhân viên, quả thực khác hẳn so với các công ty môi giới khác. Người khác đi làm thêm đều rụt rè nhút nhát, còn như đám sinh viên Lưu Thạc mang tới, người nào người nấy đều ngẩng cao đầu, khi nhân viên làm thêm khác nhìn về phía họ, bọn họ lại còn cảm thấy rất kiêu ngạo.
Giám đốc Triệu bị người phụ trách gọi riêng lên nói chuyện, hỏi, ngươi tìm đâu ra đám người này thế, đừng gây thêm phiền phức cho ta đấy? Triệu Quân chỉ có thể cười làm lành nói, Vạn Tổng, sao có thể chứ, bọn họ đều là sinh viên, chỉ là bọn trẻ thích chơi đùa thôi, nhưng ngài xem, người tôi gọi tới, có phải trông khí thế hơn những người khác không?
“Đúng là vậy.” Vạn Tổng nhìn những nhân viên bảo vệ kia, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc đồng phục màu sẫm, cảm giác như quân nhân vậy, cảm giác quả thật không giống bình thường.
Chu Dục Văn mặc bộ vest thường, đang đứng nói chuyện phiếm với Lưu Thạc ở bên kia. Lưu Thạc đi theo trước mặt Chu Dục Văn, cúi đầu khom lưng, cười hì hì, trông như cái đuôi của Chu Dục Văn vậy.
Chu Dục Văn tỏ vẻ cạn lời: “Ngươi không có việc gì làm cứ đi theo ta mãi thế?” “He he, Chu Ca, hai ta lâu rồi không gặp, ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi không nhớ ta à?” “Ta nhớ ngươi làm gì?” “Chu Ca, ta nói cho ngươi biết, Từ Hoài Hội của chúng ta bây giờ đã có hơn 200 người rồi, công ty môi giới việc làm ta cũng đăng ký xong rồi, nhưng ta thấy cứ không cắt phế một đồng nào thế này, có chút không đủ để duy trì hoạt động công ty, ta thấy người khác đều cắt ba thành, năm thành, hay là chúng ta cũng cắt phế đi? Chúng ta cắt ít một chút?” Lưu Thạc thật ra là muốn bàn chuyện này với Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói: “Đừng nghĩ đến chuyện đó, cách kiếm tiền có rất nhiều, nhưng đừng cắt tiền trên đầu sinh viên.” “Vậy thì lấy từ đâu?” “Sau khi xong việc lần này, ngươi cứ đi tìm Triệu Quân thương lượng, bảo hắn chi tiền.” “Hắn chịu chi à?” Lưu Thạc lẩm bẩm.
“Ngươi thử thì biết chứ sao.” Chu Dục Văn vừa đi dạo trong hội chợ cùng Lưu Thạc, vừa trò chuyện. Lưu Thạc thì đi lang thang, còn Chu Dục Văn lại đang khảo sát địa hình, thấy góc chết nào không có camera giám sát, Chu Dục Văn liền gọi hai người tới. Nhờ có sự tuyên truyền của Lưu Thạc, những sinh viên này dù chưa từng gặp Chu Dục Văn, lại dành cho Chu Dục Văn một sự tôn trọng vô hình.
“Chu Ca.” “Hai người các ngươi đứng ở đây, đừng đi lung tung, muốn đi vệ sinh hay có việc gì, cũng phải đi từng người một, nếu gặp phải tình huống đặc biệt nào đó, thì báo cho ta biết, đừng tự mình xử lý.” Chu Dục Văn nói.
“Vâng!” Chu Dục Văn lại chỉ mấy cô gái, bao gồm Đào Điềm đã thay xong trang phục ở phía xa, nói: “Mấy cô gái đó là ta đưa tới, các ngươi chú ý một chút, lát nữa hội chợ bắt đầu, người sẽ rất đông, nếu gặp phải chuyện gì có kẻ bắt nạt các nàng thì cũng báo cho ta biết.” “Vâng!” Chu Dục Văn lần lượt khảo sát địa hình, sau đó bố trí người.
Vạn Tổng và Triệu Quân đứng bên cạnh quan sát, ban đầu còn tưởng Chu Dục Văn chỉ đi dạo, sau đó Vạn Tổng nhìn kỹ lại, cảm thấy cậu trai trẻ tuổi không lớn này dường như có chút bản lĩnh.
“Đám người này có vẻ rất nể phục cậu thanh niên kia.” “À, cậu ấy là hội trưởng Hội sinh viên khu Đại học Tiên Lâm, một chàng trai trẻ rất có năng lực.” Triệu Quân nói.
Vạn Tổng gật đầu nói: “Lát nữa cậu đưa cho người bạn này của cậu một bao lì xì nhỏ, nói với cậu ta lần hội chợ này nếu kết thúc thành công, ta sẽ còn có thưởng thêm.” “Vâng!” Triệu Quân nhanh miệng đáp ứng.
Lúc chín giờ, hội chợ chính thức bắt đầu. Đây là một buổi tiệc trà do thương hội Chiết Giang (Chiết thương) tổ chức, một trung tâm hội nghị, mấy chục quầy hàng, hàng trăm loại trà được trưng bày, các nhân viên an ninh duy trì trật tự bên ngoài. Bên trong là những tiểu thư lễ tân dáng vẻ duyên dáng, mặc sườn xám đỏ, đi giày cao gót đang làm công việc hướng dẫn hoặc bưng trà rót nước. Còn có những tiểu tỷ tỷ mặc Hán phục chuyên pha trà ở kia. Triệu Quân nói với Chu Dục Văn, mấy tiểu tỷ tỷ mặc Hán phục này, chỉ làm nửa ngày như vậy là có thể kiếm được 2000 tệ.
Chu Dục Văn nói, vẫn là mấy ông Chiết thương này có tiền, biết hưởng thụ.
“He he, lão đệ, ngươi đã để Vạn Tổng thấy được năng lực rồi đấy, Vạn Tổng nói, đợi triển lãm kết thúc xong, sẽ đưa riêng cho ngươi một bao lì xì lớn.” Chu Dục Văn nói, chuyện này ngươi cứ bàn với Lưu Thạc là được.
Trong lúc nói chuyện, Chu Dục Văn lại nhìn về phía Đào Điềm đang bưng khay trà ở đằng xa, mặc chiếc sườn xám đỏ, tóc búi gọn. Triệu Quân thấy vậy liền vẫy tay về phía Đào Điềm. Đào Điềm mỉm cười đi tới, Triệu Quân bưng một tách trà xanh lên, rồi lại bưng một tách cho Chu Dục Văn: “Nếm thử đi, loại này bán bên ngoài 1888 tệ một gói đấy.”
Chu Dục Văn bưng tách trà nhỏ lên ngửi ngửi, uống một hơi cạn sạch, nói: “Còn không bằng hồng trà Wahaha nữa.” “Phụt!” Đào Điềm không nhịn được bật cười, nụ cười trông rất đẹp.
Triệu Quân nói: “Ngươi xem, bạn gái ngươi cười rồi kìa.” Chu Dục Văn nói: “Có phải ngươi cứ gặp cô gái nào cũng nói là bạn gái của ta không?” “He he, các ngươi nói chuyện nhé!” Triệu Quân cũng không ngốc, cười ngượng một tiếng rồi rời đi.
Chu Dục Văn trả lại tách trà cho Đào Điềm, hỏi: “Cảm thấy thế nào? Có mệt không?” “Cũng ổn, không mệt lắm, chỉ là bộ đồ này nhỏ quá, không vừa với số đo của ta.” Đào Điềm lẩm bẩm nói.
Chu Dục Văn nói: “Là của ngươi lớn quá đó chứ.” “Vậy thì biết làm sao bây giờ! Cũng đâu phải ta muốn nó lớn như vậy!” Đào Điềm chu môi, cũng không cảm thấy lời Chu Dục Văn nói là xúc phạm.
Chu Dục Văn suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi cố chịu chút đi, buổi trưa đổi lại đồ của mình.” “Được không đó?” “Ta nói với Lão Triệu một tiếng, chắc không vấn đề gì đâu.” “Hi hi, Chu Dục Văn, rốt cuộc ngươi làm nghề gì vậy? Cảm giác như chuyện gì ngươi cũng quen thuộc hết, đây không phải là sản nghiệp nhà ngươi đấy chứ?” Đào Điềm trước mặt Chu Dục Văn ngày càng tỏ ra tùy tiện, ngược lại không còn dáng vẻ học tỷ, mà có mấy phần dáng điệu của cô gái nhỏ.
Chu Dục Văn vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện này mà cũng bị ngươi phát hiện à, ngươi thông minh thật đấy?” “Đó là đương nhiên.” “Vậy đi ăn trộm giúp ta hai gói trà lại đây.” Đào Điềm sững sờ: “Không phải ngươi nói không bằng Wahaha à?” “1888 tệ một gói đó, uống một tách cũng là kiếm lời rồi.” “Vậy để ta đi lấy thêm cho ngươi vài gói!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận