Nam Thần, Hình Tượng Của Anh Hỏng Rồi
Chương 175
Chu Dục Văn về đến nhà lúc hơn năm giờ chiều, lớp của Trịnh Nghiên Nghiên và các bạn vẫn chưa tan học. Đây là tiết học phác họa, thời tiết âm u, lão sư giao nhiệm vụ phác họa xong liền rời khỏi phòng học. Mà các bạn học rõ ràng chẳng để tâm vào việc hội họa, cứ ríu rít trò chuyện không ngừng.
Trịnh Nghiên Nghiên nên được xem là thuộc nhóm thành công trong đời. Xét về thực lực tổng hợp trong số các nữ sinh toàn trường, nàng có thể đứng trong top 3. Nàng là cô gái Kinh thành, gia đình thuộc dạng trung lưu bình thường, lại thêm việc có một người bạn trai ưu tú. Đối với nàng mà nói, đại học chính là để hưởng thụ cuộc sống. Nàng vắt chéo đôi chân dài đi bốt cao, ngồi ở kia ríu rít trò chuyện cùng các bạn học, nói về chuyện trung tâm thương mại nào ở Kim Lăng có quần áo đẹp, quán ăn nào có đồ ăn ngon. Rất kiêu ngạo nói, quán đó bạn trai ta đã dẫn ta đi rồi. Ăn ngon thì ăn ngon thật, nhưng lần nào cũng phải xếp hàng.
“Chán thật!” “Nghe nói quán đó đắt lắm, Nghiên Nghiên, bạn trai ngươi đối với ngươi tốt thật đấy.” “Đâu có, ta cũng có dẫn bạn trai ta đi ăn cơm mà, bọn ta bình thường đều là hắn mời ta, rồi ta lại mời hắn.” Trịnh Nghiên Nghiên tự tin nói.
Mọi người nói, đó cũng là do bạn trai ngươi có điều kiện kinh tế.
“Như bạn trai ta, trong túi móc không ra nổi 100 đồng, ăn bún thập cẩm cay còn thấy khó khăn nữa là.” Trịnh Nghiên Nghiên cười, nói: “Vậy còn yêu đương gì nữa, không chia tay đi?” “Ngươi tưởng bạn trai như của ngươi dễ tìm lắm à.”
Cả lớp thì người thích nói chuyện trong giờ nhất chính là Trịnh Nghiên Nghiên, chủ yếu là nói chuyện ăn uống, nói chuyện bạn trai. Sau đó lại kể chuyện Chu Dục Văn lại đi Hương Giang các kiểu. Tô Tình làm lớp trưởng, bảo nàng nói nhỏ một chút. Nàng quả thực có hơi kiềm chế một lúc, nhưng rồi giọng nói lại không kìm được mà lớn tiếng trở lại.
Thực ra Tô Tình rất đáng thương, phải nghe Trịnh Nghiên Nghiên kể chuyện Chu Dục Văn dẫn nàng ta đi chỗ này chỗ kia, trong khi trước kia Chu Dục Văn chưa bao giờ dẫn mình đi những nơi đó. Lúc Chu Dục Văn và Tô Tình yêu nhau, cả hai đều là học sinh bình thường, trên người chẳng có bao nhiêu tiền. Bây giờ Chu Dục Văn khó khăn lắm mới có tiền, nhưng bạn gái của hắn lại không phải là mình. Trịnh Nghiên Nghiên ở bên kia thì thoải mái kể lể Chu Dục Văn đối xử tốt với nàng ta như thế nào.
Tô Tình ghen tị đến đỏ cả mắt, nàng cảm thấy, tất cả những gì Trịnh Nghiên Nghiên đang có hiện tại lẽ ra phải thuộc về mình. Nàng thật sự muốn giành lại Chu Dục Văn. Con người ta cuối cùng rồi cũng sẽ bị những thứ không thể có được khi còn trẻ ám ảnh suốt cả cuộc đời. Thực ra với điều kiện của Tô Tình, cho dù không có Chu Dục Văn, nàng cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng Tô Tình lại không thể thoát ra được. Chuyện của nàng và Chu Dục Văn vốn dĩ rất tốt đẹp, chỉ vì đi sai một bước mà cuối cùng lại thành đôi ngả chia ly. Tô Tình luôn nghĩ rằng, chỉ cần mình bù đắp một chút thì hai người có thể quay lại như xưa, cho nên nàng cứ ra sức bù đắp, nhất quyết không chịu từ bỏ. Lại thêm việc Trịnh Nghiên Nghiên hễ rảnh rỗi là lại khoe khoang trước mặt nàng, kể lể đủ thứ chuyện. Tô Tình liền cảm thấy, tất cả những thứ này đáng lẽ phải là của mình. Chỉ cần mình giành lại được Chu Dục Văn, thì Chu Dục Văn sẽ đối xử với mình như vậy.
Thẩm Ngọc ở bên kia chăm chú vẽ tranh. Còn Lục Lâm thì đang cúi đầu chơi điện thoại ở bên kia, nhắn hỏi Chu Dục Văn đến đâu rồi. Chu Dục Văn nói vừa về đến nhà.
“Tối nay không để Nghiên Muội Muội của ngươi thị tẩm à?” “Không nói với nàng ấy. Ta hơi mệt, nàng hoạt bát quá, để nàng ấy đến lại phải giày vò cả đêm.” “À.” Lục Lâm im lặng một lát, rồi chủ động nói: “Tối nay ta đến chỗ ngươi nhé?” Bên Chu Dục Văn cũng im lặng một lát: “Thôi vậy, hôm nay quả thực rất mệt.” “Có thể không làm gì cả.” “?” Chu Dục Văn gửi một dấu chấm hỏi.
Hai phút sau, Lục Lâm nhắn: “Lâu rồi không gặp ngươi, hơi nhớ ngươi.” Chu Dục Văn nói: “Bên ngoài đang mưa.” “Không sao, ta bắt xe đi.” Chu Dục Văn nói, vậy ngươi đến đi.
Sau khi nói chuyện xong với Chu Dục Văn, Lục Lâm liền đứng dậy đi ra cửa luôn. Trịnh Nghiên Nghiên thấy Lục Lâm định rời đi, liền hỏi: “Lâm Lâm, đi đâu vậy?”
“Không cần ngươi quan tâm.” Lục Lâm chính là thẳng thắn như vậy. Chỉ là việc nàng thỉnh thoảng không về ký túc xá đều khiến người ta đồn đoán rằng đời sống cá nhân của nàng có chút hỗn loạn, có người nghi ngờ nàng có bạn trai. Nhưng Lục Lâm chưa bao giờ công khai chuyện này.
Hai nữ sinh ở phòng ký túc xá bên cạnh đang nói chuyện với Trịnh Nghiên Nghiên, thấy Lục Lâm rời đi, bỗng dưng hơi tò mò buôn chuyện, nói rằng Lục Lâm hình như thường xuyên không về ký túc xá vào ban đêm.
Thế này mà cũng không có bạn trai à? Chẳng lẽ lại đi chơi bời với người không đứng đắn nào đó sao?
“Nói linh tinh gì thế!?” Trịnh Nghiên Nghiên nhíu mày, lườm mấy người kia một cái, họ mới ngoan ngoãn im miệng.
Lúc Lục Lâm đến nhà Chu Dục Văn, cả người đã ướt sũng. Nàng mặc rất ít, một chiếc quần jean phối với một chiếc áo dài tay màu đen, bị nước mưa thấm vào, trông càng thêm ướt át. Chu Dục Văn nhìn Lục Lâm đứng trước cửa, không khỏi ngẩn người, lập tức kéo nàng vào phòng hỏi sao lại thế này. Nàng nói, định bắt xe tới, nhưng đợi mãi không thấy mấy chiếc, nên đành chạy bộ đến. Chu Dục Văn cười, nói, vậy sao ngươi không gọi điện thoại để ta đến đón ngươi.
“Ngươi không phải nói mệt sao?” Lục Lâm nhận lấy khăn mặt Chu Dục Văn đưa tới để lau tóc, thản nhiên nói.
Đối với Chu Dục Văn cũng không phải người ngoài, nên nàng trực tiếp kéo áo qua đầu rồi cởi ra, bên trên là một chiếc áo lót kiểu yếm màu đen, chiếc quần jean dưới thân cũng bị nàng cởi bỏ ngay sau đó, để lộ ra bộ đồ lót ck màu đen mà Chu Dục Văn mua cho nàng. Nàng nói đi tắm trước. Chu Dục Văn không có ý kiến.
Đêm nay Chu Dục Văn thật sự rất mệt, hai người quả thực không làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ một giấc. Không biết vì sao, có lẽ gần đây nhìn thấy cặp “đèn pha” của Đào Điềm đã nhiều, ôm Lục Lâm vào lòng luôn không có cảm giác gì. Lục Lâm cũng cảm nhận được, Chu Dục Văn đối với mình không còn mãnh liệt như trước nữa.
Nằm trong lòng Chu Dục Văn, Lục Lâm nói, nếu có một ngày ngươi không muốn ngủ với ta nữa, cứ nói thẳng với ta là được. Ta tuyệt đối không làm phiền ngươi. Vừa hay Nghiên Nghiên không biết quan hệ của chúng ta, đến lúc kết thúc nàng ấy cũng sẽ không biết.
Chu Dục Văn bảo nàng đừng nói bậy. Hắn dù sao cũng là lão đại thúc 30 tuổi, là người có lòng trách nhiệm, đối với một cô gái như Lục Lâm, Chu Dục Văn cho dù có ngày thật sự không còn hứng thú với nàng, cũng nguyện ý nuôi nàng mãi mãi. Chu Dục Văn nói chỉ là do đi máy bay mệt mỏi.
Đêm khuya thanh vắng, Lục Lâm rúc vào lòng Chu Dục Văn, tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy Tiểu Chu, nàng nói: “Ta đã không biết nên cho ngươi cái gì nữa, nếu ta cũng có gia đình tốt như Nghiên Nghiên thì tốt biết mấy.” Chu Dục Văn ôm nàng nói, đừng nghĩ linh tinh, ngươi và Nghiên Nghiên trong lòng ta là như nhau.
“Mà ngươi còn ngoan hơn Nghiên Nghiên, ngày mai ta dẫn ngươi đi mua ít quần áo mới nhé?” Lục Lâm vòng tay ôm cổ Chu Dục Văn, chủ động hôn lên môi hắn.
Đêm nay hai người chỉ dừng lại ở nụ hôn.
Sáng sớm hôm sau, Chu Dục Văn dẫn Lục Lâm chạy đi rất nhiều nơi. Đầu tiên là trả hết khoản vay mua nhà hơn 2 triệu, thêm vào đó, mặc dù trước đây đã mua một ít đồ đạc trong nhà, nhưng vì tiền vốn trong tay có hạn nên chỉ mua được một phần, bây giờ có tiền trong tay, liền mua sắm bổ sung cho đủ hết đồ đạc còn thiếu. Sau đó lại dẫn Lục Lâm đi mua rất nhiều quần áo đẹp.
Về mặt tiền bạc, Chu Dục Văn quả thực đầu tư vào người Lục Lâm nhiều hơn một chút so với Trịnh Nghiên Nghiên, dù sao thân phận hai người cũng khác nhau. Lục Lâm trước giờ chỉ toàn mặc quần, trừ lần lên sân khấu biểu diễn mặc váy ngắn ra thì chưa từng mặc váy bao giờ. Chu Dục Văn mua cho Lục Lâm mấy chiếc váy bảo nàng mặc thử, Lục Lâm quả thực có chút không quen, sống chết không chịu mặc, nói không hợp. Mãi cho đến khi Chu Dục Văn nói muốn nhìn Lục Lâm mặc, nàng mới miễn cưỡng đồng ý.
Mua mấy chiếc áo khoác mùa thu, lại mua mấy bộ quần áo kiểu yếm nhỏ, thêm cả váy dài, quần bó, đều mua một ít. Lục Lâm thích loại quần bò bó sát, bởi vì thấy Trịnh Nghiên Nghiên hay đi bốt cao cổ nên nàng cũng muốn mua hai đôi.
Cứ như vậy thử hết bộ này đến bộ khác, lúc đầu Lục Lâm còn không muốn, tính cách nàng khác Trịnh Nghiên Nghiên, nàng xấu hổ khi thể hiện mình trước mặt người khác, luôn cảm thấy đây là chuyện rất mất mặt. Mà Chu Dục Văn thì luôn không ngại phiền phức giúp nàng chọn quần áo, bảo nàng đi thử, sau đó khen nàng mặc đẹp. Cứ như vậy hết bộ này đến bộ khác. Lục Lâm đột nhiên cảm thấy, đi dạo phố mua sắm là một chuyện rất tốt đẹp. Nàng bắt đầu mong chờ được thể hiện mình trước mặt Chu Dục Văn. Mặc đủ loại quần áo cho Chu Dục Văn xem.
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử tốt với nàng như vậy. Nhìn Lục Lâm đang mặc bốt cao cổ và quần bó trước mắt, Chu Dục Văn hài lòng gật đầu, nói tính tiền. Sau đó nắm tay Lục Lâm rời đi.
Lục Lâm tựa vào lòng Chu Dục Văn, rất bình thản kể chuyện của mình. Chu Dục Văn ngẩn người, "Ồ" một tiếng, nói xin lỗi. Lục Lâm nói không sao. Nàng ôm eo Chu Dục Văn, đầu tựa vào lồng ngực hắn. Lục Lâm không kể tiếp chuyện nhà nàng, Chu Dục Văn cũng không hỏi nữa. Hai người cứ như vậy tựa vào ghế sa lon, ôm nhau trò chuyện. Chu Dục Văn nói với nàng, sau này hắn sẽ cưng chiều nàng như con gái. Lục Lâm nghe vậy cũng bật cười, nàng nói, làm gì có ai lại “cưng chiều” con gái mình kiểu đó? Chu Dục Văn nghe vậy cũng cười.
Sau đó hai người bắt đầu hôn nhau. Khi hôn, Chu Dục Văn đặt tay lên chỗ giao giữa quần bó và bốt cao của Lục Lâm, nơi để lộ ra một đoạn đùi ngọc. Cứ thế vuốt ve đi lên, kéo tuột chiếc quần bó xuống khỏi eo Lục Lâm.
Lúc đầu, là Chu Dục Văn đè Lục Lâm ra hôn.
Đêm nay không mưa, bên ngoài trăng sáng vằng vặc. Chu Dục Văn và Lục Lâm từ trên ghế sa lon di chuyển đến trên bàn ăn. Chu Dục Văn bế Lục Lâm đặt lên bàn ăn, sau đó gác đôi chân dài đi bốt cao của nàng lên vai mình.
Đúng lúc này Trịnh Nghiên Nghiên gọi điện tới. Chu Dục Văn bắt máy. Trịnh Nghiên Nghiên hỏi Chu Dục Văn khi nào về. Chu Dục Văn nói, còn hai ngày nữa. Trịnh Nghiên Nghiên chu môi nói, bảo bảo nhớ ngươi.
Lục Lâm dường như không muốn nghe Trịnh Nghiên Nghiên tự xưng là bảo bảo trước mặt Chu Dục Văn, nàng có chút ghen tuông, bắt đầu dùng sức thể hiện sự bất mãn của mình. Chu Dục Văn cười khổ, chỉ có thể nói với Trịnh Nghiên Nghiên rằng bên mình đang có việc.
“Chờ ta về tìm ngươi nhé.” Nói xong câu này, không đợi Trịnh Nghiên Nghiên trả lời, Chu Dục Văn liền cúp máy. Sau đó cúi xuống hôn Lục Lâm.
Cuối cùng, hai người cùng nhau chìm vào trầm luân.
Sau khi từ Hương Giang trở về, Chu Dục Văn lại ở bên Lục Lâm ba ngày. Biết được chuyện Lục Lâm không có cha, Chu Dục Văn quả thực rất kinh ngạc, luôn cảm thấy trên người Lục Lâm có đủ loại bí mật, nhưng Lục Lâm không nói, Chu Dục Văn cũng không hỏi. Trong quá trình tiếp xúc sau đó, Chu Dục Văn càng thêm cưng chiều Lục Lâm, là kiểu cưng chiều của một đại thúc đối với một tiểu cô nương.
Khi dẫn Lục Lâm ra ngoài dạo phố, tiện thể ghé qua xem triển lãm xe. Đầu tháng mười một, sau một trận mưa, thời tiết đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Chiếc xe mui trần của Chu Dục Văn đã không còn phù hợp, hơn nữa, đi cùng các cô gái, đôi khi xe mui trần quả thực không tiện. Liền mang theo Lục Lâm đi dạo mấy cuộc triển lãm xe.
Trong lòng cũng nhắm mấy mẫu xe, nghĩ đến việc mua Land Rover Range Rover, hoặc Lincoln, nhưng cuối cùng lại chọn một chiếc BMW X7. Chủ yếu là cho đỡ phiền phức, tại triển lãm xe gặp lại người quen cũ. Vẫn là cô nhân viên bán hàng ở cửa hàng BMW đó. Tên là gì, Chu Dục Văn cũng quên mất rồi. Nàng nhiệt tình chào hỏi Chu Dục Văn, Chu Dục Văn hỏi nàng, bây giờ mua xe còn có ưu đãi không?
Nàng cười nói, bây giờ là mùa bán hàng thấp điểm, ưu đãi rất lớn.
“Thực ra Chu tiên sinh, nếu lần trước ngài không vội mua thì hoàn toàn có thể đợi đến bây giờ, tiết kiệm được không ít tiền đấy ạ.” Chu Dục Văn gật đầu nói: “Cái đó ngược lại không quan trọng, mua thêm một chiếc coi như bổ sung vào kho thôi.” “Ha ha, Chu tiên sinh ngài thật hài hước!” Vương Mộng Na vẫn mặc bộ đồng phục bán hàng màu đen của BMW, tất da chân phối cùng giày cao gót.
Chu Dục Văn hỏi Vương Mộng Na, chiếc X7 trong phòng trưng bày giá bao nhiêu.
“Hiện tại ưu đãi nhiều, bản cao cấp nhất khoảng 90 vạn.” Coi như Chu Dục Văn là khách hàng cũ của Vương Mộng Na, nên thái độ phục vụ rất tốt.
Chu Dục Văn gật đầu: “Được, vậy quét thẻ đi, ta muốn chiếc này, khi nào lấy xe được?” “???” Mỗi lần Chu Dục Văn mua xe đều có chút bất ngờ. Vương Mộng Na năm nay đã 24 tuổi, nhưng đối mặt với Chu Dục Văn 18 tuổi vẫn có chút ngơ ngác, lúng túng cười hỏi: “Ngài, ngài đang đùa với tôi đấy à?” Chu Dục Văn tỏ vẻ bất mãn: “Ngươi thấy chuyện này đáng cười lắm à?” “Không, không phải, ngài không phải vừa mới mua một chiếc sao?” “Thế hôm qua ăn cơm rồi hôm nay không ăn nữa à?” “Được được được, tôi lập tức làm thủ tục cho ngài. Ngài chờ một lát.”
Do đã quen biết từ trước, lần mua xe này thuận tiện hơn lần trước rất nhiều, nhưng phải ngày mai mới lấy xe được, Chu Dục Văn cũng không vội. Cứ như vậy ký tên, trả tiền. Cùng Lục Lâm rời đi.
Lục Lâm là một cô gái rất trầm lặng, đặc biệt là khi ở bên ngoài. Nếu Chu Dục Văn không bảo nàng nói chuyện, nàng cứ thế yên lặng đứng đó, Chu Dục Văn đi đâu, nàng theo đó. Nhưng dẫn nàng ra ngoài đúng là có thể diện thật, dù sao dung mạo xinh đẹp, mặc quần áo Chu Dục Văn mua cho, một đôi chân dài phối cùng quần bó và bốt cao, làm sao có thể không đẹp chứ?
Ngày thứ hai đi nhận xe, Chu Dục Văn cuối cùng cũng lái được xe mới. Nói thật, BMW X7 có hơi nặng nề, lái cứ như lái xe tăng vậy, nhưng không gian bên trong thì đúng là lớn thật. Chu Dục Văn ngồi ở ghế lái, Lục Lâm ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ. Nàng vừa ngồi xuống, tay Chu Dục Văn đã rất tự nhiên đặt lên đùi nàng, vừa lái xe vừa sờ đùi, Chu Dục Văn hỏi, sao ở bên ngoài lại ít nói vậy?
Lục Lâm nói, ta cũng không phải bạn gái của ngươi, ta mà nói nhiều, chẳng phải lại gây thêm phiền phức cho ngươi sao?
Chu Dục Văn cười, nói, ngươi ở bên ngoài người khác lại không biết.
“Vậy cũng không thể gây thêm phiền phức cho ngươi.” Lục Lâm ngược lại rất hiểu chuyện.
Chu Dục Văn khẽ cười một tiếng. Đi chiếc xe như BMW X7 này, chỉ có thể nói là thêm phần ổn trọng, nhưng lái thì thật khó chịu, cảm giác còn không thoải mái bằng lái A4. Chu Dục Văn mới lái một vòng, nói với Lục Lâm: “Hay là xe này đưa ngươi lái đi, ta lại đi mua chiếc khác.”
Lục Lâm nói Chu Dục Văn đúng là có tiền đốt không hết.
Chu Dục Văn nói, vậy biết làm sao bây giờ? Chính là có tiền.
Dẫn Lục Lâm đi lượn một vòng, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Thạc: “Ở đâu đấy?” “Ai, ca, ta đang dẫn người ở chỗ Triệu Quân đây.” Lưu Thạc nói.
“Ngươi gửi vị trí cho ta, ta đến tìm ngươi.” “À, được.”
Hôm nay không phải cuối tuần, số sinh viên làm thêm rất ít. Lưu Thạc đơn thuần là không muốn lên lớp, chạy ra ngoài chơi bời. Với địa vị bây giờ của hắn, chẳng cần làm gì, ra ngoài một ngày, Triệu Quân cũng phải trả cho hắn 200 đồng tiền công. Chu Dục Văn lái xe đến trước tòa nhà trung tâm hội triển, gọi điện thoại cho Lưu Thạc. Lưu Thạc rất nhanh chạy ra.
Hai người tuổi tác sàn sàn nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt. Chu Dục Văn bây giờ đã giống như người trưởng thành, đi đâu cũng có gái theo cùng. Lục Lâm trên người mặc áo len rộng màu xám, dưới thân là váy da phối hợp với bốt cao gót màu đen. Chu Dục Văn mua cho nàng ở Hương Giang một chiếc túi xách hàng hiệu nhỏ, cũng hơn ba ngàn đồng, phù hợp với thân phận học sinh hiện tại của nàng, cũng không quá nổi bật. Cả bộ đồ này phối hợp lại, Lục Lâm cũng coi như một thiếu phụ nhỏ nhắn.
So với Chu Dục Văn, Lưu Thạc vẫn là đi đâu cũng mặc T-shirt với quần lửng, giống hệt học sinh cấp ba, trông lại còn thấp bé, chạy trên đường thở hồng hộc. Nhìn thấy Chu Dục Văn lái một chiếc BMW X7 to như xe tăng thì ngẩn người.
“Không phải chứ ca, xe này đâu ra vậy?” “Vừa mua.” Lưu Thạc sững sờ: “Vừa mua!” Lông mày Lưu Thạc lập tức nhíu chặt lại: “Ca, được Thúc chống lưng à!?” “Xùy!” Lục Lâm thực sự nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Chu Dục Văn cạn lời, cái gì gọi là Thúc chống lưng? Mẹ nó, dù mình có được chống lưng thật cũng không thể mua loại xe này được chứ?
“Mua thế nào ngươi đừng quản, tóm lại là xe của ta, lên xe trước đi, vừa hay tối rồi, đi ăn bữa cơm, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Chu Dục Văn nói.
“Ai.” Lưu Thạc nhìn chằm chằm chiếc BMW X7 của Chu Dục Văn không rời mắt, thậm chí đến giờ hắn vẫn chưa chú ý đến Lục Lâm bên cạnh Chu Dục Văn. Hắn cực kỳ thích chiếc BMW X7 này của Chu Dục Văn, to! Khỏe! Mẹ nó, rất hợp với mình!
Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Lưu Thạc, Chu Dục Văn hỏi hắn có muốn lái thử không?
Lưu Thạc không thể tin được: “Thật không? Ca?” “Ngươi nói nhảm!” “He he, ca, ta thật sự yêu ngươi chết mất!” Lưu Thạc vui mừng khôn xiết, đưa tay định ôm lấy Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Trước mặt tẩu tử ngươi đừng có làm càn.” “Tẩu tử?” Lưu Thạc ngớ người, lúc này mới chú ý tới Lục Lâm.
Lục Lâm được Chu Dục Văn giới thiệu như vậy có chút cảm động, nhìn về phía Chu Dục Văn, sống mũi hơi cay cay.
“Không phải ca, đối tượng của ngươi không phải cái con nhỏ chảnh chọe kia sao?” Đầu óc Lưu Thạc chưa kịp thông suốt.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy, kia là tẩu tử thì cái này không thể là tẩu tử à?” Chu Dục Văn nói kiểu này, Lưu Thạc liền hiểu ra, lập tức cười hắc hắc: “Ồ ồ, ta hiểu rồi! Hê, quả nhiên là ca ca của ta!” Chu Dục Văn ném chìa khóa xe cho hắn. Lưu Thạc vội vàng đi mở cửa xe, mời Chu Dục Văn và Lục Lâm lên hàng ghế sau. Lưu Thạc lúc chưa có bằng lái đã lái xe tải trong xưởng của cha hắn rồi, kỹ thuật lái xe rất tốt. Mà loại xe X7 này, thật sự là ngồi hàng ghế sau mới gọi là hưởng thụ. Mẹ nó, không gian đúng là cực lớn, như một căn phòng vậy.
“Ca, đi đâu?” “Tìm chỗ nào ăn cơm đi, gọi cả Cao Dương nữa, ta có chút chuyện muốn nói với các ngươi.” “À tốt!” Lưu Thạc tuy kỹ thuật lái xe tốt, nhưng đột nhiên lái chiếc xe tốt như vậy cũng là nơm nớp lo sợ. Mẹ nó, vẫn là ca ca ta tốt với ta nhất! Xe tốt thế này mà cũng cho ta lái!
Biểu cảm của Lục Lâm ngược lại có chút phức tạp suốt quãng đường, hiển nhiên lời nói vừa rồi của Chu Dục Văn đã ảnh hưởng đến nàng. Chu Dục Văn biết nàng đang nghĩ gì, vỗ vỗ đùi nàng nói: “Không sao, Lưu Thạc không phải người ngoài, hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.”
Lưu Thạc hỏi: “Tẩu tử sợ ta lắm miệng à?” Chu Dục Văn từng dẫn Lưu Thạc đi ăn cơm chung với cả Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm, Lưu Thạc biết quan hệ giữa Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm. Bây giờ nhìn qua kính chiếu hậu thấy biểu cảm của Lục Lâm không đúng, Lưu Thạc nói: “Tẩu tử ngươi yên tâm đi, chuyện liên quan đến ca ta, có đánh chết ta cũng không nói lung tung đâu. Ai, ca, ta thấy vị tẩu tử này tốt hơn nhiều so với tẩu tử kia, tẩu tử kia cứ la lối om sòm, chẳng thú vị chút nào.” “Ngươi còn đánh giá nữa à?” Chu Dục Văn hỏi.
Lưu Thạc nhếch miệng: “Vậy ta cũng là vì tốt cho ca ca ta thôi, nhìn Lâm tẩu tử của ta tốt biết bao nhiêu a, dung mạo xinh đẹp, lại còn dịu dàng nho nhã.” Chu Dục Văn nói, lái xe cho tốt đi.
Thế là Lưu Thạc bắt đầu yên tĩnh lái xe, Chu Dục Văn ở phía sau ôm vai Lục Lâm. Lục Lâm tâm tình phức tạp là một chuyện, cảm động lại là chuyện khác. Ban đầu chỉ là nhất thời kích động mới cùng Chu Dục Văn phát sinh loại quan hệ đó, lại không ngờ Chu Dục Văn còn lợi hại hơn mình tưởng. Nàng tưởng mình vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng. Nhưng Chu Dục Văn lại công khai thừa nhận nàng. Từ nay về sau, Lục Lâm thầm nghĩ, chỉ cần Chu Dục Văn còn cần mình, mình sẽ luôn đi theo hắn. Cho dù Chu Dục Văn không còn tiền, Lục Lâm cũng muốn đi làm kiếm tiền nuôi hắn. Nàng yên lặng nằm trong lòng Chu Dục Văn, nghe nhịp tim của hắn. Thật muốn cứ mãi mãi nằm trong lòng Chu Dục Văn như thế này.
Lưu Thạc ở Kim Lăng hai tháng cũng không hề lãng phí thời gian, tối thiểu cũng đã ăn ở không ít khách sạn, quen biết với ông chủ của từng khách sạn, mỗi lần làm thêm xong đều dẫn các bạn học đi ăn uống thả ga. Lại thêm cái gọi là Từ Hoài Hội khuếch trương, sinh viên trường ngoài tới, chẳng lẽ không cho họ thấy thực lực của Từ Hoài Hội chúng ta sao? Có mấy sinh viên nhà giàu, cái gì cũng không hiểu chỉ biết khoe mẽ. Bị Lưu Thạc cho người đánh hai trận, lập tức ngoan ngoãn, mời Lưu Thạc ăn cơm. Cho nên ở mấy nhà hàng trong khu đại học, Lưu Thạc cũng coi như tạo được chút danh tiếng.
Đến nhà hàng, mở một phòng riêng, Chu Dục Văn và Lưu Thạc vào đợi một lúc thì Cao Dương cũng tới. Chu Dục Văn hỏi họ tình hình phát triển của trạm chuyển phát nhanh thế nào. Lưu Thạc nói rất tốt. Đều đã thay đồng phục thống nhất, trông oai phong biết bao. Còn có hai nhà trạm chuyển phát nhanh khác, khóc lóc đòi gia nhập chúng ta đây.
Chu Dục Văn nói, là bị ngươi đánh cho khóc lóc đòi gia nhập thì có? Lưu Thạc có chút xấu hổ, cười hắc hắc.
Đối với Lưu Thạc mà nói, trạm chuyển phát nhanh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hắn chỉ thích chơi trò kéo bè kết phái. Hắn thấy, trạm chuyển phát nhanh của mười trường đại học đều là của mình rồi, vậy tại sao mấy trạm chuyển phát nhanh còn lại không thể là của ta? Người ta cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, trạm chuyển phát nhanh chuyển nhượng hơn một vạn, Lưu Thạc lại ép giá xuống còn 8000. Không phải là đang bắt nạt người ta sao, mấy nhóm người vì thế mà xảy ra chút xung đột. May mà không gây ra ảnh hưởng xấu gì, Cao Dương đã kịp thời báo cho Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói, ý nghĩ của ngươi là đúng, nhưng cũng không thể để người ta chịu thiệt.
“Ta bên này có mười vạn đồng, hiện tại trạm chuyển phát nhanh làm lớn rồi, rất nhiều thứ cần phải mua, ngươi và Cao Dương cầm số tiền này đi sắm sửa cho đầy đủ. Sau đó những trạm chuyển phát nhanh còn lại, nguyện ý chuyển nhượng đương nhiên là tốt nhất, không nguyện ý cũng đừng ép buộc người ta, nhiều việc ngươi phải cùng Cao Dương thương lượng.” Chu Dục Văn căn dặn.
Lưu Thạc vừa thấy lại có mười vạn, mắt lập tức sáng lên.
“Ca ngươi nói sớm đi, có tiền này, ta đã sớm lấy được mấy trạm chuyển phát nhanh kia rồi. Ngươi không biết đâu, mấy nhà trạm chuyển phát nhanh đều muốn gia nhập chúng ta, chẳng qua ta không có tiền trong tay, không thì đã sớm lấy được rồi.” Chu Dục Văn nói, ngươi thôi đi, với mấy cái điều khoản bá vương của ngươi, người ta mà muốn gia nhập mới lạ.
“Hắc hắc, ta đây là muốn để họ hòa nhập tốt hơn với chúng ta.” Lưu Thạc quả thực đã làm cho trạm chuyển phát nhanh có chút tiếng tăm, quản lý thống nhất, có thể nâng cao sức gắn kết của nhân viên, lại thêm tiền lương Lưu Thạc trả đúng là cao thật.
Các trạm chuyển phát nhanh khác đều trả lương theo kiểu cố định, còn Chu Dục Văn chỉ lấy hai thành lợi nhuận từ tất cả các trạm, phần còn lại để sinh viên tự do phân phối. Dùng lời của Lưu Thạc mà nói, Chu Ca đây là lấy tiền của chính mình, để mưu phúc lợi cho anh em chúng ta!
“Lúc đó ta và Cao Dương đều nhìn thấy, Chu Ca là cho chúng ta mượn tiền mua trạm chuyển phát nhanh, cho nên đừng mẹ nó nghĩ Chu Ca hố các ngươi, các ngươi đều phải nhớ ơn Chu Ca!”
Cho nên không ít người đỏ mắt ghen tị với trạm chuyển phát nhanh của Chu Dục Văn. Nhưng khổ nỗi, Lưu Thạc ở khu đại học đã là hỗn thế ma vương, trước sau ước chừng có ba bốn trăm sinh viên có thể nhờ Lưu Thạc kéo quan hệ. Có người chơi xấu Lưu Thạc, Lưu Thạc cũng không sợ, cứ đánh thôi. Tính cách như hắn sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nhưng bây giờ quy mô còn chưa lớn, ngược lại cũng chưa phát sinh đại sự gì. Lưu Thạc tuy tiếng xấu đồn xa, nhưng đối xử tốt với sinh viên cũng là thật tốt, bất kể là làm thêm hay ở trạm chuyển phát nhanh, thực sự không chiếm bao nhiêu tiền.
Sắp đến 11/11, nhân viên phân loại chuyển phát nhanh cực kỳ thiếu người. Chu Dục Văn đã sớm bảo Lưu Thạc liên lạc với bên công ty chuyển phát nhanh. Người phụ trách chuyển phát nhanh nói thẳng, bên ngươi có bao nhiêu người ta lấy bấy nhiêu. 11/11 là ngày lễ độc thân (ngày hội mua sắm lớn). Bởi vì bên Chu Dục Văn đông người, công ty chuyển phát nhanh muốn tiết kiệm phiền phức, nên trả thẳng 30 đồng một giờ. Bình thường là 25 đồng một người.
Mà những tay môi giới việc làm trong trường khi đăng lên các nhóm tìm việc làm thêm thì chỉ còn 15 đồng một giờ. Tay môi giới hố nhất còn ép xuống 8 đồng một giờ. Dù sao cũng có những sinh viên ngốc nghếch, thấy có việc làm thêm là đi ngay. Làm mười tiếng cũng chỉ được tám mươi đồng.
Lưu Thạc dựa theo chỉ thị của Chu Dục Văn trả 20 đồng một người, đầu tiên tuyển trong nội bộ Từ Hoài Hội, tuyển được gần 200 người, sau đó mới đăng thông tin tuyển dụng lên các nhóm làm thêm lớn khác. Mức lương 20 đồng một giờ của Từ Hoài Hội về cơ bản là đè bẹp thị trường của các tay môi giới khác trong trường.
Không ít đàn anh nhìn thấy đám người Lưu Thạc thì căm thù đến tận xương tủy, ở đó chửi Lưu Thạc là thế lực đen tối. Nhưng thực tế là, những sinh viên này đã coi việc mình ăn chặn của mỗi người mười đồng tám đồng là chuyện bình thường trên thị trường, không hề cảm thấy việc mình lấy phần trăm hoa hồng là sai trái.
Bên Chu Dục Văn tuy cũng lấy phần trăm, nhưng Chu Dục Văn là người gánh chịu rủi ro. Giống như loại công việc làm thêm quy mô lớn này, cũng cần phải đặt cọc tiền thế chấp, mười mấy vạn tiền thế chấp chắc chắn phải ứng trước. Mặt khác, sinh viên làm thêm chủ yếu là muốn nhận lương theo ngày, còn công ty chuyển phát nhanh khẳng định là sau này mới thanh toán. Như vậy Chu Dục Văn là người chịu rủi ro. Cho nên kiếm tiền cũng không có gì đáng trách.
Đợt tuyển dụng làm thêm lần này, tổng cộng tuyển được gần ba trăm người, mỗi người mỗi giờ trung bình có thể mang lại cho Chu Dục Văn tám đồng lợi ích. Bởi vì ngành nghề khác nhau, nên lợi ích sẽ có dao động, nhưng trung bình là được tám đồng. Ngành nghề mệt nhất là công nhân bốc xếp hàng hóa, tuy mệt nhưng lương sẽ cao, bên ngoài trả cho công nhân bốc xếp 18 đồng một giờ, bên Chu Dục Văn trả thẳng 25 đồng một giờ. Còn có công nhân vận chuyển, là những người lái xe nâng chuyển hàng hóa vào kho hoặc làm việc bên dây chuyền sản xuất. Ngoài ra, còn có các bạn nữ làm công việc quét mã, nhập kho hàng hóa.
Tóm lại, làm một công việc làm thêm quy mô lớn như vậy, thực ra đã vượt ra ngoài phạm vi của đám sinh viên Lưu Thạc, cũng chỉ có Chu Dục Văn gan lớn dám làm, chứ đưa cho người khác, hơi sơ sẩy một chút là có thể tán gia bại sản.
“Ngoài ra, các ngươi phải tìm mấy sinh viên chuyên ngành kế toán, không thể chỉ tìm sinh viên, phải ra ngoài xã hội tìm. Thôi, để ta đi tìm đi. Tiền tạm ứng ban đầu ta sẽ lo, nhưng đại đa số sinh viên đều là làm ngày nào lấy lương ngày đó, cho nên nếu các sinh viên tin tưởng chúng ta, chúng ta không thể phụ lòng tin của họ, có thể thanh toán thì cố gắng thanh toán sớm.”
“Tốt.” Cao Dương nói: “Chu Ca, ta biết một học tỷ, đã tốt nghiệp, nhưng là chuyên ngành kế toán, gần đây vừa hay thất nghiệp, ngươi xem, hay là gọi chị ấy đến giúp?” Chu Dục Văn nói: “Trình độ chuyên môn không có vấn đề thì chắc chắn có thể.”
Trịnh Nghiên Nghiên nên được xem là thuộc nhóm thành công trong đời. Xét về thực lực tổng hợp trong số các nữ sinh toàn trường, nàng có thể đứng trong top 3. Nàng là cô gái Kinh thành, gia đình thuộc dạng trung lưu bình thường, lại thêm việc có một người bạn trai ưu tú. Đối với nàng mà nói, đại học chính là để hưởng thụ cuộc sống. Nàng vắt chéo đôi chân dài đi bốt cao, ngồi ở kia ríu rít trò chuyện cùng các bạn học, nói về chuyện trung tâm thương mại nào ở Kim Lăng có quần áo đẹp, quán ăn nào có đồ ăn ngon. Rất kiêu ngạo nói, quán đó bạn trai ta đã dẫn ta đi rồi. Ăn ngon thì ăn ngon thật, nhưng lần nào cũng phải xếp hàng.
“Chán thật!” “Nghe nói quán đó đắt lắm, Nghiên Nghiên, bạn trai ngươi đối với ngươi tốt thật đấy.” “Đâu có, ta cũng có dẫn bạn trai ta đi ăn cơm mà, bọn ta bình thường đều là hắn mời ta, rồi ta lại mời hắn.” Trịnh Nghiên Nghiên tự tin nói.
Mọi người nói, đó cũng là do bạn trai ngươi có điều kiện kinh tế.
“Như bạn trai ta, trong túi móc không ra nổi 100 đồng, ăn bún thập cẩm cay còn thấy khó khăn nữa là.” Trịnh Nghiên Nghiên cười, nói: “Vậy còn yêu đương gì nữa, không chia tay đi?” “Ngươi tưởng bạn trai như của ngươi dễ tìm lắm à.”
Cả lớp thì người thích nói chuyện trong giờ nhất chính là Trịnh Nghiên Nghiên, chủ yếu là nói chuyện ăn uống, nói chuyện bạn trai. Sau đó lại kể chuyện Chu Dục Văn lại đi Hương Giang các kiểu. Tô Tình làm lớp trưởng, bảo nàng nói nhỏ một chút. Nàng quả thực có hơi kiềm chế một lúc, nhưng rồi giọng nói lại không kìm được mà lớn tiếng trở lại.
Thực ra Tô Tình rất đáng thương, phải nghe Trịnh Nghiên Nghiên kể chuyện Chu Dục Văn dẫn nàng ta đi chỗ này chỗ kia, trong khi trước kia Chu Dục Văn chưa bao giờ dẫn mình đi những nơi đó. Lúc Chu Dục Văn và Tô Tình yêu nhau, cả hai đều là học sinh bình thường, trên người chẳng có bao nhiêu tiền. Bây giờ Chu Dục Văn khó khăn lắm mới có tiền, nhưng bạn gái của hắn lại không phải là mình. Trịnh Nghiên Nghiên ở bên kia thì thoải mái kể lể Chu Dục Văn đối xử tốt với nàng ta như thế nào.
Tô Tình ghen tị đến đỏ cả mắt, nàng cảm thấy, tất cả những gì Trịnh Nghiên Nghiên đang có hiện tại lẽ ra phải thuộc về mình. Nàng thật sự muốn giành lại Chu Dục Văn. Con người ta cuối cùng rồi cũng sẽ bị những thứ không thể có được khi còn trẻ ám ảnh suốt cả cuộc đời. Thực ra với điều kiện của Tô Tình, cho dù không có Chu Dục Văn, nàng cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn. Nhưng Tô Tình lại không thể thoát ra được. Chuyện của nàng và Chu Dục Văn vốn dĩ rất tốt đẹp, chỉ vì đi sai một bước mà cuối cùng lại thành đôi ngả chia ly. Tô Tình luôn nghĩ rằng, chỉ cần mình bù đắp một chút thì hai người có thể quay lại như xưa, cho nên nàng cứ ra sức bù đắp, nhất quyết không chịu từ bỏ. Lại thêm việc Trịnh Nghiên Nghiên hễ rảnh rỗi là lại khoe khoang trước mặt nàng, kể lể đủ thứ chuyện. Tô Tình liền cảm thấy, tất cả những thứ này đáng lẽ phải là của mình. Chỉ cần mình giành lại được Chu Dục Văn, thì Chu Dục Văn sẽ đối xử với mình như vậy.
Thẩm Ngọc ở bên kia chăm chú vẽ tranh. Còn Lục Lâm thì đang cúi đầu chơi điện thoại ở bên kia, nhắn hỏi Chu Dục Văn đến đâu rồi. Chu Dục Văn nói vừa về đến nhà.
“Tối nay không để Nghiên Muội Muội của ngươi thị tẩm à?” “Không nói với nàng ấy. Ta hơi mệt, nàng hoạt bát quá, để nàng ấy đến lại phải giày vò cả đêm.” “À.” Lục Lâm im lặng một lát, rồi chủ động nói: “Tối nay ta đến chỗ ngươi nhé?” Bên Chu Dục Văn cũng im lặng một lát: “Thôi vậy, hôm nay quả thực rất mệt.” “Có thể không làm gì cả.” “?” Chu Dục Văn gửi một dấu chấm hỏi.
Hai phút sau, Lục Lâm nhắn: “Lâu rồi không gặp ngươi, hơi nhớ ngươi.” Chu Dục Văn nói: “Bên ngoài đang mưa.” “Không sao, ta bắt xe đi.” Chu Dục Văn nói, vậy ngươi đến đi.
Sau khi nói chuyện xong với Chu Dục Văn, Lục Lâm liền đứng dậy đi ra cửa luôn. Trịnh Nghiên Nghiên thấy Lục Lâm định rời đi, liền hỏi: “Lâm Lâm, đi đâu vậy?”
“Không cần ngươi quan tâm.” Lục Lâm chính là thẳng thắn như vậy. Chỉ là việc nàng thỉnh thoảng không về ký túc xá đều khiến người ta đồn đoán rằng đời sống cá nhân của nàng có chút hỗn loạn, có người nghi ngờ nàng có bạn trai. Nhưng Lục Lâm chưa bao giờ công khai chuyện này.
Hai nữ sinh ở phòng ký túc xá bên cạnh đang nói chuyện với Trịnh Nghiên Nghiên, thấy Lục Lâm rời đi, bỗng dưng hơi tò mò buôn chuyện, nói rằng Lục Lâm hình như thường xuyên không về ký túc xá vào ban đêm.
Thế này mà cũng không có bạn trai à? Chẳng lẽ lại đi chơi bời với người không đứng đắn nào đó sao?
“Nói linh tinh gì thế!?” Trịnh Nghiên Nghiên nhíu mày, lườm mấy người kia một cái, họ mới ngoan ngoãn im miệng.
Lúc Lục Lâm đến nhà Chu Dục Văn, cả người đã ướt sũng. Nàng mặc rất ít, một chiếc quần jean phối với một chiếc áo dài tay màu đen, bị nước mưa thấm vào, trông càng thêm ướt át. Chu Dục Văn nhìn Lục Lâm đứng trước cửa, không khỏi ngẩn người, lập tức kéo nàng vào phòng hỏi sao lại thế này. Nàng nói, định bắt xe tới, nhưng đợi mãi không thấy mấy chiếc, nên đành chạy bộ đến. Chu Dục Văn cười, nói, vậy sao ngươi không gọi điện thoại để ta đến đón ngươi.
“Ngươi không phải nói mệt sao?” Lục Lâm nhận lấy khăn mặt Chu Dục Văn đưa tới để lau tóc, thản nhiên nói.
Đối với Chu Dục Văn cũng không phải người ngoài, nên nàng trực tiếp kéo áo qua đầu rồi cởi ra, bên trên là một chiếc áo lót kiểu yếm màu đen, chiếc quần jean dưới thân cũng bị nàng cởi bỏ ngay sau đó, để lộ ra bộ đồ lót ck màu đen mà Chu Dục Văn mua cho nàng. Nàng nói đi tắm trước. Chu Dục Văn không có ý kiến.
Đêm nay Chu Dục Văn thật sự rất mệt, hai người quả thực không làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ một giấc. Không biết vì sao, có lẽ gần đây nhìn thấy cặp “đèn pha” của Đào Điềm đã nhiều, ôm Lục Lâm vào lòng luôn không có cảm giác gì. Lục Lâm cũng cảm nhận được, Chu Dục Văn đối với mình không còn mãnh liệt như trước nữa.
Nằm trong lòng Chu Dục Văn, Lục Lâm nói, nếu có một ngày ngươi không muốn ngủ với ta nữa, cứ nói thẳng với ta là được. Ta tuyệt đối không làm phiền ngươi. Vừa hay Nghiên Nghiên không biết quan hệ của chúng ta, đến lúc kết thúc nàng ấy cũng sẽ không biết.
Chu Dục Văn bảo nàng đừng nói bậy. Hắn dù sao cũng là lão đại thúc 30 tuổi, là người có lòng trách nhiệm, đối với một cô gái như Lục Lâm, Chu Dục Văn cho dù có ngày thật sự không còn hứng thú với nàng, cũng nguyện ý nuôi nàng mãi mãi. Chu Dục Văn nói chỉ là do đi máy bay mệt mỏi.
Đêm khuya thanh vắng, Lục Lâm rúc vào lòng Chu Dục Văn, tay nàng nhẹ nhàng nắm lấy Tiểu Chu, nàng nói: “Ta đã không biết nên cho ngươi cái gì nữa, nếu ta cũng có gia đình tốt như Nghiên Nghiên thì tốt biết mấy.” Chu Dục Văn ôm nàng nói, đừng nghĩ linh tinh, ngươi và Nghiên Nghiên trong lòng ta là như nhau.
“Mà ngươi còn ngoan hơn Nghiên Nghiên, ngày mai ta dẫn ngươi đi mua ít quần áo mới nhé?” Lục Lâm vòng tay ôm cổ Chu Dục Văn, chủ động hôn lên môi hắn.
Đêm nay hai người chỉ dừng lại ở nụ hôn.
Sáng sớm hôm sau, Chu Dục Văn dẫn Lục Lâm chạy đi rất nhiều nơi. Đầu tiên là trả hết khoản vay mua nhà hơn 2 triệu, thêm vào đó, mặc dù trước đây đã mua một ít đồ đạc trong nhà, nhưng vì tiền vốn trong tay có hạn nên chỉ mua được một phần, bây giờ có tiền trong tay, liền mua sắm bổ sung cho đủ hết đồ đạc còn thiếu. Sau đó lại dẫn Lục Lâm đi mua rất nhiều quần áo đẹp.
Về mặt tiền bạc, Chu Dục Văn quả thực đầu tư vào người Lục Lâm nhiều hơn một chút so với Trịnh Nghiên Nghiên, dù sao thân phận hai người cũng khác nhau. Lục Lâm trước giờ chỉ toàn mặc quần, trừ lần lên sân khấu biểu diễn mặc váy ngắn ra thì chưa từng mặc váy bao giờ. Chu Dục Văn mua cho Lục Lâm mấy chiếc váy bảo nàng mặc thử, Lục Lâm quả thực có chút không quen, sống chết không chịu mặc, nói không hợp. Mãi cho đến khi Chu Dục Văn nói muốn nhìn Lục Lâm mặc, nàng mới miễn cưỡng đồng ý.
Mua mấy chiếc áo khoác mùa thu, lại mua mấy bộ quần áo kiểu yếm nhỏ, thêm cả váy dài, quần bó, đều mua một ít. Lục Lâm thích loại quần bò bó sát, bởi vì thấy Trịnh Nghiên Nghiên hay đi bốt cao cổ nên nàng cũng muốn mua hai đôi.
Cứ như vậy thử hết bộ này đến bộ khác, lúc đầu Lục Lâm còn không muốn, tính cách nàng khác Trịnh Nghiên Nghiên, nàng xấu hổ khi thể hiện mình trước mặt người khác, luôn cảm thấy đây là chuyện rất mất mặt. Mà Chu Dục Văn thì luôn không ngại phiền phức giúp nàng chọn quần áo, bảo nàng đi thử, sau đó khen nàng mặc đẹp. Cứ như vậy hết bộ này đến bộ khác. Lục Lâm đột nhiên cảm thấy, đi dạo phố mua sắm là một chuyện rất tốt đẹp. Nàng bắt đầu mong chờ được thể hiện mình trước mặt Chu Dục Văn. Mặc đủ loại quần áo cho Chu Dục Văn xem.
Từ trước đến nay chưa từng có ai đối xử tốt với nàng như vậy. Nhìn Lục Lâm đang mặc bốt cao cổ và quần bó trước mắt, Chu Dục Văn hài lòng gật đầu, nói tính tiền. Sau đó nắm tay Lục Lâm rời đi.
Lục Lâm tựa vào lòng Chu Dục Văn, rất bình thản kể chuyện của mình. Chu Dục Văn ngẩn người, "Ồ" một tiếng, nói xin lỗi. Lục Lâm nói không sao. Nàng ôm eo Chu Dục Văn, đầu tựa vào lồng ngực hắn. Lục Lâm không kể tiếp chuyện nhà nàng, Chu Dục Văn cũng không hỏi nữa. Hai người cứ như vậy tựa vào ghế sa lon, ôm nhau trò chuyện. Chu Dục Văn nói với nàng, sau này hắn sẽ cưng chiều nàng như con gái. Lục Lâm nghe vậy cũng bật cười, nàng nói, làm gì có ai lại “cưng chiều” con gái mình kiểu đó? Chu Dục Văn nghe vậy cũng cười.
Sau đó hai người bắt đầu hôn nhau. Khi hôn, Chu Dục Văn đặt tay lên chỗ giao giữa quần bó và bốt cao của Lục Lâm, nơi để lộ ra một đoạn đùi ngọc. Cứ thế vuốt ve đi lên, kéo tuột chiếc quần bó xuống khỏi eo Lục Lâm.
Lúc đầu, là Chu Dục Văn đè Lục Lâm ra hôn.
Đêm nay không mưa, bên ngoài trăng sáng vằng vặc. Chu Dục Văn và Lục Lâm từ trên ghế sa lon di chuyển đến trên bàn ăn. Chu Dục Văn bế Lục Lâm đặt lên bàn ăn, sau đó gác đôi chân dài đi bốt cao của nàng lên vai mình.
Đúng lúc này Trịnh Nghiên Nghiên gọi điện tới. Chu Dục Văn bắt máy. Trịnh Nghiên Nghiên hỏi Chu Dục Văn khi nào về. Chu Dục Văn nói, còn hai ngày nữa. Trịnh Nghiên Nghiên chu môi nói, bảo bảo nhớ ngươi.
Lục Lâm dường như không muốn nghe Trịnh Nghiên Nghiên tự xưng là bảo bảo trước mặt Chu Dục Văn, nàng có chút ghen tuông, bắt đầu dùng sức thể hiện sự bất mãn của mình. Chu Dục Văn cười khổ, chỉ có thể nói với Trịnh Nghiên Nghiên rằng bên mình đang có việc.
“Chờ ta về tìm ngươi nhé.” Nói xong câu này, không đợi Trịnh Nghiên Nghiên trả lời, Chu Dục Văn liền cúp máy. Sau đó cúi xuống hôn Lục Lâm.
Cuối cùng, hai người cùng nhau chìm vào trầm luân.
Sau khi từ Hương Giang trở về, Chu Dục Văn lại ở bên Lục Lâm ba ngày. Biết được chuyện Lục Lâm không có cha, Chu Dục Văn quả thực rất kinh ngạc, luôn cảm thấy trên người Lục Lâm có đủ loại bí mật, nhưng Lục Lâm không nói, Chu Dục Văn cũng không hỏi. Trong quá trình tiếp xúc sau đó, Chu Dục Văn càng thêm cưng chiều Lục Lâm, là kiểu cưng chiều của một đại thúc đối với một tiểu cô nương.
Khi dẫn Lục Lâm ra ngoài dạo phố, tiện thể ghé qua xem triển lãm xe. Đầu tháng mười một, sau một trận mưa, thời tiết đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Chiếc xe mui trần của Chu Dục Văn đã không còn phù hợp, hơn nữa, đi cùng các cô gái, đôi khi xe mui trần quả thực không tiện. Liền mang theo Lục Lâm đi dạo mấy cuộc triển lãm xe.
Trong lòng cũng nhắm mấy mẫu xe, nghĩ đến việc mua Land Rover Range Rover, hoặc Lincoln, nhưng cuối cùng lại chọn một chiếc BMW X7. Chủ yếu là cho đỡ phiền phức, tại triển lãm xe gặp lại người quen cũ. Vẫn là cô nhân viên bán hàng ở cửa hàng BMW đó. Tên là gì, Chu Dục Văn cũng quên mất rồi. Nàng nhiệt tình chào hỏi Chu Dục Văn, Chu Dục Văn hỏi nàng, bây giờ mua xe còn có ưu đãi không?
Nàng cười nói, bây giờ là mùa bán hàng thấp điểm, ưu đãi rất lớn.
“Thực ra Chu tiên sinh, nếu lần trước ngài không vội mua thì hoàn toàn có thể đợi đến bây giờ, tiết kiệm được không ít tiền đấy ạ.” Chu Dục Văn gật đầu nói: “Cái đó ngược lại không quan trọng, mua thêm một chiếc coi như bổ sung vào kho thôi.” “Ha ha, Chu tiên sinh ngài thật hài hước!” Vương Mộng Na vẫn mặc bộ đồng phục bán hàng màu đen của BMW, tất da chân phối cùng giày cao gót.
Chu Dục Văn hỏi Vương Mộng Na, chiếc X7 trong phòng trưng bày giá bao nhiêu.
“Hiện tại ưu đãi nhiều, bản cao cấp nhất khoảng 90 vạn.” Coi như Chu Dục Văn là khách hàng cũ của Vương Mộng Na, nên thái độ phục vụ rất tốt.
Chu Dục Văn gật đầu: “Được, vậy quét thẻ đi, ta muốn chiếc này, khi nào lấy xe được?” “???” Mỗi lần Chu Dục Văn mua xe đều có chút bất ngờ. Vương Mộng Na năm nay đã 24 tuổi, nhưng đối mặt với Chu Dục Văn 18 tuổi vẫn có chút ngơ ngác, lúng túng cười hỏi: “Ngài, ngài đang đùa với tôi đấy à?” Chu Dục Văn tỏ vẻ bất mãn: “Ngươi thấy chuyện này đáng cười lắm à?” “Không, không phải, ngài không phải vừa mới mua một chiếc sao?” “Thế hôm qua ăn cơm rồi hôm nay không ăn nữa à?” “Được được được, tôi lập tức làm thủ tục cho ngài. Ngài chờ một lát.”
Do đã quen biết từ trước, lần mua xe này thuận tiện hơn lần trước rất nhiều, nhưng phải ngày mai mới lấy xe được, Chu Dục Văn cũng không vội. Cứ như vậy ký tên, trả tiền. Cùng Lục Lâm rời đi.
Lục Lâm là một cô gái rất trầm lặng, đặc biệt là khi ở bên ngoài. Nếu Chu Dục Văn không bảo nàng nói chuyện, nàng cứ thế yên lặng đứng đó, Chu Dục Văn đi đâu, nàng theo đó. Nhưng dẫn nàng ra ngoài đúng là có thể diện thật, dù sao dung mạo xinh đẹp, mặc quần áo Chu Dục Văn mua cho, một đôi chân dài phối cùng quần bó và bốt cao, làm sao có thể không đẹp chứ?
Ngày thứ hai đi nhận xe, Chu Dục Văn cuối cùng cũng lái được xe mới. Nói thật, BMW X7 có hơi nặng nề, lái cứ như lái xe tăng vậy, nhưng không gian bên trong thì đúng là lớn thật. Chu Dục Văn ngồi ở ghế lái, Lục Lâm ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ. Nàng vừa ngồi xuống, tay Chu Dục Văn đã rất tự nhiên đặt lên đùi nàng, vừa lái xe vừa sờ đùi, Chu Dục Văn hỏi, sao ở bên ngoài lại ít nói vậy?
Lục Lâm nói, ta cũng không phải bạn gái của ngươi, ta mà nói nhiều, chẳng phải lại gây thêm phiền phức cho ngươi sao?
Chu Dục Văn cười, nói, ngươi ở bên ngoài người khác lại không biết.
“Vậy cũng không thể gây thêm phiền phức cho ngươi.” Lục Lâm ngược lại rất hiểu chuyện.
Chu Dục Văn khẽ cười một tiếng. Đi chiếc xe như BMW X7 này, chỉ có thể nói là thêm phần ổn trọng, nhưng lái thì thật khó chịu, cảm giác còn không thoải mái bằng lái A4. Chu Dục Văn mới lái một vòng, nói với Lục Lâm: “Hay là xe này đưa ngươi lái đi, ta lại đi mua chiếc khác.”
Lục Lâm nói Chu Dục Văn đúng là có tiền đốt không hết.
Chu Dục Văn nói, vậy biết làm sao bây giờ? Chính là có tiền.
Dẫn Lục Lâm đi lượn một vòng, sau đó gọi điện thoại cho Lưu Thạc: “Ở đâu đấy?” “Ai, ca, ta đang dẫn người ở chỗ Triệu Quân đây.” Lưu Thạc nói.
“Ngươi gửi vị trí cho ta, ta đến tìm ngươi.” “À, được.”
Hôm nay không phải cuối tuần, số sinh viên làm thêm rất ít. Lưu Thạc đơn thuần là không muốn lên lớp, chạy ra ngoài chơi bời. Với địa vị bây giờ của hắn, chẳng cần làm gì, ra ngoài một ngày, Triệu Quân cũng phải trả cho hắn 200 đồng tiền công. Chu Dục Văn lái xe đến trước tòa nhà trung tâm hội triển, gọi điện thoại cho Lưu Thạc. Lưu Thạc rất nhanh chạy ra.
Hai người tuổi tác sàn sàn nhau, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt. Chu Dục Văn bây giờ đã giống như người trưởng thành, đi đâu cũng có gái theo cùng. Lục Lâm trên người mặc áo len rộng màu xám, dưới thân là váy da phối hợp với bốt cao gót màu đen. Chu Dục Văn mua cho nàng ở Hương Giang một chiếc túi xách hàng hiệu nhỏ, cũng hơn ba ngàn đồng, phù hợp với thân phận học sinh hiện tại của nàng, cũng không quá nổi bật. Cả bộ đồ này phối hợp lại, Lục Lâm cũng coi như một thiếu phụ nhỏ nhắn.
So với Chu Dục Văn, Lưu Thạc vẫn là đi đâu cũng mặc T-shirt với quần lửng, giống hệt học sinh cấp ba, trông lại còn thấp bé, chạy trên đường thở hồng hộc. Nhìn thấy Chu Dục Văn lái một chiếc BMW X7 to như xe tăng thì ngẩn người.
“Không phải chứ ca, xe này đâu ra vậy?” “Vừa mua.” Lưu Thạc sững sờ: “Vừa mua!” Lông mày Lưu Thạc lập tức nhíu chặt lại: “Ca, được Thúc chống lưng à!?” “Xùy!” Lục Lâm thực sự nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Chu Dục Văn cạn lời, cái gì gọi là Thúc chống lưng? Mẹ nó, dù mình có được chống lưng thật cũng không thể mua loại xe này được chứ?
“Mua thế nào ngươi đừng quản, tóm lại là xe của ta, lên xe trước đi, vừa hay tối rồi, đi ăn bữa cơm, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Chu Dục Văn nói.
“Ai.” Lưu Thạc nhìn chằm chằm chiếc BMW X7 của Chu Dục Văn không rời mắt, thậm chí đến giờ hắn vẫn chưa chú ý đến Lục Lâm bên cạnh Chu Dục Văn. Hắn cực kỳ thích chiếc BMW X7 này của Chu Dục Văn, to! Khỏe! Mẹ nó, rất hợp với mình!
Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của Lưu Thạc, Chu Dục Văn hỏi hắn có muốn lái thử không?
Lưu Thạc không thể tin được: “Thật không? Ca?” “Ngươi nói nhảm!” “He he, ca, ta thật sự yêu ngươi chết mất!” Lưu Thạc vui mừng khôn xiết, đưa tay định ôm lấy Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Trước mặt tẩu tử ngươi đừng có làm càn.” “Tẩu tử?” Lưu Thạc ngớ người, lúc này mới chú ý tới Lục Lâm.
Lục Lâm được Chu Dục Văn giới thiệu như vậy có chút cảm động, nhìn về phía Chu Dục Văn, sống mũi hơi cay cay.
“Không phải ca, đối tượng của ngươi không phải cái con nhỏ chảnh chọe kia sao?” Đầu óc Lưu Thạc chưa kịp thông suốt.
Chu Dục Văn nói: “Ngươi nói nhảm nhiều thật đấy, kia là tẩu tử thì cái này không thể là tẩu tử à?” Chu Dục Văn nói kiểu này, Lưu Thạc liền hiểu ra, lập tức cười hắc hắc: “Ồ ồ, ta hiểu rồi! Hê, quả nhiên là ca ca của ta!” Chu Dục Văn ném chìa khóa xe cho hắn. Lưu Thạc vội vàng đi mở cửa xe, mời Chu Dục Văn và Lục Lâm lên hàng ghế sau. Lưu Thạc lúc chưa có bằng lái đã lái xe tải trong xưởng của cha hắn rồi, kỹ thuật lái xe rất tốt. Mà loại xe X7 này, thật sự là ngồi hàng ghế sau mới gọi là hưởng thụ. Mẹ nó, không gian đúng là cực lớn, như một căn phòng vậy.
“Ca, đi đâu?” “Tìm chỗ nào ăn cơm đi, gọi cả Cao Dương nữa, ta có chút chuyện muốn nói với các ngươi.” “À tốt!” Lưu Thạc tuy kỹ thuật lái xe tốt, nhưng đột nhiên lái chiếc xe tốt như vậy cũng là nơm nớp lo sợ. Mẹ nó, vẫn là ca ca ta tốt với ta nhất! Xe tốt thế này mà cũng cho ta lái!
Biểu cảm của Lục Lâm ngược lại có chút phức tạp suốt quãng đường, hiển nhiên lời nói vừa rồi của Chu Dục Văn đã ảnh hưởng đến nàng. Chu Dục Văn biết nàng đang nghĩ gì, vỗ vỗ đùi nàng nói: “Không sao, Lưu Thạc không phải người ngoài, hắn biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.”
Lưu Thạc hỏi: “Tẩu tử sợ ta lắm miệng à?” Chu Dục Văn từng dẫn Lưu Thạc đi ăn cơm chung với cả Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm, Lưu Thạc biết quan hệ giữa Trịnh Nghiên Nghiên và Lục Lâm. Bây giờ nhìn qua kính chiếu hậu thấy biểu cảm của Lục Lâm không đúng, Lưu Thạc nói: “Tẩu tử ngươi yên tâm đi, chuyện liên quan đến ca ta, có đánh chết ta cũng không nói lung tung đâu. Ai, ca, ta thấy vị tẩu tử này tốt hơn nhiều so với tẩu tử kia, tẩu tử kia cứ la lối om sòm, chẳng thú vị chút nào.” “Ngươi còn đánh giá nữa à?” Chu Dục Văn hỏi.
Lưu Thạc nhếch miệng: “Vậy ta cũng là vì tốt cho ca ca ta thôi, nhìn Lâm tẩu tử của ta tốt biết bao nhiêu a, dung mạo xinh đẹp, lại còn dịu dàng nho nhã.” Chu Dục Văn nói, lái xe cho tốt đi.
Thế là Lưu Thạc bắt đầu yên tĩnh lái xe, Chu Dục Văn ở phía sau ôm vai Lục Lâm. Lục Lâm tâm tình phức tạp là một chuyện, cảm động lại là chuyện khác. Ban đầu chỉ là nhất thời kích động mới cùng Chu Dục Văn phát sinh loại quan hệ đó, lại không ngờ Chu Dục Văn còn lợi hại hơn mình tưởng. Nàng tưởng mình vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng. Nhưng Chu Dục Văn lại công khai thừa nhận nàng. Từ nay về sau, Lục Lâm thầm nghĩ, chỉ cần Chu Dục Văn còn cần mình, mình sẽ luôn đi theo hắn. Cho dù Chu Dục Văn không còn tiền, Lục Lâm cũng muốn đi làm kiếm tiền nuôi hắn. Nàng yên lặng nằm trong lòng Chu Dục Văn, nghe nhịp tim của hắn. Thật muốn cứ mãi mãi nằm trong lòng Chu Dục Văn như thế này.
Lưu Thạc ở Kim Lăng hai tháng cũng không hề lãng phí thời gian, tối thiểu cũng đã ăn ở không ít khách sạn, quen biết với ông chủ của từng khách sạn, mỗi lần làm thêm xong đều dẫn các bạn học đi ăn uống thả ga. Lại thêm cái gọi là Từ Hoài Hội khuếch trương, sinh viên trường ngoài tới, chẳng lẽ không cho họ thấy thực lực của Từ Hoài Hội chúng ta sao? Có mấy sinh viên nhà giàu, cái gì cũng không hiểu chỉ biết khoe mẽ. Bị Lưu Thạc cho người đánh hai trận, lập tức ngoan ngoãn, mời Lưu Thạc ăn cơm. Cho nên ở mấy nhà hàng trong khu đại học, Lưu Thạc cũng coi như tạo được chút danh tiếng.
Đến nhà hàng, mở một phòng riêng, Chu Dục Văn và Lưu Thạc vào đợi một lúc thì Cao Dương cũng tới. Chu Dục Văn hỏi họ tình hình phát triển của trạm chuyển phát nhanh thế nào. Lưu Thạc nói rất tốt. Đều đã thay đồng phục thống nhất, trông oai phong biết bao. Còn có hai nhà trạm chuyển phát nhanh khác, khóc lóc đòi gia nhập chúng ta đây.
Chu Dục Văn nói, là bị ngươi đánh cho khóc lóc đòi gia nhập thì có? Lưu Thạc có chút xấu hổ, cười hắc hắc.
Đối với Lưu Thạc mà nói, trạm chuyển phát nhanh có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hắn chỉ thích chơi trò kéo bè kết phái. Hắn thấy, trạm chuyển phát nhanh của mười trường đại học đều là của mình rồi, vậy tại sao mấy trạm chuyển phát nhanh còn lại không thể là của ta? Người ta cũng chỉ muốn kiếm chút tiền, trạm chuyển phát nhanh chuyển nhượng hơn một vạn, Lưu Thạc lại ép giá xuống còn 8000. Không phải là đang bắt nạt người ta sao, mấy nhóm người vì thế mà xảy ra chút xung đột. May mà không gây ra ảnh hưởng xấu gì, Cao Dương đã kịp thời báo cho Chu Dục Văn.
Chu Dục Văn nói, ý nghĩ của ngươi là đúng, nhưng cũng không thể để người ta chịu thiệt.
“Ta bên này có mười vạn đồng, hiện tại trạm chuyển phát nhanh làm lớn rồi, rất nhiều thứ cần phải mua, ngươi và Cao Dương cầm số tiền này đi sắm sửa cho đầy đủ. Sau đó những trạm chuyển phát nhanh còn lại, nguyện ý chuyển nhượng đương nhiên là tốt nhất, không nguyện ý cũng đừng ép buộc người ta, nhiều việc ngươi phải cùng Cao Dương thương lượng.” Chu Dục Văn căn dặn.
Lưu Thạc vừa thấy lại có mười vạn, mắt lập tức sáng lên.
“Ca ngươi nói sớm đi, có tiền này, ta đã sớm lấy được mấy trạm chuyển phát nhanh kia rồi. Ngươi không biết đâu, mấy nhà trạm chuyển phát nhanh đều muốn gia nhập chúng ta, chẳng qua ta không có tiền trong tay, không thì đã sớm lấy được rồi.” Chu Dục Văn nói, ngươi thôi đi, với mấy cái điều khoản bá vương của ngươi, người ta mà muốn gia nhập mới lạ.
“Hắc hắc, ta đây là muốn để họ hòa nhập tốt hơn với chúng ta.” Lưu Thạc quả thực đã làm cho trạm chuyển phát nhanh có chút tiếng tăm, quản lý thống nhất, có thể nâng cao sức gắn kết của nhân viên, lại thêm tiền lương Lưu Thạc trả đúng là cao thật.
Các trạm chuyển phát nhanh khác đều trả lương theo kiểu cố định, còn Chu Dục Văn chỉ lấy hai thành lợi nhuận từ tất cả các trạm, phần còn lại để sinh viên tự do phân phối. Dùng lời của Lưu Thạc mà nói, Chu Ca đây là lấy tiền của chính mình, để mưu phúc lợi cho anh em chúng ta!
“Lúc đó ta và Cao Dương đều nhìn thấy, Chu Ca là cho chúng ta mượn tiền mua trạm chuyển phát nhanh, cho nên đừng mẹ nó nghĩ Chu Ca hố các ngươi, các ngươi đều phải nhớ ơn Chu Ca!”
Cho nên không ít người đỏ mắt ghen tị với trạm chuyển phát nhanh của Chu Dục Văn. Nhưng khổ nỗi, Lưu Thạc ở khu đại học đã là hỗn thế ma vương, trước sau ước chừng có ba bốn trăm sinh viên có thể nhờ Lưu Thạc kéo quan hệ. Có người chơi xấu Lưu Thạc, Lưu Thạc cũng không sợ, cứ đánh thôi. Tính cách như hắn sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, nhưng bây giờ quy mô còn chưa lớn, ngược lại cũng chưa phát sinh đại sự gì. Lưu Thạc tuy tiếng xấu đồn xa, nhưng đối xử tốt với sinh viên cũng là thật tốt, bất kể là làm thêm hay ở trạm chuyển phát nhanh, thực sự không chiếm bao nhiêu tiền.
Sắp đến 11/11, nhân viên phân loại chuyển phát nhanh cực kỳ thiếu người. Chu Dục Văn đã sớm bảo Lưu Thạc liên lạc với bên công ty chuyển phát nhanh. Người phụ trách chuyển phát nhanh nói thẳng, bên ngươi có bao nhiêu người ta lấy bấy nhiêu. 11/11 là ngày lễ độc thân (ngày hội mua sắm lớn). Bởi vì bên Chu Dục Văn đông người, công ty chuyển phát nhanh muốn tiết kiệm phiền phức, nên trả thẳng 30 đồng một giờ. Bình thường là 25 đồng một người.
Mà những tay môi giới việc làm trong trường khi đăng lên các nhóm tìm việc làm thêm thì chỉ còn 15 đồng một giờ. Tay môi giới hố nhất còn ép xuống 8 đồng một giờ. Dù sao cũng có những sinh viên ngốc nghếch, thấy có việc làm thêm là đi ngay. Làm mười tiếng cũng chỉ được tám mươi đồng.
Lưu Thạc dựa theo chỉ thị của Chu Dục Văn trả 20 đồng một người, đầu tiên tuyển trong nội bộ Từ Hoài Hội, tuyển được gần 200 người, sau đó mới đăng thông tin tuyển dụng lên các nhóm làm thêm lớn khác. Mức lương 20 đồng một giờ của Từ Hoài Hội về cơ bản là đè bẹp thị trường của các tay môi giới khác trong trường.
Không ít đàn anh nhìn thấy đám người Lưu Thạc thì căm thù đến tận xương tủy, ở đó chửi Lưu Thạc là thế lực đen tối. Nhưng thực tế là, những sinh viên này đã coi việc mình ăn chặn của mỗi người mười đồng tám đồng là chuyện bình thường trên thị trường, không hề cảm thấy việc mình lấy phần trăm hoa hồng là sai trái.
Bên Chu Dục Văn tuy cũng lấy phần trăm, nhưng Chu Dục Văn là người gánh chịu rủi ro. Giống như loại công việc làm thêm quy mô lớn này, cũng cần phải đặt cọc tiền thế chấp, mười mấy vạn tiền thế chấp chắc chắn phải ứng trước. Mặt khác, sinh viên làm thêm chủ yếu là muốn nhận lương theo ngày, còn công ty chuyển phát nhanh khẳng định là sau này mới thanh toán. Như vậy Chu Dục Văn là người chịu rủi ro. Cho nên kiếm tiền cũng không có gì đáng trách.
Đợt tuyển dụng làm thêm lần này, tổng cộng tuyển được gần ba trăm người, mỗi người mỗi giờ trung bình có thể mang lại cho Chu Dục Văn tám đồng lợi ích. Bởi vì ngành nghề khác nhau, nên lợi ích sẽ có dao động, nhưng trung bình là được tám đồng. Ngành nghề mệt nhất là công nhân bốc xếp hàng hóa, tuy mệt nhưng lương sẽ cao, bên ngoài trả cho công nhân bốc xếp 18 đồng một giờ, bên Chu Dục Văn trả thẳng 25 đồng một giờ. Còn có công nhân vận chuyển, là những người lái xe nâng chuyển hàng hóa vào kho hoặc làm việc bên dây chuyền sản xuất. Ngoài ra, còn có các bạn nữ làm công việc quét mã, nhập kho hàng hóa.
Tóm lại, làm một công việc làm thêm quy mô lớn như vậy, thực ra đã vượt ra ngoài phạm vi của đám sinh viên Lưu Thạc, cũng chỉ có Chu Dục Văn gan lớn dám làm, chứ đưa cho người khác, hơi sơ sẩy một chút là có thể tán gia bại sản.
“Ngoài ra, các ngươi phải tìm mấy sinh viên chuyên ngành kế toán, không thể chỉ tìm sinh viên, phải ra ngoài xã hội tìm. Thôi, để ta đi tìm đi. Tiền tạm ứng ban đầu ta sẽ lo, nhưng đại đa số sinh viên đều là làm ngày nào lấy lương ngày đó, cho nên nếu các sinh viên tin tưởng chúng ta, chúng ta không thể phụ lòng tin của họ, có thể thanh toán thì cố gắng thanh toán sớm.”
“Tốt.” Cao Dương nói: “Chu Ca, ta biết một học tỷ, đã tốt nghiệp, nhưng là chuyên ngành kế toán, gần đây vừa hay thất nghiệp, ngươi xem, hay là gọi chị ấy đến giúp?” Chu Dục Văn nói: “Trình độ chuyên môn không có vấn đề thì chắc chắn có thể.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận