Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh
Chương 97 liền muốn dạng này mở
Chương 97: Cứ muốn nở như vậy
Đào Miên không biết lần đầu Đỗ Hồng gặp Vinh Tranh là cảnh tượng thế nào, có lẽ là gió hoa đầy trời, có lẽ là sương tuyết lạnh buốt.
Nhưng trong ký ức của Vinh Tranh, lần đầu tiên nàng gặp Đỗ Hồng lại chính là đánh cho vị các chủ tương lai một trận.
Chuyện này bắt đầu thực ra rất bình thường.
Lão các chủ của Chìm Nổi Các không hy vọng người thừa kế ỷ lại vào sự bảo hộ của mười hai Ảnh Vệ mà không muốn tiến bộ trên con đường tu luyện.
Vì vậy, người kế vị chính thống là Đỗ Ý sẽ định kỳ tu tập cùng các Ảnh Vệ, mà sư phụ của Vinh Tranh, cũng là Ảnh Vệ đứng đầu đương nhiệm, chính là lão sư của hắn.
Sau này Đỗ Hồng được đón về các, lão các chủ không muốn bị người ngoài nói ông bất công. Dù ai có mắt cũng nhìn ra Đỗ Ý mới là thiếu các chủ mà ông hài lòng nhất, Đỗ Hồng căn bản không có tư cách, ông cũng muốn làm chút công phu bề ngoài, để hai đứa trẻ cùng học chung một lớp.
Cho nên, Đỗ Ý học theo sư phụ của Vinh Tranh, thì Đỗ Hồng cũng sẽ học tập ở bên cạnh.
Bài học của Ảnh Vệ rất đơn giản rõ ràng, chính là đánh tới đánh lui, dựa vào thực chiến để tích lũy kinh nghiệm.
Một đám thiếu niên choai choai ra tay không biết nặng nhẹ. Đỗ Ý có kinh nghiệm còn có thể ứng đối, nhưng Đỗ Hồng thì lại vô cùng xui xẻo.
Hắn còn xui xẻo hơn nữa là, lần đầu tiên đánh nhau với người khác, liền đụng phải Vinh Tranh, người đặc biệt không biết nặng nhẹ.
Vinh Tranh vốn không giao đấu với Đỗ Ý, nàng nói sợ sẽ đánh thiếu các chủ đến nguy hiểm tính mạng. Sư phụ mặc kệ, cũng chưa bao giờ sắp xếp.
Lúc này Đỗ Hồng tới, Vinh Tranh ban đầu chẳng có hứng thú gì, nhưng lại không tiện từ chối yêu cầu của sư phụ, đành phải đồng ý, cùng hắn so tài một chút.
Sư phụ đã sớm dặn dò nàng, Đỗ Hồng nền tảng yếu, nội tình nông cạn, bảo nàng kiềm chế một chút.
Vinh Tranh ban đầu đáp ứng rất nghiêm chỉnh, nhưng đến cuối cùng, Đỗ Hồng vẫn bị đánh cho thê thảm.
Đỗ Hồng dù có kém cỏi thế nào, cũng là con trai của lão các chủ.
Pha xử lý này, thuộc về cấp độ lãnh đạo gắp thức ăn thì nàng quay bàn, lãnh đạo mở cửa thì nàng lên xe.
Có lẽ còn tệ hơn thế, dù sao cũng chưa từng thấy cấp dưới nào lại đi hành hung con trai của lãnh đạo cả.
Lúc này ngay cả sư phụ của Vinh Tranh cũng không cách nào nói đỡ cho nàng được.
Thật ra bản thân sư phụ cũng kinh ngạc. Đại đệ tử của nàng tuy có hơi lỗ mãng, nhưng cũng không đến mức ra tay độc ác như vậy.
Trừ phi có nguyên nhân gì đó đặc biệt.
Sư phụ trước tiên trấn an Đỗ Hồng, gọi đại phu trong các đến chữa thương cho người, rồi đưa về tiểu viện của chính hắn.
Sau đó nàng mới quay lại, hỏi Vinh Tranh tại sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Trẻ con nô đùa ấy mà, đơn giản chỉ vì mấy nguyên do đó thôi.
Chế giễu ngoại hình, coi thường thân phận... Có lẽ đối với Vinh Tranh còn thêm một lý do nữa, là sỉ nhục cha mẹ đã mất sớm của nàng.
Vinh Tranh bị sư phụ phạt, lại đứng ở góc tường, tư thế kinh điển quen thuộc đầu đội bát tay xách thùng, ngay cả vẻ không phục cũng y hệt như lúc còn bé.
Miệng bĩu ra, không thèm nhìn thẳng vào người khác, gương mặt đầy vẻ tức giận.
Sư phụ đứng trước mặt, hỏi nàng nguyên nhân là gì.
Nàng không nói lời nào.
Sư phụ không răn dạy, mà suy nghĩ một lát, đổi cách hỏi khác.
“Nhị công tử nói gì khiến ngươi không vui?”
Câu này có tác dụng, Vinh Tranh lập tức quay đầu lại, đôi mắt to như quả bồ đào lóe lên lửa giận.
“Ta nói hoa sơn trà trong sân nở rất đẹp, hắn lại bảo đẹp cái gì, trông như cây chảy nước mũi vậy. Hắn dựa vào đâu mà quản cây nở hoa thế nào? Nó cứ muốn nở như vậy đấy!”
“…”
Sư phụ thật sự không ngờ, trẻ con bây giờ lại có thể vì chuyện hoa nở có giống nước mũi hay không mà đánh nhau.
Nàng có chút buồn cười, nhưng lúc này nếu không nể mặt mà bật cười, với tính bướng bỉnh này của Vinh Tranh, tuyệt đối sẽ giận dỗi không thèm để ý đến người khác ba ngày liền.
“Được rồi, ngươi nói đúng. Cây nở hoa gì là do trời phú, người khác lấy tư cách gì mà soi mói.”
Vinh Tranh ban đầu còn đang hậm hực, nghe sư phụ lần này lại đứng về phía mình nói chuyện, sau một hồi ngạc nhiên, trong lòng lại dễ chịu đi nhiều.
“Chính thế! Quản trời quản đất còn muốn quản cả cây người ta nở hoa thế nào! Còn nhiều chuyện nữa ta sẽ treo hắn lên cây cho nở luôn! Tức chết ta rồi!”
Vinh Tranh giống như con cá nóc bị người ta chọc vào, căng phồng tròn xoe.
Vị sư phụ trước nay luôn ăn nói chừng mực cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười một tiếng. Nhưng khi định thần lại, nàng liền thu lại ý cười.
“Tiểu Tranh, ngươi là người hầu, Nhị công tử là chủ. Lời chủ tử nói, chúng ta nghe là được. Ngươi không những chống đối, còn làm người bị thương. Cứ không hiểu quy củ như vậy, tương lai làm sao làm tốt Ảnh Vệ?”
“Sư phụ, ta—”
“Còn già mồm.” Sư phụ trừng mắt nhìn nàng, Vinh Tranh thấy nàng thật sự tức giận, lầm bầm câu gì đó, tủi thân cúi thấp đầu.
Nàng gần như muốn khóc lên. Trong tầm mắt mông lung, đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Trong lòng bàn tay đang mở ra, có một chùm hoa sơn trà. Trắng như tuyết, cũng giống như hạt gạo.
“Có điều ngắm hoa cũng phải chọn đúng người, ta thấy hoa này cũng đẹp đấy chứ.”
Sư phụ cài chùm hoa lên tai tiểu đồ đệ, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn một lúc.
“Hoa sơn trà không được để ý mấy, mọi người phần lớn chỉ chú ý đến quả của nó, vậy mà ngươi lại thấy hoa rất đẹp. Tiểu Tranh, ngươi luôn có thể phát hiện ra những điều người khác không thấy được. Một ngày nào đó, ngươi cũng có thể nhìn thấy con đường mà chúng ta không đoán ra được.”
“… Sư phụ?”
Vinh Tranh nghiêng đầu, nửa tỉnh nửa mê, “bông tuyết” bên tai cũng rung rinh theo động tác của nàng.
Đáng tiếc cảm xúc của sư phụ chỉ thoáng lộ ra trong chốc lát, rất nhanh, nàng lại trở về thành vị Ảnh Vệ đứng đầu nghiêm chỉnh đâu ra đấy.
“Nhị công tử bị thương không nhẹ. Đợi phạt xong, ngươi phải đến chỗ hắn bồi tội.”
Nói xong, sư phụ không hề lưu luyến, tiếp tục đi làm chuyện của mình.
Vinh Tranh bị bỏ lại nơi này, vừa khổ sở vừa tức giận, lại còn có chút hoang mang khó hiểu.
Nàng đứng từ lúc mặt trời lên cao cho đến khi chiều tà ngả bóng, giữa chừng, đôi giày vải màu đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
“Tiểu Đào!”
Vinh Tranh ngạc nhiên muốn kêu to, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì, vội nuốt tiếng kêu vào trong, cố hạ thấp giọng.
Cũng may sư phụ và các sư đệ đã quen với tính cách thất thường của nàng, không ai chú ý đến nàng ở góc tường thế nào.
Đào Miên cũng cảm thấy rất kỳ diệu. Rõ ràng vừa rồi hắn còn đang nói chuyện với Tiểu Vinh Tranh của mấy năm trước, trước mắt bỗng nhiên nổi lên sương mù, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Hắn đi theo trực giác, thuận theo phương hướng mà lòng mình chỉ dẫn tiến về phía trước. Một tay vén màn mây mù ra.
Không bao lâu sau, hắn lại một lần nữa trở lại sân viện quen thuộc, Vinh Tranh vẫn đang đứng chịu phạt.
Nếu không phải vóc dáng nàng đã cao hơn cái cây nhỏ bên cạnh, chỉ sợ Đào Miên còn chưa ý thức được thời gian trong mộng đã trôi qua.
Vinh Tranh và hắn đã quen biết từ lâu, nhìn thấy hắn thì rất phấn khích.
“Mau mau, cứu ta một phen!”
Nàng cầu cứu Đào Miên.
Tiên nhân tiện tay phất một cái, lại nặn ra một ảo ảnh giống hệt như đúc, để bản thể nàng thoát ra ngoài.
Vinh Tranh bị phạt gần hai canh giờ, vậy mà vẫn có thể nhảy nhót chạy đến trước mặt hắn, xem ra tinh lực thật sự dồi dào.
Nàng xoay xoay cổ tay hai lần, lại tại chỗ ép chân một chút, sau khi kéo giãn gân cốt toàn thân, mới cười híp mắt nói chuyện với Đào Miên.
“Tiểu Đào ngươi lại đến rồi! Lần này mang theo món gì ngon không!”
Biết nàng luôn ăn không đủ no, Đào Miên lần nào cũng từ trong túi giới tử của mình lấy ra chút đồ ăn.
“Đừng vội, ta lấy cho ngươi, ngươi từ từ ăn.”
“Ai nha, ta phải nhanh lên, lát nữa ta còn phải đi một nơi!”
“Đi đâu?”
Không lâu sau, Vinh Tranh dẫn Đào Miên đi vào thư phòng của Chìm Nổi Các.
Thư phòng nằm ở nơi yên tĩnh, trong sân cũng có một gốc sơn trà tươi tốt. Dưới bóng cây lưu luyến, có một vị thiếu niên đang học cùng tiên sinh.
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là thiếu các chủ Đỗ Ý.
Đào Miên không biết lần đầu Đỗ Hồng gặp Vinh Tranh là cảnh tượng thế nào, có lẽ là gió hoa đầy trời, có lẽ là sương tuyết lạnh buốt.
Nhưng trong ký ức của Vinh Tranh, lần đầu tiên nàng gặp Đỗ Hồng lại chính là đánh cho vị các chủ tương lai một trận.
Chuyện này bắt đầu thực ra rất bình thường.
Lão các chủ của Chìm Nổi Các không hy vọng người thừa kế ỷ lại vào sự bảo hộ của mười hai Ảnh Vệ mà không muốn tiến bộ trên con đường tu luyện.
Vì vậy, người kế vị chính thống là Đỗ Ý sẽ định kỳ tu tập cùng các Ảnh Vệ, mà sư phụ của Vinh Tranh, cũng là Ảnh Vệ đứng đầu đương nhiệm, chính là lão sư của hắn.
Sau này Đỗ Hồng được đón về các, lão các chủ không muốn bị người ngoài nói ông bất công. Dù ai có mắt cũng nhìn ra Đỗ Ý mới là thiếu các chủ mà ông hài lòng nhất, Đỗ Hồng căn bản không có tư cách, ông cũng muốn làm chút công phu bề ngoài, để hai đứa trẻ cùng học chung một lớp.
Cho nên, Đỗ Ý học theo sư phụ của Vinh Tranh, thì Đỗ Hồng cũng sẽ học tập ở bên cạnh.
Bài học của Ảnh Vệ rất đơn giản rõ ràng, chính là đánh tới đánh lui, dựa vào thực chiến để tích lũy kinh nghiệm.
Một đám thiếu niên choai choai ra tay không biết nặng nhẹ. Đỗ Ý có kinh nghiệm còn có thể ứng đối, nhưng Đỗ Hồng thì lại vô cùng xui xẻo.
Hắn còn xui xẻo hơn nữa là, lần đầu tiên đánh nhau với người khác, liền đụng phải Vinh Tranh, người đặc biệt không biết nặng nhẹ.
Vinh Tranh vốn không giao đấu với Đỗ Ý, nàng nói sợ sẽ đánh thiếu các chủ đến nguy hiểm tính mạng. Sư phụ mặc kệ, cũng chưa bao giờ sắp xếp.
Lúc này Đỗ Hồng tới, Vinh Tranh ban đầu chẳng có hứng thú gì, nhưng lại không tiện từ chối yêu cầu của sư phụ, đành phải đồng ý, cùng hắn so tài một chút.
Sư phụ đã sớm dặn dò nàng, Đỗ Hồng nền tảng yếu, nội tình nông cạn, bảo nàng kiềm chế một chút.
Vinh Tranh ban đầu đáp ứng rất nghiêm chỉnh, nhưng đến cuối cùng, Đỗ Hồng vẫn bị đánh cho thê thảm.
Đỗ Hồng dù có kém cỏi thế nào, cũng là con trai của lão các chủ.
Pha xử lý này, thuộc về cấp độ lãnh đạo gắp thức ăn thì nàng quay bàn, lãnh đạo mở cửa thì nàng lên xe.
Có lẽ còn tệ hơn thế, dù sao cũng chưa từng thấy cấp dưới nào lại đi hành hung con trai của lãnh đạo cả.
Lúc này ngay cả sư phụ của Vinh Tranh cũng không cách nào nói đỡ cho nàng được.
Thật ra bản thân sư phụ cũng kinh ngạc. Đại đệ tử của nàng tuy có hơi lỗ mãng, nhưng cũng không đến mức ra tay độc ác như vậy.
Trừ phi có nguyên nhân gì đó đặc biệt.
Sư phụ trước tiên trấn an Đỗ Hồng, gọi đại phu trong các đến chữa thương cho người, rồi đưa về tiểu viện của chính hắn.
Sau đó nàng mới quay lại, hỏi Vinh Tranh tại sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Trẻ con nô đùa ấy mà, đơn giản chỉ vì mấy nguyên do đó thôi.
Chế giễu ngoại hình, coi thường thân phận... Có lẽ đối với Vinh Tranh còn thêm một lý do nữa, là sỉ nhục cha mẹ đã mất sớm của nàng.
Vinh Tranh bị sư phụ phạt, lại đứng ở góc tường, tư thế kinh điển quen thuộc đầu đội bát tay xách thùng, ngay cả vẻ không phục cũng y hệt như lúc còn bé.
Miệng bĩu ra, không thèm nhìn thẳng vào người khác, gương mặt đầy vẻ tức giận.
Sư phụ đứng trước mặt, hỏi nàng nguyên nhân là gì.
Nàng không nói lời nào.
Sư phụ không răn dạy, mà suy nghĩ một lát, đổi cách hỏi khác.
“Nhị công tử nói gì khiến ngươi không vui?”
Câu này có tác dụng, Vinh Tranh lập tức quay đầu lại, đôi mắt to như quả bồ đào lóe lên lửa giận.
“Ta nói hoa sơn trà trong sân nở rất đẹp, hắn lại bảo đẹp cái gì, trông như cây chảy nước mũi vậy. Hắn dựa vào đâu mà quản cây nở hoa thế nào? Nó cứ muốn nở như vậy đấy!”
“…”
Sư phụ thật sự không ngờ, trẻ con bây giờ lại có thể vì chuyện hoa nở có giống nước mũi hay không mà đánh nhau.
Nàng có chút buồn cười, nhưng lúc này nếu không nể mặt mà bật cười, với tính bướng bỉnh này của Vinh Tranh, tuyệt đối sẽ giận dỗi không thèm để ý đến người khác ba ngày liền.
“Được rồi, ngươi nói đúng. Cây nở hoa gì là do trời phú, người khác lấy tư cách gì mà soi mói.”
Vinh Tranh ban đầu còn đang hậm hực, nghe sư phụ lần này lại đứng về phía mình nói chuyện, sau một hồi ngạc nhiên, trong lòng lại dễ chịu đi nhiều.
“Chính thế! Quản trời quản đất còn muốn quản cả cây người ta nở hoa thế nào! Còn nhiều chuyện nữa ta sẽ treo hắn lên cây cho nở luôn! Tức chết ta rồi!”
Vinh Tranh giống như con cá nóc bị người ta chọc vào, căng phồng tròn xoe.
Vị sư phụ trước nay luôn ăn nói chừng mực cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười một tiếng. Nhưng khi định thần lại, nàng liền thu lại ý cười.
“Tiểu Tranh, ngươi là người hầu, Nhị công tử là chủ. Lời chủ tử nói, chúng ta nghe là được. Ngươi không những chống đối, còn làm người bị thương. Cứ không hiểu quy củ như vậy, tương lai làm sao làm tốt Ảnh Vệ?”
“Sư phụ, ta—”
“Còn già mồm.” Sư phụ trừng mắt nhìn nàng, Vinh Tranh thấy nàng thật sự tức giận, lầm bầm câu gì đó, tủi thân cúi thấp đầu.
Nàng gần như muốn khóc lên. Trong tầm mắt mông lung, đột nhiên xuất hiện một bàn tay.
Trong lòng bàn tay đang mở ra, có một chùm hoa sơn trà. Trắng như tuyết, cũng giống như hạt gạo.
“Có điều ngắm hoa cũng phải chọn đúng người, ta thấy hoa này cũng đẹp đấy chứ.”
Sư phụ cài chùm hoa lên tai tiểu đồ đệ, ánh mắt dịu dàng ngắm nhìn một lúc.
“Hoa sơn trà không được để ý mấy, mọi người phần lớn chỉ chú ý đến quả của nó, vậy mà ngươi lại thấy hoa rất đẹp. Tiểu Tranh, ngươi luôn có thể phát hiện ra những điều người khác không thấy được. Một ngày nào đó, ngươi cũng có thể nhìn thấy con đường mà chúng ta không đoán ra được.”
“… Sư phụ?”
Vinh Tranh nghiêng đầu, nửa tỉnh nửa mê, “bông tuyết” bên tai cũng rung rinh theo động tác của nàng.
Đáng tiếc cảm xúc của sư phụ chỉ thoáng lộ ra trong chốc lát, rất nhanh, nàng lại trở về thành vị Ảnh Vệ đứng đầu nghiêm chỉnh đâu ra đấy.
“Nhị công tử bị thương không nhẹ. Đợi phạt xong, ngươi phải đến chỗ hắn bồi tội.”
Nói xong, sư phụ không hề lưu luyến, tiếp tục đi làm chuyện của mình.
Vinh Tranh bị bỏ lại nơi này, vừa khổ sở vừa tức giận, lại còn có chút hoang mang khó hiểu.
Nàng đứng từ lúc mặt trời lên cao cho đến khi chiều tà ngả bóng, giữa chừng, đôi giày vải màu đen quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
“Tiểu Đào!”
Vinh Tranh ngạc nhiên muốn kêu to, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì, vội nuốt tiếng kêu vào trong, cố hạ thấp giọng.
Cũng may sư phụ và các sư đệ đã quen với tính cách thất thường của nàng, không ai chú ý đến nàng ở góc tường thế nào.
Đào Miên cũng cảm thấy rất kỳ diệu. Rõ ràng vừa rồi hắn còn đang nói chuyện với Tiểu Vinh Tranh của mấy năm trước, trước mắt bỗng nhiên nổi lên sương mù, tất cả đều trở nên mơ hồ.
Hắn đi theo trực giác, thuận theo phương hướng mà lòng mình chỉ dẫn tiến về phía trước. Một tay vén màn mây mù ra.
Không bao lâu sau, hắn lại một lần nữa trở lại sân viện quen thuộc, Vinh Tranh vẫn đang đứng chịu phạt.
Nếu không phải vóc dáng nàng đã cao hơn cái cây nhỏ bên cạnh, chỉ sợ Đào Miên còn chưa ý thức được thời gian trong mộng đã trôi qua.
Vinh Tranh và hắn đã quen biết từ lâu, nhìn thấy hắn thì rất phấn khích.
“Mau mau, cứu ta một phen!”
Nàng cầu cứu Đào Miên.
Tiên nhân tiện tay phất một cái, lại nặn ra một ảo ảnh giống hệt như đúc, để bản thể nàng thoát ra ngoài.
Vinh Tranh bị phạt gần hai canh giờ, vậy mà vẫn có thể nhảy nhót chạy đến trước mặt hắn, xem ra tinh lực thật sự dồi dào.
Nàng xoay xoay cổ tay hai lần, lại tại chỗ ép chân một chút, sau khi kéo giãn gân cốt toàn thân, mới cười híp mắt nói chuyện với Đào Miên.
“Tiểu Đào ngươi lại đến rồi! Lần này mang theo món gì ngon không!”
Biết nàng luôn ăn không đủ no, Đào Miên lần nào cũng từ trong túi giới tử của mình lấy ra chút đồ ăn.
“Đừng vội, ta lấy cho ngươi, ngươi từ từ ăn.”
“Ai nha, ta phải nhanh lên, lát nữa ta còn phải đi một nơi!”
“Đi đâu?”
Không lâu sau, Vinh Tranh dẫn Đào Miên đi vào thư phòng của Chìm Nổi Các.
Thư phòng nằm ở nơi yên tĩnh, trong sân cũng có một gốc sơn trà tươi tốt. Dưới bóng cây lưu luyến, có một vị thiếu niên đang học cùng tiên sinh.
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là thiếu các chủ Đỗ Ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận