Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh

Chương 112: thuận gió đến xa

Chương 112: Thuận gió đến nơi xa
Sau đó Thẩm Bạc Chu mơ mơ hồ hồ ổn định lại ở Đào Hoa Sơn, còn bái một sư phụ.
Sư phụ có chút điên điên khùng khùng, không giống Tiên Nhân mà giống thần côn.
Ngày nọ hắn đi ra ngoài đổ nước, trông thấy Tiên Nhân ngồi xổm ở cửa đạo quán, mặt hướng về phương nam há to miệng, như một con Thần thú.
Thẩm Bạc Chu không khỏi hỏi hắn đang làm gì, hắn nói hắn đang phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt.......
Dù cho Thẩm Bạc Chu bây giờ đối với chuyện tu luyện có dốt đặc cán mai thế nào, hắn cũng nghĩ không nên là cái kiểu “phun ra nuốt vào” như vậy, ít nhất cũng phải ngồi xếp bằng, vận khí, suy nghĩ......
Sư phụ lại khiển trách hắn cổ hủ, nói đại đạo đơn giản nhất, công pháp cao cấp nhất thường thường chỉ cần phương thức tu luyện đơn giản nhất.
Thẩm Bạc Chu đứng tại chỗ, lĩnh ngộ một lát, dường như đã hiểu ra điều gì.
“Tiên Nhân sư phụ, người đói bụng sao?” Hắn hỏi.
“Đói bụng.” Sư phụ đang ngồi xổm theo kiểu Thần thú thành thật trả lời.
Quả nhiên, đợi Thẩm Bạc Chu làm xong cả bàn đồ ăn, lấp đầy Ngũ Tạng Miếu của sư phụ, hắn cũng không la hét gì về “hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt” nữa.
Không có gì là một bữa cơm không giải quyết được.
Nếu có, thì thêm một bữa nữa.
Vị Tiên Nhân trên Đào Hoa Sơn đối đãi với hắn, một ma đầu bị ép đào vong, là cực tốt. Người không chỉ chữa thương cho hắn, còn truyền thụ tiên pháp cho hắn.
Thẩm Bạc Chu không có năng khiếu tu luyện, hắn biết, hắn chẳng qua chỉ là kẻ ký túc bên trong thể xác này.
Huống chi hiện tại Linh Căn đã bị phế, đúng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Thẩm Bạc Chu không muốn thấy sư phụ thất vọng, từ khi hắn đến thế giới này, hắn đã bị ép nhìn thấy quá nhiều gương mặt thất vọng.
Hắn rất chăm chỉ học tập, cũng rất cước đạp thực địa, biết vạn sự không thể gấp, phải từ từ đến.
Nhưng thỉnh thoảng hắn lại thấy mờ mịt.
Chăm chỉ là cần thiết sao? Luyện thành một thân tiên nghệ, là cần thiết sao?
Đối với người khác mà nói, phụ huynh hắn bị giết, kẻ thù vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của hắn.
Hắn đáng lẽ phải chăm học khổ luyện, sớm ngày lập thân, báo thù cho thân nhân, vực dậy Huyễn Thật Các.
Nhưng thời gian hắn ở chung với Thẩm Các Chủ, thậm chí cả Thẩm Thanh Lâm, vô cùng ngắn ngủi, rồi liền đột nhiên gặp biến cố lớn. Thẩm Bạc Chu đặt tay lên ngực tự hỏi, rất khó nói rằng hắn có đủ động lực và cừu hận để chống đỡ hắn đi báo thù.
Hắn biết suy nghĩ như vậy của mình rất nhu nhược, nhưng hắn là người đã chết qua một lần.
Người như vậy, phải có bao nhiêu quyết tâm và dũng khí, cần trải qua chuyện khắc cốt minh tâm như thế nào, mới có thể vì người nào đó mà phấn đấu quên mình, một lần nữa trực diện cái chết?
Ít nhất thì Thẩm Bạc Chu hiện tại sẽ không.
Hắn dao động không ngừng, một trái tim rung chuyển bất ổn. Nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong lòng lại có ngàn vạn sầu tư.
Tiên Nhân là người trong sáng, giống như một tấm gương có thể chiếu rọi lòng người. Thẩm Bạc Chu nghĩ, có lẽ đối phương sớm đã nhìn thấu sự dao động của mình, chỉ là chậm chạp chưa nói rõ mà thôi.
Nghĩ như vậy, suy nghĩ của Thẩm Bạc Chu càng thêm rối loạn.
Hắn đi xuống núi, trong đầu quanh đi quẩn lại, gần như muốn bức chính mình phát điên. Chờ đến cửa đạo quán dưới núi, hắn thầm nghĩ, hay là trực tiếp nói chuyện thẳng thắn với sư phụ.
Sau khi hạ quyết tâm, hắn vào cửa, nhất thời không thấy người đâu.
Thẩm Bạc Chu khẽ giật mình, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng phát hiện Đào Miên đang ngồi xổm trên mặt đất ở một góc sân nhỏ.
""
Hắn tiến lên mấy bước, hỏi thăm.
“Tiên Nhân sư phụ, người lại đang phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt sao?” “Không có,” Tiên Nhân không ngẩng đầu lên, vẫn hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm vào góc tường, “Ta đang đợi chim ị.” Thế giới ồn ào hỗn loạn, Tiên Nhân lại ở góc tường đợi chim ị.
Trong nháy mắt, Thẩm Bạc Chu cảm thấy những dằn vặt dao động của mình ở trên núi, mười mấy cách thẳng thắn đã nghĩ ra, đều mất hết đất dụng võ.
Thẩm Bạc Chu cũng ngồi xổm xuống góc tường, Tiên Nhân còn nhường chỗ cho hắn.
Bây giờ biến thành hai người cùng đợi chim ị.
Muốn lý giải được hình ảnh trước mắt này, chỉ sợ phải cần thêm một ngàn năm nữa.
Con chim đưa tin dưới ánh mắt mong chờ của hai người, áp lực cực lớn.
Nó run rẩy lông vũ, rốt cục —— Tiên Nhân mừng rỡ, miệng lẩm bẩm “Sinh sinh” rồi để con chim đáng thương kia bay đi, dùng một cành cây nhỏ khuấy tới khuấy lui trong đống phân chim.
Xác của kim mũi trùng màu đen đã biến thành lớp vỏ hoa văn, may mắn là nó vẫn có thể dựa vào sức mình để bò ra.
Sau đó Tiên Nhân lại lật sách tra cứu, xem có thể đặt kim mũi trùng vào trong nước rửa hay không.
Thẩm Bạc Chu nhìn hắn bận rộn không ngừng, tranh thủ lúc rảnh hỏi sư phụ đây là thú vui gì.
Sư phụ trợn mắt trắng một cách không mấy tao nhã, nói Tiên Nhân nhà ai lại có thú vui nhìn chim bài tiết.
Kim mũi trùng không thể vào nước, nhưng có thể vào dầu. Đào Miên mang tới một chậu nhỏ dầu vừng lạnh, đặt con côn trùng vào bên trong, để nó từ từ bò ra.
Nhân lúc này, hắn giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Thẩm Bạc Chu.
Hóa ra Tiên Nhân bận rộn nãy giờ, vẫn là vì chữa trị Linh Căn cho hắn.
Thẩm Bạc Chu trong lòng có chút băn khoăn, hắn do dự mãi, cuối cùng vẫn quyết định tâm sự với Tiên Nhân.
“Tiên Nhân sư phụ, ta... biết dựa vào Linh Căn của ta, rất khó có thành tựu lớn trên con đường tu luyện. Huống chi sức lĩnh ngộ của ta, dù có học thế nào, cũng không bằng Hoàng sư huynh.” Đào Miên xen vào một câu. Hắn nói Hoàng sư huynh kia của ngươi thuộc loại Thiên Túng Kỳ Tài, gà chiến trong loài gà. Nó hiện tại mắt cao hơn đầu, ngay cả sư phụ của ta cũng không để vào mắt, đến cả vi sư cũng phải nhường nó ba phần, Tiểu Lục ngươi càng không cần để ý.
Thẩm Bạc Chu lắc đầu.
“Mặc dù đồ nhi kiến thức nông cạn, nhưng cũng biết Linh Căn không phải dễ dàng tu bổ như vậy. Ta sợ Tiên Nhân sư phụ vì ta mà hao hết tâm lực, cuối cùng lại là lấy giỏ trúc mà múc nước, công dã tràng.” Thái độ Thẩm Bạc Chu thành khẩn, nói đến nỗi Đào Miên có chút chột dạ.
Hắn cũng không thể nói, dụng tâm như vậy là vì hắn lo lắng Thẩm Bạc Chu độc ác kia quay trở lại, muốn cho hắn mau chóng học tốt tiên pháp để nhanh chóng xuống núi.
Đồ đệ thẳng thắn như vậy, Đào Miên ho khan một tiếng.
“Ngươi cũng đừng nghĩ sư phụ tốt đẹp quá, sư phụ cũng có tư tâm của sư phụ.” Hắn dừng một chút, lại hỏi Tiểu Lục.
“Nhưng mà đồ đệ, ngươi không chịu tu luyện, rốt cuộc là vì không muốn, hay là không dám?” Đào Miên kể cho Thẩm Bạc Chu nghe chuyện của Sở Lưu Tuyết. Hắn nói Tam sư tỷ của ngươi trong số tất cả đồ đệ mà sư phụ thu nhận, thuộc về loại tu giả có Linh Căn hơi yếu.
Hơn nữa nàng là trời sinh đã vậy.
Nhưng Sở Lưu Tuyết không để ý, cũng không oán giận. Bảo cầm kiếm thì liền cầm kiếm, bảo tỷ thí thì liền tỷ thí, có thể làm đến trình độ nào thì làm đến trình độ đó. Dù có người đệ đệ thiên phú cực cao suốt ngày lượn lờ trước mắt, nàng cũng không ghen ghét, càng không tự ti.
Nàng nói trời quyết định phần trời, người làm tốt phần người. Nàng tuy không mê tín đạo lý nhân định thắng thiên, nhưng người đứng giữa trời đất, chắc chắn sẽ có một số việc là giao cho chính mình làm.
“Nếu ngươi thật sự không muốn tu luyện, sư phụ cũng không ép buộc,” Đào Miên nói, “Nhưng Tiểu Lục à, cái gọi là tu hành, không phải là suốt ngày đánh đánh giết giết, cũng không nhất định phải đoạt được thiên hạ đệ nhất. Ngươi Minh Tâm Tịnh Tư, dốc lòng tu hành, linh lực sẽ trở thành mắt của ngươi, tai của ngươi, đôi chân của ngươi, dẫn ngươi đi đến những nơi rất xa.” Đào Miên đưa ngón trỏ ra, vận dụng linh lực của mình, điểm vào trán đồ đệ, bảo hắn nhắm mắt lại.
Thẩm Bạc Chu nghe theo lời sư phụ.
Sau khi nhắm mắt lại, các giác quan khác trở nên nhạy bén hẳn lên. Thẩm Bạc Chu phảng phất như cưỡi cơn gió vô biên, xuyên qua giữa núi rừng. Tiếng gió phần phật, lướt qua ngọn cây trong rừng, lướt qua ruộng đồng thôn dã, cùng nhạn Bắc cùng bay, cùng mãnh hổ đồng hành.
Cuối cùng, cơn gió dừng lại tại một khu rừng rậm rạp, hắn phảng phất như đang ở trong cảnh giới kỳ lạ đó. Bên tai yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có chính hắn cùng núi rừng cùng nhau hô hấp.
Cho đến khi trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng động rất nhỏ, Thẩm Bạc Chu ngẩng đầu lên.
“Đồ nhi, có nghe thấy gì không?” Tiên Nhân hạ thấp giọng hỏi, Thẩm Bạc Chu chậm rãi mở mắt ra.
Hắn nói hắn nghe thấy tiếng chim non phá vỏ trứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận