Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh

Chương 12: Lạc tử vô hối

Chương 12: Lạc tử vô hối
Ngón tay vàng cho biết thân thế của Sở Lưu Tuyết.
Sở Lưu Tuyết và Sở Tùy Yên, hai tỷ đệ này rất thú vị, không có quan hệ máu mủ nhưng sống nương tựa vào nhau, tỷ tỷ nhìn qua bình thường, đệ đệ lại đẹp kinh động như gặp thiên nhân.
Nhưng ngón tay vàng lại muốn Đào Miên thu Sở Lưu Tuyết làm đồ đệ.
【 Tên đồ đệ: Sở Lưu Tuyết 】 【 Thân thế: Con gái của Đậu Hòe, cốc chủ Thiên Tận cốc Ma Vực 】 【 Tư chất: Hạ phẩm địa linh căn 】 【 Bối cảnh: Hai thế lực lớn của Ma Vực là Thiên Tận cốc và U Minh đường vốn là kẻ thù truyền kiếp. Đường chủ U Minh đường Đàm Uyên đã xúi giục thân tín của Đậu Hòe, lấy được mật báo. Đậu Hòe không may bị độc chết, cả nhà họ Đậu bị U Minh đường thảm sát. Ngay trước lúc nguy nan, lão bộc bên người đậu phu nhân đã đem cháu gái ruột của mình đổi lấy đích nữ nhà họ Đậu đang còn quấn tã, liều chết hộ tống nàng đến nhân gian. Nàng này được một lão tú tài thu dưỡng nhiều năm. Lão tú tài bệnh tật liên miên, sợ không thể chăm sóc được dưỡng nữ, liền giao phó nàng cho một đôi vợ chồng trẻ trong thôn. Một năm sau gặp đại hạn hán, lương thực mất mùa, đôi vợ chồng kia vì mạng sống đã bán đi nữ hài. May mà nữ hài đa trí, may mắn trốn thoát, từ đó bắt đầu lưu lạc 】 【 Trên đây là thông tin giới thiệu liên quan đến đồ đệ "Sở Lưu Tuyết", mời ký chủ dốc lòng bồi dưỡng. 】 【 Chúc mừng ký chủ mở khóa phần thưởng: 《 Thiên Tận Lục Biến 》* 1, 《 Phệ Hồn Chưởng 》* 1. 】
Hôm đó, thông báo mà ngón tay vàng hiện ra, toàn bộ nội dung đều liên quan đến Sở Lưu Tuyết.
Không có lấy một mảy may thông tin nào liên quan đến Sở Tùy Yên.
Điều này khiến Đào Miên phải phát sầu.
Những đồ đệ hắn từng dạy trước đây, bất luận là Cố Viên hay Lục Viễn Địch, tư chất của bọn họ đều là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một.
Nhưng Sở Lưu Tuyết chỉ có hạ phẩm địa linh căn.
《 Thiên Tận Lục Biến 》 là huyễn thuật, 《 Phệ Hồn Chưởng 》 là chưởng pháp. Đào Miên lật sơ qua bí tịch, cả hai bộ công pháp đều vô cùng thâm sâu ảo diệu, nếu không có thiên tư thì căn bản ngay cả nhập môn cũng không làm được.
Lần này không thể ngồi không hưởng lợi.
Tuy tiếc nuối vì không thể nhanh chóng thu được lợi ích, nhưng tâm tính của Đào Miên rất tốt.
Đồ đệ có chậm dạ một chút thì chậm dạ một chút, cùng lắm thì cho nàng thêm chút thời gian tự học thôi.
Dù sao hắn cũng chờ đợi nổi.
Nhưng vấn đề bây giờ là Sở Lưu Tuyết căn bản không có hứng thú tu luyện, chính nàng không muốn, cũng không muốn để đệ đệ đặt chân vào con đường này.
Ban đầu Đào Miên không hiểu, nếu đổi lại là mình, gặp một tiên nhân tuấn mỹ muốn truyền thụ công pháp, hắn sẽ không nói hai lời mà 'cạch cạch' dập đầu mấy cái.
Bái sư thôi mà, cũng đâu có gì mất mặt.
Nhưng hắn ngẫm lại, nếu lúc này trên trời rơi xuống một 'tờ ngân phiếu anh tuấn' khác cho hắn ăn nhờ ở đậu, thì hắn cũng vui vẻ nằm ngửa hưởng thụ.
Ai lại có thể không cần tiền chứ.
Càng nghĩ càng thấy hợp lý.
Sở Lưu Tuyết không chịu mở lời, Sở Tùy Yên dù có lòng cũng không cách nào đáp ứng, Đào Miên đối với việc này cũng không miễn cưỡng.
Mục đích của chuyến đi này không thay đổi, một tháng sau, bọn họ đến vương đô.
Đào Miên muốn gặp Lục Viễn Địch, Sở Lưu Tuyết hỏi hắn, Lục Viễn Địch có biết chuyện này không.
Đào Miên lý lẽ hùng hồn đáp "Không biết".
Sở Lưu Tuyết: . . .
"Vậy chúng ta làm thế nào để vào hoàng cung?"
"Đợi đến tối."
"Buổi tối thì làm thế nào?"
"Leo tường vào."
". . ."
Sở Lưu Tuyết cứ tưởng hắn có biện pháp gì kinh người lắm, quả thực là lãng phí tình cảm.
Đào Miên nói leo tường là leo tường, hắn mang theo hai đứa trẻ, tìm một nơi canh gác lỏng lẻo.
"Tuy các ngươi không chịu bái sư, nhưng thường ngày ta cũng dạy bảo các ngươi rất nhiều, xem như nửa cái sư phụ rồi. Hai vị đồ đệ, nhìn cho kỹ, tường là phải leo như thế này."
Hắn nhẹ nhàng vượt qua bức tường cao, Sở Tùy Yên vừa sợ vừa ngưỡng mộ đến há hốc miệng, ngay cả Sở Lưu Tuyết cũng hơi có vẻ kinh ngạc.
Kết quả ngay khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ chỉ nghe thấy giọng nói hoảng hốt truyền ra từ bên trong tường cao.
"Có thích khách!"
. .
Xuất sư bất lợi, nhưng ba người không bị bắt vào thiên lao, ngược lại còn được cung kính mời vào trong cung.
Thiên tử bị quấy rầy sự thanh tịnh cũng không nổi giận, mà lại thay một bộ y phục khác, mặt mày vui vẻ ra đón.
"Tiểu Đào, sao tới mà không báo trước cho ta một tiếng."
Tiểu Đào?
Đám cấm vệ nhìn nhau.
Chưa từng nghe nói về nhân vật này...
Sẽ không phải là... sư phụ của Bệ hạ, Đào Miên đấy chứ!
Lúc này ai nấy đều toát mồ hôi lạnh sắp thấm ướt cả y phục.
Ai có thể ngờ được đế sư đường hoàng không đi, lại cứ thích leo tường vào cơ chứ!
Lại còn bị bọn họ trói gô áp giải đến trước mặt thiên tử!
Lục Viễn Địch nhìn thấy Đào Miên bị trói chặt thì nhíu mày. Đào Miên lớn gan, cũng không muốn nàng vì chút chuyện nhỏ này mà trừng phạt người khác, liền mở miệng nói với nàng.
"Lúc đến không nghĩ nhiều như vậy, lại làm phiền đến người trong cung của ngươi rồi. Không tệ không tệ, hoàng cung quả nhiên phòng vệ nghiêm ngặt."
Nhị đệ tử lúc này mới giãn chân mày, tự mình giúp hắn cởi dây trói.
"Thôi thôi, tất cả lui xuống. Tiểu Đào ngươi theo ta. Còn có... đây là những đứa trẻ ngươi thu nhận?"
"Là thư đồng, nhặt được ven đường."
Lục Viễn Địch cởi trói cho sư phụ, rồi dẫn hắn đến thư phòng, lúc này mới có thời gian quan sát hai tiểu đồng lạ mặt.
"Các ngươi. . ."
Nàng nhìn ra chút manh mối, quay đầu nhìn về phía Đào Miên. Đào Miên cụp mắt xuống, Lục Viễn Địch biết ý nên nuốt lại lời định nói vào bụng.
Nàng vẫy tay gọi một cung nữ mặt tròn đến, bảo nàng ta đưa hai đứa trẻ đi nghỉ ngơi.
Sở Lưu Tuyết nắm chặt tay đệ đệ, không dám đi lung tung, có chút câu nệ.
Mãi đến khi Đào Miên gật đầu, nàng mới theo cung nữ xa lạ kia rời đi, thần sắc có chút lo sợ.
Cửa thư phòng đóng chặt lại, chỉ còn lại hai sư đồ.
Dù nhiều năm không gặp, quan hệ giữa hai người lại không hề xa cách. Đào Miên tự rót trà cho mình, cũng mặc kệ Lục Viễn Địch có khát hay không, muốn nói gì với nàng thì mở miệng.
Lục Viễn Địch quả thực không để tâm đến chuyện uống nước, nàng nghĩ gì nói nấy.
"Tiểu Đào, đứa bé kia là ma."
"Ừm? Đã nhìn ra rồi sao?"
"Ngươi biết? Không, lẽ ra ngươi phải sớm nhìn ra mới đúng, cả hai đứa đều là."
". . . Cái này thì ta lại thật sự không nhìn ra."
". . ."
Lục Viễn Địch đưa tay đỡ trán, nàng biết Đào Miên tùy hứng, nhưng không ngờ lại có thể tùy hứng đến mức này.
"Tính cách của ma sẽ có biến hóa kinh thiên động địa theo tuổi tác, bây giờ bọn chúng còn vị thành niên nên trông có vẻ ngoan ngoãn. Nếu chờ sau khi trưởng thành, thì khó mà nói trước được điều gì."
"Cái gì? Bộ dạng hiện tại của bọn chúng mà đã được coi là ngoan ngoãn rồi sao?" Đào Miên tỏ vẻ bất bình, "Chỗ ta đây đã là gà bay chó sủa rồi."
Lục Viễn Địch nghe hắn 'chém gió thành bão', với kinh nghiệm của nàng, Đào Miên không gây chuyện cho người khác đã là tốt lắm rồi.
Nhưng tâm trạng lo lắng của nàng không hề giảm đi chút nào.
Điểm đáng sợ của ma nằm ở chỗ không thể biết trước, Lục Viễn Địch đã từng chứng kiến nhiều loại, chúng giảo hoạt, hung ác, đại đa số mang theo một loại ác tâm thuần túy.
Lục Viễn Địch tự nhận mình không phải người tốt, cũng không sợ hãi cái ác, nàng chỉ không muốn thấy Đào Miên đổ dồn tình cảm và tinh lực vào rồi cuối cùng chỉ còn lại đau thương.
Nàng đã điều tra về cuộc đời Cố Viên, đại khái hiểu được hắn là một vị sư huynh như thế nào.
Kết quả thuộc hạ trình lên có thể nói là không có gì bất ngờ, Cố Viên cũng giống như nàng, tỉnh táo bước vào vũng lầy báo thù, cho đến khi thân thể tắm trong máu tươi của kẻ địch.
Đào Miên từng thất vọng đến mức không chịu gặp đại đệ tử Cố Viên của hắn, mà bây giờ hắn còn bằng lòng đến thăm nàng, chỉ sợ là vì cái chết sớm của Cố Viên đã khiến hắn quá đau khổ, hắn không muốn đi vào vết xe đổ.
Thực sự nói ra, Đào Miên chưa bao giờ ngăn cản Lục Viễn Địch quay về núi Đào Hoa, người không dám gặp mặt chính là bản thân Lục Viễn Địch.
"Tiểu Đào, giá như ban đầu người ngươi gặp không phải là ta thì tốt rồi."
Lục Viễn Địch thấp giọng tự giễu, nhưng không nhận được hồi đáp. Nàng ngẩng đầu lên, phát hiện Đào Miên không biết từ lúc nào đã chống khuỷu tay lên đầu, nghiêng người ngủ thiếp đi trên chiếc ghế gỗ đàn hương màu tím rộng lớn.
Lục Viễn Địch hơi giật mình, không biết hắn đang giả vờ ngủ hay là thực sự mệt mỏi.
Khóe miệng nàng hơi mím lại, hiếm thấy lộ ra một chút quật cường cố chấp của thời niên thiếu.
"Nhưng ta xưa nay chưa từng hối hận vì đã gặp ngươi. Cho dù sẽ có ngày ngươi phải phiền muộn vì sao lại thu nhận một đồ đệ lòng dạ sâu hiểm lại ác độc như ta, dù có chán ghét đến đâu, ta cũng không hối hận, đến chết cũng không hối hận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận