Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh

Chương 51: Khó giải

Chương 51: Khó giải
Hoa lê rơi nghe như tên một loại rượu, lại giống một món điểm tâm ngọt mà không ngán.
Thoáng nhìn đã thấy đầy tình thơ ý họa.
Hoa lê nở, xuân tựa như mưa. Hoa lê rơi, xuân vùi vào trong bùn.
Nhưng chỉ có một người biết, đó thực chất lại là độc dược.
Sở Lưu Tuyết là kỳ tài chế thuốc, nàng ở trong thôn vì cứu tú tài mà đã nghiên cứu bào chế không ít bình bình lọ lọ dược phẩm.
Hoa lê rơi chỉ là một sản phẩm thất bại tình cờ, nàng nếm thử một ngụm liền hôn mê nửa ngày, từ đó rốt cuộc không đụng đến nó nữa.
Về sau lão bộc mất, tú tài cũng đi. Nàng đơn độc lẻ loi, trong lòng nghĩ hay là chết quách đi cho xong, lại lục tìm ra nó.
Trong sân có một con gà mái, Sở Lưu Tuyết không nỡ bỏ mặc nó, muốn mang nó đi cùng.
Ngày đầu tiên, gà uống một ngụm thuốc, nàng uống một ngụm. Gà không sao, nàng thì ngất đi, nhưng may mà còn sống.
Ngày thứ hai, gà uống một ngụm, nàng uống hai ngụm. Gà vẫn khỏe mạnh, nàng ngất liên tiếp ba ngày, vẫn không chết.
Cứ như vậy kéo dài mấy ngày, gà chết.
Sở Lưu Tuyết nhận ra thứ độc này vốn là mãn tính, hiệu quả chậm, uống mấy lần không chết được.
Nhưng một khi đạt đến ngưỡng giới hạn, độc dược phát tác, thì `vô lực hồi thiên`.
Phát hiện ra điều này, nàng ngửa đầu định đổ thêm một ngụm độc dược trong bình vào miệng, chuẩn bị mấy ngày nữa lại chết.
Lúc này ngoài cửa sổ mặt trời lặn xuống núi, nàng thoáng nhìn cây lê lớn trong sân, sum suê um tùm, tựa như thác tuyết.
Khi còn bé, tú tài thường ôm nàng ngồi dưới gốc cây, đếm từng đóa hoa trắng muốt.
Nàng nghĩ, nếu mình chết đi, có lẽ sẽ không bao giờ được nhìn thấy hoa lê nở rộ nữa, không khỏi tiếc nuối.
Hoa lê tĩnh lặng đẹp đẽ nhường ấy.
Nghĩ đến đây, bình sứ trắng trong tay nặng tựa ngàn cân, làm sao cũng nhấc không nổi.
Thôi, cứ từ từ rồi chết sau vậy.
Chỉ thương cho con gà kia.
Nàng xoay người xuống giường, cha mẹ nuôi đúng lúc này bước vào sân, đón nàng về nhà mới.
Sở Lưu Tuyết không mang theo thứ gì cả, chỉ duy nhất mang theo bình Hoa lê rơi cất trong ngực.
Chuyện sau đó, nàng đã kể cho Đào Miên nghe. Cha mẹ nuôi mất, nàng gặp lại Sở Tùy Yên.
Khi đó Sở Lưu Tuyết là người cực kỳ thẳng thắn với chính mình, `có thù báo thù, có ân báo ân`. Nàng biết Sở Tùy Yên hiện tại chỉ là một đứa trẻ hồ đồ, ân oán đời trước không nên, hay nói đúng hơn là tạm thời không nên do hắn gánh chịu.
Nhưng nàng không nhịn được, trong lòng nàng quá căm hận người nhà họ Đàm.
Vào một đêm trăng nọ lúc Sở Tùy Yên sáu tuổi, tay Sở Lưu Tuyết run run, bỏ Hoa lê rơi vào trong ấm nước, rồi đưa cho Sở Tùy Yên.
Cậu bé hoàn toàn tin tưởng người thân duy nhất này của mình, cười dùng hai tay nhận lấy, tấn tấn tấn uống từng ngụm nước lớn.
Không ngoài dự đoán, hắn quả nhiên bắt đầu hôn mê, sắc mặt và bờ môi trắng bệch như tuyết, thân thể không ngừng run rẩy khe khẽ.
Sở Lưu Tuyết lặng lẽ ngồi bên cạnh con trai của kẻ thù suốt ba canh giờ, nghe hắn trong lúc vô thức vẫn gọi tên mình.
Nàng mặt không biểu cảm, hai tay lại nắm chặt lấy vạt áo, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.
Trước lúc gà gáy, nàng căm hận véo mạnh vào đùi mình một cái, đứng dậy đi bào chế thuốc giải.
Độc mãn tính, cần tích lũy đủ số lần mới phát huy tác dụng.
Sở Lưu Tuyết mất hai ngày liên tiếp để bào chế ra thuốc giải, cho Sở Tùy Yên uống. May mà chỉ là lần đầu uống phải, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Khi Sở Tùy Yên cuối cùng cũng chịu đựng qua sự giày vò của bệnh tật, mở đôi mắt mông lung nhìn về phía nàng, Sở Lưu Tuyết không kìm được mà nước mắt lã chã.
Nàng đang khóc vì điều gì?
Là hối hận vì không giết được con trai kẻ thù, hay là vui mừng vì đã cứu được người đệ đệ không cùng huyết thống?
Sở Lưu Tuyết cũng không biết.
Đó là lần đầu tiên nàng thực sự bàng hoàng, lúng túng từ tận đáy lòng, né tránh sự chất vấn trong lòng.
Trong những năm tháng sau này, nàng không chỉ một lần hạ độc Hoa lê rơi với Sở Tùy Yên. Mà mỗi lần nàng đều hối hận, lại dùng thuốc giải cứu đệ đệ về.
Thời gian dài, Sở Lưu Tuyết đã có thể nắm bắt rất rõ liều lượng của độc dược và thuốc giải, điều này đã trở thành một thói quen của nàng.
Sở Lưu Tuyết không muốn thói quen này, nàng thậm chí chán ghét chính mình, chán ghét trái tim do dự này.
Có một lần, nàng thực sự không thể chịu đựng được sự giày vò nội tâm, dự định dùng một liều độc dược để `Giải thiên Sầu`, ngửa cổ uống cạn nửa bình.
Nàng không làm gì được Sở Tùy Yên, chẳng bằng chính nàng chết đi cho xong.
Sở Lưu Tuyết nghĩ vậy.
Không biết có phải vì thể chất kháng độc hay không, sau khi uống xong nàng lại không có phản ứng gì quá lớn, vẫn có thể giữ được tỉnh táo.
Đệ đệ đói bụng, giọng nói cũng trở nên yếu ớt. Bọn họ đã ba bữa liền không có gì ăn.
Dù cơ thể khó chịu, Sở Lưu Tuyết vẫn dắt tay Sở Tùy Yên ra phố.
Nàng xa xa trông thấy một bóng lưng, là một người tu giả còn rất trẻ. Hắn dường như không hay đi lại nơi phố xá đông đúc, kinh nghiệm sống còn non nớt, bị tiểu thương ở sạp hàng nhỏ lừa gạt mà không hay biết, tay xách túi tiền nặng trĩu.
Trong mắt Sở Lưu Tuyết chỉ có túi tiền kia, nhân lúc hắn nhận lấy bánh kẹo từ tay người bán hàng, nàng nắm lấy cơ hội lao người về phía trước, giật lấy túi gấm trong tay hắn.
Nàng nghe thấy người phía sau kêu lên một tiếng "Ai", không giống những vị công tử thiếu gia thường ngày, chửi bới thậm tệ.
Hắn có lẽ là lần đầu gặp phải chuyện bị trộm túi tiền, việc đầu tiên không phải là hô hoán bắt người, mà là đưa tiền lẻ trong tay cho người bán hàng trước, mua chỗ bánh kẹo đó.
Sau đó hắn mới thong thả nhìn về hướng kẻ trộm rời đi.
Dù đoán được tu vi đối phương rất cao thâm, nhưng nhanh như vậy đã bị bắt lại, vẫn ngoài dự liệu của Sở Lưu Tuyết.
Nàng tưởng mình sắp bị đánh, thầm nghĩ cùng lắm thì chịu trận một chút là qua.
May mà đã để Tùy Yên ở đầu phố chờ, nếu không hai người bọn họ — — Sở Lưu Tuyết vừa chết lặng vừa thấy may mắn, chỉ nghe tiếng khóc trẻ con vang lên từ sau lưng, là Sở Tùy Yên đuổi theo.
Thân hình gầy yếu của đệ đệ che chắn trên lưng nàng, nói đừng đánh Lưu Tuyết, đều tại bụng hắn đói, đánh hắn đi.
Cậu bé nói năng lộn xộn, vừa nói vừa khóc, khiến người kia luống cuống, tay chân không biết phải làm sao.
"Ai u, để ta nói một câu nha! Ta còn chưa làm gì cả, sao hai người các ngươi đã diễn cả một màn thế này rồi a!"
Đây là lần đầu Sở Lưu Tuyết gặp Đào Miên, một tên trộm nhỏ `cùng đường mạt lộ`, với một vị tiên nhân 'tay trắng'.
Sự xuất hiện của Đào Miên, là trong cuộc sống bi thảm của Sở Lưu Tuyết, một trong số ít những lần cứu rỗi.
Nàng nghĩ, hóa ra ngoài lão bộc và tú tài, trên đời này vẫn còn có người tốt.
Vậy thì đừng chết nữa.
Nàng và đệ đệ theo tiên nhân trở về núi Đào Hoa. Ngay khi bước chân đầu tiên vào núi Đào Hoa, Sở Lưu Tuyết đã thầm đưa ra giao ước với chính mình.
Chỉ cần Sở Tùy Yên không xuống núi, không trở về nhà họ Đàm, thì nàng sẽ gác lại mối thù, đời này bầu bạn với núi non.
Bình Hoa lê rơi kia dĩ nhiên cũng được nàng cất đi cẩn thận. Khi đã có giao ước với chính mình, nàng không cần phải bàng hoàng do dự nữa.
Sở Tùy Yên từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, không chỉ vì hắn cứ luôn phiêu bạt bên ngoài, mà còn có nguyên nhân từ Hoa lê rơi.
Hắn ở núi Đào Hoa trải qua mấy trận bệnh nặng, khiến tiên nhân phải chạy vạy khắp nơi xin thuốc. Khi đó Sở Lưu Tuyết rất tự trách.
Nàng tự trách, nhưng lại không khỏi nghĩ rằng, Tùy Yên chết đi cũng tốt, không còn gì vướng bận, nàng sẽ không cần chịu sự giày vò nội tâm nữa.
Đương nhiên nàng cũng sẽ không sống một mình.
Nàng nghĩ, mình thật là một kẻ hèn hạ và yếu đuối.
"Sau này ngươi quyết định xuống núi, ta cũng không cần phải giữ lời hứa nữa. Có thể đường đường chính chính coi ngươi là kẻ thù, không còn phải do dự, là một điều may mắn của ta. Có thể `báo thù rửa hận`, tận mắt thấy ngươi chết trước mặt ta, lại là một điều may mắn nữa."
Sở Lưu Tuyết bình tĩnh kể lại, nhìn Đàm Phóng đối diện mặt mày mất hết huyết sắc, cả khuôn mặt trở nên trắng như hoa lê, ly chén trên bàn đá bị hắn sơ ý gạt rơi, vỡ tan trên mặt đất.
Độc phát tác vô cùng dữ dội, Đàm Phóng đã không thể nói chuyện với giọng điệu bình thường, không ngừng thở dốc ho khan.
Ngón tay hắn bám chặt vào mép bàn đá, gắng gượng để mình không ngã xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
"Lưu Tuyết... Nếu là chuyện may mắn... cớ sao... lại rơi lệ."
Sở Lưu Tuyết ngồi trên ghế đá, khuôn mặt lặng lẽ trang nghiêm, không có biểu cảm dư thừa, thần thái bình yên.
Chỉ có những giọt nước mắt cứ nối nhau trượt dài từ khóe mắt, tựa như tượng ngọc rơi lệ, bi thương ai oán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận