Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh

Chương 78 không mời mà tới người

Chương 78: Người không mời mà tới
Vinh Tranh một chiêu không thành công, mượn lực đánh giáp lá cà, nhẹ nhàng lùi về sau nửa bước.
Trầm Nghiễn vội vàng ngăn cản kiếm đó, hắn âm thầm ổn định lại hơi thở, nói:
“Tranh sư tỷ, vết thương cũ của ngươi chưa lành, không nên cầm kiếm.”
Vinh Tranh liền cười, lần này nụ cười có chút ý mỉa mai.
“Vậy ta còn được xem là sư tỷ của ngươi, ngươi lại nên dùng đao kiếm đối mặt với ta sao? Trầm Nghiễn, làm gì có nhiều cái nên với không nên như vậy.”
“Sư tỷ thân là người của Chìm Nổi Các, lại lựa chọn phản bội. Điều này không phù hợp đạo nghĩa.”
“Hai chữ đạo nghĩa từ miệng ngươi nói ra, căn bản không có sức thuyết phục. Trầm Nghiễn, ngươi chỉ xem nhiệm vụ là nhiệm vụ, lúc này chẳng qua là Đỗ Hồng bảo ngươi ra tay mà thôi. Nếu trong lòng ngươi thật sự có cái gọi là “đạo nghĩa”, thì sớm đã nên động thủ ở Thạch Đầu Sơn rồi.”
Vinh Tranh kiếm trong tay chỉ thẳng vào Trầm Nghiễn.
“Bớt nói nhảm đi, ngươi cứ hoàn thành nhiệm vụ của ngươi là được. Chúng ta đều dựa vào bản lĩnh của mình.”
“Vậy thì, đắc tội sư tỷ rồi.”
Đốt ngọc kiếm pháp không phải Vinh Tranh độc quyền học được, tất cả Ảnh Vệ của Chìm Nổi Các đều phải luyện tập bộ kiếm pháp cơ bản nhất này, rồi mới đi tu luyện công phu khác.
Cơ bản là cơ bản, nhưng kiếm pháp lại là độc bộ kiếm pháp. Vinh Tranh là người có thiên phú nhất trong mười hai người, nàng chỉ học thuần thục bộ này thôi đã đủ để chiếm giữ vị trí đứng đầu.
Hai người tuy có tình nghĩa trước đây, nhưng lập trường sớm đã khác biệt.
Trầm Nghiễn chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào chỗ hiểm, Vinh Tranh cũng không hề khách khí.
Đốt ngọc bảy thức, chú trọng vào chiêu thức mạnh mẽ phóng khoáng (đại khai đại hợp), không câu nệ tiểu tiết, dùng kiếm pháp bức lui địch nhân.
Hắc Hỏa Linh Căn của Vinh Tranh cùng bộ kiếm pháp này có thể nói là trời sinh một cặp, nàng tùy ý vung một kiếm ra, chính là ánh lửa ngút trời, cỏ cây không còn (tấc cỏ vô sinh).
Nhưng Trầm Nghiễn có kinh nghiệm, cũng quen thuộc bộ kiếm pháp kia, càng quen thuộc hơn với cách đấu pháp của Vinh Tranh.
Hắn nhìn như chống cự gian nan, nhưng kỳ thực vẫn luôn bảo tồn thực lực, chỉ chờ có thể nắm bắt được sơ hở của Vinh Tranh.
Xoẹt ——
Kiếm khí của Trầm Nghiễn quét trúng vào bên vai có vết thương cũ của Vinh Tranh, người sau khẽ nhíu mày, trường kiếm trong tay xoay một đường kiếm hoa, đẩy bật thế công của Trầm Nghiễn.
Vết thương chỗ đó dù đã qua hồi lâu, nhưng nếu vận sức mạnh, vẫn sẽ truyền đến cơn đau âm ỉ.
Vinh Tranh khẽ cắn chặt răng.
Thật là vướng bận.
Nàng đổi sang tay không thuận để cầm kiếm, đúng lúc dự định chuyển đổi kiếm thức, thì một cành đào đột nhiên từ giữa không trung vụt qua, bức lui Trầm Nghiễn đang đâm tới một kiếm từ góc độ hiểm hóc!
Vinh Tranh toát mồ hôi lạnh.
Kiếm đó có góc độ xảo trá, đánh tới đúng vào khoảnh khắc nàng đổi tay. Trong nháy mắt vi diệu như vậy, căn bản không kịp ngăn cản.
Nhưng có người đã giúp nàng giải vây.
Không cần nghĩ cũng biết người đó là ai.
Đào Miên ngồi trên đầu tường, một chân buông thõng, chân kia co lại gác lên tường viện, dưới chân hắn nằm ngổn ngang bốn năm người, đều là người của Chìm Nổi Các bọn họ.
Tiên Nhân lại từ trong tay áo lấy ra một cành đào khác. Thứ đồ chơi này giống như được bán sỉ vậy, chỗ hắn có nhiều vô kể, ném bao nhiêu cũng không sợ hết.
Đào Miên không để ý đến Trầm Nghiễn, mà nói chuyện trực tiếp với Vinh Tranh.
“Tiểu Hoa, hôm nay vận động gân cốt đủ rồi đó, nghỉ ngơi chút đi.”
Vinh Tranh vẫn chưa thỏa mãn.
“Ta đánh đến nước này rồi, còn không cho ta đánh tiếp sao? Quá tàn nhẫn nhỏ gốm.”
“Đừng tùy hứng, vết thương của ngươi bắt đầu đau rồi kìa. Ta còn trông cậy ngày mai ngươi có thể kịp thời tỉnh ngộ là hôm nay đã đối xử không tốt với ta, rồi bưng trà rót nước cho ta đấy.”
Đào Miên dùng cành đào trong tay gõ nhẹ lên mặt tường hai lần.
Vinh Tranh bất đắc dĩ thu kiếm lại.
“Được rồi.”
Thấy đồ đệ ngoan ngoãn nghe lời, hắn mới mỉm cười nhìn về phía Trầm Nghiễn đang lẳng lặng đứng đó.
“Ngươi vẫn hợp với việc tẩy rửa khối đá lớn kia hơn, đó mới là cuộc sống ngươi nên có.”
Trầm Nghiễn mặt không đổi sắc.
“Có những việc phải làm, có những lúc không thể không làm.”
“Ai, vậy thì hết cách rồi. Thế này đi, ta coi như không nhìn thấy ngươi, dẫn đám tiểu huynh đệ của ngươi về đi.”
Đào Miên dường như không muốn lãng phí sức lực để đánh nữa, hắn che mắt mình lại như thể không nhìn.
Trầm Nghiễn nhất thời không ngờ hắn lại có phản ứng này, sững sờ một chút, nhưng lập tức lấy lại tinh thần.
Mặc kệ đối phương thế nào, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ.
Trầm Nghiễn biết không qua được ải Đào Miên này thì không có cách nào động đến Vinh Tranh. Hắn nghiêng người, dự định tốc chiến tốc thắng.
Hắn biết với thân thể phàm nhân của mình, căn bản không thể địch nổi Tiên Nhân. Hắn chỉ nghĩ, có thể làm được đến mức nào, thì chính là mức đó.
Hắn chỉ là hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ tới chính là, khi hắn định giơ kiếm lên, tay phải lại không thể cử động được dù chỉ một li!
Tiên Nhân dường như không làm gì cả, vẫn nhàn nhã ngồi trên tường, phía sau là vầng trăng tròn vành vạnh, sáng tỏ.
Cành đào trong tay hắn vẫn đang gõ nhẹ vào tường viện một cách chậm rãi, có tiết tấu.
“Bảo là giả vờ không thấy, mà vẫn không được nhỉ. Vậy ta đành phải tự mình tiễn những vị khách xa không mời mà tới các ngươi về vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận