Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh

Chương 111: chim ăn trùng cùng trùng ăn chim

Chương 111: Chim ăn trùng và trùng ăn chim
Kim mũi trùng bị chim truyền tin nuốt vào bụng, chim truyền tin đang phải trả cái giá đau đớn thê thảm vì tội ăn vụng của mình.
Nó bị trói chặt, quấn trên một cành cây nhỏ, lông vũ ở bụng rối bời, trong mắt tràn đầy vẻ không còn gì luyến tiếc sự sống.
Mà đối diện nó, Tiên Nhân tóc đen áo lam một tay đọc cổ tịch, miệng thì lẩm bẩm không ngừng.
“Để ta tra xem, con kim mũi trùng này vào bụng chim rồi còn cứu được không.” Ở Đào Hoa Sơn có một căn phòng chuyên dùng để chứa cổ tịch, là được lưu lại từ đời đại đệ tử Cố Viên.
Cố Viên yêu thích đọc sách, tinh thông kim cổ, kiến thức uyên bác. Thời hắn còn trẻ, Đào Miên thấy hắn si mê việc này, đã dùng đủ mọi biện pháp tìm về rất nhiều bản thiếu sót và cổ bản quý giá, cùng hắn đọc sách. Về sau Cố Viên trở thành tông chủ Thanh Miểu Tông, hàng năm vẫn gửi một lô sách lớn lên núi.
Hắn biết Đào Miên thực ra cứ xem sách là buồn ngủ. Những cổ tịch này là để cho hắn giữ làm của gia bảo, lúc cần có thể bán lấy vạn kim.
Sau đó Nhị đệ tử Lục Viễn Địch cũng nối tiếp thói quen tốt thích đọc sách của đại sư huynh. Nàng ưa thích đọc lịch sử, đọc về đế Vương Quyền mưu. Lúc Lục Viễn Địch bái nhập Đào Hoa Sơn, Đào Miên đã thoát khỏi hàng ngũ Tiên Nhân nghèo khó.
Cả ngày ngồi chơi xơi nước.
Lục Viễn Địch muốn xem cuốn nào, cho dù là bản độc nhất, Đào Miên cũng có thể nghĩ cách kiếm về tay.
Sở Lưu Tuyết và Sở Theo Khói cũng ưa thích đọc sách, nhất là Lưu Tuyết. Các loại y thuật dược kinh, hễ rảnh rỗi là lại lật xem. Theo Khói thì đọc tạp hơn, các loại bí kíp kiếm pháp, đao pháp, còn có chút tiểu thuyết thế tình dùng để tiêu khiển, hắn còn đặc biệt thích xem truyện chí quái.
Đợi đến Ngũ đệ tử Vinh Tranh, thì giống hệt sư phụ nàng, cứ đọc thêm được một hàng chữ là lại lăn ra ngủ mất.
Quy mô tàng thư phòng, cứ theo từng đệ tử đến mà dần dần mở rộng. Hiện tại lượng sách chứa bên trong đã khá đồ sộ.
Bây giờ chuyện đột nhiên xảy ra, Đào Miên một mặt viết thư hỏi Tiết Hãn xem chim ăn phải kim mũi trùng thì nên làm gì, một mặt tra cứu trong cổ tịch.
Hắn thật ra có thể trực tiếp mổ bụng con chim ra, nhưng con chim truyền tin này là tiên chim hắn nuôi mấy trăm năm, sớm đã có tình cảm, không thể tùy tiện xử lý được.
Ban đầu hắn tra cũng không ôm hy vọng gì nhiều, dù sao thì có thằng ngốc nào lại để loại côn trùng quý giá như vậy bị chim ăn mất chứ?
Nhưng ngoài dự kiến, Tiên Nhân đưa ngón tay chỉ vào không trung trong phòng sách, thật sự có một cuốn cổ tịch ố vàng bay tới trước mặt hắn… Lịch sử dài đằng đẵng, đúng là tồn tại tình huống hai kẻ ngốc cùng rơi vào một cái hố.
Đợi đến lúc Tiên Nhân lật sách ra, hắn phát hiện, còn không chỉ có hai kẻ ngốc.
Quyển sách này là cổ bản chuyên viết về các loại trùng quý hiếm, trong đó có ghi lại thông tin liên quan đến kim mũi trùng. Sách viết về đặc tính, tập tính, công dụng của nó, cuối cùng còn phụ thêm một đoạn nội dung, chính là về vài ba chuyện liên quan tới kim mũi trùng và chim.
Đoạn này dùng hình thức hỏi đáp, người đặt câu hỏi ở trước, người viết sách giải đáp ở sau.
Những vấn đề này đủ loại kiểu dáng, xem xong ngay cả Tiên Nhân cũng phải im lặng.
“Kim mũi trùng bị chim ăn thì phải làm sao?” “Kim mũi trùng ăn thịt chim thì phải làm sao?” “Chim không ăn kim mũi trùng, mà người ăn thì phải làm sao?” “Người ăn thịt chim, thì kim mũi trùng phải làm sao?” Hắn sa sầm mặt mày lật về sau, cuối cùng cũng phát hiện ra phương pháp giải cứu.
Thì ra con kim mũi trùng này không giống côn trùng bình thường lắm, có lẽ nó biết mình quý giá lại hay bị lũ chim thèm thuồng ăn mất, nên đã luyện được bản lĩnh sống tạm trong dạ dày chim được nửa ngày. Nói cách khác, chỉ cần trong vòng nửa ngày, khiến con chim thải nó ra là được.
Đào Miên tìm được cách cứu côn trùng, gấp sách lại, bắt đầu cho chim uống thuốc xổ.
***
Thẩm Bạc Chu lặng yên nhìn từ dưới chân núi lên, trên đường đi suy nghĩ muôn vàn.
Hắn thật ra cũng không bình tĩnh thong dong như vẻ bề ngoài.
Sự phá diệt của Huyễn Chân Các là chuyện sớm muộn khó tránh. Lão các chủ tuổi đã cao, hai năm gần đây dùng người không khách quan, tin lời gièm pha. Quan hệ với trưởng tử Thẩm Thanh Lâm ngày càng xa cách, cả ngày nghi ngờ hắn muốn cướp vị trí của mình.
Hoàn toàn trái ngược với hình ảnh “phụ từ tử hiếu” mà người ngoài nhìn thấy, Thẩm Các Chủ càng về già lại càng không buông bỏ được quyền lực, trở nên ngu muội nhỏ nhen, thậm chí không chịu nổi việc Thẩm Thanh Lâm ở ngay dưới mắt mình, lấy cớ lịch luyện, phái hắn đến phân các xa xôi.
Thẩm Thanh Lâm là một người con hiếu thuận, từ đầu đến cuối vẫn nhớ đến sự tốt đẹp của phụ thân đối với mình hồi nhỏ, dù uất ức và không cam lòng, cũng thuận theo ý hắn, đi đến phân các.
Đại ca rời đi, phụ thân lại già yếu, đây vốn là cơ hội rất tốt cho Thẩm Bạc Chu đang ở lại trong các. Đáng tiếc do trời xui đất khiến, hắn rơi xuống hồ, bị một luồng u hồn chiếm cứ thân thể.
Thẩm Bạc Chu sớm đã không còn là Thẩm Bạc Chu trước kia.
Hắn không biết tên họ gốc của mình, không nhớ rõ nơi đến, càng không biết phải đi về phương nào. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy là một phòng đầy người hầu nha hoàn, còn có một nam tử xa lạ mặt mũi đầy vẻ lo lắng.
Nam tử kia tự xưng là huynh trưởng của hắn, còn hắn, là Thẩm nhị công tử của Huyễn Chân Các.
Thân thể mà hắn tá túc này dường như đã làm rất nhiều chuyện ác, các đệ tử trong các, tôi tớ hầu hạ, nhìn thấy hắn đều hận không thể đi đường vòng. Ngay cả người đại ca đối xử với hắn tương đối thân thiết, lúc nói chuyện cũng phải nhìn sắc mặt hắn xem có gì khác thường không.
Hắn không thích tất cả mọi người đều khúm núm với hắn, hắn muốn thay đổi tình cảnh này.
Cho nên hắn từ từ tỏ ra thân thiện với người ngoài, nói chuyện hòa nhã. Người của Huyễn Chân Các mỗi lần thấy hắn bình tĩnh mở miệng nói chuyện đều như gặp phải ma quỷ vậy, hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng.
Đúng vậy, vốn dĩ chính là một vong hồn cô độc không nơi nương tựa.
Thẩm Bạc Chu có được sinh mệnh lần nữa nên không tham lam, vị trí các chủ Huyễn Chân Các đến lượt ai ngồi, hắn không để ý, cũng không quan tâm.
Họa lớn nhất là ở chỗ không biết đủ, tội nặng nhất là ở chỗ tham lam muốn có được.
Người biết đủ thường vui, hắn chỉ muốn an ổn sống hết đời này.
Tiếc rằng phúc họa tương y, hắn được trùng sinh, sống những ngày thái bình chưa được bao lâu, thì đã phải đối mặt với thảm kịch cửa nát nhà tan.
Huyễn Chân Các bị ba nhà vây công, lão các chủ bỏ mình. Biết được tai họa, huynh trưởng Thẩm Thanh Lâm ngàn dặm bôn ba trở về, nhưng vì yếu không địch lại mạnh, đại bại, tự vẫn tại núi hoang.
Mà hắn bị kẻ thù nhổ mất linh căn, mang thương liều mạng chạy trốn. Có lẽ cảm giác cấp bách giữa sinh tử tồn vong đã kích phát bản năng của hắn, khiến hắn không thầy tự thông, giơ kiếm lên tự vệ.
Địch nhân truy đuổi không buông, hắn lại bị thương, chạy trốn chưa được bao lâu, mắt thấy sắp bị đuổi kịp. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, có một vị tu sĩ đi ngang qua đã ra tay giải quyết đám truy binh.
Vị tu sĩ hành hiệp trượng nghĩa này không hiểu rõ ân oán giữa bọn hắn, tưởng là đám ô hợp Ma Vực Chi Đồ đang ức hiếp người lương thiện. Chờ sau khi hắn phát hiện Thẩm Bạc Chu cũng là ma tu, hắn thở dài một tiếng, tự trách mình nhìn nhầm, hóa ra nãy giờ là chó cắn chó, ác nhân hại ác nhân.
Thẩm Bạc Chu không còn sức lực để biện giải cho mình, chỉ nói, Xin tùy đạo trưởng xử trí. Không biết đối phương là đột nhiên nảy sinh lòng trắc ẩn, hay chỉ đơn thuần là ý nghĩ chợt nảy ra, hắn đã thả Thẩm Bạc Chu đi.
“Ta cứu nhầm ngươi, là vì duyên đến đây là hết. Nhưng ngươi và ta cuối cùng vẫn khác đường, quãng đường còn lại ngươi tự mình đi đi, phó thác cho ý trời.” Thẩm Bạc Chu cảm ơn vị tu sĩ kia, loạng choạng bỏ chạy dưới đêm trăng.
Những gian nan khúc chiết trên đường không cần kể nhiều, tóm lại, hắn chạy loạn lạc thế nào lại đi tới Đào Hoa Sơn. Lúc này hắn đã mất đi phần lớn ý thức, lúc tỉnh lúc mê, hoàn toàn dựa vào bản năng để chống đỡ.
Hắn tưởng mình sẽ bỏ mạng ở nơi này, thầm nghĩ, có thể chôn xương tại chốn đào nguyên này, cũng coi như là đẹp đẽ nên thơ.
Vạn sự cứ vậy mà yên.
Ngay vào khoảnh khắc hoàn toàn đánh mất ý muốn cầu sinh, một đôi tay đã nâng hắn dậy.
“ Thẩm Bạc Chu?” Đối phương vậy mà nhận ra hắn.
Có thể nhận ra, cũng không có nghĩa là chuyện tốt. Thẩm Bạc Chu trước đây làm nhiều chuyện ác, không chừng người trước mắt này cũng là cừu gia của hắn.
Sau đó hắn chỉ nghe thấy đối phương nói —— “Ối chà, mấy ngày không gặp, sao thảm thế này?” Được rồi, tuy là đang chế nhạo, nhưng hắn hình như, có lẽ, chắc là...
Được cứu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận