Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh
Chương 54: Tuyết bay khói bụi
Ta cõng thi thể Tùy Yên, phát hiện một chiếc thuyền cá bỏ hoang bên mặt nước. Ta thầm nghĩ, cứ như vậy xuôi dòng cũng tốt.
Nếu như ta không chịu nổi nữa, thì cứ mặc bản thân trôi theo con sóng, gối đầu lên dòng sông sao.
Giữa đường, một vị khách không mời mà đến đã lên thuyền, là một nữ tử có tướng mạo khá xinh đẹp.
Nàng nói nàng chạy trốn khỏi thanh lâu, bán mình không làm xiếc.
Ta thoáng giật mình, nàng 'phi phi' hai tiếng, nói ngược rồi, là bán nghệ không bán thân.
Ta hỏi vậy ngươi có mang theo nhạc cụ không, tấu một khúc cho ta nghe đi.
Nàng gật đầu lia lịa, dáng vẻ chắc chắn đầy tự tin. Sau đó nâng gương mặt lên, biểu diễn cho ta xem tay nghề độc môn của nàng, bắt đầu dùng ngón tay 'đàn' lên mặt mình.
Ta trầm mặc, đưa tay ra hiệu bảo nàng dừng màn trình diễn.
Nàng nói nếu thêm tiền thì có thể thưởng thức tuyệt chiêu gia truyền của nàng là 'đàn' lên bụng, ta đành phải khuyên nàng bình tĩnh lại một chút.
Chất độc trong người đến giờ vẫn chưa lấy mạng ta, rõ ràng đã nhìn thấy cửa tử thần rồi, nhưng đoạn đường ở giữa lại bị kéo dài ra rất nhiều.
Đêm dài khó qua, ta thực sự không chịu nổi màn biểu diễn tài nghệ của nàng, liền đưa cho nàng một túi tiền bảo nàng dừng tay.
Sau đó ta nói, vậy để ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe đi.
Câu chuyện của ta rất dài, rất dài, không biết có phải vì trái tim sớm đã quá tải hay không, nên luôn muốn kể cho ai đó nghe.
Ta không biết nàng, không rõ lai lịch của nàng, cũng không biết quá khứ của nàng. Với một người ngoài, nói vài lời thật lòng cũng chẳng sao.
Ta nói trước, ta trúng độc đã sâu, có lẽ sẽ chết giữa chừng khi đang kể. Nữ tử kia không hề bối rối, ngược lại còn hai tay ôm gối, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ta, ra vẻ đã sẵn sàng lắng nghe.
Ta nói đời ta mở đầu bằng bi kịch, kết thúc cũng là bi kịch, cuối cùng chẳng nắm giữ được gì, cũng chẳng lưu lại được gì.
Nữ tử hai tay chống cằm, cảm khái một câu — không sao, ít nhất ngươi còn có tiền để khiến người khác nghe ngươi kể chuyện xưa.
Sự trầm mặc đột ngột của ta khiến bầu không khí nhất thời lúng túng, nàng 'hắc hắc' cười ngây ngô hai tiếng, mời ta kể tiếp.
Ta nghĩ, nên bắt đầu từ đâu đây.
Nếu ta có cơ hội nghe lại câu chuyện đêm đó, có lẽ ta sẽ kinh ngạc vì câu chuyện rối loạn và điên đảo của chính mình.
Độc dược đã ảnh hưởng đến thần trí của ta, ta nói năng lung tung, nhưng nữ tử cũng không ngắt lời ta, mà chỉ say sưa lắng nghe.
Nàng dường như thấy thấu tâm tư của ta, rằng ta chỉ là, quá cần được giãi bày cùng ai đó.
Ta kể về Hoa Lê thôn, kể về Đào Hoa sơn, nàng theo lời kể không mấy hoa mỹ của ta mà tưởng tượng ra vẻ đẹp của chúng, liên tục kinh ngạc thốt lên, như thể cảnh vật đang ở ngay trước mắt.
Ta nhắc đến lão bộc, tú tài, tả sứ... những ân nhân của ta.
Rồi đến cha mẹ nuôi, Đàm gia, U Minh đường... những kẻ thù của ta.
Nàng là người rất biết phối hợp câu chuyện, nhắc đến người trước, nàng vui mừng; nhắc đến kẻ sau, nàng thay ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một người yêu ghét rõ ràng.
Cuối cùng nhất, ta mới kể cho nàng nghe về hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh ta.
Sư phụ của ta.
Đệ đệ của ta.
Sư phụ của ta giống như ánh trời quang đãng chợt xuyên qua mây mù, xua tan đi những u ám và bất hạnh trong cuộc đời ta phía trước.
Quãng thời gian ở Đào Hoa sơn là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời ta, không gì sánh bằng.
Sư phụ và ngọn núi ấy đã chấp nhận một kẻ đầy thương tích như ta mà không kèm theo bất kỳ điều kiện nào.
Đây là một trong số ít chuyện may mắn trong đời ta.
Sau đó ta nhắc đến Tùy Yên.
Tùy Yên, Đàm Phóng, đường chủ U Minh đường... Nhất thời ta không biết nên gọi hắn thế nào.
Ta chỉ có thể đem tất cả quá khứ, toàn bộ trút hết ra, tốt xấu quyện vào nhau, sớm đã không thể phân biệt được nữa.
Nói đến cuối cùng, hốc mắt ta dần nóng lên.
Nhưng nữ tử đối diện còn khóc thương tâm hơn ta gấp trăm lần.
Nàng thoạt đầu chỉ nức nở khe khẽ, sau đó ngửa đầu gào khóc, vừa lau nước mắt vừa nói năng lộn xộn điều gì đó.
Nàng khóc trông vừa đáng yêu lại có chút buồn cười, ngược lại khiến ta nín khóc, trở nên dở khóc dở cười.
Nhưng trong lòng lại có một tia an ủi, thì ra vào thời khắc hấp hối, vẫn còn có người vì ta, vì Tùy Yên mà đau lòng đến vậy.
Sau khi khóc xong, nàng hỏi ta còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không.
Nhận tiền của người thì phải làm việc cho người, ta cho nàng tiền mà lại không xem nàng biểu diễn, nên trong lòng nàng áy náy.
Thân thể ta lúc này đã dần không nói nên lời, có lẽ, cuối cùng cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.
Ta nói ta có hai chuyện muốn nhờ.
Thứ nhất, mang thi thể ta và Tùy Yên trở về Hoa Lê thôn.
Thứ hai, đem phong thư trong ngực ta giao đến tay tiên nhân Đào Miên trên Đào Hoa sơn.
Ta không còn sức cầm bút, nếu nàng không chê, xin hãy giúp ta viết nốt, hoàn thành phần cuối của lá thư.
Ta và nàng vốn không quen biết, hai chuyện này lại chẳng dễ dàng gì. Sau đó ta bảo nàng không cần miễn cưỡng. Lát nữa ta chết rồi, nàng cứ nhận lời trước, về sau làm thế nào, ta cũng sẽ không biết.
Nhưng nàng vỗ ngực, lời thề son sắt cam đoan với ta, nói nàng chưa bao giờ thất tín với ai, nhất định sẽ làm thỏa đáng hai chuyện này.
Nàng nói được rồi, bây giờ ngươi có thể an tâm chịu chết.
Ta cười cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Sao trời chi chít nơi chân trời, lọt vào trong mắt, rơi cả vào dòng sông.
Ta dường như cũng hòa làm một thể với chúng nó.
Sư phụ, có phải cảm giác "vạn vật cùng ta là một" mà người thường nói chính là thế này không?
Nàng hỏi ta vì sao không trở về Đào Hoa sơn, mà lại chọn chôn cất ở Hoa Lê thôn.
Ta nói nghĩa địa ở Đào Hoa sơn đã rất chật chội rồi, không thể chứa thêm hai người chúng ta nữa.
Nữ tử kinh ngạc tròn mắt, hỏi ta chẳng lẽ Đào Hoa sơn đẹp như vậy trong lời ta kể lại thực sự là một bãi tha ma sao?
Ta lắc đầu bật cười.
Ta nói chật chội, nhưng cũng không phải thực sự nói nghĩa địa chật chội. Đào Hoa sơn rộng lớn như thế, sao lại không chôn cất nổi hai người xứ lạ như chúng ta.
Ta chỉ là lo lắng cho vị tiên nhân trên núi kia, không muốn trái tim người phải gánh chịu quá nhiều.
Ta nghĩ, chỉ cần người không nhìn thấy thi thể, có lẽ nỗi khổ sở của người sẽ vơi đi một chút.
Chỉ sợ người sẽ cười ta ngây thơ lắm phải không.
Ngọn núi mộ sau Hoa Lê thôn, ta đã từng dẫn người đến xem.
Chỗ đó có một ngôi mộ trống.
Vốn là ta chuẩn bị cho Tùy Yên.
Ta đã do dự, lưỡng lự không ngừng. Những năm gần đây, không biết có nên giữ lại ngôi mộ này cho hắn không, cũng không biết nên xếp hắn vào phe nào. Đến lúc lâm chung, suy nghĩ ngược lại trở nên rõ ràng.
Có tội hay vô tội, người chết rồi cũng chỉ là một nắm cát vàng, tất cả đều tan biến hết.
Ta dặn dò cô nương kia, nói ta quên đào huyệt cho mình rồi. Sau khi ngươi đến đó, nếu thấy ngôi mộ kia không chứa vừa hai người, thì hãy đem hai ta đi thiêu, cho tro cốt vào trong bình.
Cô nương lại dùng giọng điệu đầy tự tin, nói ta làm việc ngươi cứ yên tâm, thiêu thi cũng là một trong những tuyệt kỹ độc môn của ta.
Ta muốn cười nhạo nàng còn lắm tuyệt chiêu thật, nhưng khóe miệng cứng đờ, trái tim trong lồng ngực ta đập mạnh ầm ầm, như thể có ai bất chợt gõ mạnh vào một cái chuông lớn, ngũ tạng lục phủ chấn động đau nhói.
Ta chịu đựng cơn đau toàn thân, cố chấp ngẩng thật cao đầu.
Cứ để ta rơi vào những đốm sao kia đi.
Tuyết bay qua, khói bụi tan.
Ân oán cuối cùng đều tiêu tan.
Ta đã từng nghĩ cứ tính toán cả đời này, kiếp sau không đầu thai nữa.
Nhưng mà sư phụ, có người ở đó, có ngọn núi ở đó, ta nghĩ, có lẽ đầu thai lại cũng tốt, ta và Tùy Yên sẽ cùng nhau, một lần nữa bước vào sơn môn.
Nhưng trong đó có quá nhiều biến số, vạn nhất ta không thể chuyển thế thì sao, vạn nhất ta không thể thành người thì sao.
Ta không thích biến số, nhưng lại khắc khoải mong chờ được gặp lại.
Vậy cứ như thế đi, nếu có kiếp sau, nhất định phải gặp lại. Nếu như không có, cũng không cưỡng cầu.
Sau khi ta và Tùy Yên đi rồi, xin sư phụ hãy bảo trọng nhiều hơn.
Không cần quá đau thương, hai người chúng ta đã giải quyết xong nhân quả, đã đến lúc kết thúc giấc mộng đời này.
Cuộc đời ta, có hối hận, có thù, có hận.
Nhưng cũng có may mắn.
Một là may mắn gặp được Hoa Lê.
Hai là may mắn gặp được Tùy Yên.
Ba là may mắn vào được Đào Sơn.
Không tiếc, không tiếc.
Nếu người nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng, đó chính là chúng ta trở về.
Xin đừng tưởng niệm hay nhớ lại. Cứ xem như đó là một lần gặp lại nữa đi.
— — Lưu Tuyết Tùy Yên phần · hết —
Nếu như ta không chịu nổi nữa, thì cứ mặc bản thân trôi theo con sóng, gối đầu lên dòng sông sao.
Giữa đường, một vị khách không mời mà đến đã lên thuyền, là một nữ tử có tướng mạo khá xinh đẹp.
Nàng nói nàng chạy trốn khỏi thanh lâu, bán mình không làm xiếc.
Ta thoáng giật mình, nàng 'phi phi' hai tiếng, nói ngược rồi, là bán nghệ không bán thân.
Ta hỏi vậy ngươi có mang theo nhạc cụ không, tấu một khúc cho ta nghe đi.
Nàng gật đầu lia lịa, dáng vẻ chắc chắn đầy tự tin. Sau đó nâng gương mặt lên, biểu diễn cho ta xem tay nghề độc môn của nàng, bắt đầu dùng ngón tay 'đàn' lên mặt mình.
Ta trầm mặc, đưa tay ra hiệu bảo nàng dừng màn trình diễn.
Nàng nói nếu thêm tiền thì có thể thưởng thức tuyệt chiêu gia truyền của nàng là 'đàn' lên bụng, ta đành phải khuyên nàng bình tĩnh lại một chút.
Chất độc trong người đến giờ vẫn chưa lấy mạng ta, rõ ràng đã nhìn thấy cửa tử thần rồi, nhưng đoạn đường ở giữa lại bị kéo dài ra rất nhiều.
Đêm dài khó qua, ta thực sự không chịu nổi màn biểu diễn tài nghệ của nàng, liền đưa cho nàng một túi tiền bảo nàng dừng tay.
Sau đó ta nói, vậy để ta kể chuyện xưa cho ngươi nghe đi.
Câu chuyện của ta rất dài, rất dài, không biết có phải vì trái tim sớm đã quá tải hay không, nên luôn muốn kể cho ai đó nghe.
Ta không biết nàng, không rõ lai lịch của nàng, cũng không biết quá khứ của nàng. Với một người ngoài, nói vài lời thật lòng cũng chẳng sao.
Ta nói trước, ta trúng độc đã sâu, có lẽ sẽ chết giữa chừng khi đang kể. Nữ tử kia không hề bối rối, ngược lại còn hai tay ôm gối, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn ta, ra vẻ đã sẵn sàng lắng nghe.
Ta nói đời ta mở đầu bằng bi kịch, kết thúc cũng là bi kịch, cuối cùng chẳng nắm giữ được gì, cũng chẳng lưu lại được gì.
Nữ tử hai tay chống cằm, cảm khái một câu — không sao, ít nhất ngươi còn có tiền để khiến người khác nghe ngươi kể chuyện xưa.
Sự trầm mặc đột ngột của ta khiến bầu không khí nhất thời lúng túng, nàng 'hắc hắc' cười ngây ngô hai tiếng, mời ta kể tiếp.
Ta nghĩ, nên bắt đầu từ đâu đây.
Nếu ta có cơ hội nghe lại câu chuyện đêm đó, có lẽ ta sẽ kinh ngạc vì câu chuyện rối loạn và điên đảo của chính mình.
Độc dược đã ảnh hưởng đến thần trí của ta, ta nói năng lung tung, nhưng nữ tử cũng không ngắt lời ta, mà chỉ say sưa lắng nghe.
Nàng dường như thấy thấu tâm tư của ta, rằng ta chỉ là, quá cần được giãi bày cùng ai đó.
Ta kể về Hoa Lê thôn, kể về Đào Hoa sơn, nàng theo lời kể không mấy hoa mỹ của ta mà tưởng tượng ra vẻ đẹp của chúng, liên tục kinh ngạc thốt lên, như thể cảnh vật đang ở ngay trước mắt.
Ta nhắc đến lão bộc, tú tài, tả sứ... những ân nhân của ta.
Rồi đến cha mẹ nuôi, Đàm gia, U Minh đường... những kẻ thù của ta.
Nàng là người rất biết phối hợp câu chuyện, nhắc đến người trước, nàng vui mừng; nhắc đến kẻ sau, nàng thay ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Một người yêu ghét rõ ràng.
Cuối cùng nhất, ta mới kể cho nàng nghe về hai người quan trọng nhất trong sinh mệnh ta.
Sư phụ của ta.
Đệ đệ của ta.
Sư phụ của ta giống như ánh trời quang đãng chợt xuyên qua mây mù, xua tan đi những u ám và bất hạnh trong cuộc đời ta phía trước.
Quãng thời gian ở Đào Hoa sơn là quãng thời gian vui vẻ nhất trong đời ta, không gì sánh bằng.
Sư phụ và ngọn núi ấy đã chấp nhận một kẻ đầy thương tích như ta mà không kèm theo bất kỳ điều kiện nào.
Đây là một trong số ít chuyện may mắn trong đời ta.
Sau đó ta nhắc đến Tùy Yên.
Tùy Yên, Đàm Phóng, đường chủ U Minh đường... Nhất thời ta không biết nên gọi hắn thế nào.
Ta chỉ có thể đem tất cả quá khứ, toàn bộ trút hết ra, tốt xấu quyện vào nhau, sớm đã không thể phân biệt được nữa.
Nói đến cuối cùng, hốc mắt ta dần nóng lên.
Nhưng nữ tử đối diện còn khóc thương tâm hơn ta gấp trăm lần.
Nàng thoạt đầu chỉ nức nở khe khẽ, sau đó ngửa đầu gào khóc, vừa lau nước mắt vừa nói năng lộn xộn điều gì đó.
Nàng khóc trông vừa đáng yêu lại có chút buồn cười, ngược lại khiến ta nín khóc, trở nên dở khóc dở cười.
Nhưng trong lòng lại có một tia an ủi, thì ra vào thời khắc hấp hối, vẫn còn có người vì ta, vì Tùy Yên mà đau lòng đến vậy.
Sau khi khóc xong, nàng hỏi ta còn có tâm nguyện nào chưa hoàn thành không.
Nhận tiền của người thì phải làm việc cho người, ta cho nàng tiền mà lại không xem nàng biểu diễn, nên trong lòng nàng áy náy.
Thân thể ta lúc này đã dần không nói nên lời, có lẽ, cuối cùng cũng sắp đến lúc kết thúc rồi.
Ta nói ta có hai chuyện muốn nhờ.
Thứ nhất, mang thi thể ta và Tùy Yên trở về Hoa Lê thôn.
Thứ hai, đem phong thư trong ngực ta giao đến tay tiên nhân Đào Miên trên Đào Hoa sơn.
Ta không còn sức cầm bút, nếu nàng không chê, xin hãy giúp ta viết nốt, hoàn thành phần cuối của lá thư.
Ta và nàng vốn không quen biết, hai chuyện này lại chẳng dễ dàng gì. Sau đó ta bảo nàng không cần miễn cưỡng. Lát nữa ta chết rồi, nàng cứ nhận lời trước, về sau làm thế nào, ta cũng sẽ không biết.
Nhưng nàng vỗ ngực, lời thề son sắt cam đoan với ta, nói nàng chưa bao giờ thất tín với ai, nhất định sẽ làm thỏa đáng hai chuyện này.
Nàng nói được rồi, bây giờ ngươi có thể an tâm chịu chết.
Ta cười cười, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Sao trời chi chít nơi chân trời, lọt vào trong mắt, rơi cả vào dòng sông.
Ta dường như cũng hòa làm một thể với chúng nó.
Sư phụ, có phải cảm giác "vạn vật cùng ta là một" mà người thường nói chính là thế này không?
Nàng hỏi ta vì sao không trở về Đào Hoa sơn, mà lại chọn chôn cất ở Hoa Lê thôn.
Ta nói nghĩa địa ở Đào Hoa sơn đã rất chật chội rồi, không thể chứa thêm hai người chúng ta nữa.
Nữ tử kinh ngạc tròn mắt, hỏi ta chẳng lẽ Đào Hoa sơn đẹp như vậy trong lời ta kể lại thực sự là một bãi tha ma sao?
Ta lắc đầu bật cười.
Ta nói chật chội, nhưng cũng không phải thực sự nói nghĩa địa chật chội. Đào Hoa sơn rộng lớn như thế, sao lại không chôn cất nổi hai người xứ lạ như chúng ta.
Ta chỉ là lo lắng cho vị tiên nhân trên núi kia, không muốn trái tim người phải gánh chịu quá nhiều.
Ta nghĩ, chỉ cần người không nhìn thấy thi thể, có lẽ nỗi khổ sở của người sẽ vơi đi một chút.
Chỉ sợ người sẽ cười ta ngây thơ lắm phải không.
Ngọn núi mộ sau Hoa Lê thôn, ta đã từng dẫn người đến xem.
Chỗ đó có một ngôi mộ trống.
Vốn là ta chuẩn bị cho Tùy Yên.
Ta đã do dự, lưỡng lự không ngừng. Những năm gần đây, không biết có nên giữ lại ngôi mộ này cho hắn không, cũng không biết nên xếp hắn vào phe nào. Đến lúc lâm chung, suy nghĩ ngược lại trở nên rõ ràng.
Có tội hay vô tội, người chết rồi cũng chỉ là một nắm cát vàng, tất cả đều tan biến hết.
Ta dặn dò cô nương kia, nói ta quên đào huyệt cho mình rồi. Sau khi ngươi đến đó, nếu thấy ngôi mộ kia không chứa vừa hai người, thì hãy đem hai ta đi thiêu, cho tro cốt vào trong bình.
Cô nương lại dùng giọng điệu đầy tự tin, nói ta làm việc ngươi cứ yên tâm, thiêu thi cũng là một trong những tuyệt kỹ độc môn của ta.
Ta muốn cười nhạo nàng còn lắm tuyệt chiêu thật, nhưng khóe miệng cứng đờ, trái tim trong lồng ngực ta đập mạnh ầm ầm, như thể có ai bất chợt gõ mạnh vào một cái chuông lớn, ngũ tạng lục phủ chấn động đau nhói.
Ta chịu đựng cơn đau toàn thân, cố chấp ngẩng thật cao đầu.
Cứ để ta rơi vào những đốm sao kia đi.
Tuyết bay qua, khói bụi tan.
Ân oán cuối cùng đều tiêu tan.
Ta đã từng nghĩ cứ tính toán cả đời này, kiếp sau không đầu thai nữa.
Nhưng mà sư phụ, có người ở đó, có ngọn núi ở đó, ta nghĩ, có lẽ đầu thai lại cũng tốt, ta và Tùy Yên sẽ cùng nhau, một lần nữa bước vào sơn môn.
Nhưng trong đó có quá nhiều biến số, vạn nhất ta không thể chuyển thế thì sao, vạn nhất ta không thể thành người thì sao.
Ta không thích biến số, nhưng lại khắc khoải mong chờ được gặp lại.
Vậy cứ như thế đi, nếu có kiếp sau, nhất định phải gặp lại. Nếu như không có, cũng không cưỡng cầu.
Sau khi ta và Tùy Yên đi rồi, xin sư phụ hãy bảo trọng nhiều hơn.
Không cần quá đau thương, hai người chúng ta đã giải quyết xong nhân quả, đã đến lúc kết thúc giấc mộng đời này.
Cuộc đời ta, có hối hận, có thù, có hận.
Nhưng cũng có may mắn.
Một là may mắn gặp được Hoa Lê.
Hai là may mắn gặp được Tùy Yên.
Ba là may mắn vào được Đào Sơn.
Không tiếc, không tiếc.
Nếu người nghe thấy tiếng gió thổi qua rừng, đó chính là chúng ta trở về.
Xin đừng tưởng niệm hay nhớ lại. Cứ xem như đó là một lần gặp lại nữa đi.
— — Lưu Tuyết Tùy Yên phần · hết —
Bạn cần đăng nhập để bình luận