Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh

Chương 56: Đào Hoa sơn vị thứ năm đệ tử

Chương 56: Đệ tử thứ năm của Đào Hoa sơn
Tiên nhân nhận được tin tức mới do ngón tay vàng truyền lại cho hắn.
Sau đó đứng dậy.
Không hề do dự chút nào, một giây trước tiên nhân còn đang giữ cái giá của mình, một giây sau đã chạy xuống núi.
Tốc độ thay đổi còn nhanh hơn cả uống t·h·u·ố·c hối hận.
Lúc tìm thấy Vinh Tranh ở chân núi, cô nương kia vẫn đang tức giận, ngồi xổm bên đường, tay này đến tay khác bứt cỏ.
Đào Miên: . . .
"Ngươi mà bứt nữa là chỗ đó trọc luôn đấy."
"Người nào rảnh rỗi như vậy mà để ý tới bản cô nương nhổ cỏ… Tiên nhân?"
Không ngờ người đuổi theo lại là Đào Miên, Vinh Tranh kinh ngạc há to mồm, nhẹ nhàng nhảy dựng lên.
"Tiên nhân sao lại xuống núi vậy! Ngươi không phải…"
Nàng chợt nhớ mình vừa bị đối phương *chém đinh chặt sắt* từ chối, bèn chống nạnh, ưỡn mặt lên, nói chuyện còn phải "Hừ" hai tiếng trước.
"Chẳng phải nói tình nguyện nhặt đá cũng không muốn thu ta làm đồ đệ sao! Hối hận rồi chứ gì!"
"Đây là hiểu lầm," Đào Miên nghiêm mặt uốn nắn nàng, "Ta chỉ nói ta không dễ dàng thu đồ đệ, chứ không hề ép buộc so sánh ngươi với tảng đá."
"Chẳng lẽ ta còn không bằng cả tảng đá? Ý ngươi là vậy sao?"
". . ."
Đào Miên thầm hỏi ngón tay vàng trong lòng, người trước mắt này thật sự là đồ đệ hắn muốn thu nhận sao? Sao cứ cảm giác đầu óc không được tốt lắm nhỉ.
Thân phận của nàng là thật sao? Nghe thì lợi hại như vậy, mười hai ảnh vệ… Sẽ không phải là bốc thăm mà ra đấy chứ?
Hay là nói thứ đ·ộ·c kia đến cả trí lực cũng làm tổn hại?
Liên tiếp đặt câu hỏi nhưng không một câu nào nhận được hồi đáp. Ngón tay vàng hoàn toàn không có ý định để ý tới hắn.
Trong lúc Đào Miên đang có những hoạt động tâm lý phong phú trong nội tâm, Vinh Tranh đã trút giận ào ào một hồi, oán khí và bực tức cũng tiêu tan không ít.
Nàng quay đầu lại, phát giác Đào Miên đang xuất thần, lửa giận trong lòng lại bùng lên.
"Tiên nhân ngươi không nghe ta nói —— "
"Nghe rồi, nghe rồi, chẳng phải là nói ‘ta chướng mắt loại đồ đệ *dị bẩm thiên phú* như ngươi, có khóc cũng *không có chỗ khóc*’ sao? Nếu ngươi muốn, bây giờ ta có thể cho ngươi khóc một trận."
". . ."
Hắn lại *cầu được ước thấy* như vậy, Vinh Tranh ngược lại không còn gì để nói.
Nàng phối hợp lầu bầu một câu, nhưng tiếng quá nhỏ, Đào Miên không nghe rõ.
"Cái gì?"
"Ta nói," Vinh Tranh hít sâu một hơi, tâm trạng phàn nàn vừa rồi như thể tan biến hết, lộ ra nụ cười rạng rỡ, "Tương lai có người có thể luôn nhớ đến ta, cũng tốt lắm! Ta đáp ứng làm đồ đệ của ngươi á."
Tính tình của nàng đến nhanh mà đi cũng nhanh. Tính cách thì hướng ngoại rạng rỡ như ánh mặt trời, lại tùy tiện không thù dai.
Nếu không phải ngón tay vàng cung cấp thông tin xác thực, Đào Miên thật sự không cách nào liên hệ nàng với thân phận như "Ảnh vệ đứng đầu" được.
Trong ấn tượng của hắn, loại sát thủ được huấn luyện từ nhỏ như thế, chẳng phải đều trải qua những ngày tháng tối tăm máu tanh sao?
Huống chi những gì Vinh Tranh trải qua lại không tầm thường, nàng hi sinh bản thân như vậy, cuối cùng lại trở thành con tốt thí… "Tiên nhân? Tiên nhân!"
Trong lúc Đào Miên đang suy nghĩ, Vinh Tranh đã đi ra xa, vẫy tay thật cao thúc giục hắn đuổi theo.
"Không phải muốn về núi sao? Đi thôi, đi thôi."
Đào Miên lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu.
Thôi, có một số chuyện truy cứu quá sâu cũng chỉ là lo sợ vẩn vơ.
Hắn bước nhanh mấy bước, đuổi kịp Vinh Tranh phía trước, hai người sóng vai đi.
"Tiên nhân tên là gì vậy?"
"Ta gọi Đào Miên."
"Ừ ừ, Miên trong mềm mại sao?"
Bước chân tiên nhân hơi loạn nhịp, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục đi về phía trước.
"Không phải, là Miên trong yên giấc ngủ."
Vinh Tranh lập tức hiểu là chữ nào, ngón tay di di trên không trung, đại khái là đang viết tên của hắn.
Đào Miên biết không nên hỏi, nhưng lại kìm lòng không được.
"Ngươi đã từng nghe qua câu thơ ‘*kéo dài Tư Viễn nói*’ này chưa?"
"A? Chữ ‘Miên’ trong thơ này là chữ ‘ngủ’ của ngươi sao?"
"Không… Thôi bỏ đi."
Vinh Tranh nhìn bề ngoài thì có vẻ thô lỗ, nhưng thực chất tâm tư lại cẩn thận, nàng nhạy bén nhận ra ngữ khí sa sút của tiên nhân.
"Ai nha," nàng giơ một đóa hoa dại ven đường lên, đưa cho tiên nhân, "Ta không hiểu thơ nha, chẳng có văn hóa gì."
"Nhưng ngươi lại rất biết đọc."
"Chuyện đó à, là do trước kia có người ép ta nhận biết chữ. Biết chữ quá thống khổ, ta hận không thể ăn hết đám sách đó luôn."
Không biết nhớ lại ký ức không tốt nào, Vinh Tranh chau mày nhăn mặt, ngũ quan nhíu cả lại.
Nhìn phản ứng của nàng như vậy, Đào Miên bật cười.
"An tâm, Đào Hoa sơn không học *thi thư*, sẽ không ép ngươi làm bất cứ chuyện gì không thích."
"Vậy thì tốt quá rồi," Vinh Tranh lại khôi phục vẻ hoạt bát, "Xem ra ta đến đúng chỗ rồi."
Hai người trở lại trong núi, Vinh Tranh hỏi Đào Miên xem nàng nên làm gì.
Đào Miên ngẩng đầu nhìn về một hướng khác xa xa trên núi.
"Theo thông lệ, dẫn ngươi đi gặp các sư huynh sư tỷ."
Vinh Tranh có chút hưng phấn.
"Thì ra ta còn có sư huynh sư tỷ à? Bọn họ ở đâu? Ở đâu? Dẫn ta đi xem thử đi, Tiểu Đào."
"Đừng vội, đừng vội, ngươi bây giờ theo ta."
Bọn họ đi một đoạn đường, rẽ qua mấy khúc, đi qua mấy khu rừng đào, cuối cùng đến một khu mộ địa.
Đào Miên giơ một tay lên.
"Đến, đồ đệ, nhìn sư huynh sư tỷ của ngươi một chút đi."
". . ."
Vinh Tranh im lặng đến *đinh tai nhức óc*.
Nàng nhìn mấy ngôi mộ trước mắt, lặng lẽ lùi về sau hai bước.
"Tiểu Đào, ta nhớ ra dưới núi có chút việc gấp, đi trước một bước."
"Đi đâu mà đi, chẳng phải đã nói muốn *bái sư* sao?"
Vinh Tranh *khóc không ra nước mắt*.
"Lúc đó cũng đâu có ai nói với ta đồ đệ Đào Hoa sơn các ngươi đều được chôn dưới đất đâu! Tiểu Đào, hay ngươi cứ coi ta là tảng đá mà ném đi cho rồi."
"Muộn rồi."
Tiên nhân mỉm cười, nụ cười trông có vẻ rất không ổn.
"Ngươi đã lên thuyền giặc... à không, Linh Sơn của chúng ta rồi, muốn xuống lại thì không dễ vậy đâu."
Đào Miên bảo nàng cứ an tâm, chỉ cần nàng không *tìm đường chết*, cái chết sẽ không dễ dàng tìm đến nàng.
"Người sống thì ai rồi cũng sẽ chết thôi."
Vinh Tranh cứng đờ gật đầu, tin lời nói nhảm của hắn.
Sau đó Đào Miên lại nói.
"Ta là người hiểu lý lẽ, xưa nay không ép buộc người khác. Nếu ngươi thật sự vô cùng không tình nguyện làm đệ tử của ta, vậy ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng."
"Tiểu Đào, khoan hãy nói chuyện tha mạng hay không, ngươi có thể buông cổ ta ra trước được không..."
Nói tóm lại, sau một hồi *uy bức lợi dụ*, Vinh Tranh trở thành đệ tử thứ năm của Đào Hoa sơn.
Nhất Cẩu, Nhị Nha, Tam Thổ, Tứ Đôi, và bởi vì Vinh Tranh trong tay đang cầm một đóa hoa nhỏ màu tím, nên gọi nàng là Ngũ Hoa.
"Đến, Tiểu Hoa, trước tiên chào hỏi bốn vị sư huynh sư tỷ của ngươi đi."
Đào Miên vẫy tay, khiến Vinh Tranh đang bất đắc dĩ phải bước lên phía trước hai bước.
Tiếp theo đó là phần kể lể dài dòng về cuộc đời sự tích của bốn vị đệ tử.
Nghe đến độ lỗ tai Vinh Tranh sắp mọc cả vết chai, Đào Miên cuối cùng cũng định tha cho nàng.
"Ngươi đã đến Đào Hoa sơn của ta, *vi sư* tuyệt đối sẽ không để ngươi đến công không, tự nhiên là muốn dạy ngươi *công pháp*."
Đào Miên tằng hắng một tiếng, hắng giọng thêm cái nữa, nhìn thẳng vào vị đồ đệ thứ năm của hắn.
"Nhưng cơ thể ngươi *đặc thù*, không thể tu luyện quá độ. Tiểu Hoa, *sư phụ* ở đây có hai bộ *công pháp*, tu hay không tu, bây giờ mời chính ngươi quyết định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận