Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh
Chương 28: Đụng liên tục
Chương 28: Đụng liên tục
Thiên Đăng Lâu cấm võ, nhưng chỉ cần không đánh võ ngay dưới mí mắt của quan viên xướng lâu thì vấn đề không lớn.
Nhìn quan viên xướng lâu kia cười híp mắt nhìn ngang tầm cao của các phòng trên lầu, đoán chừng là muốn mở một mắt nhắm một mắt, đây là quy tắc ngầm trong lầu.
Trên đài tròn bỗng nhiên lại xuất hiện một lư hương đồng xanh ba chân, một cây hương hoàn chỉnh cắm thẳng vào trong đống tro hương chất cao.
Quan viên xướng lâu dùng ngón trỏ vạch một cái trên không trung, hỏa diễm bỗng nhiên hiện rõ, nhảy nhót một cách yêu dị.
Hắn cúi người xuống, ngón tay tiến lại gần cây nhang duy nhất bên trong lư hương.
Xoẹt ——
Dường như tín hiệu vừa phát lệnh bắt đầu, Đào Miên và tùy tùng đối diện gần như đồng thời nhảy xuống từ lan can.
Các tân khách tò mò đi ra từ phòng cao thượng của mình, ào ào cúi đầu nhìn về phía khu vực tối đen bị vây kín kia.
Mua đồ rất thú vị, nhưng xem náo nhiệt còn hay hơn.
Đăng đăng đăng ——
Đào Miên nhìn kỹ những vật vẫn luôn được giấu kín gần đó, hắn cuối cùng cũng thăm dò rõ ràng khu vực đen như mực này có cảnh trí ra sao.
Vô số những chiếc đèn cửu khúc liên hoàn kia bị những sợi xích vàng dày cỡ cổ tay xuyên qua, phân tán khắp các ngóc ngách.
Hắn liên tục thắp sáng ba ngọn đèn nhỏ gần đó, đèn đuốc màu đỏ sậm bừng lên. Cùng lúc đó, ở hướng tây bắc của hắn, nam tùy tùng cũng thắp lên ba ngọn đèn nhỏ, chỉ có điều bên phía đối diện chỉ là màu xanh u lam.
Xem ra là phải dùng màu sắc để phân chia.
Tốc độ Đào Miên rất nhanh, chỉ trong chốc lát, xung quanh hắn đã là một biển đèn màu đỏ. Bên đối diện cũng không thua kém bao nhiêu, so với bên Đào Miên có hơi thiếu vài ngọn, nhưng cũng dễ dàng đuổi kịp.
Trong mắt đám đông trên lầu, khu vực vốn tối đen không có gì, nhanh chóng bừng lên những đốm đỏ và lam lấm tấm, hợp thành hai luồng sáng lộng lẫy.
Số lượng đèn có hạn, rất nhanh, Đào Miên phát hiện càng đến gần khu vực trung tâm, đèn bố trí càng thưa thớt.
Thảo nào trước khi ra ngoài Tiết Hãn nhắc nhở hắn có thể động thủ thì tuyệt đối đừng khách sáo, bây giờ là phải cướp đèn.
Cánh tay trái Đào Miên vươn về phía trước, cán đèn trong tay sắp chạm tới một chiếc đèn hoa sen đang tối.
Lúc này, một cán đèn khác đánh tới hắn không hề báo trước. Đào Miên ngẩng mắt, đối mặt với đôi đồng tử hiện lên ánh sáng xanh nhàn nhạt của tên tùy tùng kia.
Đến rồi!
Tiên nhân xoay cổ tay, nhẹ nhàng hất văng sự áp chế của đối phương, đồng thời tay phải hóa thành chưởng, đánh thẳng tới tên tùy tùng.
Một chưởng này nhìn như mềm mại nhẹ nhàng, kỳ thực ẩn chứa tiên lực vô cùng. Những sợi xích vàng nặng trịch xung quanh không chịu nổi lực đạo vững vàng này, rung lắc va vào nhau kêu rầm rầm.
Tên yêu tùy tùng cao lớn cường tráng tất nhiên phát giác được điều không ổn, lùi liền ba bước về sau, mũi chân đặt lên một sợi xiềng xích phía trên.
Đào Miên cũng không quay đầu lại, vung cán đèn gõ nhẹ, ngọn đèn hoa sen vừa cướp được kia bừng sáng rực rỡ phía sau hắn.
Sau đó, ánh mắt hắn hướng về phía chếch bên tay trái mình.
Lại một chiếc đèn chưa được thắp sáng.
Đào Miên khẽ đạp bước, rơi xuống sợi xích vàng nơi có chiếc đèn kia. Lần này tên yêu tùy tùng không nhượng bộ nữa, hắn chủ động xuất kích, dùng tay nắm chặt dây xích, bỗng nhiên kéo mạnh xuống dưới. Thừa dịp thân thể Đào Miên không khỏi nghiêng sang một bên, hắn phi thân lên, chuẩn bị vượt lên trước để thắp sáng chiếc đèn hoa sen kia.
Kết quả, tiên nhân vốn nên rơi xuống lại dùng một tay kéo lấy xiềng xích, treo thân thể mình rồi vung người lên, không những thắp được đèn mà còn thuận thế đá cho tên tùy tùng một cước!
Dựa vào ánh sáng u ám của đèn hoa sen, các tân khách thấy rõ cảnh tượng này dưới đài, hít vào kinh hô.
Số lượng đèn càng ngày càng ít, cuộc tranh đấu của hai người cũng dần dần trở nên kịch liệt. Đào Miên xoay người nhảy lên đài tròn, hai bước lại vượt qua, thoáng hiện trước mặt quan viên xướng lâu với nụ cười không hề thay đổi, rồi chui vào bóng tối, theo sát phía sau là tên yêu tùy tùng mặt đầy sát khí.
Dù cho bên dưới tiếng binh binh bang bang sắp làm sập cả lầu, quan viên xướng lâu ở chính giữa sân khấu vẫn như cũ đút hai tay vào ống tay áo, giả câm giả điếc.
Không biết là tiến độ đốt đèn của họ quá nhanh, hay là cây hương trong lư kia thực sự quá dài. Tóm lại, tiên nhân và yêu tùy tùng đã thắp toàn bộ đèn dưới đài, mà cây hương kia vẫn còn một đoạn không ngắn.
Thời gian còn lại có thể làm gì đây? Cũng không thể một tiên một yêu ôm đèn của mình mà mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nhãn cầu Đào Miên đảo một vòng, một ý nghĩ xấu xa nảy lên.
Phía trên bên phải hắn là chiếc đèn hoa sen cuối cùng chưa được thắp sáng, yêu tùy tùng tất nhiên muốn đến cướp đoạt, nhưng lần này Đào Miên lại không đối kháng mạnh mẽ.
Yêu quái thắp đèn dễ dàng hơn so với tưởng tượng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn bốn phía tìm vị trí của Đào Miên.
Đào Miên đứng cách hắn không xa, dáng vẻ nhàn nhã. Hắn mỉm cười nhìn yêu tùy tùng từ xa, cán đèn thật dài trong tay gõ gõ đầy vẻ uy hiếp vào thân đèn trong suốt sáng long lanh bên cạnh.
Đang đang ——
Ngọn đèn kia đã sớm được thắp lửa màu lam.
Yêu tùy tùng đột nhiên ý thức được hắn muốn làm gì, nhưng muốn ngăn cản thì đã muộn. Đào Miên dùng sức ở ngón tay, gõ mạnh một cái, đèn hoa sen không chịu nổi lực đạo của hắn, lập tức vỡ nát thành từng mảnh.
Hắn muốn đập nát đèn lam!
Điều này ngay cả Trầm Bạc Chu cũng phải kinh ngạc. Thiên Đăng Lâu từng có mấy chục lần đụng liên tục lớn nhỏ, nhưng bởi vì khó khăn trong việc phân biệt đồ vật ở nơi bí mật gần đó, cộng thêm vị trí đèn khó chịu khó tìm, lại còn phải phòng bị địch nhân trong thời gian một nén nhang, đồng thời làm được cả ba điều này thực sự là khó càng thêm khó.
Trước kia, trong các cuộc đụng liên tục, đèn còn chưa thắp hết, làm sao có chuyện còn thừa sức để đập đèn như Đào Miên thế này?
Ý nghĩ của Đào Miên rất đơn giản, trong thời gian còn lại hắn không thể nào tử thủ hết số đèn hoa sen màu đỏ, phạm vi quá lớn.
Đối phương sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ tới ý tưởng đập đèn này.
So với việc chờ đối phương kịp phản ứng, không bằng hắn ra tay trước chiếm lợi thế (tiên hạ thủ vi cường).
Thừa dịp yêu tùy tùng còn đang hỗn loạn không biết nên giữ đèn hay đập đèn đỏ, Đào Miên đã đập vỡ tám ngọn đèn lam.
Mà đối thủ của hắn dường như cũng đã quyết định, dùng biện pháp giống như hắn.
Các tân khách vừa kinh ngạc vừa thán phục nhìn cảnh tượng biển ánh sáng đỏ lam xen kẽ kia dần dần tan rã!
Đào Miên đập đèn lam đến chẳng còn lại mấy ngọn, lại có thêm chút tinh lực còn dư để bảo vệ đèn đỏ của mình.
Yêu tùy tùng giật gấu vá vai, rơi vào thế hạ phong.
Ngay vào thời khắc tiên nhân đã nắm chắc thắng lợi, từ hành lang phòng cao thượng, lại có một người rơi xuống.
Là Trầm Bạc Chu!
Trầm Bạc Chu thân là khách quý vốn không cần tự mình động thủ, hơn nữa điều này cũng không hợp quy củ.
Nhưng hắn xưa nay vốn ly kinh bạn đạo, ý nghĩa tồn tại của quy củ chính là để bị phá vỡ. Hắn nổi hứng lên, cũng muốn đấu một trận với Đào Miên.
Đào Miên thầm nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội để ta đánh người này một trận.
Tiên nhân bình thường không thể hiện ra ngoài, kỳ thực bản lĩnh cực kỳ vững chắc, đấu với loại người vừa không có kinh nghiệm vừa là côn đồ như Trầm Bạc Chu, quả thực là bắt nạt trẻ con.
Có điều Trầm Bạc Chu là một kẻ điên, gặp mạnh lại càng điên. Kiểu đấu pháp không màng tính mạng của hắn này, nhìn khắp tam giới cũng cực kỳ bùng nổ và kinh động.
Đào Miên đã xả giận đủ, tự nhiên không muốn dây dưa nhiều. Nhưng Trầm Bạc Chu lại vào lúc này áp sát tới, dùng âm thanh chỉ hai người họ mới có thể nghe được nói —— "Ngươi quả nhiên là Nhân Tiên."
Bị vạch trần thân phận, Đào Miên giả vờ như không nghe thấy.
Trầm Bạc Chu tiếp tục nói: "Nếu như vạch trần thân phận của ngươi ở đây, chỉ sợ vị tiên nhân trên lầu này lập tức sẽ trở thành vật đấu giá của Thiên Đăng Lâu mất."
Đào Miên vẫn không lên tiếng, nhưng hắn thầm nghĩ nếu thật sự đến bước đó, vậy thì phiền phức rồi.
Chỉ có hai loại kết cục.
Hoặc là hắn không ra khỏi được cửa Thiên Đăng Lâu này.
Hoặc là toàn bộ khách mời ngoại trừ Tiết Hãn đều không ra khỏi được cửa này.
Hắn không muốn tùy tiện khai sát giới, hắn sợ Tiết Hãn không đủ tiền trong sổ sách để thu dọn cục diện rối rắm cho hắn.
Ở phòng cao thượng, Tiết Hãn vốn đang ngồi yên biển lặng, cho đến khi Trầm Bạc Chu ở phía đối diện không màng gì mà nhảy xuống.
Hắn một chưởng bóp nát chén trà, chửi khẽ một câu: "Chó điên."
Tiết chưởng quỹ không còn tâm trạng thưởng thức trà của hắn nữa, phất tay áo rời khỏi phòng cao thượng. Lúc này Đào Miên, Trầm Bạc Chu cùng tùy tùng của hắn đã lên đến sân khấu, trên mặt Trầm Bạc Chu có một vệt máu, rõ ràng là bút tích của ai.
Đào Miên liếc nhìn tàn hương, định bụng một lần nữa đi vào bóng tối, tranh thủ thời gian cuối cùng.
Lúc này Trầm Bạc Chu rơi xuống trước hắn, mặt hướng về phía hắn, đồng thời vung tay phóng ra một đạo phong nhận.
Đào Miên vốn đang hạ xuống phải khẩn cấp điều chỉnh tư thế, ngẩng cao cổ lên, để cho đạo phong nhận kia bay qua.
Nhưng mặt nạ của hắn không tránh khỏi bị cắt nát một góc, để lộ ra mắt phải.
Đó là một con mắt như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, lắng đọng thời gian, thanh tịnh mà trang nghiêm, mang theo một tia thần tính phiêu diêu.
Trầm Bạc Chu đang không ngừng rơi xuống đã nhìn thấy mặt hồ này trong mắt tiên nhân.
Khóe môi hắn đột nhiên nhếch lên, nụ cười càng lúc càng lớn, lộ rõ bản sắc điên cuồng. Thân thể hắn dùng một cách khó tin thay đổi phương hướng giữa không trung, hắn một lần nữa đạp lên sân khấu, lấy tay làm lưỡi dao, muốn nghiền nát chiếc mặt nạ kia.
Một chiếc quạt xếp điểm vào cổ tay hắn, nhìn như nhẹ tựa lông hồng, kỳ thực nặng tựa vạn cân.
Nụ cười của Tiết Hãn đã nhuốm đầy vẻ lạnh lẽo như băng sương.
"Nhị công tử, dừng ở đây thôi."
Dưới âm thanh bối cảnh kịch liệt như vậy, quan viên xướng lâu vẫn có thể tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, ung dung đi đến trước lư hương.
Đoạn tàn hương cháy đến cuối cùng toát ra một luồng khói xanh.
Quan viên xướng lâu cất cao giọng hô: "Hương tận —— "
Thiên Đăng Lâu cấm võ, nhưng chỉ cần không đánh võ ngay dưới mí mắt của quan viên xướng lâu thì vấn đề không lớn.
Nhìn quan viên xướng lâu kia cười híp mắt nhìn ngang tầm cao của các phòng trên lầu, đoán chừng là muốn mở một mắt nhắm một mắt, đây là quy tắc ngầm trong lầu.
Trên đài tròn bỗng nhiên lại xuất hiện một lư hương đồng xanh ba chân, một cây hương hoàn chỉnh cắm thẳng vào trong đống tro hương chất cao.
Quan viên xướng lâu dùng ngón trỏ vạch một cái trên không trung, hỏa diễm bỗng nhiên hiện rõ, nhảy nhót một cách yêu dị.
Hắn cúi người xuống, ngón tay tiến lại gần cây nhang duy nhất bên trong lư hương.
Xoẹt ——
Dường như tín hiệu vừa phát lệnh bắt đầu, Đào Miên và tùy tùng đối diện gần như đồng thời nhảy xuống từ lan can.
Các tân khách tò mò đi ra từ phòng cao thượng của mình, ào ào cúi đầu nhìn về phía khu vực tối đen bị vây kín kia.
Mua đồ rất thú vị, nhưng xem náo nhiệt còn hay hơn.
Đăng đăng đăng ——
Đào Miên nhìn kỹ những vật vẫn luôn được giấu kín gần đó, hắn cuối cùng cũng thăm dò rõ ràng khu vực đen như mực này có cảnh trí ra sao.
Vô số những chiếc đèn cửu khúc liên hoàn kia bị những sợi xích vàng dày cỡ cổ tay xuyên qua, phân tán khắp các ngóc ngách.
Hắn liên tục thắp sáng ba ngọn đèn nhỏ gần đó, đèn đuốc màu đỏ sậm bừng lên. Cùng lúc đó, ở hướng tây bắc của hắn, nam tùy tùng cũng thắp lên ba ngọn đèn nhỏ, chỉ có điều bên phía đối diện chỉ là màu xanh u lam.
Xem ra là phải dùng màu sắc để phân chia.
Tốc độ Đào Miên rất nhanh, chỉ trong chốc lát, xung quanh hắn đã là một biển đèn màu đỏ. Bên đối diện cũng không thua kém bao nhiêu, so với bên Đào Miên có hơi thiếu vài ngọn, nhưng cũng dễ dàng đuổi kịp.
Trong mắt đám đông trên lầu, khu vực vốn tối đen không có gì, nhanh chóng bừng lên những đốm đỏ và lam lấm tấm, hợp thành hai luồng sáng lộng lẫy.
Số lượng đèn có hạn, rất nhanh, Đào Miên phát hiện càng đến gần khu vực trung tâm, đèn bố trí càng thưa thớt.
Thảo nào trước khi ra ngoài Tiết Hãn nhắc nhở hắn có thể động thủ thì tuyệt đối đừng khách sáo, bây giờ là phải cướp đèn.
Cánh tay trái Đào Miên vươn về phía trước, cán đèn trong tay sắp chạm tới một chiếc đèn hoa sen đang tối.
Lúc này, một cán đèn khác đánh tới hắn không hề báo trước. Đào Miên ngẩng mắt, đối mặt với đôi đồng tử hiện lên ánh sáng xanh nhàn nhạt của tên tùy tùng kia.
Đến rồi!
Tiên nhân xoay cổ tay, nhẹ nhàng hất văng sự áp chế của đối phương, đồng thời tay phải hóa thành chưởng, đánh thẳng tới tên tùy tùng.
Một chưởng này nhìn như mềm mại nhẹ nhàng, kỳ thực ẩn chứa tiên lực vô cùng. Những sợi xích vàng nặng trịch xung quanh không chịu nổi lực đạo vững vàng này, rung lắc va vào nhau kêu rầm rầm.
Tên yêu tùy tùng cao lớn cường tráng tất nhiên phát giác được điều không ổn, lùi liền ba bước về sau, mũi chân đặt lên một sợi xiềng xích phía trên.
Đào Miên cũng không quay đầu lại, vung cán đèn gõ nhẹ, ngọn đèn hoa sen vừa cướp được kia bừng sáng rực rỡ phía sau hắn.
Sau đó, ánh mắt hắn hướng về phía chếch bên tay trái mình.
Lại một chiếc đèn chưa được thắp sáng.
Đào Miên khẽ đạp bước, rơi xuống sợi xích vàng nơi có chiếc đèn kia. Lần này tên yêu tùy tùng không nhượng bộ nữa, hắn chủ động xuất kích, dùng tay nắm chặt dây xích, bỗng nhiên kéo mạnh xuống dưới. Thừa dịp thân thể Đào Miên không khỏi nghiêng sang một bên, hắn phi thân lên, chuẩn bị vượt lên trước để thắp sáng chiếc đèn hoa sen kia.
Kết quả, tiên nhân vốn nên rơi xuống lại dùng một tay kéo lấy xiềng xích, treo thân thể mình rồi vung người lên, không những thắp được đèn mà còn thuận thế đá cho tên tùy tùng một cước!
Dựa vào ánh sáng u ám của đèn hoa sen, các tân khách thấy rõ cảnh tượng này dưới đài, hít vào kinh hô.
Số lượng đèn càng ngày càng ít, cuộc tranh đấu của hai người cũng dần dần trở nên kịch liệt. Đào Miên xoay người nhảy lên đài tròn, hai bước lại vượt qua, thoáng hiện trước mặt quan viên xướng lâu với nụ cười không hề thay đổi, rồi chui vào bóng tối, theo sát phía sau là tên yêu tùy tùng mặt đầy sát khí.
Dù cho bên dưới tiếng binh binh bang bang sắp làm sập cả lầu, quan viên xướng lâu ở chính giữa sân khấu vẫn như cũ đút hai tay vào ống tay áo, giả câm giả điếc.
Không biết là tiến độ đốt đèn của họ quá nhanh, hay là cây hương trong lư kia thực sự quá dài. Tóm lại, tiên nhân và yêu tùy tùng đã thắp toàn bộ đèn dưới đài, mà cây hương kia vẫn còn một đoạn không ngắn.
Thời gian còn lại có thể làm gì đây? Cũng không thể một tiên một yêu ôm đèn của mình mà mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nhãn cầu Đào Miên đảo một vòng, một ý nghĩ xấu xa nảy lên.
Phía trên bên phải hắn là chiếc đèn hoa sen cuối cùng chưa được thắp sáng, yêu tùy tùng tất nhiên muốn đến cướp đoạt, nhưng lần này Đào Miên lại không đối kháng mạnh mẽ.
Yêu quái thắp đèn dễ dàng hơn so với tưởng tượng, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, quay đầu nhìn bốn phía tìm vị trí của Đào Miên.
Đào Miên đứng cách hắn không xa, dáng vẻ nhàn nhã. Hắn mỉm cười nhìn yêu tùy tùng từ xa, cán đèn thật dài trong tay gõ gõ đầy vẻ uy hiếp vào thân đèn trong suốt sáng long lanh bên cạnh.
Đang đang ——
Ngọn đèn kia đã sớm được thắp lửa màu lam.
Yêu tùy tùng đột nhiên ý thức được hắn muốn làm gì, nhưng muốn ngăn cản thì đã muộn. Đào Miên dùng sức ở ngón tay, gõ mạnh một cái, đèn hoa sen không chịu nổi lực đạo của hắn, lập tức vỡ nát thành từng mảnh.
Hắn muốn đập nát đèn lam!
Điều này ngay cả Trầm Bạc Chu cũng phải kinh ngạc. Thiên Đăng Lâu từng có mấy chục lần đụng liên tục lớn nhỏ, nhưng bởi vì khó khăn trong việc phân biệt đồ vật ở nơi bí mật gần đó, cộng thêm vị trí đèn khó chịu khó tìm, lại còn phải phòng bị địch nhân trong thời gian một nén nhang, đồng thời làm được cả ba điều này thực sự là khó càng thêm khó.
Trước kia, trong các cuộc đụng liên tục, đèn còn chưa thắp hết, làm sao có chuyện còn thừa sức để đập đèn như Đào Miên thế này?
Ý nghĩ của Đào Miên rất đơn giản, trong thời gian còn lại hắn không thể nào tử thủ hết số đèn hoa sen màu đỏ, phạm vi quá lớn.
Đối phương sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ tới ý tưởng đập đèn này.
So với việc chờ đối phương kịp phản ứng, không bằng hắn ra tay trước chiếm lợi thế (tiên hạ thủ vi cường).
Thừa dịp yêu tùy tùng còn đang hỗn loạn không biết nên giữ đèn hay đập đèn đỏ, Đào Miên đã đập vỡ tám ngọn đèn lam.
Mà đối thủ của hắn dường như cũng đã quyết định, dùng biện pháp giống như hắn.
Các tân khách vừa kinh ngạc vừa thán phục nhìn cảnh tượng biển ánh sáng đỏ lam xen kẽ kia dần dần tan rã!
Đào Miên đập đèn lam đến chẳng còn lại mấy ngọn, lại có thêm chút tinh lực còn dư để bảo vệ đèn đỏ của mình.
Yêu tùy tùng giật gấu vá vai, rơi vào thế hạ phong.
Ngay vào thời khắc tiên nhân đã nắm chắc thắng lợi, từ hành lang phòng cao thượng, lại có một người rơi xuống.
Là Trầm Bạc Chu!
Trầm Bạc Chu thân là khách quý vốn không cần tự mình động thủ, hơn nữa điều này cũng không hợp quy củ.
Nhưng hắn xưa nay vốn ly kinh bạn đạo, ý nghĩa tồn tại của quy củ chính là để bị phá vỡ. Hắn nổi hứng lên, cũng muốn đấu một trận với Đào Miên.
Đào Miên thầm nghĩ cuối cùng cũng có cơ hội để ta đánh người này một trận.
Tiên nhân bình thường không thể hiện ra ngoài, kỳ thực bản lĩnh cực kỳ vững chắc, đấu với loại người vừa không có kinh nghiệm vừa là côn đồ như Trầm Bạc Chu, quả thực là bắt nạt trẻ con.
Có điều Trầm Bạc Chu là một kẻ điên, gặp mạnh lại càng điên. Kiểu đấu pháp không màng tính mạng của hắn này, nhìn khắp tam giới cũng cực kỳ bùng nổ và kinh động.
Đào Miên đã xả giận đủ, tự nhiên không muốn dây dưa nhiều. Nhưng Trầm Bạc Chu lại vào lúc này áp sát tới, dùng âm thanh chỉ hai người họ mới có thể nghe được nói —— "Ngươi quả nhiên là Nhân Tiên."
Bị vạch trần thân phận, Đào Miên giả vờ như không nghe thấy.
Trầm Bạc Chu tiếp tục nói: "Nếu như vạch trần thân phận của ngươi ở đây, chỉ sợ vị tiên nhân trên lầu này lập tức sẽ trở thành vật đấu giá của Thiên Đăng Lâu mất."
Đào Miên vẫn không lên tiếng, nhưng hắn thầm nghĩ nếu thật sự đến bước đó, vậy thì phiền phức rồi.
Chỉ có hai loại kết cục.
Hoặc là hắn không ra khỏi được cửa Thiên Đăng Lâu này.
Hoặc là toàn bộ khách mời ngoại trừ Tiết Hãn đều không ra khỏi được cửa này.
Hắn không muốn tùy tiện khai sát giới, hắn sợ Tiết Hãn không đủ tiền trong sổ sách để thu dọn cục diện rối rắm cho hắn.
Ở phòng cao thượng, Tiết Hãn vốn đang ngồi yên biển lặng, cho đến khi Trầm Bạc Chu ở phía đối diện không màng gì mà nhảy xuống.
Hắn một chưởng bóp nát chén trà, chửi khẽ một câu: "Chó điên."
Tiết chưởng quỹ không còn tâm trạng thưởng thức trà của hắn nữa, phất tay áo rời khỏi phòng cao thượng. Lúc này Đào Miên, Trầm Bạc Chu cùng tùy tùng của hắn đã lên đến sân khấu, trên mặt Trầm Bạc Chu có một vệt máu, rõ ràng là bút tích của ai.
Đào Miên liếc nhìn tàn hương, định bụng một lần nữa đi vào bóng tối, tranh thủ thời gian cuối cùng.
Lúc này Trầm Bạc Chu rơi xuống trước hắn, mặt hướng về phía hắn, đồng thời vung tay phóng ra một đạo phong nhận.
Đào Miên vốn đang hạ xuống phải khẩn cấp điều chỉnh tư thế, ngẩng cao cổ lên, để cho đạo phong nhận kia bay qua.
Nhưng mặt nạ của hắn không tránh khỏi bị cắt nát một góc, để lộ ra mắt phải.
Đó là một con mắt như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng, lắng đọng thời gian, thanh tịnh mà trang nghiêm, mang theo một tia thần tính phiêu diêu.
Trầm Bạc Chu đang không ngừng rơi xuống đã nhìn thấy mặt hồ này trong mắt tiên nhân.
Khóe môi hắn đột nhiên nhếch lên, nụ cười càng lúc càng lớn, lộ rõ bản sắc điên cuồng. Thân thể hắn dùng một cách khó tin thay đổi phương hướng giữa không trung, hắn một lần nữa đạp lên sân khấu, lấy tay làm lưỡi dao, muốn nghiền nát chiếc mặt nạ kia.
Một chiếc quạt xếp điểm vào cổ tay hắn, nhìn như nhẹ tựa lông hồng, kỳ thực nặng tựa vạn cân.
Nụ cười của Tiết Hãn đã nhuốm đầy vẻ lạnh lẽo như băng sương.
"Nhị công tử, dừng ở đây thôi."
Dưới âm thanh bối cảnh kịch liệt như vậy, quan viên xướng lâu vẫn có thể tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, ung dung đi đến trước lư hương.
Đoạn tàn hương cháy đến cuối cùng toát ra một luồng khói xanh.
Quan viên xướng lâu cất cao giọng hô: "Hương tận —— "
Bạn cần đăng nhập để bình luận