Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh
Chương 20: Tới gặp ta
Chương 20: Tới gặp ta
Đông chí dương sinh, xuân lại tới, một năm lại một năm. Sở Lưu Tuyết đã 17 tuổi, Sở Tùy Yên cũng 16 tuổi. Hai mầm đậu nhỏ gầy yếu ớt lúc trước, bây giờ dáng vẻ cũng đã thay đổi nhiều.
Sở Tùy Yên trời sinh tướng mạo rất đẹp, răng trắng như vỏ sò, môi đỏ như son, sáng láng như ngọc thụ trước gió. Sở Lưu Tuyết không có vẻ ngoài thoát tục như đệ đệ, nhưng khí chất lại thanh nhã xuất trần, tựa như ngọn gió xuân ấm áp thổi qua mặt, thanh thanh tú tú đứng ở nơi đó.
Nhưng trong mắt Đào Miên, chẳng qua chỉ là mầm đậu nhỏ biến thành mầm đậu lớn, tính tình trẻ con vẫn chưa sửa được, không có gì khác biệt.
Thân thể Sở Tùy Yên đúng là rất phiền phức, bệnh đau đầu dữ dội thật vất vả mới kìm chế được, lại mắc thêm tật thích ngủ. Hắn vốn thích bám lấy Đào Miên, cả ngày "sư phụ, sư phụ" treo bên miệng, đã thành câu cửa miệng. Sở Lưu Tuyết đã nói hắn đôi lần, đừng có chuyện nhỏ như hạt vừng cũng muốn kể cho Đào Miên nghe. Chuyện no đói tự mình biết là được rồi, hoa nở đầy khắp núi đồi đâu cần phải quan tâm ngươi hái đóa nào.
Sở Tùy Yên còn thấy tủi thân lắm, hắn cũng chỉ là thích chia sẻ thôi mà. Tỷ tỷ không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, còn sư phụ lại có thể đáp lại hắn. Cả tòa núi này từ trên xuống dưới chỉ có ba người bọn họ, không tìm Đào Miên thì tìm ai được nữa.
Đào Miên nói: "Thật ra không được thì tìm Cố sư huynh của ngươi tâm sự."
Sở Tùy Yên khẽ rùng mình, liên tục khoát tay: "Không được, không được."
Lần này hay rồi, hắn bị bệnh có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh sư phụ.
Đào Miên xưa nay không can dự vào chuyện tranh chấp lớn nhỏ giữa hai tỷ đệ, cứ giữ thái độ trung lập, dời ghế đẩu ngồi bên cạnh xem kịch.
Lớn thì lớn thật đấy, nhưng cãi nhau lại còn hăng hơn cả lúc nhỏ. Suốt ngày không lúc nào được yên tĩnh.
Hôm đó, hai tiểu tử không biết vì chuyện cỏn con gì lại ầm ĩ lên, cãi nhau được nửa chừng thì Sở Tùy Yên đột nhiên im bặt, mắt nhắm lại, người ngả ra sau.
Đào Miên đang xem kịch vui vội đỡ lấy hắn từ phía sau, động tác thuần thục tự nhiên, xem ra tình huống này không phải chỉ xảy ra một hai lần.
Đào Miên nhíu chặt mày, Sở Lưu Tuyết cũng im lặng. Bọn họ bất giác cùng nhìn về khuôn mặt say ngủ của Sở Tùy Yên, một luồng hơi thở bất an lan tỏa.
"Sư phụ..."
Đào Miên áp mu bàn tay lên trán thiếu niên, không sốt, cũng không đổ mồ hôi, chỉ ngủ say lặng yên như vậy. Nếu không phải kiểm tra hơi thở, ai nhìn vào cũng tưởng không phải người sống.
Nghe thấy tiếng Sở Lưu Tuyết gọi mình, Đào Miên ngẩng đầu, cười trấn an.
"Đừng lo lắng, sẽ có cách thôi."
Đào Miên dù lười nhác, nhưng làm việc chính sự lại rất nghiêm túc. Giống như nhiều năm về trước, hắn lại gửi thư tới các mối liên hệ nơi hồng trần để tìm cách chữa trị.
Lần này thư hồi âm chậm mấy ngày, khiến Đào Miên có dự cảm không lành.
Hắn mở từng phong thư một, mở liền ba phong, phong nào nội dung cũng tương tự nhau.
— — Tật thích ngủ có rất nhiều nguồn gốc, cần người mắc bệnh tự mình tìm ra nguyên nhân... Chưởng quỹ khi nào đến cửa hàng dạo qua một vòng?
— — Tật thích ngủ khó chữa, tiểu nhân bất tài, chưa tìm được phương pháp thích hợp... Chưởng quỹ khi nào đến cửa hàng dạo qua một vòng?
— — E rằng chứng thích ngủ là bệnh bẩm sinh... Chưởng quỹ khi nào đến cửa hàng dạo qua một vòng?
Đao mở thư tuột khỏi tay Đào Miên, vừa vặn đâm xuyên qua cả ba phong thư.
Tất cả đều là "đến cửa hàng dạo qua một vòng"... Đã thông đồng với nhau cả rồi đúng không!
Hắn tức giận mở phong thư cuối cùng, phong này thì ngắn gọn hơn nhiều, không hề nói nhảm.
— — Ta có cách, tới gặp ta.
Giọng điệu chắc chắn, cũng rất không khách khí, không có nửa điểm tôn trọng của cấp dưới đối với cấp trên.
Đào Miên không cần nhìn chữ ký cũng biết là ai gửi, hắn khinh thường nói một câu: "Ngươi là cái gì mà bắt ta phải đến gặp?"
...
Sau đó, ngay trong đêm, hắn thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi.
Sở Lưu Tuyết vào phòng đệ đệ xem qua một lần, lúc đó Sở Tùy Yên vẫn đang ngủ say. Nàng đứng ở cửa nhìn một lát, nghe thấy phòng sát vách có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Mắt nàng hơi động, quay người đi về phía phát ra tiếng động.
Vừa hay gặp Đào Miên đang lấy bầu rượu.
"... Ngươi muốn rời núi sao?"
"Làm ngươi thức giấc rồi."
Đào Miên đặt bầu rượu xuống bàn, chỉ nghe Sở Lưu Tuyết nói từ phía sau: "Vốn dĩ ta cũng không định ngủ."
"Bệnh của Tứ Đôi không thể trì hoãn được nữa, gần đây thời gian nó ngủ say càng lúc càng dài, ta lo cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì có ngày nó sẽ ngủ một giấc không tỉnh lại."
Khi không cãi nhau với đệ đệ, tâm trí của Tam đệ tử cũng coi như trưởng thành. Nhiều chuyện Đào Miên cũng không giấu giếm nàng.
Huống hồ trên núi cũng cần Sở Lưu Tuyết trông coi mọi việc.
Sở Lưu Tuyết biết bệnh của đệ đệ rất khó chữa, nhưng không ngờ đã đến mức Đào Miên phải xuống núi.
"Lần này đi xa, chưa biết khi nào về. Tam Thổ, ngươi và Tứ Đôi đều phải cẩn thận."
Đào Miên tha thiết dặn dò.
"Yên tâm," Sở Lưu Tuyết gật đầu đáp ứng hắn, "Mọi việc trên núi ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tùy Yên."
"Ngươi vẫn không hiểu ý ta," Đào Miên vừa cất từng món đồ vào túi giới tử, vừa nói: "Vi sư muốn nói là ngươi cũng phải tự lo cho bản thân mình."
"Ta..." Sở Lưu Tuyết ngập ngừng, "Ta thì có thể thế nào được chứ, bao năm nay ở trên núi không phải vẫn rất tốt sao."
Đào Miên quay lại nhìn nàng thật sâu một cái, cũng không nói gì thêm.
"Được rồi, không nói lời thừa nữa, kẻo lại bị ngươi chê ta dài dòng. Ta đi đây.
Đợi Tứ Đôi tỉnh lại, ngươi nói với nó là sư phụ phải đi xa một chuyến. Đừng để nó suy nghĩ lung tung, nhạy cảm quá mà sinh bệnh. Bệnh của nó, sư phụ nhất định sẽ chữa khỏi cho nó."
Sở Lưu Tuyết đáp một tiếng, dõi mắt nhìn Đào Miên đẩy cửa rời đi dưới ánh trăng.
Mãi đến khi bóng lưng sư phụ khuất hẳn, nàng mới đẩy cửa phòng sát vách, định bụng trước khi ngủ sẽ vào xem tình hình của đệ đệ lần cuối.
"... Ngươi tỉnh rồi sao?"
Sở Tùy Yên đặt hai cánh tay lên trên chăn, ánh mắt đăm đăm nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ.
"Lưu Tuyết, bên ngoài núi có những gì vậy?"
"Hỏi gì ngớ ngẩn vậy, lúc nhỏ không phải ngươi vẫn luôn lang thang bên ngoài sao?"
Lần này thiếu niên lại không tranh cãi với nàng, ngược lại như chìm vào thế giới của riêng mình.
"Chuyện đó dường như đã là cuộc sống từ rất lâu trước đây rồi. Chúng ta đến núi Đào Hoa bao lâu rồi nhỉ? Ta dần quên mất bên ngoài trông như thế nào rồi."
"... Ngươi muốn xuống núi à?"
Sở Tùy Yên không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, mà giơ tay phải lên, xòe năm ngón tay, như muốn chạm vào vầng trăng ngoài cửa sổ.
"Tỷ và ta được sư phụ bảo vệ quá tốt, những tháng ngày đau khổ không nơi nương tựa dường như đã bị chôn vùi, chỉ còn lại nơi Đào Nguyên này."
"Vậy thì có gì không tốt?"
"Nhưng chúng ta quá bất lực, Lưu Tuyết à. Nếu có ngày sư phụ ngã bệnh, nếu có kẻ muốn hủy hoại hoàn toàn nơi này, ai sẽ đến bảo vệ sư phụ, ai có thể canh giữ mảnh Đào Nguyên này?"
"..."
Sở Lưu Tuyết không trả lời được câu hỏi của hắn, im lặng một lát rồi mới thở dài khuyên nhủ.
"Ngủ đi, Tùy Yên. Những vấn đề này... đợi ngươi khỏi bệnh rồi hãy nghĩ, cũng không muộn."
Sở Tùy Yên chậm rãi rụt tay vào trong chăn, nghiêng người, quay lưng về phía cửa.
Đứng ở cửa, Sở Lưu Tuyết nhìn bóng lưng hắn một lúc, rồi mới lặng lẽ khép cửa phòng lại.
Để lại một khoảng phòng trống trải ngập tràn ánh trăng.
Đào Miên đã đi xa, hoàn toàn không biết về cuộc đối thoại giữa hai tỷ đệ. Hắn đang định xuôi nam, đến tòa đô thành giàu có nhất ở phương nam.
Hắn cứ như đang đánh trống lui quân vậy, đi suốt từ đường bộ đến đường thủy. Người chèo thuyền thấy sắc mặt hắn khó coi, cười hỏi hắn có phải muốn đi gặp tình nhân nơi nào không.
Đào Miên cười ha hả hai tiếng, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
"Không phải người thương, là đi gặp kẻ thù."
Đông chí dương sinh, xuân lại tới, một năm lại một năm. Sở Lưu Tuyết đã 17 tuổi, Sở Tùy Yên cũng 16 tuổi. Hai mầm đậu nhỏ gầy yếu ớt lúc trước, bây giờ dáng vẻ cũng đã thay đổi nhiều.
Sở Tùy Yên trời sinh tướng mạo rất đẹp, răng trắng như vỏ sò, môi đỏ như son, sáng láng như ngọc thụ trước gió. Sở Lưu Tuyết không có vẻ ngoài thoát tục như đệ đệ, nhưng khí chất lại thanh nhã xuất trần, tựa như ngọn gió xuân ấm áp thổi qua mặt, thanh thanh tú tú đứng ở nơi đó.
Nhưng trong mắt Đào Miên, chẳng qua chỉ là mầm đậu nhỏ biến thành mầm đậu lớn, tính tình trẻ con vẫn chưa sửa được, không có gì khác biệt.
Thân thể Sở Tùy Yên đúng là rất phiền phức, bệnh đau đầu dữ dội thật vất vả mới kìm chế được, lại mắc thêm tật thích ngủ. Hắn vốn thích bám lấy Đào Miên, cả ngày "sư phụ, sư phụ" treo bên miệng, đã thành câu cửa miệng. Sở Lưu Tuyết đã nói hắn đôi lần, đừng có chuyện nhỏ như hạt vừng cũng muốn kể cho Đào Miên nghe. Chuyện no đói tự mình biết là được rồi, hoa nở đầy khắp núi đồi đâu cần phải quan tâm ngươi hái đóa nào.
Sở Tùy Yên còn thấy tủi thân lắm, hắn cũng chỉ là thích chia sẻ thôi mà. Tỷ tỷ không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, còn sư phụ lại có thể đáp lại hắn. Cả tòa núi này từ trên xuống dưới chỉ có ba người bọn họ, không tìm Đào Miên thì tìm ai được nữa.
Đào Miên nói: "Thật ra không được thì tìm Cố sư huynh của ngươi tâm sự."
Sở Tùy Yên khẽ rùng mình, liên tục khoát tay: "Không được, không được."
Lần này hay rồi, hắn bị bệnh có thể danh chính ngôn thuận ở bên cạnh sư phụ.
Đào Miên xưa nay không can dự vào chuyện tranh chấp lớn nhỏ giữa hai tỷ đệ, cứ giữ thái độ trung lập, dời ghế đẩu ngồi bên cạnh xem kịch.
Lớn thì lớn thật đấy, nhưng cãi nhau lại còn hăng hơn cả lúc nhỏ. Suốt ngày không lúc nào được yên tĩnh.
Hôm đó, hai tiểu tử không biết vì chuyện cỏn con gì lại ầm ĩ lên, cãi nhau được nửa chừng thì Sở Tùy Yên đột nhiên im bặt, mắt nhắm lại, người ngả ra sau.
Đào Miên đang xem kịch vui vội đỡ lấy hắn từ phía sau, động tác thuần thục tự nhiên, xem ra tình huống này không phải chỉ xảy ra một hai lần.
Đào Miên nhíu chặt mày, Sở Lưu Tuyết cũng im lặng. Bọn họ bất giác cùng nhìn về khuôn mặt say ngủ của Sở Tùy Yên, một luồng hơi thở bất an lan tỏa.
"Sư phụ..."
Đào Miên áp mu bàn tay lên trán thiếu niên, không sốt, cũng không đổ mồ hôi, chỉ ngủ say lặng yên như vậy. Nếu không phải kiểm tra hơi thở, ai nhìn vào cũng tưởng không phải người sống.
Nghe thấy tiếng Sở Lưu Tuyết gọi mình, Đào Miên ngẩng đầu, cười trấn an.
"Đừng lo lắng, sẽ có cách thôi."
Đào Miên dù lười nhác, nhưng làm việc chính sự lại rất nghiêm túc. Giống như nhiều năm về trước, hắn lại gửi thư tới các mối liên hệ nơi hồng trần để tìm cách chữa trị.
Lần này thư hồi âm chậm mấy ngày, khiến Đào Miên có dự cảm không lành.
Hắn mở từng phong thư một, mở liền ba phong, phong nào nội dung cũng tương tự nhau.
— — Tật thích ngủ có rất nhiều nguồn gốc, cần người mắc bệnh tự mình tìm ra nguyên nhân... Chưởng quỹ khi nào đến cửa hàng dạo qua một vòng?
— — Tật thích ngủ khó chữa, tiểu nhân bất tài, chưa tìm được phương pháp thích hợp... Chưởng quỹ khi nào đến cửa hàng dạo qua một vòng?
— — E rằng chứng thích ngủ là bệnh bẩm sinh... Chưởng quỹ khi nào đến cửa hàng dạo qua một vòng?
Đao mở thư tuột khỏi tay Đào Miên, vừa vặn đâm xuyên qua cả ba phong thư.
Tất cả đều là "đến cửa hàng dạo qua một vòng"... Đã thông đồng với nhau cả rồi đúng không!
Hắn tức giận mở phong thư cuối cùng, phong này thì ngắn gọn hơn nhiều, không hề nói nhảm.
— — Ta có cách, tới gặp ta.
Giọng điệu chắc chắn, cũng rất không khách khí, không có nửa điểm tôn trọng của cấp dưới đối với cấp trên.
Đào Miên không cần nhìn chữ ký cũng biết là ai gửi, hắn khinh thường nói một câu: "Ngươi là cái gì mà bắt ta phải đến gặp?"
...
Sau đó, ngay trong đêm, hắn thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuống núi.
Sở Lưu Tuyết vào phòng đệ đệ xem qua một lần, lúc đó Sở Tùy Yên vẫn đang ngủ say. Nàng đứng ở cửa nhìn một lát, nghe thấy phòng sát vách có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Mắt nàng hơi động, quay người đi về phía phát ra tiếng động.
Vừa hay gặp Đào Miên đang lấy bầu rượu.
"... Ngươi muốn rời núi sao?"
"Làm ngươi thức giấc rồi."
Đào Miên đặt bầu rượu xuống bàn, chỉ nghe Sở Lưu Tuyết nói từ phía sau: "Vốn dĩ ta cũng không định ngủ."
"Bệnh của Tứ Đôi không thể trì hoãn được nữa, gần đây thời gian nó ngủ say càng lúc càng dài, ta lo cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì có ngày nó sẽ ngủ một giấc không tỉnh lại."
Khi không cãi nhau với đệ đệ, tâm trí của Tam đệ tử cũng coi như trưởng thành. Nhiều chuyện Đào Miên cũng không giấu giếm nàng.
Huống hồ trên núi cũng cần Sở Lưu Tuyết trông coi mọi việc.
Sở Lưu Tuyết biết bệnh của đệ đệ rất khó chữa, nhưng không ngờ đã đến mức Đào Miên phải xuống núi.
"Lần này đi xa, chưa biết khi nào về. Tam Thổ, ngươi và Tứ Đôi đều phải cẩn thận."
Đào Miên tha thiết dặn dò.
"Yên tâm," Sở Lưu Tuyết gật đầu đáp ứng hắn, "Mọi việc trên núi ngươi không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc tốt cho Tùy Yên."
"Ngươi vẫn không hiểu ý ta," Đào Miên vừa cất từng món đồ vào túi giới tử, vừa nói: "Vi sư muốn nói là ngươi cũng phải tự lo cho bản thân mình."
"Ta..." Sở Lưu Tuyết ngập ngừng, "Ta thì có thể thế nào được chứ, bao năm nay ở trên núi không phải vẫn rất tốt sao."
Đào Miên quay lại nhìn nàng thật sâu một cái, cũng không nói gì thêm.
"Được rồi, không nói lời thừa nữa, kẻo lại bị ngươi chê ta dài dòng. Ta đi đây.
Đợi Tứ Đôi tỉnh lại, ngươi nói với nó là sư phụ phải đi xa một chuyến. Đừng để nó suy nghĩ lung tung, nhạy cảm quá mà sinh bệnh. Bệnh của nó, sư phụ nhất định sẽ chữa khỏi cho nó."
Sở Lưu Tuyết đáp một tiếng, dõi mắt nhìn Đào Miên đẩy cửa rời đi dưới ánh trăng.
Mãi đến khi bóng lưng sư phụ khuất hẳn, nàng mới đẩy cửa phòng sát vách, định bụng trước khi ngủ sẽ vào xem tình hình của đệ đệ lần cuối.
"... Ngươi tỉnh rồi sao?"
Sở Tùy Yên đặt hai cánh tay lên trên chăn, ánh mắt đăm đăm nhìn vầng trăng khuyết ngoài cửa sổ.
"Lưu Tuyết, bên ngoài núi có những gì vậy?"
"Hỏi gì ngớ ngẩn vậy, lúc nhỏ không phải ngươi vẫn luôn lang thang bên ngoài sao?"
Lần này thiếu niên lại không tranh cãi với nàng, ngược lại như chìm vào thế giới của riêng mình.
"Chuyện đó dường như đã là cuộc sống từ rất lâu trước đây rồi. Chúng ta đến núi Đào Hoa bao lâu rồi nhỉ? Ta dần quên mất bên ngoài trông như thế nào rồi."
"... Ngươi muốn xuống núi à?"
Sở Tùy Yên không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, mà giơ tay phải lên, xòe năm ngón tay, như muốn chạm vào vầng trăng ngoài cửa sổ.
"Tỷ và ta được sư phụ bảo vệ quá tốt, những tháng ngày đau khổ không nơi nương tựa dường như đã bị chôn vùi, chỉ còn lại nơi Đào Nguyên này."
"Vậy thì có gì không tốt?"
"Nhưng chúng ta quá bất lực, Lưu Tuyết à. Nếu có ngày sư phụ ngã bệnh, nếu có kẻ muốn hủy hoại hoàn toàn nơi này, ai sẽ đến bảo vệ sư phụ, ai có thể canh giữ mảnh Đào Nguyên này?"
"..."
Sở Lưu Tuyết không trả lời được câu hỏi của hắn, im lặng một lát rồi mới thở dài khuyên nhủ.
"Ngủ đi, Tùy Yên. Những vấn đề này... đợi ngươi khỏi bệnh rồi hãy nghĩ, cũng không muộn."
Sở Tùy Yên chậm rãi rụt tay vào trong chăn, nghiêng người, quay lưng về phía cửa.
Đứng ở cửa, Sở Lưu Tuyết nhìn bóng lưng hắn một lúc, rồi mới lặng lẽ khép cửa phòng lại.
Để lại một khoảng phòng trống trải ngập tràn ánh trăng.
Đào Miên đã đi xa, hoàn toàn không biết về cuộc đối thoại giữa hai tỷ đệ. Hắn đang định xuôi nam, đến tòa đô thành giàu có nhất ở phương nam.
Hắn cứ như đang đánh trống lui quân vậy, đi suốt từ đường bộ đến đường thủy. Người chèo thuyền thấy sắc mặt hắn khó coi, cười hỏi hắn có phải muốn đi gặp tình nhân nơi nào không.
Đào Miên cười ha hả hai tiếng, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
"Không phải người thương, là đi gặp kẻ thù."
Bạn cần đăng nhập để bình luận