Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh

Chương 35: Ngàn dặm đưa nhân duyên

Chương 35: Ngàn dặm đưa nhân duyên
Tô Thiên Hòa vừa dứt lời, dù là người như Sở Lưu Tuyết, kiểu trời có sập một nửa vẫn có thể bình tĩnh đi sang nửa còn lại, cũng không khỏi giật mình sửng sốt.
Nàng thậm chí còn cho là mình nghe nhầm.
"Cùng ai?"
"Cùng ngươi."
Sở Lưu Tuyết quay đầu nhìn về phía Đào Miên.
Đào Miên: . . . ?
Hắn lùi lại một bước.
"Không liên quan đến ta a, ta không muốn tên ta xuất hiện trong câu chuyện của các ngươi."
". . ."
Sở Lưu Tuyết hít một hơi, ép mình bình tĩnh lại.
"Đây là chủ ý của ai?"
Tô Thiên Hòa nghiêm túc đếm trên đầu ngón tay.
"Cha ta, thúc thúc của ngươi, mấy thân tín mà cha ngươi phái tới, còn có — — "
"Được rồi được rồi," Sở Lưu Tuyết khoát tay, không có tâm trạng nghe tiếp, "Đúng là lời nói vô căn cứ. Ta còn chẳng nhớ rõ mặt bọn họ, thế mà lại thừa dịp ta không biết, định cho ta một mối hôn sự."
Nói rồi, nàng lại ngước mắt xem xét kỹ Tô Thiên Hòa.
"Dung mạo ngươi cũng coi như nhất biểu nhân tài, lại không lo hôn sự, cũng tùy ý để bọn họ hồ nháo?"
Nhắc tới chuyện này, Tô Thiên Hòa còn thấy ấm ức đây.
"Cha ta nói ta không có bản lĩnh gì khác, sinh ra cũng là để ăn bát cơm ở rể này."
". . ."
Có thể nói chuyện ăn cơm ở rể một cách đương nhiên như vậy, cha của Tô Thiên Hòa cũng là kỳ tài.
"Vậy ngươi liền tin hắn à?"
"Ta vốn không tin," Tô Thiên Hòa giải thích rành mạch với nàng, "Nhưng ta nghĩ lại, nói không chừng mình thật sự có tài năng phương diện này thì sao?"
Nghe vậy, ngay cả Đào Miên cũng sửng sốt.
Người trẻ tuổi kia rốt cuộc trong đầu nghĩ cái gì vậy?
Sở Lưu Tuyết dường như đã chết lặng.
"Cho nên sau khi ngươi đến đây có tỉnh ngộ ra không?"
"Có," Tô Thiên Hòa vẻ mặt đau khổ, "Ở rể rất tốt, nhưng lòng tự trọng của ta đang kìm hãm tài năng của ta phát huy."
". . ."
Theo lời Tô Thiên Hòa, sau khi đường chủ U Minh đường là Đàm Uyên diệt chủ gia Đậu thị, chi thứ của Đậu gia vẫn luôn cố gắng đoạt quyền. Hiện tại, người cầm quyền ở Thiên Tận cốc chính là kẻ nội ứng đã nội ứng ngoại hợp với Đàm Uyên lúc đó. Sau khi hắn lên nắm quyền, đã dùng thủ đoạn tàn nhẫn cắt đứt vũ dực của Đậu Hòe, tiến hành bè cánh đấu đá, thành lập thế lực của riêng mình.
Mà Tô gia bề ngoài thì thuận theo vị cốc chủ mới này, nhưng trên thực tế vẫn luôn không từ bỏ việc giao thiệp liên lạc với lão cốc chủ. Mấy năm gần đây, người Đậu thị có thể thuận lợi ra vào Ma Vực và nhân gian, cũng là nhờ Tô gia bỏ ra không ít công sức sau lưng.
Nhưng thái độ của người Đậu gia đối với Tô gia cũng rất phức tạp, vừa ỷ lại vừa đề phòng.
Tô Thiên Hòa nói chính là vì xóa bỏ sự cảnh giác của Đậu gia, cha hắn mới để con ruột mình thành thân với đứa con gái mồ côi của Đậu Hòe.
Sở Lưu Tuyết nói ra lời kinh người.
"Ngươi trở về, khuyên cha ngươi tự mình thượng vị đi," nàng nói có lý có cứ, "Thế lực dòng dõi Đậu gia sớm đã xuống dốc, đám tàn binh bại tướng đó thì có thể làm được gì? Tô gia các ngươi đoạt quyền còn có chút hi vọng."
Tô Thiên Hòa đấm một quyền vào lòng bàn tay.
"Nghĩ giống nhau rồi! Ta cũng khuyên cha ta như vậy, bảo hắn buông tha cho ta."
Đào Miên ở bên cạnh yên lặng "ăn dưa", hóng đến cuối cùng, không ngờ hai tên "nghịch tử" này lại cùng nhau mưu tính một kế hoạch kinh thế hãi tục.
Hắn không khỏi lên tiếng.
"Chuyện này phải hỏi ý của Tô lão đã chứ?"
Tô Thiên Hòa hờn dỗi.
"Ông ấy có hỏi qua ta đâu!"
Đào Miên không lên tiếng, việc này còn rất rối rắm, hắn cũng không muốn dính vào.
Nhưng chuyện đã náo loạn đến địa bàn của hắn, thì không còn là vấn đề hắn có muốn quản hay không nữa.
Bởi vì Tô Thiên Hòa muốn lưu lại.
"Dù sao trở về cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, không bằng ta cứ ở lại chỗ này."
Sở Lưu Tuyết nhíu mày.
"Ngươi nhất định phải lưu lại Đào Hoa sơn làm gì? Nhân gian mênh mông vô biên, nơi nào mà không chứa nổi ngươi?"
"Vạn nhất cha ta lại phái người đến giám thị ngươi và ta, phát hiện ta không có ở đây, vậy phải làm sao? Tóm lại là ta muốn lưu lại."
". . . Nhưng thật ra là tự ngươi không muốn đi thì có."
Đào Miên nhìn bọn họ ngươi một câu ta một câu, lặng lẽ giơ một tay lên.
"Hay là để ta nói một câu được không? Tốt xấu gì ta cũng coi là chủ nhân ngọn núi này."
"Ta trả tiền!"
"Thành giao."
Sở Lưu Tuyết hơi ngẩn ra.
"Ngân phiếu? Ngươi thiếu tiền à?"
"Vi sư đương nhiên không phải ham tiền, chủ yếu là người trẻ tuổi Thiên Hòa kia nhìn thấy có duyên."
"Thế còn Tiết Hãn — — "
". . ."
Đào Miên cố ý lảng tránh đề tài, hỏi Tô Thiên Hòa buổi tối ăn gì.
Đương nhiên không thể để Tiết Hãn ở lại trên núi. Nếu thật sự đồng ý, thì làm gì còn ngày tháng tiêu sái của hắn nữa!
Ngay cả tự do thân thể cũng không cách nào tự đảm bảo.
Tuy nhiên quá trình rất không hợp thói thường, nhưng Tô Thiên Hòa cứ như vậy ở lại Đào Hoa sơn.
Hắn là một trong số ít khách ngoài ở lại trên núi trong trăm ngàn năm qua. Tính kỹ trong trăm ngàn năm này, ngoại trừ tiên nhân, đệ tử tiên nhân, khách bên ngoài nhiều nhất cũng chỉ dừng lại ngắn ngủi một hai đêm, mà Tô Thiên Hòa thì lại ở lại thật sự một khoảng thời gian rất dài.
Điều khiến Đào Miên không ngờ tới là, người không hợp với Tô Thiên Hòa nhất không phải Sở Lưu Tuyết, mà là Sở Tùy Yên.
Ngay trong buổi tối đầu tiên Tô Thiên Hòa vào ở, Sở Tùy Yên đã đánh nhau với hắn. Trận thế của hắn rất lớn, suýt chút nữa phá hủy nóc nhà đạo quan.
Sở Tùy Yên nắm chặt trường kiếm, thở hồng hộc đứng trên một bên mái hiên.
"Ngươi dựa vào cái gì mà vào ở đây!"
Hai lọn tóc rủ xuống trước trán Tô Thiên Hòa, hắn cũng mang tính khí thiếu gia, rất nóng nảy.
"Sao ta lại không thể ở? Sư phụ ngươi Đào Miên đã đích thân đồng ý, ngươi thì tính là cái gì?"
"Im miệng! Không cho phép nhắc tên sư phụ ta!"
"Hầy dà, ngươi tuổi còn nhỏ mà quy củ lại nhiều nhỉ! Xem hôm nay ta không nắn lại tính tình của ngươi!"
Binh linh bang lang — — Hai người ra tay đánh nhau trên nóc nhà, đầu tiên là tốc mái đạo quan, kế tiếp là phòng ngủ của Sở Lưu Tuyết.
Sở Lưu Tuyết vốn đang ngủ ngon giấc phải cầm kiếm đi ra, muốn giết người.
Đào Miên nằm trên giường thầm nghĩ, chỉ cần không tốc mái phòng của hắn, thì có gây ra động tĩnh lớn đến mấy cũng không thèm để ý.
Kết quả một tiếng "Xoảng", mấy mảnh ngói vỡ rơi xuống trước, sau đó Đào Miên ở trong phòng đã nhìn thấy tinh hà sáng chói trên đỉnh đầu.
" . ."
Tất cả ra sân đội bát phạt đứng cho vi sư!
Dưới Tinh Hà luân chuyển, bên trong sân nhỏ của Đào Hoa quán, ba thiếu niên đứng thành hàng, mỗi người trên đầu đều đội một cái bát sứ trắng.
Sở Lưu Tuyết đội một cái trên đầu, là ít nhất. Nàng thở dài.
"Tại sao ta cũng phải chịu phạt cùng."
Nhánh Đào Mộc trong tay Đào Miên cách không chỉ về phía phòng trọ của Tô Thiên Hòa và phòng ngủ của Sở Tùy Yên, cả hai đều đã đổ nát thê lương.
Sở Lưu Tuyết im lặng.
Thôi được, là hơi quá lửa thật.
Tô Thiên Hòa và Sở Tùy Yên mỗi người đội năm cái bát, là bát đồng, nặng hơn nhiều so với cái trên đầu Sở Lưu Tuyết.
"Sư phụ không công bằng."
Sở Tùy Yên vừa đáng thương lại vừa ấm ức.
Tô Thiên Hòa cứng cổ không phục.
"Cũng không phải ta gây sự trước, dựa vào cái gì mà phải đội số bát giống hắn?"
"Hai ngươi đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, còn mạnh miệng. Sáng mai trời vừa sáng, sửa lại nhà cho tốt, nghe rõ không!"
Đào Miên ra vẻ hung dữ, uy hiếp mấy tiểu hài tử.
"Nghe thấy rồi. . ."
"Lớn tiếng lên một chút, chưa ăn cơm sao?"
"Không ăn!"
Tô Thiên Hòa hét lên đầu tiên, hét xong mới ý thức được mình vừa hồ đồ nói mê sảng cái gì.
Hắn ảo não cúi đầu, trên đỉnh đầu lại thêm một cái bát nữa.
Đúng là lỡ miệng.
Đào Miên xử phạt xong ba tiểu hài tử, ngáp một cái quay về căn phòng tốc mái của mình.
Ba người bị phạt cũng không thành thật, vừa đội bát vừa thì thầm nói chuyện.
Người nói chuyện đầu tiên là Tô Thiên Hòa.
"Thiếu cốc chủ, cha ngươi họ Đậu, tại sao ngươi lại họ Sở? Chẳng lẽ ngươi không phải do cha ngươi thân sinh?"
"Ngậm cái miệng bậy bạ của ngươi lại," Sở Tùy Yên thay tỷ tỷ ra mặt, "Có biết nói chuyện không? Không biết thì ngậm miệng lại."
Sở Lưu Tuyết lại cảm thấy không có gì to tát.
"Lúc nhỏ được một tú tài thu dưỡng, vị tú tài đó họ Sở, ta liền theo họ của ông ấy."
"Ồ," Tô Thiên Hòa gật gật đầu, lại nhìn về phía Sở Tùy Yên, "Vậy ngươi. . ."
"Ta đương nhiên là theo họ của tỷ tỷ ta."
Công phu cơ bản của Tô Thiên Hòa không tệ, đứng trung bình tấn đội bát mà vẫn có thể quay qua quay lại nhìn.
"Hai người các ngươi trông không giống nhau nha, là tỷ đệ ruột sao?"
"Không phải," Sở Lưu Tuyết tâm bình khí hòa đáp, "Đệ đệ là do ta nhặt được."
Tô Thiên Hòa gật gật đầu, dường như đang nín nhịn lời gì đó không hay, ánh mắt đảo một vòng, nhìn về phía Sở Tùy Yên.
Nhưng không biết hắn lại nhìn ra manh mối gì, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu niên.
"Ngươi. . . trông ngươi rất quen mắt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận