Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh
Chương 25: Tiên nhân lên lầu
Chương 25: Tiên nhân lên lầu
Rất nhiều năm về sau, khi được hỏi liệu có hối hận khi gặp phải Trầm Bạc Chu hay không, Đào Miên luôn trầm mặc trước, rồi lại tỏ ra thoải mái.
Hắn nói làm gì có chuyện hối hận hay không hối hận, chẳng qua là gió mát trăng thanh, sao cũng rõ ràng lấp lánh. Bên bờ sông đường vạn ngọn Thiên Đăng, người kia đúng lúc xuất hiện, mà thôi.
Đương nhiên đó là cảm tưởng của nhiều năm sau, hiện tại Đào Miên vẫn rất muốn một tay bóp chết tên hoàn khố đang làm khó hắn trước mắt.
Thanh niên trước mắt chính là con thứ của các chủ Huyễn Chân Các ở Ma Vực, Trầm Bạc Chu. Trầm nhị công tử nổi danh ngang ngược vô lễ, dù là Tiết Hãn đối mặt hắn cũng phải đau đầu.
Nhưng tháo mặt nạ là không thể nào.
Tiết Hãn là kẻ nham hiểm, trong lòng càng nổi giận, trên mặt cười càng tươi.
Hắn nói hôm nay Tiết mỗ bị giai nhân lỡ hẹn, đành phải để người hầu trong phủ đi cùng. Chuyện nhỏ này, không phiền Trầm công tử hao tâm tổn trí.
Trầm Bạc Chu cười nhạo.
"Tiết chưởng quỹ, ngươi ta đều là người hiểu chuyện, nói chuyện cũng đừng vòng vo nữa. Mang nam tùy tùng đến xướng lâu này là có ý gì, mọi người lòng dạ biết rõ."
Bị gộp vào "mọi người", Đào Miên: . . . Có ý gì?
Hắn quay đầu nhìn Tiết Hãn, dù cách lớp mặt nạ, Tiết chưởng quỹ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng ngời lóe lên đầy nghi hoặc của hắn.
Bây giờ cũng không phải lúc giải đáp thắc mắc.
Hắn đưa một bàn tay đang xuôi bên người xuống, ấn nhẹ, ra hiệu Đào Miên tạm thời đừng hỏi.
"Trùng hợp thôi." Tiết chưởng quỹ ho nhẹ hai tiếng, ở bên ngoài hắn luôn giả vờ là một người có thân thể không tốt, để làm giảm sự đề phòng của người khác.
Trầm Bạc Chu cũng không chịu tin cái "trùng hợp" của hắn.
"Được rồi, đã Tiết chưởng quỹ không chịu thừa nhận, vậy thì tháo mặt nạ dù sao cũng nên là yêu cầu hợp tình hợp lý chứ?"
Thiên Đăng Lâu có địa vị đặc thù tại Ma Vực, có một bộ quy củ riêng đã quen thuộc. Tuy khách mời lui tới đều là người quyền quý, nhưng nếu Thiên Đăng Lâu không muốn làm giao dịch, nó cũng có quyền từ chối.
Những khách nhân không muốn đắc tội Thiên Đăng Lâu và thế lực đứng sau nó, bề ngoài vẫn tuân theo bộ quy củ kia. Lên lầu trước phải nghiệm rõ thân phận, chính là một trong những quy tắc đó.
Chỉ khi giao dịch một vài món đồ đặc thù, mới cho phép khách mời che giấu thân phận. Trong các tình huống khác, không cho phép khách nhân có hành động che mặt này xuất hiện.
Chỗ khó xử của Mạnh quản sự đầu to như búp bê vừa rồi chính là ở đây, nhưng xét thấy Tiết Hãn là khách quý của bọn họ, đã tiêu không ít tiền ở Thiên Đăng Lâu. Tùy tùng là vật phụ thuộc của chủ tử, đã thân phận chủ tử quang minh chính đại bày ra ở đây, một tùy tùng mà thôi, mở một mắt nhắm một mắt cho qua là được.
Nếu không phải nửa đường nhảy ra một Trầm hai, hôm nay chuyện này hoàn toàn chẳng là gì.
Tiết Hãn cũng không hiểu nổi. Hắn và Trầm Bạc Chu chẳng có liên quan gì, không đến mức bị đối phương làm khó dễ như vậy. Hơn nữa, Huyễn Chân Các và Tiết chưởng quỹ của hắn có quan hệ làm ăn, cho dù cha của Trầm hai đến, cũng phải nể mặt ba phần.
Trầm Bạc Chu chỉ là một đứa con riêng...
Nghĩ đến đây, Tiết Hãn có chút không vui.
Chẳng lẽ là Đào Miên chẳng biết lúc nào lại trêu chọc đối phương?
Tiết chưởng quỹ quay đầu lườm Đào Miên một cái.
Đào Miên: ?
Lườm hắn làm gì.
Hắn có biết gì đâu.
Nội tâm Đào Miên rực rỡ ánh dương, không có nhiều khúc mắc quanh co như vậy.
Đã người trẻ tuổi đối diện muốn hắn tháo mặt nạ, vậy thì tháo thôi.
Hắn đặt tay lên mép mặt nạ, Tiết Hãn không đồng tình mà khẽ lắc đầu.
Hắn cho rằng không cần thiết phải nhượng bộ một tiểu tử lỗ mãng.
Nhưng tiên nhân tự có cách của tiên nhân.
Ngón tay Đào Miên chạm đến mép mặt nạ, dưới ánh mắt ngầm chứa sự ép bức của Trầm Bạc Chu, hắn lại dùng tay chỉ vào mặt mình.
"Ta..." Hắn chỉ vào mặt, "Vốn dĩ trông thế này."
Trầm Bạc Chu: ?
Tiết Hãn: . . .
Trầm nhị công tử tức quá hóa cười, hắn nói chính ngươi nghe xem lời ngươi nói có kỳ quặc không, làm gì có ai mọc ra cái đầu mặt nạ.
Đào Miên nhìn về phía Mạnh quản sự mặt đơ như gỗ đang cúi người xoa tay bên cạnh, ra vẻ chần chờ không dám nói.
...
Khoảnh khắc im lặng này đinh tai nhức óc.
Nhưng Trầm Bạc Chu vẫn cắn chặt không buông.
"Mạnh quản sự là Nguyệt Khâu Dạ Xoa, lẽ nào ngươi cũng là người của Dạ Xoa nhất tộc?"
"Ta... Cũng có thể là vậy."
Đào Miên do dự đáp lại hắn, Tiết Hãn ở bên cạnh nhịn cười khổ sở, đành phải che nửa mặt bằng quạt giấy, miễn cho hắn cười quá mức, lại gây phiền phức cho Trầm Bạc Chu.
Sắc mặt Trầm hai xanh lét.
Mấy người bọn họ nói chuyện không lớn tiếng, Ma Yêu quỷ quái đi ngang qua chỉ nghĩ rằng bọn họ đang hàn huyên chuyện phiếm.
Chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được bầu không khí sóng ngầm mãnh liệt.
Mạnh quản sự là một yêu quái khéo léo, không thể mặc kệ hai vị khách quý tại cửa lầu đấu đá nhau, làm tổn thương hòa khí.
Hắn xoa xoa hai bàn tay vừa nhỏ vừa thô của mình, tiến lên trước.
"Hai, hai vị, gọi lầu sắp bắt đầu rồi, hay là vào trước xem hàng hiếm hôm nay một chút?"
Tiết Hãn cười khanh khách, thuận theo lối thoát Mạnh quản sự đưa ra.
"Vậy thì làm phiền Mạnh quản sự sắp xếp."
Mạnh quản sự vội nói "Chưởng quỹ khách khí", rồi lại cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Trầm Bạc Chu đang có sắc mặt không tốt.
"Ý của nhị công tử thế nào?"
Trầm hai hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
"Mau dẫn đường đi, Mạnh quản sự. Chẳng phải muốn xem hàng sao?"
Mạnh quản sự thầm thở phào nhẹ nhõm, sau lưng toát cả mồ hôi lạnh. Hắn nhanh chóng gọi hai tiểu bộc tới, đưa khách quý vào trong lầu.
Tiết Hãn vén vạt áo bước qua cửa, đi ở phía trước.
Đào Miên theo sát phía sau.
Thoáng chốc, một luồng kình phong lướt qua mặt hắn, một bên mặt nạ không bị khống chế mà nhấc lên một khe hở, bị luồng gió thổi bật ra.
Lạch cạch. . . Chiếc mặt nạ màu trắng rơi xuống đất, nảy lên hai lần.
Trong suốt quá trình, tay Đào Miên không hề động đậy, dường như không ý thức được đối phương đánh lén, cũng không kịp đỡ lấy.
Trầm Bạc Chu ngẩng mắt nhìn khuôn mặt người kia — — Một khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ y hệt đập vào mắt.
. . .
Đào Miên giọng điệu bình thản, ra vẻ "đã sớm nói cho ngươi rồi".
"Trầm công tử, ta đã nói, ta trời sinh có tướng mạo như vậy."
Còn sợ chưa đủ, lại bồi thêm một câu.
"So với Mạnh quản sự chắc là có khác biệt, hắn không có nhiều lớp mặt nạ như ta."
Sau khi khiến cho tiểu tử ghen tị phải ăn quả đắng triệt để, Đào Miên mới thản nhiên bước qua ngưỡng cửa, đuổi theo Tiết chưởng quỹ phía trước.
Đợi đến khi hai người không còn cảm nhận được khí tức của Trầm Bạc Chu nữa, Tiết Hãn mới nhỏ giọng hỏi Đào Miên.
"Làm sao làm được vậy?"
Mặt nạ của Đào Miên được ánh sáng ấm áp của Lưu Ly Đăng chiếu rọi lộng lẫy.
Hắn dường như khẽ cười một tiếng ngắn ngủi.
"Chỉ là dùng chút ảo thuật thôi."
Tiết Hãn hiểu ý hắn.
"Biết huyễn thuật à? Sao không nói sớm. Đeo mặt nạ làm gì, biến đổi khuôn mặt là được rồi."
"Duy trì khuôn mặt tốn sức lắm, ta không thích."
"Ngươi đúng là lười biếng."
Trong lúc thì thầm, hai người đã đi lên cầu thang dài quanh co. Bố cục của Thiên Đăng Lâu rất độc đáo, trên dưới thông suốt, trung tâm mỗi tầng là sân khấu xướng lâu, bốn phía là các nhã gian. Trung tâm sáng sủa, xung quanh tối hơn. Đào Miên nhìn về phía giữa trung tâm có một đài tròn rất mỏng, trang trí theo hình dáng cành sen quấn quanh, trông kích thước chỉ đủ cho ba bốn người đứng, không biết dùng pháp thuật loại nào tạo thành, không có bất kỳ cột chống nào, lơ lửng giữa không trung ngay tâm lầu, như một chiếc lá trôi nổi giữa trời.
Giữa sân khấu và nhã gian có một khoảng không đáng kể, tối om, dường như không có gì, nhưng lại như ẩn giấu thứ gì đó.
Xướng lâu chưa mở màn, trên đài kia có danh kỹ đang múa lượn, ống tay áo lả lướt, dáng vẻ yêu kiều.
Đào Miên liếc nhìn qua loa, rồi thu tầm mắt lại.
Gã sai vặt trong lầu dẫn bọn họ đến tầng năm, Tiết Hãn nhận lấy một cây đèn cầy từ tay hắn, ngọn nến cháy lên, phát ra ánh sáng màu lục u ám, sau đó muốn thắp Lưu Ly Đăng thì phải dùng ngọn nến này.
Nhã gian là từng phòng độc lập, mặt hướng về sân khấu nhìn như rộng mở, nhưng thực chất có bày bí pháp, người bên ngoài không nhìn thấy tình cảnh bên trong, còn khách bên trong lại có thể thấy rõ động tĩnh bên ngoài.
Ở hai bên cột trụ chạm trổ hoa văn, treo từng chiếc Lưu Ly Đăng tinh xảo, lặng lẽ chờ khách mời thắp sáng.
Sau khi vào nhã gian, Tiết Hãn rõ ràng bình tĩnh hơn, xem ra tính riêng tư nơi này làm rất tốt. Có vài chuyện không thể nói ở bên ngoài, giờ cũng có thể trò chuyện.
Đào Miên không nói nhiều, chỉ lo ăn đồ ăn, bên tai là giọng nói êm tai của Tiết Hãn.
Tiết Hãn nói Thiên Đăng Lâu có lịch sử mấy trăm năm, không sống lâu bằng ngươi, nhưng cũng coi như lịch sử lâu đời, giới quyền quý Ma Vực đều công nhận nó, dù có nhiều quy củ.
Lát nữa sẽ có quan viên xướng lâu tới nói quy củ trong lầu, ngươi phải cẩn thận nghe.
Tối nay khách mời đông đến kinh ngạc, không biết có phải là tầng bảy trở lên có vật quý đấu giá hay không. Chúng ta phải hành sự khiêm tốn.
Mặt khác, Trầm hai là kẻ biến thái, đừng để ý tới hắn.
Đào Miên kinh ngạc nhướng mày.
"Biến thái nói kẻ khác là biến thái, mới mẻ thật đấy."
Tiết Hãn chỉ mỉm cười.
"Tiết mỗ là loại người biết điểm dừng, Trầm Bạc Chu thì không phải. Hắn dựa vào bối cảnh gia đình làm không ít chuyện bẩn thỉu, tuyệt đối đừng dính dáng đến hắn."
Đào Miên nói biết rồi, biết rồi.
"Ngươi đừng có qua loa, tên Trầm hai kia..."
Tiết Hãn mới nói nửa câu đã im bặt. Đào Miên đang lấy làm kỳ lạ, bỗng nhiên, hắn cũng phát giác được điều dị thường.
Tạp âm bên ngoài dường như bị một cái túi khổng lồ hút đi trong nháy mắt, tiếng khách mời nói cười, tiếng nhạc cụ đàn gảy, cả tiếng gã sai vặt chạy qua lại réo gọi đều biến mất hoàn toàn.
Đào Miên mở mắt nhìn về sân khấu lơ lửng ở trung tâm.
Đông.
Tiếng trống tay bị ngón tay gõ vang lên thanh thúy, mạnh mẽ, gọi hồn những khách mời đang lơ đãng trở về, khiến họ đồng loạt quay đầu về phía đài tròn vắng vẻ nhất ở giữa.
Đông.
Lại một tiếng vang giòn nữa, đèn đuốc trong lầu càng sáng tỏ, soi rõ những đường vân trên đài sân khấu.
Đông — — Tiếng trống cuối cùng vang lên, trên chín tầng sân khấu trong lầu, đồng thời xuất hiện chín vị quan viên xướng lâu mặc trường sam màu đen. Quan viên xướng lâu có vóc người trung bình, hơi gầy, chín vị này gần như có thân hình giống hệt nhau, phảng phất được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu. Trong số họ có nam có nữ, có già có trẻ, trên mặt nở nụ cười ân cần, đến cả độ cong khóe miệng cũng gần như ngang bằng nhau. Nụ cười đó tuy thân thiện, lại khiến người ta cảm thấy cứng nhắc, dường như được cố ý huấn luyện mà thành, giống hệt một đám búp bê khô khan.
Chín người đồng thời mở màn, trong miệng nói những lời mở đầu giống hệt nhau, ngay cả ngắt nghỉ cũng nhất loạt. Giọng nam nữ chồng lên nhau, ê a như là Đào Kép trong gánh hát.
Quan viên xướng lâu ở tầng năm là một thanh niên chừng 30 tuổi. Hắn giơ tay, xoay người trên đài tròn, đâu vào đấy, giọng nói trầm bổng nhịp nhàng.
"Trên có Dao Đài tỏ rạng, dưới có Thiên Đăng Lâu.
Trong lầu có ba điều cấm, mời chư vị lắng nghe.
Một, cấm tự ý thắp đèn, kẻ vi phạm phạt vạn kim.
Hai, cấm gà nhà bôi mặt đá nhau, kẻ vi phạm muôn đời không được vào.
Ba, cấm tiên nhân lên lầu, kẻ vi phạm lăng trì thiên đao, phong hồn tỏa phách!"
Rất nhiều năm về sau, khi được hỏi liệu có hối hận khi gặp phải Trầm Bạc Chu hay không, Đào Miên luôn trầm mặc trước, rồi lại tỏ ra thoải mái.
Hắn nói làm gì có chuyện hối hận hay không hối hận, chẳng qua là gió mát trăng thanh, sao cũng rõ ràng lấp lánh. Bên bờ sông đường vạn ngọn Thiên Đăng, người kia đúng lúc xuất hiện, mà thôi.
Đương nhiên đó là cảm tưởng của nhiều năm sau, hiện tại Đào Miên vẫn rất muốn một tay bóp chết tên hoàn khố đang làm khó hắn trước mắt.
Thanh niên trước mắt chính là con thứ của các chủ Huyễn Chân Các ở Ma Vực, Trầm Bạc Chu. Trầm nhị công tử nổi danh ngang ngược vô lễ, dù là Tiết Hãn đối mặt hắn cũng phải đau đầu.
Nhưng tháo mặt nạ là không thể nào.
Tiết Hãn là kẻ nham hiểm, trong lòng càng nổi giận, trên mặt cười càng tươi.
Hắn nói hôm nay Tiết mỗ bị giai nhân lỡ hẹn, đành phải để người hầu trong phủ đi cùng. Chuyện nhỏ này, không phiền Trầm công tử hao tâm tổn trí.
Trầm Bạc Chu cười nhạo.
"Tiết chưởng quỹ, ngươi ta đều là người hiểu chuyện, nói chuyện cũng đừng vòng vo nữa. Mang nam tùy tùng đến xướng lâu này là có ý gì, mọi người lòng dạ biết rõ."
Bị gộp vào "mọi người", Đào Miên: . . . Có ý gì?
Hắn quay đầu nhìn Tiết Hãn, dù cách lớp mặt nạ, Tiết chưởng quỹ cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng ngời lóe lên đầy nghi hoặc của hắn.
Bây giờ cũng không phải lúc giải đáp thắc mắc.
Hắn đưa một bàn tay đang xuôi bên người xuống, ấn nhẹ, ra hiệu Đào Miên tạm thời đừng hỏi.
"Trùng hợp thôi." Tiết chưởng quỹ ho nhẹ hai tiếng, ở bên ngoài hắn luôn giả vờ là một người có thân thể không tốt, để làm giảm sự đề phòng của người khác.
Trầm Bạc Chu cũng không chịu tin cái "trùng hợp" của hắn.
"Được rồi, đã Tiết chưởng quỹ không chịu thừa nhận, vậy thì tháo mặt nạ dù sao cũng nên là yêu cầu hợp tình hợp lý chứ?"
Thiên Đăng Lâu có địa vị đặc thù tại Ma Vực, có một bộ quy củ riêng đã quen thuộc. Tuy khách mời lui tới đều là người quyền quý, nhưng nếu Thiên Đăng Lâu không muốn làm giao dịch, nó cũng có quyền từ chối.
Những khách nhân không muốn đắc tội Thiên Đăng Lâu và thế lực đứng sau nó, bề ngoài vẫn tuân theo bộ quy củ kia. Lên lầu trước phải nghiệm rõ thân phận, chính là một trong những quy tắc đó.
Chỉ khi giao dịch một vài món đồ đặc thù, mới cho phép khách mời che giấu thân phận. Trong các tình huống khác, không cho phép khách nhân có hành động che mặt này xuất hiện.
Chỗ khó xử của Mạnh quản sự đầu to như búp bê vừa rồi chính là ở đây, nhưng xét thấy Tiết Hãn là khách quý của bọn họ, đã tiêu không ít tiền ở Thiên Đăng Lâu. Tùy tùng là vật phụ thuộc của chủ tử, đã thân phận chủ tử quang minh chính đại bày ra ở đây, một tùy tùng mà thôi, mở một mắt nhắm một mắt cho qua là được.
Nếu không phải nửa đường nhảy ra một Trầm hai, hôm nay chuyện này hoàn toàn chẳng là gì.
Tiết Hãn cũng không hiểu nổi. Hắn và Trầm Bạc Chu chẳng có liên quan gì, không đến mức bị đối phương làm khó dễ như vậy. Hơn nữa, Huyễn Chân Các và Tiết chưởng quỹ của hắn có quan hệ làm ăn, cho dù cha của Trầm hai đến, cũng phải nể mặt ba phần.
Trầm Bạc Chu chỉ là một đứa con riêng...
Nghĩ đến đây, Tiết Hãn có chút không vui.
Chẳng lẽ là Đào Miên chẳng biết lúc nào lại trêu chọc đối phương?
Tiết chưởng quỹ quay đầu lườm Đào Miên một cái.
Đào Miên: ?
Lườm hắn làm gì.
Hắn có biết gì đâu.
Nội tâm Đào Miên rực rỡ ánh dương, không có nhiều khúc mắc quanh co như vậy.
Đã người trẻ tuổi đối diện muốn hắn tháo mặt nạ, vậy thì tháo thôi.
Hắn đặt tay lên mép mặt nạ, Tiết Hãn không đồng tình mà khẽ lắc đầu.
Hắn cho rằng không cần thiết phải nhượng bộ một tiểu tử lỗ mãng.
Nhưng tiên nhân tự có cách của tiên nhân.
Ngón tay Đào Miên chạm đến mép mặt nạ, dưới ánh mắt ngầm chứa sự ép bức của Trầm Bạc Chu, hắn lại dùng tay chỉ vào mặt mình.
"Ta..." Hắn chỉ vào mặt, "Vốn dĩ trông thế này."
Trầm Bạc Chu: ?
Tiết Hãn: . . .
Trầm nhị công tử tức quá hóa cười, hắn nói chính ngươi nghe xem lời ngươi nói có kỳ quặc không, làm gì có ai mọc ra cái đầu mặt nạ.
Đào Miên nhìn về phía Mạnh quản sự mặt đơ như gỗ đang cúi người xoa tay bên cạnh, ra vẻ chần chờ không dám nói.
...
Khoảnh khắc im lặng này đinh tai nhức óc.
Nhưng Trầm Bạc Chu vẫn cắn chặt không buông.
"Mạnh quản sự là Nguyệt Khâu Dạ Xoa, lẽ nào ngươi cũng là người của Dạ Xoa nhất tộc?"
"Ta... Cũng có thể là vậy."
Đào Miên do dự đáp lại hắn, Tiết Hãn ở bên cạnh nhịn cười khổ sở, đành phải che nửa mặt bằng quạt giấy, miễn cho hắn cười quá mức, lại gây phiền phức cho Trầm Bạc Chu.
Sắc mặt Trầm hai xanh lét.
Mấy người bọn họ nói chuyện không lớn tiếng, Ma Yêu quỷ quái đi ngang qua chỉ nghĩ rằng bọn họ đang hàn huyên chuyện phiếm.
Chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được bầu không khí sóng ngầm mãnh liệt.
Mạnh quản sự là một yêu quái khéo léo, không thể mặc kệ hai vị khách quý tại cửa lầu đấu đá nhau, làm tổn thương hòa khí.
Hắn xoa xoa hai bàn tay vừa nhỏ vừa thô của mình, tiến lên trước.
"Hai, hai vị, gọi lầu sắp bắt đầu rồi, hay là vào trước xem hàng hiếm hôm nay một chút?"
Tiết Hãn cười khanh khách, thuận theo lối thoát Mạnh quản sự đưa ra.
"Vậy thì làm phiền Mạnh quản sự sắp xếp."
Mạnh quản sự vội nói "Chưởng quỹ khách khí", rồi lại cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Trầm Bạc Chu đang có sắc mặt không tốt.
"Ý của nhị công tử thế nào?"
Trầm hai hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
"Mau dẫn đường đi, Mạnh quản sự. Chẳng phải muốn xem hàng sao?"
Mạnh quản sự thầm thở phào nhẹ nhõm, sau lưng toát cả mồ hôi lạnh. Hắn nhanh chóng gọi hai tiểu bộc tới, đưa khách quý vào trong lầu.
Tiết Hãn vén vạt áo bước qua cửa, đi ở phía trước.
Đào Miên theo sát phía sau.
Thoáng chốc, một luồng kình phong lướt qua mặt hắn, một bên mặt nạ không bị khống chế mà nhấc lên một khe hở, bị luồng gió thổi bật ra.
Lạch cạch. . . Chiếc mặt nạ màu trắng rơi xuống đất, nảy lên hai lần.
Trong suốt quá trình, tay Đào Miên không hề động đậy, dường như không ý thức được đối phương đánh lén, cũng không kịp đỡ lấy.
Trầm Bạc Chu ngẩng mắt nhìn khuôn mặt người kia — — Một khuôn mặt đeo chiếc mặt nạ y hệt đập vào mắt.
. . .
Đào Miên giọng điệu bình thản, ra vẻ "đã sớm nói cho ngươi rồi".
"Trầm công tử, ta đã nói, ta trời sinh có tướng mạo như vậy."
Còn sợ chưa đủ, lại bồi thêm một câu.
"So với Mạnh quản sự chắc là có khác biệt, hắn không có nhiều lớp mặt nạ như ta."
Sau khi khiến cho tiểu tử ghen tị phải ăn quả đắng triệt để, Đào Miên mới thản nhiên bước qua ngưỡng cửa, đuổi theo Tiết chưởng quỹ phía trước.
Đợi đến khi hai người không còn cảm nhận được khí tức của Trầm Bạc Chu nữa, Tiết Hãn mới nhỏ giọng hỏi Đào Miên.
"Làm sao làm được vậy?"
Mặt nạ của Đào Miên được ánh sáng ấm áp của Lưu Ly Đăng chiếu rọi lộng lẫy.
Hắn dường như khẽ cười một tiếng ngắn ngủi.
"Chỉ là dùng chút ảo thuật thôi."
Tiết Hãn hiểu ý hắn.
"Biết huyễn thuật à? Sao không nói sớm. Đeo mặt nạ làm gì, biến đổi khuôn mặt là được rồi."
"Duy trì khuôn mặt tốn sức lắm, ta không thích."
"Ngươi đúng là lười biếng."
Trong lúc thì thầm, hai người đã đi lên cầu thang dài quanh co. Bố cục của Thiên Đăng Lâu rất độc đáo, trên dưới thông suốt, trung tâm mỗi tầng là sân khấu xướng lâu, bốn phía là các nhã gian. Trung tâm sáng sủa, xung quanh tối hơn. Đào Miên nhìn về phía giữa trung tâm có một đài tròn rất mỏng, trang trí theo hình dáng cành sen quấn quanh, trông kích thước chỉ đủ cho ba bốn người đứng, không biết dùng pháp thuật loại nào tạo thành, không có bất kỳ cột chống nào, lơ lửng giữa không trung ngay tâm lầu, như một chiếc lá trôi nổi giữa trời.
Giữa sân khấu và nhã gian có một khoảng không đáng kể, tối om, dường như không có gì, nhưng lại như ẩn giấu thứ gì đó.
Xướng lâu chưa mở màn, trên đài kia có danh kỹ đang múa lượn, ống tay áo lả lướt, dáng vẻ yêu kiều.
Đào Miên liếc nhìn qua loa, rồi thu tầm mắt lại.
Gã sai vặt trong lầu dẫn bọn họ đến tầng năm, Tiết Hãn nhận lấy một cây đèn cầy từ tay hắn, ngọn nến cháy lên, phát ra ánh sáng màu lục u ám, sau đó muốn thắp Lưu Ly Đăng thì phải dùng ngọn nến này.
Nhã gian là từng phòng độc lập, mặt hướng về sân khấu nhìn như rộng mở, nhưng thực chất có bày bí pháp, người bên ngoài không nhìn thấy tình cảnh bên trong, còn khách bên trong lại có thể thấy rõ động tĩnh bên ngoài.
Ở hai bên cột trụ chạm trổ hoa văn, treo từng chiếc Lưu Ly Đăng tinh xảo, lặng lẽ chờ khách mời thắp sáng.
Sau khi vào nhã gian, Tiết Hãn rõ ràng bình tĩnh hơn, xem ra tính riêng tư nơi này làm rất tốt. Có vài chuyện không thể nói ở bên ngoài, giờ cũng có thể trò chuyện.
Đào Miên không nói nhiều, chỉ lo ăn đồ ăn, bên tai là giọng nói êm tai của Tiết Hãn.
Tiết Hãn nói Thiên Đăng Lâu có lịch sử mấy trăm năm, không sống lâu bằng ngươi, nhưng cũng coi như lịch sử lâu đời, giới quyền quý Ma Vực đều công nhận nó, dù có nhiều quy củ.
Lát nữa sẽ có quan viên xướng lâu tới nói quy củ trong lầu, ngươi phải cẩn thận nghe.
Tối nay khách mời đông đến kinh ngạc, không biết có phải là tầng bảy trở lên có vật quý đấu giá hay không. Chúng ta phải hành sự khiêm tốn.
Mặt khác, Trầm hai là kẻ biến thái, đừng để ý tới hắn.
Đào Miên kinh ngạc nhướng mày.
"Biến thái nói kẻ khác là biến thái, mới mẻ thật đấy."
Tiết Hãn chỉ mỉm cười.
"Tiết mỗ là loại người biết điểm dừng, Trầm Bạc Chu thì không phải. Hắn dựa vào bối cảnh gia đình làm không ít chuyện bẩn thỉu, tuyệt đối đừng dính dáng đến hắn."
Đào Miên nói biết rồi, biết rồi.
"Ngươi đừng có qua loa, tên Trầm hai kia..."
Tiết Hãn mới nói nửa câu đã im bặt. Đào Miên đang lấy làm kỳ lạ, bỗng nhiên, hắn cũng phát giác được điều dị thường.
Tạp âm bên ngoài dường như bị một cái túi khổng lồ hút đi trong nháy mắt, tiếng khách mời nói cười, tiếng nhạc cụ đàn gảy, cả tiếng gã sai vặt chạy qua lại réo gọi đều biến mất hoàn toàn.
Đào Miên mở mắt nhìn về sân khấu lơ lửng ở trung tâm.
Đông.
Tiếng trống tay bị ngón tay gõ vang lên thanh thúy, mạnh mẽ, gọi hồn những khách mời đang lơ đãng trở về, khiến họ đồng loạt quay đầu về phía đài tròn vắng vẻ nhất ở giữa.
Đông.
Lại một tiếng vang giòn nữa, đèn đuốc trong lầu càng sáng tỏ, soi rõ những đường vân trên đài sân khấu.
Đông — — Tiếng trống cuối cùng vang lên, trên chín tầng sân khấu trong lầu, đồng thời xuất hiện chín vị quan viên xướng lâu mặc trường sam màu đen. Quan viên xướng lâu có vóc người trung bình, hơi gầy, chín vị này gần như có thân hình giống hệt nhau, phảng phất được khắc ra từ cùng một khuôn mẫu. Trong số họ có nam có nữ, có già có trẻ, trên mặt nở nụ cười ân cần, đến cả độ cong khóe miệng cũng gần như ngang bằng nhau. Nụ cười đó tuy thân thiện, lại khiến người ta cảm thấy cứng nhắc, dường như được cố ý huấn luyện mà thành, giống hệt một đám búp bê khô khan.
Chín người đồng thời mở màn, trong miệng nói những lời mở đầu giống hệt nhau, ngay cả ngắt nghỉ cũng nhất loạt. Giọng nam nữ chồng lên nhau, ê a như là Đào Kép trong gánh hát.
Quan viên xướng lâu ở tầng năm là một thanh niên chừng 30 tuổi. Hắn giơ tay, xoay người trên đài tròn, đâu vào đấy, giọng nói trầm bổng nhịp nhàng.
"Trên có Dao Đài tỏ rạng, dưới có Thiên Đăng Lâu.
Trong lầu có ba điều cấm, mời chư vị lắng nghe.
Một, cấm tự ý thắp đèn, kẻ vi phạm phạt vạn kim.
Hai, cấm gà nhà bôi mặt đá nhau, kẻ vi phạm muôn đời không được vào.
Ba, cấm tiên nhân lên lầu, kẻ vi phạm lăng trì thiên đao, phong hồn tỏa phách!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận