Một Hoa Một Rượu Một Tiên Nhân, Cũng Ngủ Cũng Say Cũng Trường Sinh

Chương 114: bình sinh thích xem nhất náo nhiệt

Chương 114: Bình sinh thích xem nhất náo nhiệt
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, rất nhanh, núi Đào Hoa sắp bước vào mùa đông.
Sau đó vào một buổi sáng sớm nọ, trong phòng Tiên Nhân truyền đến một tiếng kêu to.
Thẩm Bạc Chu vừa ngồi tĩnh tâm trên đài ngắm cảnh trở về, đang định đi nhà bếp làm điểm tâm. Nghe thấy tiếng hô của sư phụ, y phục còn không kịp thay, đã sải bước đi qua.
“Phát sinh chuyện… gì.” Ánh mắt Thẩm Bạc Chu từ trên di chuyển xuống dưới, chỉ thấy Tiên Nhân nằm rạp trên mặt đất, trong tay ôm cái lồng trùng đã mở, mặt mũi tràn đầy vẻ thê lương, hai tay run rẩy.
“Kim Tiệp Dư của ta, ngươi sao thế này!! Vậy mà bỏ lại Bản Tiên Quân một mình! Từ nay về sau, ta ở núi đào hoa này chỉ có thể là kẻ cô đơn! Chỉ có vàng đáp ứng, chim truyền tin, con gián ngàn năm, một chó Nhị Nha, ba mảnh đất, bốn ngôi mộ chồng lên nhau, Ngũ Hoa nơi cuối trời xa cùng Sáu Thuyền gần trong gang tấc bầu bạn! Ta thật cô độc!” “......” Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Thẩm Bạc Chu nhất thời cũng không biết nên bắt đầu châm chọc từ đâu mới phải.
Đào Miên vậy mà lại phong cho con trùng vỏ đen kia làm Kim Tiệp Dư.
Còn có —— “Tiên Nhân sư phụ, mau dậy đi. Ngươi nếu muốn nói mình cô độc, không cần thêm cái chuỗi dài phía trước đó đâu. Đừng diễn nữa, con trùng Kim Tiệp Dư chết rồi không thể sống lại được.” Đào Miên năm thì mười họa lại muốn diễn một màn, bây giờ Thẩm Bạc Chu đối với chuyện này đã dần dần miễn nhiễm rồi.
“Sáu Thuyền! Ngươi sao có thể nói ra lời lạnh như băng như vậy! Thật là tức chết ta mà. Kể từ hôm nay, hai chúng ta đừng ai nói chuyện với ai nữa!” “Được. Ăn cơm không?” “Ăn.” “......” Diễn thì diễn, con trùng kim mũi thật sự không nhúc nhích.
Lúc dùng bữa sáng, Đào Miên cầm một que gỗ nhỏ chọc chọc vào đầu và đuôi con côn trùng, con trùng nhỏ kia ngay cả một chút phản ứng cũng không có, bị que gỗ đẩy tới đẩy lui.
“Chết thật rồi?” Đào Miên không dám tin.
Hắn lại vào phòng sách tra cứu, tìm tới tìm lui, cũng không có lời giải thích nào liên quan đến việc này.
Sau đó lại viết thư cho Tiết Hãn.
Tiết Chưởng Quỹ ngược lại lại đưa ra một lời giải thích có vẻ rất đáng tin, hắn nói con trùng kim mũi đại khái là ngủ đông.
—— Côn trùng sau khi ngủ đông, không thể ngửi được hơi thở của sinh vật sống. Đã như vậy, ngươi không bằng đợi xuân về hoa nở, rồi hãy đi tìm kiếm.
Có câu nói này của Tiết Chưởng Quỹ, Đào Miên lại lý lẽ hùng hồn nằm thẳng cẳng qua một mùa đông...
Cỏ cây lan tràn, núi xuân tươi đẹp. Thời tiết chờ đợi vạn vật hồi sinh cuối cùng cũng đã đến.
Một trận mưa thúc hoa nở, mấy tiếng sấm ngày kinh trập.
Con trùng đen nho nhỏ kia bị tiếng sấm trong đêm đánh thức, cuối cùng tỉnh lại từ giấc ngủ đông dài dằng dặc.
Chiếc lồng trùng trên bàn nhúc nhích hai lần, rơi xuống mặt đất, lăn lông lốc về phía cửa ra vào.
Hai thầy trò đang tán gẫu trong phòng bị tiếng động này hấp dẫn sự chú ý, bất giác cùng dừng tiếng nói chuyện lại.
Đào Miên lặng lẽ theo tới, ngồi xổm xuống bên cạnh. Cái lồng trùng đan bằng mây tre kia va nhẹ vào ngưỡng cửa cao cao, dường như muốn ra ngoài nhưng không đúng cách.
Hắn có chút kinh ngạc và vui mừng, bàn tay vỗ lên đầu gối.
“Tiểu Lục! Mau tới mau tới! Con côn trùng này nằm ì lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu hoạt động rồi!” Thẩm Bạc Chu bị niềm vui của Đào Miên lây nhiễm, trên mặt cũng nở nụ cười, đi theo sư phụ cùng ngồi xổm xuống bên bậc cửa.
Hai nam tử trưởng thành cong lưng ôm đầu gối, hết sức chuyên chú nghiên cứu hướng đi của cái lồng nhỏ kia.
“Ngươi cái đồ nhỏ này đúng là biết câu giờ thật nha, còn lề mề hơn cả ta.” Đào Miên cầm lồng trùng trong tay, lấy móng tay gõ gõ.
Lập tức quay đầu lại nói với Thẩm Bạc Chu.
“Đi thôi Tiểu Lục, chúng ta cũng nhân dịp sắc xuân tươi đẹp này, ra ngoài núi dạo chơi một phen!” Thẩm Bạc Chu thu dọn bọc hành lý của mình, lại chuẩn bị kỹ càng đồ cho sư phụ.
Hắn mang theo bên người, ngoài ít lương khô, dược vật thiết yếu cùng túi tiền đựng ngân lượng, chính là một thanh kiếm.
Thanh kiếm này là bạn thân của sư phụ, lâu chủ Huyền Cơ Lâu A Cửu tặng hắn làm lễ vật, tên là Sương Hàn.
Cả sảnh đường hoa say 3000 khách, một kiếm Sương Hàn mười bốn châu.
A Cửu hy vọng Lục đệ tử vân trình phát nhận, Bồi Phong Đồ Nam.
Kiếm là kiếm tốt, nhưng Thẩm Bạc Chu lại lo lắng mình không biết dùng, ngược lại làm bảo kiếm phải long đong.
Đào Miên nói làm gì có chuyện long đong hay không long đong. Kiếm nuôi người, người dưỡng kiếm. Có một thanh kiếm tốt bên người, có thể giúp ngươi tránh xa rất nhiều tai hoạ.
Thẩm Bạc Chu trước khi chuẩn bị đi, rút kiếm ra khỏi vỏ một nửa, ánh sáng lạnh lẽo loé lên, thân kiếm sáng ngời chiếu rọi khuôn mặt hắn.
Hắn thầm nghĩ trong lòng, hy vọng chuyến đi này có kết quả, có thể giúp hắn sớm ngày bổ khuyết xong linh căn. Như vậy, hắn cũng có thể làm gì đó cho sư môn, mà không phải chỉ một mực nhận sự chăm sóc và lo lắng của sư phụ.
Đào Miên ở ngoài cửa gọi tên hắn, Thẩm Bạc Chu đáp lời, mang đồ đạc xong xuôi.
Đường xuống chân núi cần đi bộ, hai thầy trò đi theo đường nhỏ.
Đào Miên vẫn đang xem xét kỹ lưỡng con trùng nhỏ kia.
Hắn kẹp chiếc lồng trùng giữa ngón tay, lắc lư lên xuống, miệng còn lẩm bẩm —— “Con côn trùng nhỏ như vậy, bò chậm như thế, phải đợi đến bao giờ mới —— Ngọa Tào!” Tiên Nhân bên này vừa vung tay, con côn trùng kia như phát điên, cả cái lồng dây leo lao vút ra ngoài!
Đào Miên nhất thời chủ quan, khi kịp phản ứng thì vội đuổi theo con côn trùng đang chạy như điên.
Trên đường gặp mấy người trong thôn. Các thôn dân cởi nón lá, chào hỏi Tiên Nhân.
“Tiểu Đào Tiên Quân, sáng sớm thế này đã luyện khinh công à?” “......” Đào Miên không kịp đáp lời, Thẩm Bạc Chu liền thay hắn thăm hỏi các thôn dân.
Từ khi thân thể hồi phục khỏe mạnh, Thẩm Bạc Chu vẫn luôn giúp đỡ người trong thôn làm việc. Ban đầu mọi người không tin hắn, là Đào Miên dẫn hắn đến từng nhà nhận lỗi, bắt hắn cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức cho thôn dân nữa.
Người trong thôn Đào Hoa tâm tư cũng đơn thuần, thấy người trẻ tuổi kia thân thể khoẻ mạnh, lại giúp bọn họ làm không ít việc, dần dần cũng xóa bỏ khúc mắc, gọi hắn là Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm.
“Tiểu Thẩm cũng đi sớm vậy!” “Tiểu Thẩm ăn cơm chưa!” Sau khi Thẩm Bạc Chu lần lượt đáp lại, mới đi theo bước chân của Đào Miên, tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc này bọn họ đã đi ra ngoài thôn, Đào Miên cuối cùng cũng bắt được cái lồng trùng, sửa sang lại kiểu tóc bị gió thổi rối tung.
“Cuối cùng cũng bị ta đuổi kịp rồi...” Để tiện cho việc di chuyển, Đào Miên buộc một sợi dây đỏ lên trên mặt chiếc lồng, đeo vào tay. Côn trùng bay về hướng nào, hắn và đồ đệ liền đi về hướng đó.
Cứ như vậy đi tiếp khoảng sáu bảy ngày, bọn họ tiến vào một châu vực xa lạ.
Nơi đây linh khí dồi dào, hẳn là có môn phái tu chân khai sơn lập tông ở đây. Đào Miên nói với đồ đệ rằng ở trên địa bàn của người ta, cố gắng hết sức không để lộ thân phận là đệ tử Tiên Môn.
“Đồ nhi nên tránh đi, để phòng ngừa nổi xung đột với bọn họ.” “Không phải, chủ yếu là sợ bọn họ ghen ghét,” Đào Miên ra vẻ đắc ý nói, “Sư phụ của bọn họ tu luyện thêm mấy trăm năm nữa cũng chưa chắc thành tiên, nhìn lại ngươi xem, chó ngáp phải ruồi lại tìm được một Tiên Nhân đáng tin cậy như ta để bái sư. Chuyện này ai nghe mà không khó chịu đến mức đêm không ngủ được?” “...... Tiên Nhân sư phụ nói rất phải.” Hai người đang tán gẫu ở một góc phố, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có tiếng huyên náo ầm ĩ, dường như có tranh chấp gì đó.
Đào Miên cái tính thích xem náo nhiệt này lại nổi lên.
“Mau mau! Tranh thủ đi xem một chút! Nếu không lát nữa đám đông giải tán mất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận