Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 63

Khương Tuyết Vi đẩy xe đạp, chậm rãi tiến về phía trước trong biển người. Vừa mới vào cổng trường, một bóng người lao đến, "Tiểu Vi, cuối cùng cậu cũng đến."
Là Hứa Quân Hạo, hôm nay hắn ăn mặc khá bình thường, áo sơ mi ngắn tay, quần jean, nhưng vẻ đẹp trai ngời ngời vẫn không hề suy giảm.
Khương Tuyết Vi nhìn thấy người quen, trong lòng cảm thấy an tâm hơn, "Hứa Quân Hạo, sao cậu lại ở đây?"
Hứa Quân Hạo hất cằm lên, "Gọi là học trưởng, đi, ta cùng cậu đi đỗ xe trước."
Khu vực để xe đạp nằm ở phía bên trái cổng trường, dựng một cái lều lớn, liếc mắt nhìn lại, san sát toàn là các loại xe đạp. Khương Tuyết Vi phải vất vả lắm mới tìm được một chỗ trống để đỗ xe, nhìn kỹ mấy lần, ghi nhớ vị trí.
Hứa Quân Hạo rất nhiệt tình bày tỏ muốn dẫn học muội đi làm quen với khuôn viên trường, đưa nàng đến lớp học. Khương Tuyết Vi khẽ giật khóe miệng, hắn cũng là học sinh mới chuyển đến, có được không?
Trong sân trường, học sinh qua lại tấp nập, Hứa Quân Hạo hai tay đút túi, dáng người cao ráo, vừa đẹp trai lại vừa có chút du côn, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Đi bên cạnh hắn, Khương Tuyết Vi hoàn toàn không hay biết gì, nàng chỉ mải quan sát sân trường. Một con đường xi măng dài, hai bên là những bồn hoa được tạo hình xinh đẹp, trong bồn hoa, bách hoa đua nở, khoe sắc rực rỡ.
Từng dãy lớp học chỉnh tề, cửa sổ sáng sủa, các học sinh tràn đầy sức sống, hoạt bát, tản ra xung quanh. Nàng không nhịn được mỉm cười, hồi tưởng lại cuộc sống trong sân trường, cảm giác bồi hồi như một giấc mộng.
Hứa Quân Hạo thấy nàng cười vui vẻ như vậy, không khỏi lắc đầu, xem ra nàng thật sự rất thích đọc sách!
Một học sinh cá biệt như hắn, bày tỏ có một người bạn học giỏi, áp lực rất lớn.
Khương Tuyết Vi quay đầu lại, mỉm cười nói, "Hứa Quân Hạo, cậu không cần đưa ta, ta có thể tự tìm được lớp học, cậu đừng đến muộn đấy."
Hứa Quân Hạo biểu thị rất ngầu, "Trong phim ảnh, nhân vật xuất hiện cuối cùng mới là nhân vật lớn."
Cho nên, hắn muốn làm nhân vật lớn, xuất hiện cuối cùng để gây ấn tượng sao? Đây là xem phim nhiều quá rồi, huynh đệ! Khương Tuyết Vi bị trêu chọc, cười ha ha.
Hứa Quân Hạo cũng cười theo, khuôn mặt trẻ trung dưới ánh mặt trời rạng rỡ, đặc biệt thu hút.
Cách đó không xa, hai thiếu nữ nghe được tiếng cười, nhìn sang, đều kinh ngạc đến ngây người.
"Oa oa, nam sinh kia nhìn rất tuấn tú a." Trong mắt Tiền Thi Bình tràn đầy vẻ si mê.
Trong đôi mắt sáng của Thạch Xảo Xảo toàn là hình trái tim, "Khác hẳn với những nam sinh khác, không giống bình thường, thật anh tuấn, hắn là ai? Học lớp nào?"
Thiếu nữ với những rung động đầu đời, đều đã đến tuổi có cảm tình với người khác phái, nhất là thích những nam sinh có chút gì đó ngang tàng, bất cần.
"Nhìn ta đây." Nhãn châu Tiền Thi Bình xoay chuyển, ôm sách đi về phía trước, đột nhiên, chân trượt một cái, ngã về phía Hứa Quân Hạo.
Khương Tuyết Vi và Hứa Quân Hạo không hẹn mà cùng tránh ra, né sang một bên.
Tiền Thi Bình ngã chổng vó, tư thế không được đẹp mắt cho lắm.
Nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, đây là người nào a? Nàng cắn cắn môi, yếu đuối hướng về phía Hứa Quân Hạo xin giúp đỡ, "Bạn học, ta ngã đau quá, không đứng dậy được, dìu ta một chút."
Giọng nàng nhẹ nhàng, kết hợp với dáng vẻ yếu đuối, bất lực, rất có thể lay động được nam nhân.
Khương Tuyết Vi tự nhiên nhìn ra đối phương là cố ý, có chút im lặng. Đây là sân trường mà, em gái, xem nhiều truyện ngôn tình của Quỳnh Dao quá rồi, thật không tốt chút nào.
Quan sát tỉ mỉ nàng một chút, mặc một chiếc váy ngắn kiểu dáng đang thịnh hành, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai màu hồng, chân đi đôi giày da đế vuông màu đen, rất thời thượng, điều kiện gia đình coi như không tệ, lông mày được tỉa tót lại, làn da trắng nõn, dáng dấp cũng khá xinh xắn.
Nàng lắc đầu, đúng là thời khắc quan trọng nhất của đời người, vậy mà tâm tư lại dành hết cho việc ăn mặc, không tập trung vào học hành.
Hứa Quân Hạo xưa nay không thích chơi với những nữ sinh thích làm nũng, ngại phiền phức, "Không được."
Sắc mặt Tiền Thi Bình cứng đờ, không dám tin.
Khương Tuyết Vi tò mò hỏi, "Vì sao?"
Thiếu niên mới lớn, tràn đầy nhiệt huyết, thích nhất là làm anh hùng cứu mỹ nhân, thương hương tiếc ngọc, sao hắn lại đi ngược lại với lẽ thường như vậy?
Hứa Quân Hạo vẻ mặt đề phòng, "Vạn nhất nàng ta nói là ta xô ngã nàng ta, vậy thì ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch."
Khương Tuyết Vi: ... Bỗng nhiên muốn cười! Không hiểu phong tình chính là nói loại người này!
"Ta không phải loại người như vậy." Hốc mắt Tiền Thi Bình đỏ lên, giãy giụa muốn đứng dậy, lại ngã trở về, "Chân của ta hình như bị gãy xương rồi, xin hãy giúp ta một chút."
Tình cảnh này, cho dù là người sắt đá đến đâu cũng không thể từ chối.
Nhưng, Hứa Quân Hạo lại làm ra một loạt hành động không ai ngờ tới, "Cho bao nhiêu tiền?"
Tất cả mọi người kinh ngạc, nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, Tiền Thi Bình kêu lên, "Cái gì?"
Hứa Quân Hạo nhìn xuống cô gái đang nằm phục trên đất với vẻ mặt đáng thương, "Đỡ một cái năm mươi đồng, giá chắc chắn."
Khương Tuyết Vi nhìn vẻ mặt đầy màu sắc của Tiền Thi Bình, không nhịn được cười, má ơi, vui quá đi mất.
Trong lòng Tiền Thi Bình dâng lên một tia không cam lòng và ý muốn chinh phục, "Bạn học, đừng đùa nữa, ta thật sự rất đau, cầu xin cậu."
Giọng nói của nàng ỏn ẻn hết mức, thể hiện rõ sự kiều diễm của con gái.
Đây không phải là muốn cùng Hứa Quân Hạo có một màn tiếp xúc thân mật đó chứ, vấn đề là, đây là sân trường, mà lại là ngày đầu tiên khai giảng.
Hứa Quân Hạo toàn thân nổi da gà, ghét bỏ vô cùng, có thể nói chuyện một cách bình thường được không? "Không muốn trả tiền? Vậy là muốn chiếm tiện nghi của ta, nằm mơ đi."
Tiền Thi Bình tức giận đến mức thổ huyết, dáng dấp đẹp trai như vậy, lại là một kẻ thần kinh.
Nhưng, kết thúc như thế nào đây? Cũng không thể tự mình đứng lên, nàng không muốn mất mặt.
Ánh mắt nàng rơi vào Khương Tuyết Vi, ánh mắt lóe lên, "Bạn nữ này, vậy bạn giúp ta một chút đi."
Đây không phải là giọng điệu cầu xin giúp đỡ, mà tràn đầy vẻ cao ngạo, ban ơn.
Khương Tuyết Vi không khỏi cảm thấy buồn cười, vốn tưởng rằng người ở thời đại này rất bảo thủ, không ngờ thời nào cũng không thiếu những kẻ kỳ quặc.
"Ta gầy yếu nhỏ nhắn, còn cậu cao to vạm vỡ, sẽ đè sập ta mất."
"Ha ha ha." Hứa Quân Hạo chỉ vào Tiền Thi Bình cười trên nỗi đau của người khác, "Cô to khỏe như bò sữa!"
Tiền Thi Bình sắp phát điên, cả hai người này đầu óc đều có vấn đề.
Khương Tuyết Vi giơ cổ tay lên xem giờ, "Chúng ta đi thôi, sắp muộn rồi."
Tiền Thi Bình trơ mắt nhìn bọn họ chạy đi như bay, không hề quay đầu lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận