Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 508

Hứa Quân Hạo "xoạt xoạt xoạt" chạy tới, đem một túi đồ ăn đặt mạnh lên bàn.
Sự chú ý của mọi người dời đi, Louis nuốt một ngụm nước bọt, "Đây là cái gì?"
Sữa đậu nành, bánh quẩy, dầu chao quẩy, hộp rau hẹ, vừa dọn ra liền tỏa hương thơm nức mũi.
Khương Tuyết Vi ăn một cái dầu chao quẩy, bên ngoài xốp giòn, bên trong mềm, rất kinh diễm, "Điểm tâm, bất quá, để tránh hiềm nghi, ta sẽ không mời ngươi ăn."
Nàng tiện tay cầm lấy một cây bánh quẩy nếm thử, mắt sáng lên, cũng không tệ, "Quán này bán đồ ăn sáng ngon thật, mua ở đâu vậy?"
Hứa Quân Hạo ăn bánh quẩy, uống sữa đậu nành, "Một nhà hàng bán bữa sáng ở cửa sau, rất nhiều học sinh đều thích ăn ở đó, thường xuyên xếp hàng dài dằng dặc."
Khương Tuyết Vi ăn mỹ thực, tâm tình rất vui sướng, "Quả thật không tệ, canh lửa vừa đúng, tơi xốp, giòn tan, ăn cùng với tương đậu ngọt rất ngon."
Hứa Quân Hạo biểu thị không đồng ý, "Sữa đậu nành mặn mới ngon!"
"Ngọt ngon hơn!" Khương Tuyết Vi thích ăn ngọt.
Hai người vì khẩu vị mặn ngọt mà sắp đ·á·n·h nhau, đây là vấn đề nguyên tắc.
Những học sinh xung quanh nhao nhao gia nhập chiến cuộc, phe ngọt và mặn đều chiếm một nửa giang sơn, ồn ào náo động quên cả trời đất.
Louis nhìn xem đều ngây ngốc, rốt cuộc là đang tranh cãi cái gì vậy?
Hắn đưa mắt dán vào những chiếc bánh quẩy vàng óng, hương thơm khiến người ta không chịu nổi, "Cho ta một cây bánh quẩy."
"Cự tuyệt." Khương Tuyết Vi mí mắt cũng không thèm nhấc lên một chút.
Louis ngẩn người, cũng quá nhỏ mọn rồi, "Ngươi có rất nhiều mà!"
Khương Tuyết Vi rất thù dai, "Ăn một cây ném một cây, chính là không cho ngươi ăn, ta sợ ngươi ăn đồ của ta, lại muốn tự mình đa tình, nói ta theo đuổi ngược ngươi, đồ đại ngốc này, quá oan uổng."
Louis: ......
Hắn cứ tưởng như vậy là xong, nhưng không ngờ rằng, càng về sau càng quá đáng, cách một lúc, các món ngon lại được đưa đến trước mặt Khương Tuyết Vi, y như tiệc buffet di động.
Tất cả đều là mỹ thực kiểu Trung Quốc, có một số món còn chưa từng thấy qua, có món Khương Tuyết Vi không động vào, trực tiếp chia cho các học sinh xung quanh ăn.
Nàng rất hào phóng, giành được sự khen ngợi của mọi người, nhưng chỉ có Mã Lệ và Louis là khó chịu trong lòng.
Bởi vì Khương Tuyết Vi không cho bọn hắn ăn, một ngụm nước cũng không cho!
Mã Lệ nhìn mà thấy phiền, nhịn không được lên tiếng, "Đây là cuộc thi trang trọng nghiêm túc, ngươi ăn không ngừng, còn ra thể thống gì?"
Khương Tuyết Vi tiện tay cầm lấy một miếng hoa quả, lạnh lùng hỏi lại, "Có quy định không cho ăn sao?"
"Bây giờ sẽ quy định." Mã Lệ cậy mình là nhà tài trợ, đặc biệt cứng rắn.
Khương Tuyết Vi duỗi lưng một cái, đứng lên, "A, vậy ta không làm giám khảo nữa, các ngươi chơi đi."
Mã Lệ giận tím mặt, "Khương Tuyết Vi, ngươi quá tùy hứng, nói đi là đi, không có một chút trách nhiệm nào, phụ lòng tin tưởng của các bạn học......"
Nàng ta gắng sức bôi đen thanh danh của Khương Tuyết Vi, hết chuyện này đến chuyện khác, rất là thuần thục.
Khương Tuyết Vi ánh mắt lóe lên, lớn tiếng nói, "Các bạn học, tiểu thư Mã Lệ nói, mỹ thực Hoa Hạ của chúng ta khó mà lên được nơi thanh nhã, chỉ xứng trốn ở trong góc mà ăn, loại quan niệm này ta không thể nào đồng ý, cho nên, quyết định rời khỏi cuộc thi do một tay nàng ta chủ đạo, dù sao, nàng ta nói gì chính là cái đó, kết quả cuộc thi cũng do một ý niệm của nàng ta, đây bất quá chỉ là trò chơi giết thời gian của nàng ta mà thôi, không có công bằng mà nói."
Năng lực ứng biến của nàng quá mạnh, đ·á·n·h Mã Lệ trở tay không kịp, "Ngươi nói bậy, ta không có."
Kỳ thật mọi người đã sớm nhịn một bụng lửa, "Cuộc thi không công bằng, chúng ta không chơi cùng."
"Đem chúng ta làm khỉ đùa giỡn, có ý tứ sao? Đi thôi, tất cả giải tán đi."
Mã Lệ tức đến mức mặt đỏ tía tai, bất kể du thuyết thế nào, đều không thuyết phục được các học sinh.
Nàng ta chỉ có thể dịu giọng hỏi, "Khương Tuyết Vi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Ta quyết định." Khương Tuyết Vi chỉ chờ nàng ta nói câu đó.
"Ngươi nằm mơ." Mã Lệ không muốn bỏ ra một đống tiền lớn, lại làm áo cưới cho người khác.
Mình mua p·h·á·o đốt, lại để người khác đốt, làm gì có đạo lý này?
Khương Tuyết Vi quay đầu bước đi, "Vậy thì tạm biệt."
Mắt thấy tất cả mọi người đều theo nàng rời đi, Mã Lệ không khỏi sốt ruột, nàng ta không gánh nổi mất mặt này, "Tốt, ta đáp ứng ngươi."
Khương Tuyết Vi lúc này mới ngồi trở lại, "Sớm cúi đầu không phải xong rồi sao, dù sao ngươi cũng không chơi lại ta."
Mã Lệ tức đến toàn thân run rẩy, sắc mặt tái xanh, nhưng có thể làm được gì?
Khương Tuyết Vi mới không thèm quan tâm nàng ta, quá trình tiếp theo thuận lợi hơn nhiều, tất cả đều do nàng làm chủ, nàng làm việc công bằng, ánh mắt tinh tường, năng lực giám định cao, quả quyết lại sâu sắc, không ai không phục.
Đến giữa trưa thì kết thúc, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng kết thúc, tất cả điều này đều phải quy công cho Khương Tuyết Vi.
Mã Lệ vất vả chuẩn bị, định dẫm lên Khương Tuyết Vi để dương danh cho mình, ngược lại lại giúp Khương Tuyết Vi có được danh tiếng tốt, uy vọng trong giới học sinh lập tức tăng vọt.
Một phen tính toán đều thành công cốc, ngược lại lại làm lợi cho Khương Tuyết Vi.
Vòng bán kết cũng rất thuận lợi, một ngày liền giải quyết xong, chọn ra hai mươi người tiến vào vòng chung kết.
Rất nhanh, đã đến ngày chung kết, được tổ chức đặc biệt long trọng, mời rộng rãi những nhân vật có tiếng tăm trong mọi lĩnh vực, ngay cả đài truyền hình cũng đến.
Sân khấu được bài trí rất hoa lệ, phía dưới là từng chiếc bàn tròn, một bên bày đầy tiệc đứng, cung cấp cho khách nhân hưởng dụng.
Một cuộc thi khiêu vũ giao tế mà làm như tiệc rượu, Mã Lệ mặc chiếc váy lễ phục bó sát hở vai, phô bày đường cong, là một vưu vật gợi cảm, thu hút vô số ánh mắt.
Nàng ta lấy tư cách là nữ chủ nhân, cùng Louis dắt tay chào hỏi các vị khách, như một con bướm hoa bay lượn giữa các vị khách mới quen, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhanh chóng tích lũy được nhân khí, đi đến đâu đều rất được hoan nghênh.
Mỹ nhân tuyệt sắc mà, ai không yêu?
Gương mặt xinh đẹp, bất kể nam nữ, đều có thể chiếm hết tiện nghi, có được lợi ích!
Khương Tuyết Vi đêm nay không mặc váy dạ hội, chỉ mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, nhẹ nhàng thanh nhã, trang điểm nhẹ nhàng trong trẻo, đôi mắt sáng ngời, toát lên vẻ linh khí.
Tóc đen xõa ngang vai, xinh đẹp động lòng người.
Nàng nâng chén rượu, bên trong toàn là nước trà, "Ta thế nào lại cảm thấy nàng ta giống như một đóa hoa giao tiếp vậy? Đây là có ý đồ gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận