Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 542

Hắn mang khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm, "Còn nữa, tất cả chi phí giáo dục, nuôi dưỡng, sinh hoạt, đầu tư của ngươi từ nhỏ đến lớn đều do Thư gia chi trả. Hiện tại, ta chính thức thông báo cho ngươi, hoàn trả cả gốc lẫn lãi. Nếu không, hãy chuẩn bị tinh thần làm bị cáo đi."
Thiệu Thiên Dương như bị người khác tát mấy cái giữa đám đông, vừa xấu hổ vừa giận dữ, "Ngươi mở miệng là Thư gia, vậy đặt Tiêu gia ở đâu? Hơn nữa, những khoản tiền đó đều là tiền của cha ta! Cha cho con trai dùng tiền là lẽ thường tình, ngươi không tiêu được tiền của cha ta thì nên tự kiểm điểm bản thân mình đi."
Đến nước này, hắn vẫn còn ti tiện như vậy, Tiêu Trạch Tễ muốn tha cho hắn cũng không được, "Tiền lương của cha ngươi ta sẽ cho người liệt kê ra, trừ đi các khoản chi tiêu, xem còn dư được mấy đồng có thể nộp học phí cho ngươi không?"
Cha hắn làm gì có tiền? Kiếm sống ở bộ phận dưỡng lão, nhận đồng lương chết, bản thân tiêu còn không đủ.
Tiêu Trạch Tễ đã hết sức nhẫn nại với hắn, "Còn nữa, ta cũng là con cháu Thư gia, ta rất kiêu ngạo có nhà ngoại giàu có địch nổi quốc gia. Còn ngươi, dựa vào bố thí của nhà ngoại ta mới có thể lớn lên, nuôi ngươi khôn lớn, cho ngươi đi học, để ngươi sống sung túc, đều là Thư gia. Vậy nên, ngươi có tư cách gì mà châm biếm ta?"
Thiệu Thiên Dương mặt trắng bệch như tờ giấy, hắn vốn tưởng rằng không thể nhận tổ quy tông là nỗi sỉ nhục lớn nhất đời, giờ mới phát hiện, không phải.
Không có thảm nhất, chỉ có thảm hại hơn.
Khương Tuyết Vi rất hả giận, mắng thẳng, "Đồ vô ơn bạc nghĩa, ăn cơm của Thư gia, uống nước của Thư gia, còn chê Thư gia cản đường hắn, muốn Thư gia quỳ xuống đất dâng hết gia sản lên cho hắn."
Tiêu Trạch Tễ nhếch mép cười nhạt đầy châm biếm, "Đêm hôm khuya khoắt còn nằm mơ giữa ban ngày?"
Hắn vừa ra tay, liền đập tan nát tất cả mộng tưởng của đối phương.
......
Tuyên gia trước nay luôn kín tiếng, nhưng lần này sinh nhật mừng thọ của Tuyên lão gia tử lại tổ chức rất long trọng, mời hết bạn bè thân hữu.
Thời gian trước, Tuyên lão gia tử bị bệnh nặng một trận, may mắn vượt qua được, nên mới tổ chức lớn một phen, xua tan xui xẻo.
Có thể nói, đây là yến hội đứng đầu kinh thành, quy tụ tất cả nhân vật có máu mặt trong kinh thành. Những người bình thường bận rộn, đều đích thân tới hiện trường, gửi lời chúc phúc ấm áp nhất.
Trong yến hội, bày biện kết hợp cả phong cách phương Tây lẫn Trung Quốc, vừa có tiệc buffet phong phú, vừa có yến tiệc bàn tròn kiểu Trung Quốc. Tuyên lão gia tử tuy sắc mặt có chút nhợt nhạt, nhưng tinh thần rất tốt, tươi cười nói chuyện phiếm cùng các khách khứa.
Bất quá, ông mới khỏi bệnh nặng, không thể quá mệt mỏi. Con cháu đã an bài một tiểu hoa sảnh, tương đối yên tĩnh, mà vẫn có thể quan sát được cảnh tượng náo nhiệt ở yến hội sảnh.
Chỉ có những người giao tình thật tốt, thân phận đủ cao mới có thể vào tiểu hoa sảnh này. Nếu từng người đều phải xã giao, ông sẽ mệt mỏi không chịu nổi.
Lúc này, Tuyên lão gia tử đang thư thái ngồi trên ghế sofa, uống nước đậu xanh, ăn điểm tâm, trò chuyện cùng các lão bằng hữu.
Đều là những mối giao tình lâu năm, vừa là bạn vừa là địch, cùng nhau trải qua bao thăng trầm.
Uông lão gia tử không có ý tốt, mở miệng, "Lão Tiêu à, con trai của ngươi xem ra không nể mặt ai, ngươi giúp ai đây?"
Triệu lão gia tử lập tức ngăn lại, "Đừng hỏi những câu hỏi xoáy vào tim gan người khác như thế, khó chịu lắm, lão Tiêu. Ta thấy, cháu trai của ngươi càng ngày càng lợi hại, nói năng đâu vào đấy, rõ ràng hố cha mình, lại dùng lý do hết sức đường hoàng, khiến người ta không tìm ra lỗi, làm việc kín kẽ, không hổ là lão hồ ly như ngươi dạy dỗ."
Tiêu lão gia tử giữ bộ mặt lạnh lùng, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với bọn họ, rất lạnh nhạt.
Uông lão đầu chuyên gây khó dễ, "Nói thật, con trai của ngươi phần lớn là do ngươi nuông chiều mà ra."
Tiêu lão gia tử uống một hơi cạn sạch nước đậu xanh, mới đè nén được cơn giận, "Là mẹ nó không quản giáo tốt."
Trong lòng hắn thầm mắng, còn không biết xấu hổ mà mỉa mai hắn, nhà mình một đống chuyện thối nát.
Uông lão đầu cười ha hả, "Thôi đi, đừng trốn tránh trách nhiệm, nó muốn tiền thì cho tiền, muốn cái gì thì cho cái đó, không phải đều là ngươi ngầm đồng ý sao?"
Kỳ thật những lời này không sai, Tiêu Chính Quân ngốc nghếch, bạch ngọt như vậy là do cha mẹ nuông chiều.
"Ta chỉ là muốn đền bù." Tiêu lão gia tử đối với đứa con duy nhất có thể quá nghiêm khắc gì?
Nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chỉ có ông là rõ nhất, như sét đánh ngang tai.
Ông tỉ mỉ bồi dưỡng hai đứa con trai đều mất, đêm khuya thanh vắng tự vấn lòng, thật sự không hối hận sao?
Không phải, ông tình nguyện bọn chúng không có tiền đồ gì, nhưng sống khỏe mạnh.
Ông không chỉ là đền bù cho con trai quyền thừa kế đã mất, mà còn đem tất cả áy náy đau lòng đối với hai đứa con trai khác bù đắp hết lên người Tiêu Chính Quân.
Uông lão đầu cười trên nỗi đau của người khác, "Ân, đền bù đến mức khiến lòng người sinh kiêu ngạo, cũng nuôi ra kẻ ngu xuẩn."
Tiêu lão gia tử không vui, giận dữ lườm ông ta một cái, "Còn mắng con trai ta, đừng trách ta trở mặt."
Tiêu gia và Uông gia là bạn bè lâu năm, quan hệ vẫn tốt. Nhưng ân oán tình thù của thế hệ sau khiến hai nhà có chút ngăn cách.
Quyết liệt là không thể, nhiều lắm thì ép buộc vài câu, giẫm vài cái.
Uông lão đầu lắc đầu, không khách khí châm chọc, "Còn không cho người ta nói, ngươi nói xem, thật là......"
Ngay lúc sắp cãi nhau, Tuyên lão gia tử vội vàng hòa giải, "Thôi, đừng nhắc những chuyện không vui, lão Tiêu, nghe nói hôn sự của cháu trai ngươi sắp định rồi?"
Chương 177: Ăn bát này lại trông bát nọ
Tiêu lão gia tử kinh ngạc nhướng mày, "Ai nói?"
Tuyên lão gia tử vui vẻ cười nói, "Tuyên Sáng nhà ta nói, nói bọn chúng rất xứng đôi, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp."
Triệu lão gia tử cũng nghe cháu trai nhắc qua, có hảo cảm với cô gái kia, "Tốt vậy sao? Ta cũng muốn gặp một lần."
Tiêu lão gia tử thản nhiên nói, "Đừng vội, lát nữa sẽ được gặp."
Uông lão đầu nhíu mày, châm chọc khiêu khích, "Nha, xem ra nhóc Trạch Tễ kia là nghiêm túc, có thể đưa người tới trường hợp này, không sợ người ta luống cuống sao?"
Thế mà lại không vừa mắt tiểu tôn nữ hoạt bát đáng yêu của ông ta, ngược lại xem một cô gái xuất thân bần hàn như bảo bối, thật không biết nghĩ thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận