Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 382

Khương Tuyết Vi cung kính đáp: "Vâng."
Hứa Đức Nguyên từ trên giá sách rút ra vài cuốn sách, "Mấy cuốn này là sách cổ về phương diện kinh doanh, ngươi cầm về xem qua đi, có gì không hiểu thì đến hỏi ta."
"Vâng."
Khương Tuyết Vi cầm được một khoản tiền lớn, trong lòng vui mừng, cứ như vậy, sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề tài chính nữa.
Vừa quay đầu, liền gặp Hứa Quân Hạo cau mày, "Ta đưa tiền, ngươi không vui sao?"
Nói đến, đây cũng là tiền của Hứa Quân Hạo.
Hứa Quân Hạo mím môi, "Cha ta đối với đệ tử còn tốt hơn ta, trước giờ vẫn luôn như vậy."
Khương Tuyết Vi cười ha ha, mắt nào của hắn nhìn thấy chứ? "Đừng nói bậy, người cha thương nhất chính là ngươi, ngươi là con trai duy nhất của cha."
Hứa Quân Hạo hừ lạnh một tiếng, "Từ nhỏ đến lớn, cha đều bận rộn dạy học, không có thời gian ở bên cạnh ta."
Cái giọng điệu tức giận bất bình này, xem ra là oán hận chất chứa rất sâu.
Khương Tuyết Vi nghĩ nghĩ, "Vậy ta đem tiền trả lại nhé?"
Hứa Quân Hạo cuống lên, hắn không phải nhắm vào nàng, chỉ là có chút buồn bực, "Không được, ta còn chờ ngươi trả ta khoản tiền lời lớn kia, một phần cũng không thể thiếu, biết không?"
Hắn chính là khó chịu như vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, tâm lại rất tốt.
Khương Tuyết Vi cười híp mắt nói, "Ta là loại người nợ tiền không trả sao?"
Hứa Quân Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cơn giận đã bay đi đâu mất, "Chúng ta đi xem phim đi."
Hắn rất muốn ra ngoài chơi.
Đề tài của hắn chuyển quá nhanh, Khương Tuyết Vi ngây ngẩn cả người, "Hả?"
Hứa Quân Hạo mặt trầm xuống, "Sao? Lại bận không qua nổi? Hay là không muốn đi chơi cùng ta?"
"Đi, đi, đi."
Lại là một năm khai giảng, Khương Tuyết Vi đội nắng nóng đi học, nhìn thấy thầy cô bạn học đã lâu không gặp, cảm thấy rất thân thiết.
Tân Lôi rất lâu không gặp nàng, lôi kéo tay nàng nói không ngừng, vui vẻ khoa tay múa chân.
Khương Tuyết Vi mang quà cho mọi người, sô cô la và phô mai phát một vòng, người người đều có phần, đương nhiên, Tiền Thi Bình cũng có.
Tiền Thi Bình cố gắng nhận lấy, quay người liền nhét sô cô la vào miệng, ngọt ngào.
Tân Lôi có thêm một chiếc túi sách chế tác tinh xảo, ngắm đi ngắm lại, yêu thích không buông tay.
Trong phòng học tràn ngập niềm vui, như ăn tết.
Chủ nhiệm lớp đi vào, "Khương Tuyết Vi, hiệu trưởng bảo ngươi qua báo cáo tình hình."
Khương Tuyết Vi cầm túi sách đi theo ra ngoài, tiện tay đưa cho hắn mấy gói bánh kẹo điểm tâm, "Thầy ơi, giúp em chia cho các thầy chủ nhiệm khác nhé, đúng rồi, hộp này là cho con của thầy."
Chủ nhiệm lớp không thể không nói, nàng làm việc xử lý ngày càng thành thục, chu đáo, so với trước kia tốt hơn nhiều.
Khương Tuyết Vi cũng không quan tâm hắn nghĩ như thế nào, làm vậy cốt để trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, ba chân bốn cẳng chạy hướng phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Thùng thùng."
"Vào đi."
Khương Tuyết Vi vừa vào liền từ trong túi xách lấy ra một phần tài liệu rất dày, "Báo cáo hiệu trưởng, đây là những gì em quan sát và học hỏi được ở nước ngoài, đã chỉnh lý thành văn bản, xin xem qua."
Lâm hiệu trưởng đã nghe được một chút tin đồn, "Nghe nói ngươi ở nước ngoài rất phô trương, gặp người liền mắng chửi? Đem các đội viên khác mắng đến mức phải nhập viện?"
Khương Tuyết Vi kinh ngạc trừng lớn mắt, "Lâm hiệu trưởng, đó chỉ là lời đồn thôi, em yếu đuối nhã nhặn như vậy, tay trói gà không chặt, người khác khi dễ em còn được."
Nàng nghĩa chính ngôn từ phản bác, rất nghiêm túc.
Lâm hiệu trưởng nhàn nhạt nhìn nàng, "Không tin."
Khương Tuyết Vi: ...
"Lâm hiệu trưởng, thầy như vậy sẽ mất đi một học sinh ưu tú đấy."
Lâm hiệu trưởng không hề lay động, "Trước khi xuất ngoại, ta đã dặn ngươi không được gây chuyện, ngươi cũng không nghe."
Trong trường học làm loạn thì thôi, chạy tới nước ngoài vẫn cao điệu như vậy, gây ra một đống họa, chọc không ít kẻ thù.
Quả thực là kéo đủ giá trị thù hận.
Trời mới biết sẽ có hậu quả gì hay không?
Khương Tuyết Vi vẻ mặt bất đắc dĩ, "Là sự tình chọc em, em thật sự rất vô tội, Lâm hiệu trưởng, thầy nghĩ thử xem, một con chó dại nhào tới cắn thầy, thầy sẽ làm thế nào? Mặc nó cắn? Hay là đánh chết?"
Nàng không gây chuyện, nhưng cũng không sợ chuyện, coi như biết hậu hoạn vô tận, lúc nên ra tay thì vẫn phải ra tay.
Lâm hiệu trưởng im lặng, nàng luôn có nhiều ngụy biện như vậy.
Hắn cầm lấy báo cáo xem, từng chữ đều nghiêm túc đọc, càng xem càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nàng làm thế nào mà có thể đắc tội người khác đến mức kia?
Còn nữa, nàng là đi tham gia trại hè, đi giao lưu, sao lại làm ra nhiều chuyện như vậy?
Còn nhận thầu nhà ăn, kiếm được không ít tiền, còn mở một cửa hàng?
Sao lại có thể như thế chứ?
Khương Tuyết Vi không giấu diếm điều gì, rất trung thực, mọi chuyện đều viết ra, không hề bỏ sót.
"Lâm hiệu trưởng, thầy không nghĩ xem em là đệ tử của ai sao, không làm chút chuyện kiếm tiền, có đúng không?"
Lâm hiệu trưởng: ...
"Tiền đều đã phân phát?"
Số tiền này kiếm đủ nhiều, đủ để cho mọi người trải qua một năm sung túc, điều quan trọng nhất là, nàng đem phần lớn quyên cho sứ quán, còn có ủy ban giáo dục thành phố, nha đầu này, hung tàn tùy hứng là thật, nhưng thông minh và có tầm nhìn đại cục.
Khương Tuyết Vi dùng sức gật đầu, dù sao nàng không nói, người khác cũng sẽ nói, chi bằng thành thật một chút.
"Vâng, tiền kiếm được trong thời gian ở trường đều chia cho mọi người, phần của em đều dùng mua quà, ầy, hiệu trưởng, đây là của thầy."
Là hai bình Whisky, đặc sản của Anh.
Lâm hiệu trưởng mắt sáng lên, "Sao ngươi biết ta thích uống Whisky? Thầy của ngươi nói?"
Ngoài cái người cưng chiều học sinh kia ra, còn có thể là ai?
Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm, rất lấy lòng, "Hì hì, đây là loại Whisky tốt nhất đấy ạ, vẫn là mắt em tinh tường nhanh tay cướp được."
Lâm hiệu trưởng mặt trầm xuống, "Ngươi là một học sinh mà lại tặng rượu cho hiệu trưởng, ngươi thấy có đúng không?"
Khương Tuyết Vi thần sắc không đổi, rất tự nhiên, "A, đây là thầy em nhờ em chuyển hộ, hai người đồng học tình sâu như biển, thật khiến người ta ghen tị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận