Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 289

"Không có vấn đề." Tâm trạng Lý Phượng rất phức tạp, tuổi còn nhỏ như vậy, lại liều mạng như thế, loại người này không thành công cũng khó.
Buổi sáng là chương trình học phụ đạo về lễ nghi, tất cả mọi người đều rất xem trọng, trước kia đã đến tranh chỗ trước.
Các cô gái RB và H quốc càng trang điểm đậm, ăn mặc rất tinh xảo, ngồi cùng một chỗ với nét mặt tươi cười như hoa, khiến không ít nam sinh rục rịch, tiến lại gần xum xoe.
Nhất là tiểu thư Hàn Mỹ Châu của H quốc, càng được hoan nghênh, vây quanh nàng là những vòng người nam nhân, trong ngoài ba vòng. Nàng là mỹ nhân băng sơn, cao ngạo mà lạnh lùng, nhưng vẫn không ngăn được sự theo đuổi của đám nam nhân.
Trong phòng học, bầu không khí rất nhiệt liệt, hormone phun trào, người trẻ tuổi mà, khác phái hấp dẫn lẫn nhau, khó được hữu duyên gặp nhau, nói chuyện yêu đương lãng mạn dị quốc, tốt biết bao.
Bỗng nhiên, trong phòng yên tĩnh, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cổng.
Chỉ thấy một thân ảnh màu lam nhạt đi tới, kéo theo một chiếc túi nhỏ, mặt mày như vẽ, da thịt như tuyết, ưu nhã mà mỹ lệ.
Là Khương Tuyết Vi, nàng không phải mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng khí chất đặc biệt, xinh đẹp và sắc sảo cùng tồn tại, lạnh nhạt mà ưu nhã, phi thường mâu thuẫn, nhưng lại hấp dẫn người khác một cách khó hiểu, đi tới đâu cũng sẽ là tiêu điểm chú ý của người khác.
Dáng đi của nàng không nói ra được vẻ đẹp, dáng người thẳng tắp, có dáng vóc đẹp của vũ giả.
Rất nhiều nam sinh bị ánh mắt hấp dẫn, nhưng không biết tại sao, đều không dám tiến tới.
Trên người nàng có khí chất của người bề trên, không giận tự uy, hoàn toàn không giống những cô nương cùng tuổi.
Nói một cách khác, cùng những nữ sinh khác chơi trò chơi tình yêu ngươi tình ta nguyện hoàn toàn không có vấn đề, nhưng cùng Khương Tuyết Vi... vẫn là thôi đi, sẽ bị chém chết!
Những nam sinh vây quanh Kim Thục Anh cũng không nhịn được nhìn Khương Tuyết Vi thêm mấy lần, quả thật là một mỹ nữ khiến người ta gặp qua là không quên được.
Kim Thục Anh trong lòng rất không thoải mái, lớn tiếng giễu cợt nói: "Khương Tuyết Vi, quầng thâm mắt của ngươi nặng quá, tối qua ngủ không ngon? Sợ rồi sao? Đang suy nghĩ làm sao xé bỏ hiệp nghị?"
Khương Tuyết Vi dừng bước lại, khóe miệng cong lên, "Tối qua ta gặp một cơn ác mộng."
"Ác mộng gì? Chẳng lẽ là thua?" Kim Thục Anh không để ý trường hợp chèn ép Khương Tuyết Vi, chỉ cần thấy nàng không may, mình liền cao hứng.
Khương Tuyết Vi thương hại nhìn nàng, "Cứ phải đuổi theo tìm tai vạ, khổ như vậy làm gì?" Nàng nói, "Mộng thấy ngươi thua thảm hề hề, quỳ rạp xuống trước mặt ta khóc ròng ròng, hai hàng nước mũi chảy vào miệng, khiến ta buồn nôn muốn chết, cho nên ta liền tỉnh lại."
Kim Thục Anh: ...
Mọi người nhìn Kim Thục Anh với ánh mắt kỳ lạ, muốn cười lại không dám cười.
Trời ạ, không khống chế nổi việc mình tưởng tượng ra hình ảnh này, vừa buồn cười lại vừa buồn nôn, chói mắt quá.
Những nam sinh bên cạnh lập tức rụt người lại, lặng yên không tiếng động tránh người, khiến Kim Thục Anh tức giận đến mức toàn thân run rẩy, "Khương Tuyết Vi, sao ngươi có thể trước mặt mọi người nói ra những lời buồn nôn như vậy? Tố chất của ngươi đâu?"
"Nhìn thấy ngươi liền không có!" Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm đáp trả, "Đối đãi với người nào, thì dùng tố chất đó, đối với ngươi, không cần tố chất!"
Đây là mắng nàng không có tố chất? Kim Thục Anh tức giận xông lên, giơ cánh tay lên hung hăng vung xuống, nhất định phải trút giận, đòi lại một bạt tai ngày hôm qua!
Hôm qua là không dám, hôm nay các nam sinh trong đội của các nàng đều ở đây!
Khương Tuyết Vi giống như bị dọa cho mộng, không nhúc nhích, mắt thấy một bàn tay sắp tát lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng.
"Bốp." Âm thanh bàn tay chát chúa vang lên, các nam sinh đều nhắm mắt lại, không dám nhìn.
"Ai dám đánh ta? A?" Một giọng nữ xa lạ đột nhiên vang lên, tiếng hét phẫn nộ chói tai làm rung chuyển cả nóc nhà, "To gan thật, ngươi là học sinh nước nào?"
Chương 99: Không đi đường thường Là một mỹ nhân tóc vàng mắt xanh, có chút tuổi rồi, nhưng phong thái yểu điệu, khí chất ưu nhã, toát lên vẻ tự nhiên, quần áo vừa vặn, trang điểm tinh xảo hoàn mỹ, tản ra mị lực của người phụ nữ thành thục.
Lúc này, bên mặt trái của nàng hiện lên một dấu năm ngón tay, trên làn da trắng như tuyết càng dễ thấy, phẫn nộ nhìn Kim Thục Anh.
Kim Thục Anh trợn tròn mắt, "Ta không phải muốn đánh ngươi..." Nàng muốn đánh chính là Khương Tuyết Vi!
Ai biết Khương Tuyết Vi lui về phía sau, nàng thu thế không được liền đánh trúng người phía sau.
Nàng thật sự rất oan uổng!
Lộ Dịch Toa sắp nổi điên, "Nói, tên là gì? Học sinh nước nào?"
Khí thế kia của nàng không giống người bình thường, Kim Thục Anh trong lòng sợ hãi, nhãn châu xoay động, nảy ra ý hay, nàng dùng tiếng Pháp nói, "Ta là người nước Hoa, ta tên là Vivian..."
Dù sao trong mắt những người nước ngoài này, người châu Á đều có khuôn mặt hao hao, bọn họ không phân biệt được.
Hừ, đây chính là kết quả của việc đắc tội nàng! Khương Tuyết Vi, ngươi xong đời rồi!
Lộ Dịch Toa tức giận đùng đùng gật đầu, "Tốt, ta nhớ kỹ, ta sẽ tính sổ với lĩnh đội của các ngươi."
Một giọng nói tiếng Pháp lưu loát vang lên bên cạnh, "Chờ một chút, vị nữ sĩ xinh đẹp này, xin phép cho tôi tự giới thiệu, tôi tên là Khương Tuyết Vi, tên tiếng Anh là Vivian, người nước Hoa."
Khương Tuyết Vi đưa chiếc túi hàng hiệu trong tay đến trước mặt Lộ Dịch Toa, để chứng minh thân phận của mình, khóe miệng giơ lên một nụ cười nhàn nhạt, mây trôi nước chảy.
Nhưng, Kim Thục Anh cả người đều không tốt, hoảng sợ lui về phía sau.
Trời ạ, tính toán thế nào cũng không tính được Khương Tuyết Vi biết tiếng Pháp!
Lần này chơi lớn rồi.
Lộ Dịch Toa trợn tròn mắt, "Vậy nàng là ai?"
Khương Tuyết Vi khẽ nhếch môi đỏ, "Kim Thục Anh, người nước H."
Lộ Dịch Toa càng thêm tức giận, đánh nàng, còn dám đùa giỡn nàng, "Ai là lĩnh đội nước H, ra đây cho ta."
Ấn tượng của nàng đối với người nước H tụt xuống ngàn trượng, động thủ lung tung, nói láo, cố ý hãm hại người, từng việc từng việc đều khiến người ta buồn nôn.
Lĩnh đội nước H là một người đàn ông trung niên, tên là Lý Xương, hắn không ngừng xin lỗi, tư thái cực kỳ thấp, nhưng Lộ Dịch Toa không chấp nhận xin lỗi, muốn bọn họ đưa ra một phương án xử lý.
Chủ sự vội vàng chạy đến, biết được mọi chuyện, âm thầm kêu khổ, "Lộ Dịch Toa lão sư, mọi thứ đều có thể thương lượng, mọi người tập hợp lại một chỗ không dễ dàng, ngài là lão sư, bọn họ là học sinh đến tham quan, đừng làm lớn chuyện..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận