Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 180

"Khương Hướng Nam, đêm hôm khuya khoắt nhớ nhung đàn ông đến nỗi không ngủ được sao? Hay là c·ở·i hết đồ ra ngoài chạy một vòng đi."
Không ngờ nàng lại ăn nói khó nghe như vậy, Khương Hướng Nam tức giận đến nổ đom đóm mắt, "Khương Tuyết Vi, cô đêm hôm khuya khoắt lêu lổng cùng với đàn ông, sao còn dám nói ta? Ồ, bộ đồ từ đầu đến chân đều là đồ mới này, là bán thân mà có được sao..."
"Bốp bốp." Khương Tuyết Vi quay đầu tát cho ả ta hai cái, không chút nương tay.
Đối với những kẻ t·i·ệ·n nhân, thì nên đánh thật mạnh vào.
Khương Hướng Nam nếm được mùi m·á·u tanh, giận đến mức toàn thân run rẩy, "Khương Tuyết Vi, mày dám đánh tao?"
Khương Tuyết Vi lạnh lùng cười, đã đánh rồi đấy, thì sao nào? Có bản lĩnh thì đánh lại đi. "Đồ ngu."
"Được, mày chờ đó cho tao." Trong mắt Khương Hướng Nam lóe lên một tia hận ý nồng đậm, đột nhiên tiến lên k·é·o cửa lớn ra, hét lớn một tiếng, "Mọi người ơi, mau dậy đi, có chuyện lớn rồi."
Ả ta liên tục gào lên mấy tiếng, xé toạc màn đêm yên tĩnh, từng chiếc đèn một sáng lên, hàng xóm bốn phía nhao nhao mở cửa.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Khương Hướng Nam, cô đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, phát điên cái gì?" Mọi người đều đã ngủ cả rồi, khoác vội áo ngủ đi ra, mặt mày ủ rũ, ngày mai còn phải đi làm.
Người càng tụ càng đông, Khương Hướng Nam toàn thân run rẩy, vừa là vì k·í·c·h động, vừa là vì hưng phấn. "Tôi vừa mới phát hiện ra một bí mật lớn, mọi người có muốn biết không?"
Dì Đổng ở cạnh nhà không nhịn được quát lên, "Muốn nói thì nói mau lên, đừng có vòng vo tam quốc, trời lạnh như thế này, sẽ bị cảm lạnh mất."
Người nhà họ Khương cũng đi tới, nhưng khi nhìn thấy Khương Tuyết Vi đang dựa vào cửa, quả thực là không dám lại gần.
Khương Hướng Nam hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, ngón tay chỉ về phía Khương Tuyết Vi đang đứng cạnh cửa, "Trong mắt các người, đứa trẻ ngoan Khương Tuyết Vi, lại đi lêu lổng với đàn ông đến tận giờ này mới về, đúng rồi, quần áo mặc lúc sáng ra ngoài cũng đã thay rồi."
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Khương Tuyết Vi, cô mặc một thân trang phục rất ung dung, phóng khoáng, lại có khí chất của một t·h·i·ê·n kim đại tiểu thư, hoàn toàn không phù hợp với khu nhà đơn sơ này.
Không thể không nói, bộ đồ này thật sự rất đẹp.
A Mai nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn, "Cô đang ám chỉ điều gì? Khương Hướng Nam, có một số lời không thể nói lung tung."
Nàng là người hiểu rõ nhất việc kinh doanh của Khương Tuyết Vi lớn đến mức nào, chỉ riêng một cửa hàng số một đã k·i·ế·m được bộn tiền, đừng nói là một bộ quần áo đẹp như thế này, một trăm bộ cũng có thể mua được.
Khương Hướng Nam không đạt được kết quả như mong muốn, có chút bối rối, cảnh tượng mọi người k·í·c·h động đến mất kiểm soát như trong tưởng tượng đâu rồi?
Từ lúc nào mà những người này lại không thích hóng chuyện bát quái nữa vậy? Sao có thể chứ?
"Tôi không hề nói lung tung, tôi vừa mới tận mắt thấy cô ta cùng một người đàn ông ôm ấp, thân thân mật mật, đây không phải là lần đầu tiên, mà mỗi lần lại là với một người đàn ông khác nhau."
Ả ta ăn nói hồ đồ, làm cho người ta cảm thấy khó chịu trong lòng, mọi người không hẹn mà cùng lắc đầu thở dài.
Trình Bình không nhịn được khẽ quát, "Không thể nào, Tiểu Vi không phải là loại người đó. Chúng ta học cùng lớp, cả ngày cô ấy chỉ biết đọc sách, còn chẳng chơi với ai mấy."
Tiểu Vi có phẩm hạnh tốt hay không, hắn là người hiểu rõ nhất, nàng cũng không hề có tâm tư yêu đương gì cả.
Khương Hướng Nam rõ ràng đã bị kích động, lớn tiếng ồn ào, "Mọi người không hiểu gì cả, ở trường thì giả bộ thanh thuần, rời khỏi trường học, liền một bụng nam trộm nữ xướng..."
Khương Tuyết Vi, người vẫn luôn đứng xem náo nhiệt, khoanh tay trước n·g·ự·c, vẻ mặt bình tĩnh, không nhịn được châm chọc, "Không phải đó chính là miêu tả chân thật về cô hay sao? Khương Hướng Nam, tuổi của cô cũng đã lớn rồi, đêm hôm khuya khoắt trốn đi nghe lén góc tường, nghe người ta vợ chồng thân mật, đây là loại chuyện gì vậy? Bị tôi bắt gặp, còn quay lại cắn ngược, các vị thúc thúc, bá bá, các dì ơi, xin hãy thương xót, giới thiệu cho cô ta một người đàn ông đi, cô ta không kén chọn, chỉ cần là đàn ông là được."
Rất nhiều người ở đó đều thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Khương Hướng Nam với ánh mắt rõ ràng không thích.
Nhà cửa ở đây san sát nhau, có chuyện gì đều không thể qua mắt được những người có tâm, nhưng loại chuyện này mà nói ra thì có hơi buồn nôn.
Máu trong người Khương Hướng Nam dồn thẳng lên trán, vừa tức vừa sốt ruột, "Tôi không có, là cô ta h·ã·m h·ạ·i tôi."
Khương Tuyết Vi cười ha hả, "Vậy xin hãy giải thích một chút, đêm hôm khuya khoắt cô không ngủ được để làm gì?"
Muốn trêu chọc một người phụ nữ không có đầu óc, thật sự rất dễ dàng.
Khương Hướng Nam một lòng muốn học theo thủ đoạn của Khương Tuyết Vi, nhưng 'họa hổ bất thành phản loại khuyển', năng lực và dã tâm không thể chống đỡ nổi.
Ả ta vội vội vàng vàng tìm đại một cái lý do, "Tôi... Tôi đang chờ cô, tôi lo lắng đêm hôm khuya khoắt không an toàn, cô còn chưa về nhà, tôi không yên tâm, ai mà ngờ được..."
Ả ta còn muốn đóng vai một người chị tốt yêu thương em gái, nhưng cũng không thèm nghĩ xem, bình thường ả ta đối xử với Khương Tuyết Vi như thế nào, mọi người tinh tường chứ không có mù.
Chỉ là một màn đêm nay như vậy, cũng không phải là chuyện mà một người chị tốt sẽ làm, nào có người chị nào lại điên cuồng nói xấu em gái mình lêu lổng với người khác chứ?
Chỉ có thể nói, sự thông minh của ả ta là không đủ!
Khương Tuyết Vi bị ả ta chọc cười, "Phụt, đồ đần độn lanh chanh."
Bác Trình gia gia lạnh lùng bình phẩm, "Khương gia đại nha đầu, tình chị em của cô với Tiểu Vi, thật sự là kinh thiên động địa."
Chỉ là không muốn thấy người khác tốt hơn mình, lòng dạ quá hẹp hòi, tâm t·h·u·ậ·t bất chính, đều là do mẹ ả ta dạy hư.
Khương Yêu Hoa mặc quần áo chỉnh tề bước tới, "Đi thôi, đừng có giả điên giả dại nữa, chờ trời sáng, để mẹ cô giới thiệu cho cô một người đàn ông. Tiểu Vi, mau vào nhà ngủ đi, kẻo bị cảm lạnh."
Ông ta rõ ràng là đang bênh vực Khương Tuyết Vi, làm cho Khương Hướng Nam càng thêm kích động, "Tiểu thúc, tôi biết ông ghi hận chuyện mẹ tôi giới thiệu cho ông một đối tượng không đáng tin, nhưng cũng không thể giận cá chém thớt tôi, tôi là người vô tội."
Giọng nói the thé của ả ta vang lên trong đêm tối, "Mọi người không tò mò tại sao cô ta lại thay một bộ quần áo khác để trở về sao? Không muốn biết người đàn ông kia đã đưa cô ta về sao? Không muốn biết cô ta thiên thiên vạn vạn đêm hôm khuya khoắt không về nhà, rốt cuộc là ra ngoài làm cái gì sao?"
Khương Yêu Hoa cố gắng kìm nén cơn giận muốn đánh cho ả ta một trận, đúng là đồ bỏ đi, ông ta còn không muốn thừa nhận đây là cháu gái ruột của mình, quá ngu ngốc, "Còn phải hỏi sao? Con bé dựa vào chính mình kinh doanh một chút để k·i·ế·m tiền học phí và tiền sinh hoạt..."
Trong lòng Khương Hướng Nam như có lửa đốt, khó chịu như dời sông lấp biển, hận không thể làm cho tất cả mọi người đều phải khó chịu như ả ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận