Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 263

Khóe miệng Khương Tuyết Vi hơi giật giật, vừa hay khát nước, vậy thì ngồi xuống một lát vậy.
Báo Tử cười hì hì đưa lên nước mơ đặc chế, "Chị Vi, nước mơ giải nhiệt giải khát, mùa này uống là tốt nhất, chị mau nếm thử đi."
Lươn Nhỏ cũng tới góp vui, "Chị Vi, em vừa mua kem, mát lạnh buốt, chị ăn một miếng đi."
Cẩu Đản cũng bưng một quả dưa hấu tới, "Chị Vi, em có dưa hấu, c·ắ·t miếng hay là ăn nửa quả một ạ?"
Chị Vi của bọn hắn, có thể không cung phụng sao?
Nhìn Khương Tuyết Vi bị vây quanh ở giữa, Phúc Minh và các cư dân một lần nữa được mở mang tầm mắt, thật không giống người thường.
Nàng đã là bà chủ lớn, thủ hạ vô số, ai nấy đều rất tài giỏi.
Dì Tẩu đẩy bọn hắn ra, một đám đàn ông con trai biết cái gì, "Tiểu Vi à, con gái nên ăn ít đồ lạnh, ăn nhiều hoa quả."
Chăm sóc con gái cũng không biết!
Khương Tuyết Vi ăn hoa quả đồ ăn vặt, uống nước mơ, thoải mái không kể xiết. Nàng tiện tay cầm lấy một quyển sách, theo thói quen lật vài trang.
Điểm thi còn chưa có, trong lòng nàng không chắc chắn.
Âm thanh Ngô Đông Thành đột nhiên vang lên, "Chị Vi, em xong rồi."
"Mang tới đây." Khương Tuyết Vi ngẩng đầu, khuôn mặt non nớt ẩn chứa một tia uy nghiêm.
Ngô Đông Thành bưng một bát cơm, một cái đùi vịt kho, khẩn trương đến mức đi đường đều cùng tay cùng chân, mẹ Ngô còn không muốn thừa nhận đây là con của bà.
Nhìn quá ngốc nghếch.
Khương Tuyết Vi nếm thử một miếng, hương vị không tệ, giống được tám phần, "Cơm suất đạt yêu cầu."
Ngô Đông Thành vẫn rất khẩn trương, "Vậy món kho thì sao? Canh thì sao?"
Khương Tuyết Vi xắt một miếng nhỏ xuống, "Canh mùi vị không tệ, đậm đà, món kho chưa đủ lửa, sau này chú ý hơn, cần phải nắm vững độ lửa, điểm này rất quan trọng. Tuy nhiên, hôm nay thời gian không đủ, không thể trách các cậu được, nói chung là vẫn ổn, đạt tiêu chuẩn, chúc mừng cậu nhé, chính thức tốt nghiệp, có thể mở tiệm rồi."
Ngô Đông Thành ngơ ngác nhìn nàng, đầu trống rỗng.
Mẹ Ngô hưng phấn nhào tới, nắm vai con trai lắc mạnh, "Con trai, có nghe thấy không? Con qua rồi."
Ngô Đông Thành lúc này mới kịp phản ứng, mừng rỡ như điên, "Tốt quá rồi, chị Vi, gần đây em có để ý một cửa hàng, ở gần chỗ em hay bán hàng rong ấy, rất nhiều khách quen đều nhận ra mặt em."
Đây là lựa chọn thông minh, Khương Tuyết Vi khẽ gật đầu, "Được, về phần trang trí, cậu có thể tham khảo cửa hàng Dự Viên số 1, tiền bạc giải quyết ổn thỏa chưa?"
Hai tháng này Ngô Đông Thành cũng không nhàn rỗi, ban ngày tiếp tục bán cơm suất, tìm kiếm khắp nơi cửa hàng phù hợp.
"Trước kia em kiếm tiền đều mua nhà, bây giờ mượn thêm bạn bè người thân một chút, chắc là không vấn đề gì lớn."
Hắn là người có kế hoạch, mấy ngày nay cũng luyện được, "Ừ, trước khi khai trương có thể phát tờ rơi, khắp nơi đưa, dẫn một đợt khách tới."
"Vâng." Đầu Ngô Đông Thành ong ong, chỉ biết cười ngây ngô.
Khương Tuyết Vi không có gì lo lắng về hắn, "Còn nữa, khai trương nhớ chuẩn bị giảm giá, cũng là cách tốt để thu hút khách, có điều, chị A Mai đều hiểu những điều này, cậu đây là chiếm đủ thiên thời địa lợi nhân hòa rồi."
Có một người vợ tốt, chính là chiếm tiện nghi.
Học viên khác nhao nhao kêu lên, "Chị Vi, đến lúc đó để chị A Mai huấn luyện cho bọn em một khóa đi, chị ấy có kinh nghiệm."
"Không thành vấn đề."
Cuối cùng, tất cả mọi người đều thông qua, những ngày vất vả này không uổng phí, Khương Tuyết Vi tại chỗ ký hiệp ước với bọn hắn, giấy trắng mực đen rõ ràng, thân huynh đệ cũng phải tính toán rạch ròi.
Trước đó mọi người còn cảm thấy huấn luyện quá mức hà khắc, quá biến thái, rõ ràng chỉ có ba loại kỹ thuật, nhưng lại bắt bọn họ mỗi ngày lặp đi lặp lại luyện tập, quá buồn tẻ.
Khương Tuyết Vi thường xuyên nói với bọn hắn, trên sân khấu một phút, dưới sân khấu mười năm công phu, bảo bọn hắn cố gắng, nghe đến phát ngán.
Nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt vui mừng của nàng, đáy lòng mọi người dâng lên vẻ kiêu ngạo, một tia tự hào, còn có một chút cảm kích.
Kỳ thật, nghiêm khắc mới là trách nhiệm lớn nhất đối với bọn hắn.
"Các cậu có vấn đề gì, có thể thỉnh giáo chú út của ta và chị A Mai, bọn họ đều có kinh nghiệm mở tiệm, về phần chọn địa điểm, ta đề nghị các cậu nên chọn kỹ một chút, đừng vội vàng."
Trình Lỵ mặc dù qua được kỳ thi, nhưng trong lòng có chút lo lắng, "Chị Vi, chị không giúp bọn em giữ cửa sao?"
Khương Tuyết Vi là hữu tâm vô lực, "Ta có thể phải đi xa một chuyến, không tiện giúp."
Trình Lỵ ngẩn ra, "A, chị muốn đi đâu? Về nhà sao?"
Khương Tuyết Vi cười không nói, hiện tại còn chưa thể nói gì.
Mọi người cứ nghĩ là nói trúng tim đen, cũng không nói thêm gì nữa, người ta muốn về nhà, đó là tự do của người ta, dù sao còn có mẹ ở đó.
Đến giờ lấy điểm thi, Khương Tuyết Vi trước đó đã dậy sớm, dạo này thời tiết quá nóng, nàng liền ở tại Hứa gia, có điều hòa!
Sư mẫu tự mình làm bữa sáng cho nàng, thật ra chính là sữa bò và sandwich.
Nhưng bà là người bận rộn, khắp nơi biểu diễn, xuất ngoại biểu diễn cũng là chuyện thường ngày, có thể dành ra một buổi sáng sớm như thế, đủ để chứng minh coi trọng đến mức nào.
"Tiểu Vi, ta cũng sắp xong việc rồi, không nên liều mạng quá, nếu con muốn đi Anh quốc, có thể tự túc chi phí, ta có thể giúp con giải quyết thủ tục xuất ngoại."
Bà càng ngày càng thích cô gái này, thông minh, lại hiểu được cảm ân.
Bà thật không ngờ Khương Tuyết Vi sẽ tặng bà cổ phần, tuy nói bà không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không ngại nhiều tiền.
Quan trọng nhất là, tấm lòng này của Khương Tuyết Vi thật khó có được.
Nói rõ ở trong mắt nàng, địa vị người sư mẫu này rất cao, đủ để dao động ảnh hưởng của chồng bà, điểm này khiến bà rất cao hứng.
Hứa Quân Hạo bĩu môi, "Mẹ, Tiểu Vi nhất định là hạng nhất của khối."
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Tuyết Vi: Muốn đi Anh quốc ~~ Tranh bá thi đấu cái gì tốt mang cảm giác!
Hiệu trưởng Lâm: Ngươi thi đệ nhất sao?
Khương Tuyết Vi: A, ta đi xem điểm số!
Chương 89: Người thắng lớn nhất
Sư mẫu giận trừng mắt nhìn con trai một cái, lỡ như không phải thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận