Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 72

Khương Tuyết Vi vui vẻ, câu này chẳng khác nào "Ngươi chỉ là mất đi một cái chân, nhưng Tử Lăng đã mất đi tình yêu a", tam quan đúng là nực cười.
"Đó là vận may của ta tốt, còn mẹ ngươi, là báo ứng."
Nhưng vào lúc này, hàng xóm là chú Ý a di mang người tới cửa, "Tiểu Vi, có người tìm ngươi."
Tiêu Trạch Tễ mặc chiếc áo sơ mi xanh lam, quần tây trắng, đặc biệt nhẹ nhàng khoan khoái, ngũ quan anh tuấn, khí chất tự phụ lỗi lạc, dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp.
Hắn vừa xuất hiện, sân nhỏ Khương gia dường như sáng bừng lên, mọi người đều đổ dồn ánh mắt.
Khương Tuyết Vi mắt sáng lên, nói với chú Ý a di một tiếng cảm ơn, rất tự nhiên tiến lên chào hỏi, "Tiểu ca ca, huynh đến rồi, đây là cái gì?"
Tiêu Trạch Tễ đưa túi đồ cho nàng, "Mang cho muội đào hộp và bánh bích quy, đói bụng thì lót dạ một chút."
Hắn liếc mắt nhìn xung quanh, thần sắc tự nhiên, không có chút dị thường nào.
Khương Tuyết Vi kéo hắn đến giàn nho ngồi xuống, "Tiểu ca ca nghỉ ngơi một chút, đi đường xa tới đây chắc là nóng nực, nhìn xem muội chuẩn bị gì cho huynh này?"
Nàng chạy tới bên cạnh giếng, kéo một sợi dây thừng lên một chiếc rổ đựng đầy đồ, bên trong là nho ướp lạnh và canh bách hợp tâm sen ướp lạnh, bốc lên hơi lạnh, chỉ nhìn thôi đã thấy dễ chịu.
Nàng còn lấy ra chiếc khăn mặt chưa dùng bao giờ, nhúng nước, vắt khô đưa cho Tiêu Trạch Tễ, bảo hắn lau mồ hôi.
Mặc kệ mục đích của hắn là gì, khách đến chơi nhà, làm tròn trách nhiệm của chủ nhà là được.
Sự chu đáo của nàng khiến Tiêu Trạch Tễ cảm thấy rất an ủi, "Vất vả rồi."
Lau mồ hôi, uống canh đậu xanh, Tiêu Trạch Tễ để ý đến sách vở trên bàn, "Muội đã xem sách giáo khoa lớp 12 rồi sao? Có hiểu không?"
Khương Tuyết Vi quên rất nhiều kiến thức, bây giờ học lại, có chút tốn sức. "Có vài chỗ không hiểu."
Tiêu Trạch Tễ cầm sách giáo khoa lên xem qua, "Chỗ nào? Ta xem một chút."
Hai người một dạy một học, đầu sát bên đầu, thân mật vô cùng, không coi ai ra gì.
Tương tác tự nhiên, quen thuộc, nhìn qua giao tình rất tốt.
Nhưng, trong mắt Tiêu Trạch Tễ từ đầu đến cuối chỉ có Khương Tuyết Vi, không hề nhìn những người khác trong nhà họ Khương.
Người nhà họ Khương đều ngây người, tình huống gì đây?
Khương Hướng Nam ngây ngốc nhìn thiếu niên tuấn mỹ quý khí, vừa nhìn đã biết xuất thân hiển quý, không phải loại người dân tỉnh lẻ như bọn họ có thể quen biết.
Ngồi tại trong sân đơn sơ như vậy, hoàn toàn làm ô uế sự cao quý của hắn.
"Tiểu Vi, vị này là?" Giọng nói trước nay chưa từng có dịu dàng.
Khương Tuyết Vi đang hăng say học tập, bất ngờ bị gián đoạn, khẽ nhíu mày, "Bạn của muội, bất quá mọi người không cần thiết phải quen biết."
Nụ cười trên mặt Khương Hướng Nam cứng đờ, vẫn đáng ghét như vậy.
"Khách đến nhà nên chiêu đãi cho tốt, tránh để người ta hiểu lầm nhà họ Khương chúng ta không có giáo dưỡng."
Nàng nở nụ cười dịu dàng, "Bạn học này, chào cậu, ta là chị họ của Tiểu Vi, tên là Khương Hướng Nam."
"Tiêu Trạch Tễ."
Khương Hướng Nam mắt sáng lên, "Tên rất hay, 'sâu nhân hậu trạch, phong quang tễ nguyệt'. Trưởng bối trong nhà Tiêu đồng học nhất định là người học rộng tài cao, khiến người ta bội phục." Nàng ta ra sức thể hiện sự tồn tại.
"Cảm ơn." Tiêu Trạch Tễ rất lạnh lùng, thần sắc nhàn nhạt.
Nhưng Khương Hướng Nam cực kỳ nhiệt tình, "Tiêu đồng học, ở lại ăn cơm nhé, cậu thích ăn gì? Tài nấu nướng của ta cũng tạm được."
"Không cần." Tiêu Trạch Tễ hơi mất kiên nhẫn, "Khương tiểu thư, phiền cô đừng quấy rầy chúng ta học tập, thời gian rất quý giá."
Hắn vừa chuyển ánh mắt về phía Khương Tuyết Vi đã ôn nhu hơn rất nhiều, "Tiểu Vi, chúng ta tiếp tục."
Khương Tuyết Vi ánh mắt đầy ý cười, "Được, còn có đề này, tại sao đáp án lại là thế này?"
Tiêu Trạch Tễ cầm bút lên, viết xoạt xoạt trên giấy, vừa viết vừa phân tích cho nàng.
Khương Tuyết Vi ngộ tính rất cao, chỉ cần chỉ một chút là hiểu, suy một ra ba, là kiểu học sinh thông minh mà các giáo viên đều thích.
Tiêu Trạch Tễ càng dạy càng hứng thú, cảm thấy rất thỏa mãn, thỉnh thoảng lại khen ngợi nàng một câu.
Hai người dạy vui vẻ, học hăng say, tự tạo thành một thế giới riêng.
Người nhà họ Khương nhìn nhau, có rất nhiều thắc mắc, nhưng không ai dám đến gần.
Khương Tuyết Vi là người thích sĩ diện, không nể mặt ai, Tiêu Trạch Tễ thì tự phụ, tao nhã, phảng phất như vương tử lầm đường lạc vào khu ổ chuột.
Khương Hướng Nam cắn môi, ánh mắt lấp lóe, vào phòng một lát rồi đi ra, trong tay bưng một quyển sách, tiến lại gần, "Tiêu đồng học, đề này ta cũng không biết làm, xin chỉ giáo một chút."
Tiêu Trạch Tễ liếc qua, Anh ngữ sơ trung? "Đề này quá đơn giản, để Tiểu Vi dạy cho cô."
Hắn trực tiếp từ chối, Khương Hướng Nam hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười nói, "Tiểu Vi bận quá, cả ngày ở ngoài không biết bận việc gì, ta cũng khó mà gặp được muội ấy, Tiêu đồng học, ta rất thích đọc sách, xin hãy chỉ dạy ta một chút."
"Ha ha." Khương Tuyết Vi cười lớn, "Đây là lần đầu tiên ta thấy cô cầm sách vở đấy."
Tâm tư của Khương Hướng Nam không khó đoán, ai mà không yêu một người đàn ông anh tuấn lại có tiền, có địa vị chứ?
Nhưng ở trước mặt nàng giở trò, định buồn nôn ai đây?
Tiêu Trạch Tễ lạnh lùng từ chối, "Ta không phải giáo viên, không có nghĩa vụ đó."
Khương Hướng Nam: ...
"Đây chẳng phải là chuyện thuận tay sao? 'Hữu giáo vô loại'..."
Tiêu Trạch Tễ lạnh như băng, "Đó là thánh nhân."
Khương Hướng Nam không nói tiếp được nữa, bất lực nhìn về phía Khương Tuyết Vi, Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm nói một câu, "Tiểu ca ca nhà ta là người đứng đắn."
Bình thường Khương Hướng Nam không hay nói chuyện, không ngờ trong tình huống này lại không biết xấu hổ như vậy.
Thấy một người đàn ông xuất sắc liền bắt đầu thả thính, không lẽ cô ta hận không thể gả đi nhanh như vậy sao?
Khương Hướng Nam tái mặt, ủ rũ rời đi.
Khương Tuyết Vi nhún nhún vai, vẻ mặt không quan trọng, "Tiểu ca ca, huynh nói tiếp đi."
Trong phòng, Khương Hướng Nam nghe thấy tiếng nói chuyện hòa hợp bên ngoài, mặt mày ủ dột, vô cùng khó chịu.
Khương Hướng Tây cẩn thận quan sát sắc mặt của chị gái, "Chị, vị Tiêu đồng học kia không giống chúng ta, trèo cao không tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận