Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 282

"Ta mang theo mấy bao mì tôm, có thể chia cho hai ngươi vài bao."
"Ta có bánh mì, hay là thôi đi?"
Mọi người nhiệt tình khiến nội tâm Khương Tuyết Vi ấm áp, vừa định nói gì, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, "thùng thùng."
Lý Phượng tự mình đi mở cửa, là hai người Hoa mặc trang phục đầu bếp màu trắng, trong tay ôm hai rương đồ lớn, "Xin hỏi, vị nào là Khương Tuyết Vi tiểu thư?"
Khương Tuyết Vi nghe được động tĩnh liền đi qua, "Ta là."
Hai người trên mặt nở nụ cười, rất là nhiệt tình, "Đây là bạn của cô tặng cho cô những đồ này, xin ký nhận một chút."
Khương Tuyết Vi ngẩn ngơ, "Ách? Là ai?"
Nơi đất khách quê người, ai sẽ tặng quà cho nàng? Người khác cũng không biết nàng ở nơi này!
Nam nhân cười nói, "Một khách nhân họ Tiêu gọi điện thoại tới, nghe giọng nói rất trẻ trung."
Tiêu? Khương Tuyết Vi trong lòng khẽ động, nàng chỉ quen biết một nam sinh họ Tiêu. "Đều mang cả vào trong đi."
Hai cái rương lớn đặt ở phòng khách, chiếm hơn phân nửa diện tích, Khương Tuyết Vi cũng không biết là cái gì, rất hiếu kì. "Cảm ơn, vất vả rồi."
Đối phương vô cùng khách khí, "Không vất vả, chúng ta là nhân viên của quán cơm trưa, ta tên là A Giang, hắn là A Đỗ, đây là số điện thoại nhà hàng, có chuyện gì cứ việc gọi cho chúng ta. Còn nữa, mỗi sáng sớm chúng tôi đều sẽ mang đến nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất, bao gồm sữa tươi và hoa quả, xin hỏi, mấy giờ là thuận tiện nhất?"
Khương Tuyết Vi nhận lấy dãy số liếc mắt nhìn, khẽ gật đầu, "Sáu giờ rưỡi đi."
"Vâng, không vấn đề."
Cao Thượng ở sát vách nghe tiếng hỏi thăm chạy đến, lôi kéo A Giang và A Đỗ bàn chuyện làm ăn, hắn vừa hay cần mua thức ăn.
Một đám nữ sinh hiếu kỳ vây quanh cái rương, là cái gì đây?
Khương Tuyết Vi mở ra xem, một cái rương bên trong là một bộ đồ ăn kiểu Trung Quốc, trọn bộ gia vị, dầu, muối, nước tương, dấm, tinh bột, bát giác, quế... cái gì cần có đều có, có những thứ này thì có thể xuống bếp bất cứ lúc nào.
Một cái rương khác là một túi bột mì, một túi gạo, hoa quả và nguyên liệu nấu ăn tươi mới, đều đầy đủ hết.
Đám người nhìn đến trợn mắt há mồm, như thế này cũng được sao?
Khương Tuyết Vi rất cao hứng, thật sự là hiểu được tâm tư nàng, giải quyết nỗi lo lắng cấp bách của nàng, đưa đồ vật rất được lòng nàng, không hổ là tiểu ca ca của nàng.
Nàng lấy ra cái tạp dề mới tinh, lại ôm bột mì ra, "Các ngươi có muốn ăn thêm chút nữa không?"
Mọi người nhìn nhau, nàng biết làm cơm sao? "Chúng ta ăn no rồi, ngươi làm cho mình đi."
Được rồi, Khương Tuyết Vi tiến vào phòng bếp, nàng làm món bánh rau củ, đem bột mì thêm nước và trứng gà khuấy thành hỗn hợp sệt, rồi thêm rau củ, muối, khuấy đều, làm nóng chảo, rán hỗn hợp bột thành từng cái bánh, rán cho đến khi hai mặt vàng đều là có thể, màu sắc đẹp mắt lại thanh đạm dễ ăn.
Còn làm một nồi canh chua cay, dùng thịt băm, đậu phụ thái sợi, măng thái sợi, mộc nhĩ thái sợi, chờ các loại nguyên liệu để nấu, cho thêm dấm thơm, khi canh gần được thì dùng tinh bột cho vào nước khuấy tan đổ vào, vặn nhỏ lửa, cho thêm trứng gà đã đánh tan, món canh chua cay này ăn rất khai vị.
Một đĩa bánh rau củ, một bát canh chua cay, Khương Tuyết Vi bưng từ phòng bếp ra, lập tức khiến mọi người xúm lại xem, ôi chao, trông thôi đã thấy ngon rồi.
Không nghĩ tới Khương Tuyết Vi nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của một đại tiểu thư, vậy mà lại biết làm đồ ăn, thật đáng kinh ngạc.
Khương Tuyết Vi uống một ngụm canh chua cay, nhướng mày, tự tán thưởng mình một cái.
Lại cắn một miếng bánh rau củ, hoàn toàn không hề ngấy dầu.
"Cái kia... Ta có thể nếm thử không?" Tôn Thiên Lam lấy hết can đảm hỏi.
Các nữ sinh vừa nãy còn từ chối, giờ nuốt nước miếng, rất thèm ăn thì phải làm sao?
Thứ 96 Chương Du lịch Khang Kiều "Đều tới nếm thử đi, trong nồi vẫn còn, ai muốn uống canh thì tự mình đi múc." Khương Tuyết Vi cũng không hề keo kiệt, cố ý làm nhiều một chút, dù sao cũng là làm một thể, ăn không hết có thể để trong tủ lạnh.
Mọi người mắt sáng lên, cùng nhau xúm lại, lập tức bị hương vị giòn tan làm kinh diễm.
A a a, ngon quá đi mất, ở trong bếp nửa giờ, liền có thể làm ra mỹ vị như thế này, nàng có được một đôi bàn tay thần kỳ.
Đừng nói đến những nữ sinh chưa trải sự đời, ngay cả Lý Phượng tuổi không nhỏ cũng bị mê hoặc, cúi đầu ăn lấy ăn để.
So với những nhà hàng kia ngon hơn gấp trăm lần, so với gà rán Hamburger lúc nãy còn ngon hơn nhiều.
Nàng cuối cùng cũng đã hiểu Khương Tuyết Vi, không phải giả vờ làm cao, người ta là thật sự không thích ăn những món kia.
Cửa không khóa, những học sinh đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm liền dừng bước lại, không nhịn được chạy vào, rất quen thuộc mà thỉnh cầu: "Ta có thể nếm thử một cái không?"
Cơ bản những người trên tầng này đều là các đội tham gia trại hè, đây là MIKE của nước M, đã từng nói chuyện qua.
Khương Tuyết Vi thấy hắn rất vừa mắt, đưa cho hắn một cái bánh rau củ, ai ngờ hắn vừa nếm thử liền kêu toáng lên, "Chúa ơi."
Mọi người giật nảy mình, đây là thế nào? Ăn không quen? Cũng không cần khoa trương như vậy chứ!
MIKE ăn như hùm như sói, chỉ một lát sau liền xử lý xong một cái, hau háu nhìn Khương Tuyết Vi, "Bạn học Vivian, món này ngon quá, đồ ăn thần kỳ, mời cho ta thêm một miếng nữa đi, ta siêu cấp thích ăn, đây là mua ở đâu? Ta muốn ngày nào cũng mua để ăn!"
"Ngươi chờ một chút." Khương Tuyết Vi đi vào bếp lấy cho hắn một bát canh chua cay, hai cái bánh, "Đây là ta tự làm, làm không có nhiều, chỉ có thể mời ngươi ăn bằng này."
Nàng vốn còn định để dành ăn tối, xem ra là không được rồi.
MIKE chấn kinh vạn phần, "Ngươi làm? Chúa ơi, Vivian, ngươi là thiên sứ sao?"
Oa, món canh này là cái gì vậy? Vừa chua vừa cay, hắn vừa kêu quái dị, vừa không nhịn được húp thêm một ngụm, lại một ngụm nữa, không dừng lại được.
Khương Tuyết Vi cười tủm tỉm nói, "Ta là ma nữ, MIKE, ngươi đã ăn đồ của ta, phải nghe theo ta."
Lại đến rồi, cưỡng ép tẩy não người khác!
MIKE hoàn toàn không cảm thấy logic có gì không đúng, ăn của người ta thì phải nể nang, không phải sao? "Không có vấn đề, chỉ cần ngày nào cũng cho ta ăn đồ ngon, ta cái gì cũng đều nghe ngươi."
"Xem tâm trạng của ta thế nào đã." Khương Tuyết Vi còn rất nhiều việc phải làm, lịch trình kín mít rồi.
MIKE ngẫm nghĩ lại cũng đúng, nàng ấy là học bá cơ mà, việc học là quan trọng nhất, "Vậy có món ngon nào nhất định phải gọi ta đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận