Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 492

Gần trạm xe lửa có một cửa tiệm đồ cũ, tuy phải bỏ ra một số tiền lớn để mua lại, nhưng so với giá nhà đất sau này thì chẳng đáng là bao.
Phá đi xây lại là một công trình lớn, do Hầu Tử giám sát toàn bộ quá trình, mọi người đều bận rộn hăng say.
Một ngày nọ, vào lúc chập tối, Khương Tuyết Vi và Lỗ Tiểu Thanh ra khỏi cổng trường, chuẩn bị đi mua sắm một ít đồ dùng hàng ngày.
Hai người đàn ông mặc đồ đen đi tới, chặn đường các nàng, "Cô Khương, mời lên xe."
Khương Tuyết Vi nhướng mày, "Đây là bắt cóc sao?"
"Là Tiêu tiên sinh muốn gặp cô." Người áo đen, một trái một phải, áp sát, không cho đối phương cơ hội từ chối.
Khương Tuyết Vi hoàn toàn bó tay, lại là vị kia không chịu ngồi yên, vấn đề là, không gặp người trong cuộc, gặp nàng để làm gì?
Chẳng lẽ nàng đã trở thành quân cờ để người ta đi đường vòng cứu quốc?
Thật là biến thái!
Lỗ Tiểu Thanh sợ đến mức mặt mày trắng bệch, nhìn ra những người áo đen kia đều là nhân viên chuyên nghiệp đã qua huấn luyện, giá trị vũ lực rất cao.
Nhưng nàng vẫn lấy hết dũng khí quát lớn, "Các ngươi muốn làm gì? Đây là trường học, không cho phép các ngươi làm loạn, ta phải báo cảnh sát."
Hai gã áo đen nhìn nhau, "Vậy thì mang cả hai đi."
Khương Tuyết Vi nhíu mày quát khẽ, "Đi, thả bạn ta ra, ta đi với các ngươi."
"Tiểu Vi." Lỗ Tiểu Thanh gấp đến mức mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, sao lại có thể xảy ra loại chuyện này?
Khương Tuyết Vi vỗ vỗ cánh tay của nàng, nhẹ giọng an ủi, "Không cần báo cảnh sát, đừng lo lắng, không có việc gì."
Có việc, chỉ có thể là người khác mà thôi!
Một tiếng sau, Khương Tuyết Vi được đưa tới một căn biệt thự ở Nam Giao, trang trí rất xa hoa.
"Tiêu tiên sinh, Khương Tuyết Vi đã đến."
Trong đại sảnh, cha con Tiêu Chính Quân và Uông Tiểu Đình đang ngồi trên ghế sô pha, ăn hoa quả, dáng vẻ rất là thảnh thơi.
Uông Tiểu Đình vừa nhìn thấy Khương Tuyết Vi, lập tức lộ vẻ mặt hớn hở, chạy tới kêu gào, "Khương Tuyết Vi, ngươi cũng có ngày hôm nay."
"Ha ha." Khương Tuyết Vi đẩy nàng ra, tự nhiên hào phóng chọn một chỗ ngồi xuống, còn cầm lấy chùm nho trên bàn trà nhìn một chút, "Đã rửa rồi sao? Có thể ăn không?"
Nàng đảo khách thành chủ, khí tràng rất mạnh mẽ, giống như nàng mới là chủ nhân ở nơi này.
Người áo đen theo bản năng gật đầu, "Đã rửa rồi."
Được thôi, Khương Tuyết Vi lột một quả nho nếm thử, hương vị thanh mát, không tệ không tệ, lại thêm một quả.
Nàng ăn hết quả này đến quả khác, hoàn toàn không để những người xung quanh vào mắt.
Tiêu Chính Quân thần sắc phức tạp nhìn nàng, không thể không nói, dáng vẻ cao ngạo khinh thường kia, cực kỳ giống một người.
Chỉ là, nàng không có trương dương như vậy, có phần ưu nhã hơn, nội liễm hơn, cũng càng khiến người ta thêm phần khó chịu.
"Ngươi bây giờ là tù nhân, Khương Tuyết Vi."
Khương Tuyết Vi giống như là vừa mới nhìn thấy hắn, kinh ngạc trợn to hai mắt, "Tiêu tiên sinh, sao ngài vẫn còn ở Thượng Hải? Đây không phải nơi ngài nên ở."
Căn biệt thự này cách chỗ ở của Thư Lan chỉ có mười phút lộ trình, cố ý chọn ở đây, cũng thật sự là...... một lời khó nói hết.
Thứ 164 chương: Thiên chân vô tà, người Tiêu Chính Quân còn chưa nói gì, Uông Tiểu Đình liền không kịp chờ đợi chen vào trước.
"Bá phụ, ngài thấy chưa? Bình thường nàng ta hống hách như vậy, đối với cháu và Thiên Dương không có chút nào khách khí."
Nàng có những mặt không bằng, nhưng châm ngòi ly gián lại là sở trường nhất.
Nàng là bại tướng dưới tay Khương Tuyết Vi, khi thắng khi bại, thế nhưng, thật vất vả mới có cơ hội lật ngược tình thế, hận không thể lập tức giẫm người dưới chân, hung hăng trút cơn giận.
Khương Tuyết Vi cũng không sợ nàng, thẳng thừng đáp trả, "Ta tại sao phải khách khí với các ngươi? Một kẻ thì chỉ biết tơ tưởng nam nhân của ta, một kẻ chỉ biết cướp công việc làm ăn của ta, hết lần này đến lần khác tất cả đều là bại tướng dưới tay ta, ai lại đi khách khí với phế vật chứ?"
Thiệu Thiên Dương khí sắc mặt mày tái mét, phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, miệng lưỡi vẫn độc địa như vậy.
Uông Tiểu Đình nổi trận lôi đình, mặt đỏ tía tai, vung một bàn tay tới, lại bị Khương Tuyết Vi phản đòn, quật ngã xuống đất.
Khương Tuyết Vi không chút khách khí, giẫm một cước lên lồng ngực của nàng, hung hăng dẫm một cái, mẹ kiếp, muốn khi dễ nàng, đi trước luyện võ thuật mười năm đi.
Uông Tiểu Đình đau đớn kêu la, "Thả ta ra, buông ra."
Không ai phản ứng nàng, cha con Tiêu gia giống như là không hề nghe thấy.
Khương Tuyết Vi cười lạnh một tiếng, "Các ngươi huy động nhân lực mời ta đến, rốt cuộc là muốn làm gì? Có chuyện cứ việc nói thẳng, có rắm cứ thả, thời gian của ta quý giá."
Cái khí diễm hống hách này, giống như nàng mới là Chúa Tể Giả.
Tiêu Chính Quân tâm tình càng thêm phức tạp, hung tàn như vậy, cặp mẹ con kia rốt cuộc coi trọng nàng ở điểm gì?
Rõ ràng đều là những người ưu nhã đến tận xương tủy, lại chọn một cô gái thô lỗ bạo lực như thế, thật sự là không hiểu nổi.
"Ngươi không có chút nào sợ hãi sao?"
Khương Tuyết Vi hếch cái miệng nhỏ, cùng lắm thì bắt nàng uy h·i·ế·p mẹ con Tiêu Trạch Tễ, còn có thể g·i·ế·t nàng hay sao?
"Ngươi nên hỏi con trai bảo bối của ngươi, ta là hạng người gì, ta không có sợ qua bất luận kẻ nào, cũng chưa từng thua."
Thiệu Thiên Dương hừ lạnh một tiếng, "Mảnh đất kia chẳng phải đã thua ta rồi sao."
Chảnh cái rau dền, tưởng làm ăn không nổi à?
Khương Tuyết Vi trợn trắng mắt, "Ta không ngại ngươi ở phía sau nhặt rác rưởi mà ta không muốn."
Thiệu Thiên Dương bị chọc giận, "Khương Tuyết Vi, tính tình của ngươi vừa thối vừa cứng nhắc, nam nhân sẽ không thích, ta khuyên ngươi vẫn là cúi đầu cầu xin tha thứ."
"Nhà ta Trạch Tễ thích ta là được rồi." Khương Tuyết Vi giương cằm lên, dương dương tự đắc, "Toàn thế giới ta chỉ để ý cảm nhận của hắn."
Về phần người khác có thích nàng hay không, nàng mới không thèm quan tâm.
Nàng thể hiện một màn ân ái, đặc biệt cao điệu, "Mau nói chính sự đi, ta không giống những kẻ vô công rồi nghề các ngươi, mỗi ngày hành trình đều sắp xếp kín mít......"
Nàng mải đối đáp, khó tránh khỏi sơ sót dưới chân.
Uông Tiểu Đình thừa cơ thoát khỏi trói buộc, đẩy Khương Tuyết Vi ngã nhào, điên cuồng phản công, "Khương Tuyết Vi, đây là ngươi tự tìm."
Nàng không biết từ đâu lấy ra một con dao gọt trái cây, đâm thẳng về phía ngực Khương Tuyết Vi, cả người đều lâm vào trạng thái điên cuồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận