Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 533

Tiêu Trạch Tễ ngại vì quan hệ cha con, dù không có tình cảm, cũng không tiện làm gì.
Nhưng nàng thì khác, nàng đối với Tiêu Chính Quân không có nghĩa vụ hiếu thuận, muốn đối đáp thế nào đều được.
Tiêu Chính Quân giận đến mặt đỏ tía tai, "Ta đã từng nói, có ta ở đây, ngươi đừng mơ gả vào Tiêu gia!"
Khương Tuyết Vi ha ha, trực tiếp vả vào mặt hắn, "Tiêu gia là của ngươi sao? Là của Tiêu gia gia, là của Tiêu Trạch Tễ, duy chỉ không phải của ngươi."
Lời này quá độc, từng chữ đâm vào tim Tiêu Chính Quân, không sai, hắn chỉ là trên danh nghĩa đời thứ hai của Tiêu gia, nhưng không có quyền thừa kế.
Lão già kia trực tiếp bỏ qua hắn, để con trai hắn kế thừa gia nghiệp, đây là điểm khiến hắn tức giận nhất.
Nhưng, hắn đến dũng khí để tranh luận cũng không có, dưới ánh mắt lạnh lùng của Tiêu lão gia tử, sẽ chỉ run rẩy sợ hãi.
Chuyện này khiến hắn điên cuồng, "Ra ngoài, lập tức cút ra ngoài cho ta."
Tiêu lão gia tử nhíu mày, vẫn là không tiến bộ, không có nửa điểm phong độ của đại gia tử đệ.
Khương Tuyết Vi gặm chân gà, chậm rãi cười nói, "Ta chưa thấy việc đời, ngươi trước lăn một vòng cho ta xem một chút."
Mối thù bị bắt cóc lần trước, nàng vẫn còn nhớ.
Dù sao đã định là địch nhân, vậy thì hung hăng chọc một phen, ai sợ ai chứ?
Bộ dạng không coi hắn ra gì này, làm Tiêu Chính Quân tức giận sâu sắc, "Khương Tuyết Vi, ngươi có còn là nữ nhân không? Phụ nghĩa liêm sỉ..."
Tiêu Trạch Tễ không khỏi nổi giận, "Cha."
Tiêu Chính Quân chỉ vào mũi hắn giận mắng, "Ngươi ngậm miệng, không có phần ngươi nói chuyện."
Đứa con trai này từ nhỏ không thân với hắn, lại đoạt quyền thừa kế của hắn, bây giờ lại tìm một người bạn gái chọc tức người như vậy, mọi thứ đều đối nghịch với hắn.
Khương Tuyết Vi nheo mắt, mẹ kiếp, lại dám khinh khi bạn trai của nàng, "Trạch Tễ, ngươi đừng nói chuyện, xem ta làm thế nào để khiến hắn khóc lóc, giúp ngươi hả cơn giận."
Nàng ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười cổ quái, "Tiêu Chính Quân tiên sinh, chúc mừng ngươi."
Tiêu Chính Quân cười lạnh một tiếng, "Ngươi có lấy lòng ta cũng vô dụng..."
Khương Tuyết Vi cười đến ngọt ngào, "Chúc mừng ngươi rốt cục sắp trở lại độc thân, muốn phóng túng thế nào cũng được, còn có thể cưới những cô nàng xinh đẹp lẳng lơ ở bên ngoài làm vợ, thật đáng mừng."
Lần trước nàng liền phát hiện, Tiêu Chính Quân đối với thê tử vừa hận vừa yêu lại xấu hổ với những cảm xúc phức tạp, có lẽ ngay cả hắn cũng không muốn đối mặt với sự thật.
Tiêu Chính Quân nghe xong liền biến sắc, "Ngươi nói cái gì?"
Khương Tuyết Vi vui mừng cổ vũ, "Bá mẫu cuối cùng có thể thoát ly bể khổ, đi tìm mùa xuân thứ hai, thật tốt."
Tiêu Chính Quân bị đả kích, mắt đỏ ngầu, "Nàng muốn ly hôn? Không có cửa đâu, đời ta cũng sẽ không buông tha nàng!"
Nữ nhân kia cả đời này chỉ có thể là của hắn!
"Ngươi không đồng ý?" Khương Tuyết Vi muốn làm hắn tức giận, có nhiều biện pháp, "Không sao, có thể kiện ly hôn, sau nửa năm hòa giải, liền có thể cưỡng chế ly hôn, triệt để nói tạm biệt với cặn bã."
Tiêu Chính Quân vừa sợ vừa kinh, "Khương Tuyết Vi, ta nói cho ngươi biết, ngươi mà còn xúi giục Thư Lan làm ầm ĩ, ta sẽ không khách khí..."
Khương Tuyết Vi khóe miệng cong lên, xem ra hắn còn không biết Tiêu lão gia tử và Thư Lan bá mẫu đã ước định, vậy thì thảm quá rồi.
Không ai coi hắn ra gì.
"Ta và Tiêu Trạch Tễ sắp kết hôn, đến lúc đó tiệc cưới chưa chắc sẽ mời ngươi."
Trong lòng Tiêu Chính Quân hoang mang, rất bất an, "Không có ta đồng ý, các ngươi không kết hôn được."
Đáng tiếc, không ai quan tâm đến ý kiến của hắn, lời hắn nói không có giá trị.
Khương Tuyết Vi liếc mắt nhìn qua, "Tiêu gia gia, người bị cao huyết áp, tiểu long bao ăn ba cái rồi, đừng ăn nữa."
Tiêu lão gia tử ăn rất vui vẻ, xem kịch còn có vẻ rất hào hứng, tâm cũng thật rộng lượng.
"Tiểu long bao bé tí như long nhãn, căn bản không đủ ăn, lần sau làm nhiều hơn chút."
Khương Tuyết Vi trong mắt ánh lên nụ cười, còn có lần sau sao? "Cái này phải hỏi ý kiến của tôn tử ngài."
Tiêu Trạch Tễ cũng hiểu ý tứ này, mừng rỡ trong lòng, "Gia gia, ngài kiềm chế chút, thân thể quan trọng."
Tiêu lão gia tử không thể không thừa nhận, Khương Tuyết Vi, cô gái này hung dữ ngang ngược, nhưng tài nấu ăn thật nhất lưu, "Ta thân thể rất tốt."
Tiêu Trạch Tễ hết cách, đem mấy cái bánh bao hấp còn lại chia cho Khương Tuyết Vi, mình cũng lấy hai cái.
"Tiểu Vi, thịt kho tàu nhà ta là ngon nhất, em thích ăn nhất, nếm thử."
Món này là hắn cố ý dặn dò nhà bếp làm, Khương Tuyết Vi trong lòng ngọt ngào, "Tuyệt vời."
Tiêu Trạch Tễ nhìn nàng ăn vui vẻ, trong lòng cũng cao hứng, "Ngày mai quần áo đã chuẩn bị xong chưa?"
Khương Tuyết Vi thanh âm lập tức lanh lảnh, "Xong rồi, tất cả đều là bá mẫu chuẩn bị cho ta, có mấy bộ y phục rất đẹp."
Vẻ thích làm đẹp lộ rõ trên mặt, nói cho cùng vẫn là cô gái, ai mà không thích cái đẹp.
Tiêu Trạch Tễ nhìn quần áo nàng đang mặc, cười gật đầu, "Cái này cũng đẹp."
Khương Tuyết Vi giật giật váy, nét mặt tươi cười như hoa, "Đây là công lao của bá mẫu, ta trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho bà ấy."
Hai người không coi ai ra gì thể hiện tình cảm, hoàn toàn bỏ qua Tiêu Chính Quân ở một bên.
Tiêu Chính Quân vừa tức vừa bực, toàn là lũ hỗn trướng, không có một ai tốt. "Khương Tuyết Vi, ta đang nói chuyện với ngươi!"
Khương Tuyết Vi ngẩng đầu, cực kỳ kinh ngạc, "A, sao ngươi còn ở đây?"
Nói như thể hắn là người ngoài, không nên xuất hiện ở đây, làm Tiêu Chính Quân tức muốn hỏng. "Cha, nàng ta là coi trọng quyền thế của Tiêu gia chúng ta, mới bám lấy Tiêu Trạch Tễ không buông, cha đừng để bị lừa."
Tiêu lão gia tử thản nhiên nhìn hắn, đứa con trai này sớm đã bị ông từ bỏ, mặc hắn thả bản thân, dù sao hắn nhiều lắm chỉ đùa giỡn nữ nhân, dùng tiền mua vui vẻ, không lật nổi trời. "Còn chuyện gì không?"
Tiêu Chính Quân theo bản năng lắc đầu, "Không có gì."
Tiêu lão gia tử còn lười lãng phí cảm xúc với hắn, đúng là 'a Đẩu' không thể đỡ, cả ngày gây sự, trí thông minh không đủ, cứ vậy đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận