Khu Nhà Ổ Chuột Thập Niên 90

Chương 113

Hứa Quân Hạo bị đau bật dậy, kêu lên: "A."
Hai tay vung vẩy lung tung, trong lúc vô tình vung trúng một chén đồ uống, làm đổ, đồ uống nhanh chóng vẩy về phía tờ báo cáo kia.
Tiêu Trạch Tễ sắc mặt thay đổi lớn, nhào tới cứu, nhất thời quá vội vàng, không cẩn thận va phải eo, đập vào góc bàn, đau đến hít khí, nhưng hắn không để ý tới bất cứ thứ gì, cuối cùng cũng cứu thành công.
Nghe được tiếng kêu đau đớn của hắn, Khương Tuyết Vi có chút lo lắng, "Tiểu ca ca, ngươi không sao chứ?"
Tiêu Trạch Tễ đặt hết tâm tư lên tay, thận trọng nhìn một chút, "Không sao, không sao, báo cáo không bị ướt là tốt rồi."
Hứa Đức Nguyên thấy hắn trịnh trọng như vậy, lòng hiếu kỳ nổi lên, liếc qua, lập tức tròng mắt không thể rời ra, dính chặt vào phía trên.
Cũng không ai trách Hứa Quân Hạo, nhưng trong lòng hắn rất khó chịu, miệng lẩm bẩm, "Mọi người thật kỳ quái, không phải chỉ là một tờ giấy rách sao? Đến mức phải khẩn trương như vậy sao? Thật là già mồm, a, làm gì đánh ta?"
Khương Tuyết Vi hung hăng đập hắn một cái, "Ta viết!"
Thế mà mắng nàng già mồm, lá gan lớn thật.
Hứa Quân Hạo sửng sốt một chút, "Vậy...... Đây là ngươi viết thư tình cho hắn?"
Khương Tuyết Vi khóe miệng co giật, bệnh thần kinh à, "Học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng lên, tranh làm người dẫn đầu thời đại, chuyện yêu đương vớ vẩn nào có thể so sánh với việc chinh phục biển tri thức vui vẻ? Thế giới học bá, loại học cặn bã như ngươi không hiểu!"
Hứa Quân Hạo:......
"Vậy ngươi viết cái gì? Hắn làm sao lại quý như thế?"
Hắn đưa tay muốn đoạt, hai cánh tay không hẹn mà cùng đưa tới, đẩy hắn ra.
"Cha." Hứa Quân Hạo nhìn móng vuốt bị đập đỏ của mình, uất ức không thôi, rốt cuộc cha là cha của ai?
Sao còn giúp người ngoài?
Hứa Đức Nguyên nhìn mê mẩn, căn bản không để ý đến đứa con ngỗ nghịch của mình, "Đây là Tiểu Vi viết?"
Tiêu Trạch Tễ cười tủm tỉm gật đầu, "Đúng, nàng vừa mới đưa cho ta, ta còn đang xem."
Hứa Đức Nguyên đem tờ báo cáo thu lại, lặp đi lặp lại nhìn, "Tốt, tốt, Tiểu Vi, ta biết con thông minh tài giỏi, nhưng không nghĩ tới còn có thiên phú kinh người như vậy, tầm mắt rộng lớn, nếu không phải ta biết thân thế của con, ta sẽ hoài nghi có phải con từng ra nước ngoài học hay không, kiến thức bất phàm a."
"Ha ha." Khương Tuyết Vi cười khan hai tiếng, có chút chột dạ, kiếp trước thật sự du học qua.
"Là Hứa lão sư thấy ta thuận mắt, mới phát giác ra ta viết tốt."
Hứa Đức Nguyên càng xem càng cảm thấy có ý tứ, "Không, không, quan niệm của con rất mới lạ, mở ra một hướng suy nghĩ mới, Tiểu Vi, về sau con thi lại khoa kinh tế, ta tự mình dẫn dắt con."
"Lão Hứa." Trang Di rất kinh hãi, không phải nói không muốn nhận thêm học trò sao? Không phải nói, Tiêu Trạch Tễ chính là đệ tử cuối cùng của ông sao?
"Cha." Hứa Quân Hạo mờ mịt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Hứa Đức Nguyên hai mắt tỏa sáng, có loại vui sướng khi nhặt được bảo vật, "Trạch Tễ, con thiên tư thông minh, tầm mắt vượt xa đám người, nhưng Tiểu Vi không hề thua kém con, ta muốn thu nàng làm đệ tử cuối cùng."
Tiêu Trạch Tễ đầy mắt ý cười, "Chúc mừng lão sư, Tiểu Vi quả thực không tầm thường."
Ngay tại bầu không khí hài hòa này, có một giọng nói không hài hòa, "Không được, con không đồng ý."
Hứa Đức Nguyên nhìn đứa con gây sự của mình, đầu đau nhức, đứa nhỏ này khi nào mới có thể thật sự trưởng thành đây? "Tại sao?"
"Con......" Hứa Quân Hạo cau mày, mặt ủ rũ, "Con không thích."
Hứa Đức Nguyên rất muốn đánh hắn, đây coi là lý do gì a, không phải nói thích nhất Khương Tuyết Vi, muốn làm bạn tốt với nàng sao?
Hắn chính là làm bạn tốt như thế?
"Tiểu Vi, con đừng để ý đến nó, nó chính là đầu óc có vấn đề, luôn như vậy, ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo, nó không có ác ý."
Cho dù con trai không biết điều, hắn cũng phải giúp đỡ hòa giải, tránh cho hai người trở mặt.
Hắn từ chỗ bạn học cũ nghe nói, hai đứa nhỏ này chơi rất thân, từ khi con trai tiếp xúc với Tiểu Vi, cũng không còn thích ra ngoài chơi bời lêu lổng, ít nhất chịu cầm sách lên đọc.
Đây chính là thầy tốt bạn hiền!
"Con chính là không thích......" Hứa Quân Hạo còn đang làm ầm ĩ, Khương Tuyết Vi bị hắn làm ồn ào đau đầu, một bàn tay bay qua, đập vào trán hắn, "Không được quấy rầy."
Trang Di hít vào một ngụm khí lạnh, lòng bàn tay khẩn trương đổ mồ hôi, lần trước một tiểu cô nương vỗ nhẹ cánh tay con trai, liền bị con trai tát lại, còn đánh rất mạnh, mặt đều sưng lên.
Không ngờ tới, Hứa Quân Hạo khí thế giảm mạnh, yếu ớt lẩm bẩm, "Vậy không phải con giúp con tranh thủ quyền tự chủ sao? Ai biết con muốn thi khoa kinh tế chứ?"
Khương Tuyết Vi trừng mắt liếc, "Ta còn chưa mở miệng nói chuyện, ngươi vội cái gì?"
Lời nói xoay chuyển, ngữ khí trở nên dịu dàng, "Món xào lăn này ngon nhất, ngươi nếm thử đi."
Vuốt lông lừa, phải dỗ dành.
Hứa Quân Hạo ngoan ngoãn ngồi xuống, ngoan ngoãn ăn cơm, không ồn ào không náo loạn, khiến vợ chồng Hứa gia nhìn mà trợn tròn mắt.
Đây là vỏ quýt dày có móng tay nhọn?
Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, thần sắc đều rất phức tạp.
Khương Tuyết Vi vốn không muốn học hành gì, nhưng bởi vậy, nàng cảm thấy học kinh tế cũng không tệ, "Cảm ơn Hứa giáo sư, con sẽ cố gắng!"
Hứa Đức Nguyên vui mừng cười, liên tiếp gật đầu, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt.
Hứa Quân Hạo ăn vài miếng, đột nhiên cảm thấy không đúng, trước mặt cha mẹ mà đánh hắn, hắn không cần mặt mũi a. "Khương Tuyết Vi, con nói mời ta xem phim, khi nào đi?"
Khương Tuyết Vi liếc một cái, "Ngươi thi đứng top 10 của khối chưa?"
Hứa Quân Hạo:...... Muốn điên!
Tất cả mọi người kinh ngạc, "Quân Hạo muốn thi top 10 của khối?" Hứa Đức Nguyên hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Trang Di càng là vừa mừng vừa sợ, "Con trai, có thật không?"
Chịu khó học hành, thật sự là quá tốt, nhưng top 10 của khối, nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.
Hứa Quân Hạo khóe miệng giật một cái, "Đương nhiên là......" Giả, đánh chết hắn cũng không thi nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận