Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Conan Học Sao?

Chương 67: "Xuỵt "

**Chương 67: "Suỵt"**
"Người c·hết là Kuroiwa Tatsuji, nguyên nhân t·ử v·ong là t·ê l·iệt tim..."
"Trước khi c·hết lâm vào trạng thái hoảng loạn tột độ, thậm chí còn tự tay b·ó·p cổ mình dẫn đến suýt c·hết ngạt."
"Hư hư thực thực nhìn thấy ảo giác kinh khủng."
"Xin hỏi, có phải hắn sau chín giờ rưỡi đi ra ngoài, nhìn thấy cái tên 'Asou Keiji' sau đó đột nhiên liền biến thành như vậy không?"
Bởi vì đ·ả·o Tsukikage thuộc quyền quản hạt của Tokyo, cho nên sau khi báo án vẫn là Megure Juzo dẫn đội đến đây.
Trước khi thẩm vấn, Megure Juzo còn cho người đem bức thư ủy thác kia thu lại làm vật chứng, muốn xem xem rốt cuộc một phong thư cỏn con này có ma lực gì mà có thể khiến một người đang yên đang lành biến thành bộ dạng như vậy.
Kết quả là chẳng tìm ra được điều gì.
"Theo ta thấy, nếu không phải hắn làm chuyện gì trái với lương tâm, thì sau khi nhìn thấy cái tên Asou Keiji, hắn đã bị dọa đến mức hoảng sợ rồi c·hết m·ấ·t."
Mori Kogoro đưa ra ý kiến một cách đương nhiên.
Megure Juzo xoa cằm, tán thành gật đầu.
Dù sao thì với cảnh tượng mà nhiều người chứng kiến như vậy, khẳng định là nguyên nhân này không thể chối cãi.
Ngay cả Conan đối với việc này cũng không có bất kỳ suy nghĩ nào khác.
Bất quá lúc này hắn vẫn cảm giác được một vài điều – Kuroiwa Tatsuji mẫn cảm với cái tên "Asou Keiji" như vậy, có thể thấy được trận đại hỏa mười hai năm trước tuyệt đối ẩn giấu bí m·ậ·t không thể cho ai biết.
Còn có trong thư ủy thác nói 『 tại đêm trăng tròn tiếp theo, ở trên đ·ả·o Tsukikage, sẽ lại có bóng người biến m·ấ·t』, Conan đã coi những lời này là lời báo trước g·iết người, hắn lúc này đang suy nghĩ sau khi Kuroiwa Tatsuji c·hết, nên đi đâu để điều tra chân tướng phía sau thì tương đối thích hợp.
Ba người, một béo, một cao, một thấp đứng ở đó suy tư, cũng không chú ý tới Ran hiện tại kỳ thật cũng đang sợ hãi đến tột độ.
"Không sao chứ?"
Hayashi Kashuki nhẹ giọng hỏi nàng.
"Kashuki ca...."
"Eri-obasan đã nói với ta ngươi hình như rất sợ ma, thế nào, bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ rồi à?"
"Vâng..." Ran có chút ngượng ngùng gật đầu, "Kashuki ca, ngươi nói xem liệu có thật là quỷ hồn của Asou Keiji xuất hiện không?"
"Làm sao có thể có chuyện đó, Ran, vừa rồi hẳn là ngươi cũng không nhìn thấy quỷ hồn nào cả đúng không?" Hayashi Kashuki khẽ nói, giọng nói ấm áp lại bình thản của hắn cho người ta cảm giác vô cùng đáng tin, "Cho nên coi như thật sự là quỷ hồn hiện thân báo t·h·ù, nhưng hình như chỉ có những người làm việc trái lương tâm mới có thể trông thấy, vậy thì không liên quan gì đến chúng ta, đúng chứ?"
"...Nói cũng đúng."
"Đến, mặc vào đi."
Hayashi Kashuki cởi áo vest trên người, mỉm cười đưa cho nàng: "Dù sao cũng là hải đ·ả·o, lại còn vào ban đêm, vẫn là rất lạnh."
"Vậy Kashuki ca thì sao?"
"Suỵt."
Hayashi Kashuki đặt ngón trỏ lên miệng, cười ra hiệu bảo nàng đừng có kiên trì nữa.
Trong lòng Ran cảm thấy ấm áp.
Nàng ngoan ngoãn mặc áo khoác của Hayashi Kashuki, đến tận lúc này nàng mới đột nhiên p·h·át hiện... Kashuki ca, hình như rất cao.
Có lẽ là do khí chất ôn hòa, tài trí cùng với gương mặt quá mức c·h·ói mắt, nên chiều cao của hắn n·g·ư·ợ·c lại khiến người ta không chút nào để ý tới.
Asou Seiji đứng ở một bên.
Hắn lén nhìn Hayashi Kashuki, muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Việc Kuroiwa Tatsuji c·hết không liên quan đến Hayashi Kashuki – điểm này bất luận xét từ phương diện nào đều là như thế.
Nhưng Asou Seiji hiểu rõ, Kuroiwa Tatsuji là một ác nhân có phẩm hạnh cực kỳ ghê t·ở·m, dù bỏ qua những chuyện phi·ph·áp, hắn trên cương vị thôn trưởng trong khoảng thời gian này cũng đã làm rất nhiều việc ngang n·g·ư·ợ·c khiến cho không ít người oán giận... Một kẻ như vậy, làm sao có thể chỉ vì một cái tên mà bị dọa đến mức thành ra bộ dạng kia?
"Tóm lại hôm nay cứ như vậy trước đã, ta thấy hay là chúng ta nghỉ lại ở đây hôm nay luôn đi."
Mori Kogoro quay đầu nhìn về phía Hayashi Kashuki nói.
Bởi vì vị trí của đ·ả·o Tsukikage, vừa rồi mọi người chờ cảnh s·á·t tới cũng mất hơn một giờ đồng hồ, lúc này đã là hơn 11 giờ.
"A, muốn ở lại trong hội quán công dân này sao?"
Ran có chút kháng cự.
Dù sao nơi này vừa làm xong p·h·áp sự tròn ba năm ngày mất của cố thôn trưởng, cách đây mấy giờ lại vừa mới có thôn trưởng đương nhiệm c·hết.
"Vậy cũng không có cách nào khác, trên đ·ả·o này không có kh·á·c·h sạn."
"Yên tâm đi, cảnh s·á·t chúng ta đêm nay cũng ở đây." Megure Juzo đi tới an ủi nàng một tiếng.
"Ran-oneesan, tại sao tr·ê·n người chị lại mặc áo khoác của Kashuki ca ca?"
"A đây là -- "
Sau một phen đàm luận, mọi người cuối cùng quyết định vẫn là ở lại đây đêm nay.
Bởi vì hội quán công dân trên đ·ả·o này vốn dĩ là nơi cung cấp cho du kh·á·c·h nghỉ ngơi và cũng là nơi thôn dân thường ngày tổ chức các hoạt động.
Bất quá khi mọi người chuẩn bị trải chiếu xuống đất bên trong hội quán để nghỉ ngơi, Asou Seiji đột nhiên hỏi: "Hayashi-sensei, xin hỏi có thể cùng ta nói chuyện riêng được không?"
"Hả?..."
Mori Kogoro nhíu mày, hắn dùng vẻ mặt "Tiểu t·ử ngươi cũng lợi hại đấy." để nhìn Hayashi Kashuki.
Hayashi Kashuki không giải thích, gật đầu đi th·e·o Asou Seiji ra xa một chút.
Hướng đi là về phía phòng khám b·ệ·n·h của Asou Seiji.
Ánh đèn đường ở nông thôn có chút mờ ảo, chập chờn, dọc th·e·o con đường này đi xuống, chỉ có âm thanh sóng biển xa xa bình ổn mà sâu thẳm.
" ... Đó là do ngài làm sao? Hayashi-sensei."
Asou Seiji hỏi vấn đề mà hắn muốn hỏi nhất.
Hayashi Kashuki mang tr·ê·n mặt nụ cười.
"Chẳng phải sẽ tốt hơn nếu coi đó chỉ đơn thuần là quỷ hồn t·r·ả t·h·ù, hay là do Kuroiwa sensei đa nghi mà tự sinh ra ảo giác rồi bị dọa c·hết sao?"
"...Quả nhiên là ngài."
Asou Seiji không biết tâm tình của mình vào giờ khắc này rốt cuộc nên hình dung như thế nào.
k·í·c·h· đ·ộ·n·g? Mờ mịt? Không hiểu... Hay là sợ hãi?
Các loại cảm xúc hỗn độn xen lẫn dâng lên khiến hắn không nói nên lời.
Cuối cùng,
"Ngài nói ngài nguyện ý giúp ta, vậy ngài muốn dựa dẫm vào ta để đạt được điều gì?"
"Narumi bác sĩ."
Hayashi Kashuki dừng bước, xoay đầu lại gọi hắn một tiếng, vừa là xưng hô, cũng là chọn nghề nghiệp của hắn, "Sau này có lẽ ta sẽ có việc cần ngài giúp đỡ."
Nụ cười của hắn thực sự quá mức ung dung.
Như sương mờ mịt, lại tựa hồ có chút hờ hững.
Asou Seiji chưa bao giờ thấy qua người nào như vậy... Vả lại, hình như hắn cũng không quá để ý đến câu t·r·ả lời của Asou Seiji.
"...."
Asou Seiji chỉ trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu: "Ta hiểu, chỉ cần ngài có thể giúp ta... "
Dù sao thì m·ạ·n·g của hắn vốn dĩ cũng đã chuẩn bị từ bỏ.
Hayashi Kashuki cũng chẳng suy nghĩ gì thêm về câu t·r·ả lời của hắn.
Với lại, kỳ thật coi như Asou Seiji từ chối, Hayashi Kashuki cũng không thấy có vấn đề gì.
Hắn sẽ coi như không có bất kỳ chuyện gì p·h·át sinh.
-- thật sự coi như không có gì p·h·át sinh, bao gồm cả việc hắn thông qua bản nhạc để biết được chân tướng.
Chỉ cần không có ai ngăn cản, Asou Seiji dù thế nào cũng không thể tiêu hóa được mối căm h·ậ·n nhiều năm, như vậy hắn tất nhiên sẽ th·e·o chân kẻ thù trước khi c·hết mà táng thân trong biển lửa.
Khi đó, Hayashi Kashuki vẫn sẽ không để lộ ra bất cứ điều gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận