Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Conan Học Sao?

Chương 165: Album ảnh bên trong, giống như không nhìn thấy Kashuki ca?

**Chương 165: Trong album ảnh, hình như không thấy Kashuki ca?**
Kazato Kyosuke đã bị bắt, nhưng vấn đề của Ran vẫn chưa được giải quyết.
Bệnh viện Yakushino nhanh chóng sắp xếp một chủ nhiệm y sư mới.
Sau khi tiến hành kiểm tra cộng hưởng từ hạt nhân, xác định đầu óc của nàng không chịu bất kỳ tổn thương nào, phía bệnh viện cũng xác nhận nàng đã đủ điều kiện xuất viện.
Mori Kogoro lo lắng, vội vàng thu xếp cho con gái xuất viện.
"Ta thấy hay là để muộn một chút hoặc là ngày mai đi, Mori oji-san."
"Vì cái gì?"
"Ta lo lắng Ran nàng nói không chính x·á·c sẽ cảm thấy bất an."
Hayashi Kashuki ngồi bên cạnh g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, bóc một quả quýt, chia một múi nhỏ cho Conan bên cạnh, sau đó lại lấy thêm cho Ran, vừa nói: "Sau khi tỉnh lại, nàng vẫn ở trong căn phòng bệnh này, nơi này đối với nàng hiện tại không có ký ức sẽ có cảm giác an toàn. Nếu như lập tức để nàng về nhà, nàng nói không chừng sẽ có chút sợ hãi."
"Vậy chẳng lẽ bây giờ vẫn để Ran ở lại bệnh viện. . . ?"
"Đương nhiên không, trong nhà hẳn là có ảnh chụp album ảnh các loại a?"
Hayashi Kashuki bỏ nốt miếng quýt còn lại vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, mỉm cười: "Để Ran xem album ảnh trước, làm quen một chút với trong nhà, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều."
"Shuki nói đúng." Kisaki Eri gật đầu tán thành, "Nhìn xem ảnh chụp, nói không chừng có thể làm cho Ran nhớ lại cái gì đó."
"Tốt, ta lập tức về nhà lấy!"
Mori Kogoro nghe vậy liền đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Conan nhìn bóng lưng lo lắng của ông, sau đó lại quay đầu nhìn Hayashi Kashuki: "Kashuki ca ca, để Ran-oneesan luôn giữ tâm trạng tốt thì có trợ giúp cho việc khôi phục ký ức không?"
"Cái này ta cũng không rõ ràng." Hayashi Kashuki t·r·ả lời, "Chỉ là Ran lúc trước đại khái là nh·ậ·n đến không nhỏ k·i·n·h· ·h·ã·i, cho nên nếu như có thể, ta hy vọng vẫn là đừng để nàng có bất kỳ bất an nào nữa."
"Có lòng, Shuki."
Kisaki Eri nhẹ nhàng vỗ vai Hayashi Kashuki.
Quả nhiên đứa nhỏ này, bất luận lúc nào cũng đều rất đáng tin.
"Tạ ơn. . ."
Ran ngồi dậy trên g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, khẽ nói cảm ơn.
Lúc này, Mori Kogoro đột nhiên quay trở lại: "Chờ một chút, ta cũng không biết trong nhà có album ảnh hay không."
". . ."
Kisaki Eri không nói nên lời.
"Ta biết, Ran-oneesan để album ảnh ở lầu ba, trong căn phòng, ở ngăn tủ ít khi mở ra."
"Tốt."
Tr·u·ng niên đại thúc lại vội vàng chạy xuống.
Hayashi Kashuki cười, sau đó nh·ậ·n được tin nhắn của Sonoko hỏi thăm tình hình của Ran, đồng thời cho biết nàng đang chạy tới đây.
"Ran nàng không có việc gì. Sonoko nếu là tới, có thể đem album ảnh các loại đồ vật mang tới, nói không chính x·á·c sẽ trợ giúp cho việc khôi phục ký ức của Ran."
"Úc úc, vậy ta quay đầu trở về lấy!"
"Ta thấy ta cũng nên về nhà lấy một ít, nói đến, đã rất lâu rồi không cùng Ran xem album ảnh."
Kisaki Eri nói xong liền xách túi lên.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Conan và Hayashi Kashuki phụ trách chăm sóc.
" . ."
Nhìn Hayashi Kashuki đang bóc quýt, Conan kỳ thật có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng nhìn Ran đang ngồi yên lặng trên g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, cậu lại không nói gì.
Hayashi Kashuki chia một miếng quýt cho cậu.
Conan bỏ múi quýt vào t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g, sau đó bị chua đến mức nhăn mày: "Cái này hỏng rồi."
"Tốt, vậy cái này quýt không cho Ran."
Hayashi Kashuki lại bóc một quả khác, sau đó lấy ra một múi đưa cho Conan.
" . ."
Conan liếc xéo hắn.
Thì ra nãy giờ ngươi cho ta thử quýt đúng không?
Không lâu sau, Sonoko chạy tới.
Hôm qua còn làm kiểu tóc thật xinh đẹp, hôm nay nàng mang th·e·o chiếc băng đô quen thuộc mà Ran hay dùng, vào cửa chào hỏi Hayashi Kashuki xong, lập tức chú ý tới tình hình của Ran.
"Sonoko, làm phiền ngươi ở lại đây chăm sóc Ran một chút có được không? Ta đi qua sở sự vụ một chuyến, tối nay lại tới."
"Tốt, giao cho ta đi, Kashuki ca."
Sonoko gật đầu.
Hayashi Kashuki cười chào Ran và Conan, sau đó đi tới bãi đỗ xe.
Ngồi vào trong xe, một mùi hương nồng nặc xộc thẳng từ ghế sau bay tới. . . Mồ hôi và dịch thể hòa quyện, lên men thành một thứ mùi vi diệu, trên ghế sau còn để lại một chút dấu vết rõ ràng.
Phải đi rửa xe.
Không cảm thán thêm, Hayashi Kashuki nhấn ga rời khỏi bệnh viện Yakushino.
————
Sau đó, người đến bệnh viện lại là Agasa Hiroshi cùng mấy đứa nhỏ.
Ayumi bọn hắn nghe nói tình huống của Ran, liền lập tức muốn tới thăm Ran-oneesan, hơn nữa còn rất chu đáo mang theo hoa tươi.
"Ran-oneesan, đây là hoa mọi người chúng ta cùng mua cho ngươi, ngươi nhất định phải mau chóng khỏe lại."
"Cám ơn các ngươi. . ."
Nhìn vẻ mặt quan tâm của mấy đứa nhỏ, nh·ậ·n hoa, Ran dường như cũng tỉnh táo hơn một chút.
"Bất quá rất x·i·n· ·l·ỗ·i, hiện tại ta không nhớ rõ ai cả."
"Làm sao vậy chứ!"
"Rõ ràng trước kia Ran-oneesan còn thường x·u·y·ê·n làm đồ ăn cho chúng ta!"
"Được rồi, mấy đứa các ngươi, đừng gây thêm áp lực cho Ran."
Sonoko nhìn bọn họ nói một câu, sau đó lại tiếp tục nói với Ran về những chuyện trong album ảnh.
—— Trong album ảnh của Sonoko có rất nhiều ảnh chụp liên quan đến Ran, hơn nữa đều là từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu ghi lại.
Nghe nàng kể lể có chút dài dòng, nhưng lại cảm động, mặc dù vẫn không nhớ ra được gì, nhưng nhìn ánh mắt chăm chú, dường như có chút muốn k·h·ó·c của nàng, tâm tình Ran cũng có chút ổn định.
Mori Kogoro lúc này chạy về.
Tr·u·ng niên nam nhân cả đêm không ngủ, râu ria xồm xoàm, ôm một cuốn album ảnh thật dày chạy tới, không kịp chờ đợi liền mở ra, đặt vào trong n·g·ự·c Ran.
"Ta tìm được rồi, ở đây này!"
"Ân. . ."
So với Sonoko biết kể chuyện đằng sau những bức ảnh, Mori Kogoro chỉ yên lặng chờ mong mà nhìn con gái mình.
đ·ả·o album ảnh, nhìn những khoảnh khắc bình dị được ghi lại từng chút một trong cuộc sống thường ngày, nhìn Mori Kogoro và Kisaki Eri lúc trẻ, Ran x·á·c nh·ậ·n mình chính là con gái của hai người, đồng thời cũng cảm thấy an tâm.
Bất quá có một điểm đột nhiên làm cho nàng chú ý.
Nàng nhìn thấy trong ảnh mình lúc còn học tiểu học, cùng với một cậu bé dáng dấp giống hệt Conan nhưng không đeo kính, có chút kỳ quái: "Conan. . . Vì cái gì đến bây giờ vẫn là cái dạng này?"
"A, A ha ha ha, đó là Shinichi ca ca! Kudo Shinichi!"
"Kudo Shinichi. . . ?"
"Ân, ta là họ hàng xa của hắn, dáng dấp có chút giống cũng là bình thường thôi a ha ha."
Conan ôm đầu cười trừ.
Hắn thật không nghĩ tới chuyện này.
Cũng may Ran m·ấ·t trí nhớ, không thể liên tưởng đến điều gì kỳ quái, cho nên chỉ nhẹ gật đầu.
Bất quá sau khi lật xem hết cả cuốn album ảnh, nàng lại không khỏi hỏi: "Trong album ảnh, hình như không nhìn thấy Kashuki ca?"
Cha mẹ của mình, cô bạn thân Suzuki Sonoko, Conan s·ố·n·g nhờ ở nhà, còn có mấy đứa nhỏ trong đội th·iếu Niên Thám t·ử rất được tin tưởng... Bọn họ toàn bộ đều có thể tìm thấy trong album ảnh, nhưng duy chỉ có không có Hayashi Kashuki.
Bạn cần đăng nhập để bình luận