Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Conan Học Sao?
Chương 21: Gin tin nhắn
**Chương 21: Tin nhắn của Gin**
Cảnh sát rời đi vào khoảng 8 giờ 40 phút.
Ngoài việc mọi người cần bổ sung lời khai sau này, vụ án xem như đã có kết quả. Hayashi Kashuki và những người khác cũng không có ý định ở lại làm phiền, nhanh chóng rời khỏi nhà Okino Yoko.
"Này nha, ta đã nói người trẻ tuổi bây giờ thật sự là không nổi, đầu óc xoay chuyển thật sự là nhanh."
Mori Kogoro trên đường đi không ngừng khen ngợi Hayashi Kashuki.
Ngoài quan hệ với Kisaki Eri, còn có một lý do khác là hôm nay, Hayashi Kashuki đã đề cử ủy thác, giúp ông có được số điện thoại cá nhân của Okino Yoko—khi cảnh sát rời đi, Okino Yoko đã dự định thanh toán phí ủy thác cho Mori Kogoro, nhưng ông không nỡ lòng nào nhận, chỉ cười hì hì và xin thêm hai chữ ký.
"Chỉ có thể nói là có một phần do vận may." Hayashi Kashuki mỉm cười, "Hơn nữa ta thấy biểu hiện của Mori oji-san lúc đó, hẳn là cũng đã chú ý tới điểm không đúng."
"Ha ha ha, chỉ là còn thiếu một chút nữa thôi!"
( *Sao lại đi tâng bốc ông chú hồ đồ này?* )
Nhìn Mori Kogoro không chút xấu hổ che ót cười ha hả, Edogawa Conan ở bên cạnh khóe miệng co giật.
Bất quá. . .
Conan không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hayashi Kashuki, nhìn dáng vẻ trầm tĩnh ôn hòa của hắn, trong lòng có chút bất an.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bất lực trong quá trình phá án.
Rõ ràng bản thân đã chiếm được tiên cơ, có nhiều thời gian suy nghĩ hơn, thế mà vẫn chưa kịp xâu chuỗi mọi chuyện, thì người này chỉ mới nhìn hiện trường hai lần đã trực tiếp phá được thủ pháp t·ự s·át của Fujie Akiyoshi.
Cách phá án của nhà tiểu thuyết trinh thám, thật sự không thể giải thích nổi như vậy sao?
Sự hiếu thắng m·ã·n·h l·i·ệ·t khiến Conan có chút bị đả kích.
Tuy nhiên, Conan nhanh chóng lấy lại tinh thần, cho rằng nếu lần sau có cơ hội, bản thân nhất định có thể lật ngược thế cờ.
Hayashi Kashuki, người đang tập trung vào điện thoại di động, đã không nhận được chiến thư ngầm từ Conan. Hắn cúi đầu nhìn mấy đứa nhóc đi theo bên cạnh:
"Muộn như vậy rồi, vẫn nên tranh thủ đưa mấy đứa nhỏ này về nhà trước thôi."
"Đúng vậy, giờ này người nhà của bọn chúng chắc chắn sẽ rất lo lắng."
Mori Ran phụ họa, hai tay đặt trước đầu gối, cúi người xuống với mấy đứa nhỏ, "Số điện thoại nhà các cháu là bao nhiêu? Bây giờ gọi điện thoại để ba mẹ đến đón các cháu có được không?"
"Được, số nhà cháu là. . ." Tsuburaya Mitsuhiko lập tức gật đầu.
"Cháu đói bụng quá, muốn về nhà nhanh. . ." Kojima Genta sờ sờ bụng với vẻ mệt mỏi, chỉ thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất.
Lúc này, Yoshida Ayumi lén lùi lại một bước, cẩn thận kéo kéo góc áo Hayashi Kashuki.
Hayashi Kashuki cúi đầu xuống.
"Đại ca ca, số nhà Ayumi là. . ."
Ayumi có chút xấu hổ nói nhỏ.
Conan đứng bên cạnh chú ý tới, đột nhiên hiểu ra, Ayumi có lẽ muốn thông qua cách này để lấy số điện thoại di động của Hayashi Kashuki.
( *Học sinh tiểu học bây giờ đã trưởng thành sớm quá rồi. . .* )
Cậu có chút cảm khái.
Hayashi Kashuki lại không quan trọng những chuyện này, sau khi nghe xong dãy số, liền lấy điện thoại di động ra, trước vẻ mặt nhỏ bé đang nhảy cẫng của Ayumi, gọi điện thoại về nhà cô bé.
Nghe đầu dây bên kia liên tục cảm ơn và an tâm đáp lại, Hayashi Kashuki cúp điện thoại, lại nhìn Ayumi một chút: "Không báo cho người nhà mà ở ngoài đến muộn thế này, sau này không được như vậy nữa đâu đấy."
"Ân, Ayumi sau này sẽ không như vậy." Tiểu nữ sinh gật đầu một mặt ngoan ngoãn.
"Kashuki ca nói đúng đó, sau này không được như vậy nữa đâu." Ran cũng nhìn về phía hai cậu bé còn lại chân thành nói.
"Chúng cháu biết rồi, Ran-oneesan."
"Cháu đói bụng quá. . ."
Kojima Genta gần như không còn sức để đứng nữa.
Mori Kogoro tuy ngoài miệng cằn nhằn rằng trẻ con thật phiền phức. . . Nhưng ông ta cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, thực tế vẫn muốn ở lại đây, cho đến khi cha mẹ của mấy đứa nhỏ tới đón chúng đi.
"Đúng rồi, Shuki, cậu có suy nghĩ qua việc đổi nghề sang làm thám tử không?"
"Thật ra là đã từng có suy nghĩ này."
Hayashi Kashuki nói đến đây thì dừng lại, "Tuy nhiên kỳ thật cũng là để tìm kiếm linh cảm cho tác phẩm mới sau này."
"Ồ! Vậy thì nếu có gì không hiểu, có thể tìm đến ta, ha ha, dù sao ta cũng đã làm thám tử nhiều năm rồi."
"Nhưng oji-san hình như không có kinh nghiệm phá án nào đáng kể nhỉ?" Conan lúc này vạch trần ông ta.
"Cậu nói cái gì? !"
Mori Kogoro tức giận, lập tức giơ nắm đấm lên.
Thấy Conan trên đầu nổi lên một cục u lớn, Hayashi Kashuki ngữ khí không có nhiều thay đổi:
"Về phương diện này, ta xác thực có điều cần thỉnh giáo Mori oji-san. Muốn thành lập văn phòng thám tử thì cần phải làm những gì?"
"Cái này, cậu cứ đến cục cảnh sát báo cáo chuẩn bị là được. Tuy nhiên, nếu không báo cáo chuẩn bị cũng không sao, chỉ là có một số hành động sẽ không tiện lắm. Về phần quảng bá, ta đề cử cậu làm một cái biển hiệu dễ thấy như ta, ha ha ha."
Thế giới này địa vị của thám tử là cao.
Nhưng chỉ giới hạn ở những thám tử lừng danh, còn các thám tử bình thường phần lớn chỉ giúp khách hàng tìm thú cưng, theo dõi, điều tra chuyện ngoại tình. . . Trong khoảng thời gian chưa có danh tiếng, Mori Kogoro làm phần lớn những công việc này.
Hayashi Kashuki gật đầu biểu thị mình đã hiểu.
Sau đó, phụ huynh của mấy đứa nhỏ đến đón chúng về. Hayashi Kashuki từ chối lời mời "tìm một chỗ uống vài chén" của Mori Kogoro, bắt xe chuẩn bị về nhà.
Trên đường đi, điện thoại nhận được tin nhắn từ Okino Yoko:
"Hôm nay thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của Hayashi lão sư. . . Nếu không có ngài đến, tôi cũng không biết phải làm gì."
"Tóm lại, sau này nếu Hayashi lão sư có việc gì cần tôi giúp đỡ, xin đừng khách khí nói với tôi!"
Okino Yoko và Hayashi Kashuki vừa mới trao đổi phương thức liên lạc.
Hayashi Kashuki nhanh chóng soạn tin trả lời: "Không có gì, nhưng Yoko tiểu thư bây giờ có ổn không?"
Một lát sau,
"Ân, xin yên tâm, tôi không có vấn đề gì. Chỉ là sau này có lẽ sẽ không bao giờ tới căn hộ này nữa."
Dù sao cũng là nơi có người c·hết.
Bởi vậy có thể thấy được giá nhà đất ở Beika-shi sau này sẽ giảm mạnh, mà "thần c·hết" Edogawa cần phải chịu trách nhiệm phần lớn trong việc này.
Hayashi Kashuki cũng chỉ tiện miệng hỏi một chút.
Fujie Akiyoshi đối với Okino Yoko mà nói, có lẽ sớm đã chỉ là một ký hiệu của quá khứ — chuyện thời trung học nếu đặt vào hiện tại, chưa chắc có thể còn lưu lại hồi ức sâu sắc gì. Ngược lại là người đại diện Yamagishi Eiichi, sau khi trải qua một loạt thẳng thắn lúc trước, cho dù Okino Yoko có thể hiểu hắn là muốn tốt cho mình, nhưng hiện tại cũng không thể nào hợp tác với hắn nữa.
Trong túi áo Hayashi Kashuki đột nhiên rung lên.
Là Gin gửi đến số điện thoại trước đây hắn đã dùng—
"Thứ sáu tuần sau, 21 giờ 20 phút, đến sân luyện tập — Gin"
Dừng lại một lát,
"Được."
Hayashi Kashuki soạn tin gửi đi, sau đó nhanh chóng xóa cả hai tin nhắn.
Cảnh sát rời đi vào khoảng 8 giờ 40 phút.
Ngoài việc mọi người cần bổ sung lời khai sau này, vụ án xem như đã có kết quả. Hayashi Kashuki và những người khác cũng không có ý định ở lại làm phiền, nhanh chóng rời khỏi nhà Okino Yoko.
"Này nha, ta đã nói người trẻ tuổi bây giờ thật sự là không nổi, đầu óc xoay chuyển thật sự là nhanh."
Mori Kogoro trên đường đi không ngừng khen ngợi Hayashi Kashuki.
Ngoài quan hệ với Kisaki Eri, còn có một lý do khác là hôm nay, Hayashi Kashuki đã đề cử ủy thác, giúp ông có được số điện thoại cá nhân của Okino Yoko—khi cảnh sát rời đi, Okino Yoko đã dự định thanh toán phí ủy thác cho Mori Kogoro, nhưng ông không nỡ lòng nào nhận, chỉ cười hì hì và xin thêm hai chữ ký.
"Chỉ có thể nói là có một phần do vận may." Hayashi Kashuki mỉm cười, "Hơn nữa ta thấy biểu hiện của Mori oji-san lúc đó, hẳn là cũng đã chú ý tới điểm không đúng."
"Ha ha ha, chỉ là còn thiếu một chút nữa thôi!"
( *Sao lại đi tâng bốc ông chú hồ đồ này?* )
Nhìn Mori Kogoro không chút xấu hổ che ót cười ha hả, Edogawa Conan ở bên cạnh khóe miệng co giật.
Bất quá. . .
Conan không nhịn được ngẩng đầu nhìn Hayashi Kashuki, nhìn dáng vẻ trầm tĩnh ôn hòa của hắn, trong lòng có chút bất an.
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy bất lực trong quá trình phá án.
Rõ ràng bản thân đã chiếm được tiên cơ, có nhiều thời gian suy nghĩ hơn, thế mà vẫn chưa kịp xâu chuỗi mọi chuyện, thì người này chỉ mới nhìn hiện trường hai lần đã trực tiếp phá được thủ pháp t·ự s·át của Fujie Akiyoshi.
Cách phá án của nhà tiểu thuyết trinh thám, thật sự không thể giải thích nổi như vậy sao?
Sự hiếu thắng m·ã·n·h l·i·ệ·t khiến Conan có chút bị đả kích.
Tuy nhiên, Conan nhanh chóng lấy lại tinh thần, cho rằng nếu lần sau có cơ hội, bản thân nhất định có thể lật ngược thế cờ.
Hayashi Kashuki, người đang tập trung vào điện thoại di động, đã không nhận được chiến thư ngầm từ Conan. Hắn cúi đầu nhìn mấy đứa nhóc đi theo bên cạnh:
"Muộn như vậy rồi, vẫn nên tranh thủ đưa mấy đứa nhỏ này về nhà trước thôi."
"Đúng vậy, giờ này người nhà của bọn chúng chắc chắn sẽ rất lo lắng."
Mori Ran phụ họa, hai tay đặt trước đầu gối, cúi người xuống với mấy đứa nhỏ, "Số điện thoại nhà các cháu là bao nhiêu? Bây giờ gọi điện thoại để ba mẹ đến đón các cháu có được không?"
"Được, số nhà cháu là. . ." Tsuburaya Mitsuhiko lập tức gật đầu.
"Cháu đói bụng quá, muốn về nhà nhanh. . ." Kojima Genta sờ sờ bụng với vẻ mệt mỏi, chỉ thiếu chút nữa là ngồi bệt xuống đất.
Lúc này, Yoshida Ayumi lén lùi lại một bước, cẩn thận kéo kéo góc áo Hayashi Kashuki.
Hayashi Kashuki cúi đầu xuống.
"Đại ca ca, số nhà Ayumi là. . ."
Ayumi có chút xấu hổ nói nhỏ.
Conan đứng bên cạnh chú ý tới, đột nhiên hiểu ra, Ayumi có lẽ muốn thông qua cách này để lấy số điện thoại di động của Hayashi Kashuki.
( *Học sinh tiểu học bây giờ đã trưởng thành sớm quá rồi. . .* )
Cậu có chút cảm khái.
Hayashi Kashuki lại không quan trọng những chuyện này, sau khi nghe xong dãy số, liền lấy điện thoại di động ra, trước vẻ mặt nhỏ bé đang nhảy cẫng của Ayumi, gọi điện thoại về nhà cô bé.
Nghe đầu dây bên kia liên tục cảm ơn và an tâm đáp lại, Hayashi Kashuki cúp điện thoại, lại nhìn Ayumi một chút: "Không báo cho người nhà mà ở ngoài đến muộn thế này, sau này không được như vậy nữa đâu đấy."
"Ân, Ayumi sau này sẽ không như vậy." Tiểu nữ sinh gật đầu một mặt ngoan ngoãn.
"Kashuki ca nói đúng đó, sau này không được như vậy nữa đâu." Ran cũng nhìn về phía hai cậu bé còn lại chân thành nói.
"Chúng cháu biết rồi, Ran-oneesan."
"Cháu đói bụng quá. . ."
Kojima Genta gần như không còn sức để đứng nữa.
Mori Kogoro tuy ngoài miệng cằn nhằn rằng trẻ con thật phiền phức. . . Nhưng ông ta cũng chỉ nói ngoài miệng vậy thôi, thực tế vẫn muốn ở lại đây, cho đến khi cha mẹ của mấy đứa nhỏ tới đón chúng đi.
"Đúng rồi, Shuki, cậu có suy nghĩ qua việc đổi nghề sang làm thám tử không?"
"Thật ra là đã từng có suy nghĩ này."
Hayashi Kashuki nói đến đây thì dừng lại, "Tuy nhiên kỳ thật cũng là để tìm kiếm linh cảm cho tác phẩm mới sau này."
"Ồ! Vậy thì nếu có gì không hiểu, có thể tìm đến ta, ha ha, dù sao ta cũng đã làm thám tử nhiều năm rồi."
"Nhưng oji-san hình như không có kinh nghiệm phá án nào đáng kể nhỉ?" Conan lúc này vạch trần ông ta.
"Cậu nói cái gì? !"
Mori Kogoro tức giận, lập tức giơ nắm đấm lên.
Thấy Conan trên đầu nổi lên một cục u lớn, Hayashi Kashuki ngữ khí không có nhiều thay đổi:
"Về phương diện này, ta xác thực có điều cần thỉnh giáo Mori oji-san. Muốn thành lập văn phòng thám tử thì cần phải làm những gì?"
"Cái này, cậu cứ đến cục cảnh sát báo cáo chuẩn bị là được. Tuy nhiên, nếu không báo cáo chuẩn bị cũng không sao, chỉ là có một số hành động sẽ không tiện lắm. Về phần quảng bá, ta đề cử cậu làm một cái biển hiệu dễ thấy như ta, ha ha ha."
Thế giới này địa vị của thám tử là cao.
Nhưng chỉ giới hạn ở những thám tử lừng danh, còn các thám tử bình thường phần lớn chỉ giúp khách hàng tìm thú cưng, theo dõi, điều tra chuyện ngoại tình. . . Trong khoảng thời gian chưa có danh tiếng, Mori Kogoro làm phần lớn những công việc này.
Hayashi Kashuki gật đầu biểu thị mình đã hiểu.
Sau đó, phụ huynh của mấy đứa nhỏ đến đón chúng về. Hayashi Kashuki từ chối lời mời "tìm một chỗ uống vài chén" của Mori Kogoro, bắt xe chuẩn bị về nhà.
Trên đường đi, điện thoại nhận được tin nhắn từ Okino Yoko:
"Hôm nay thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của Hayashi lão sư. . . Nếu không có ngài đến, tôi cũng không biết phải làm gì."
"Tóm lại, sau này nếu Hayashi lão sư có việc gì cần tôi giúp đỡ, xin đừng khách khí nói với tôi!"
Okino Yoko và Hayashi Kashuki vừa mới trao đổi phương thức liên lạc.
Hayashi Kashuki nhanh chóng soạn tin trả lời: "Không có gì, nhưng Yoko tiểu thư bây giờ có ổn không?"
Một lát sau,
"Ân, xin yên tâm, tôi không có vấn đề gì. Chỉ là sau này có lẽ sẽ không bao giờ tới căn hộ này nữa."
Dù sao cũng là nơi có người c·hết.
Bởi vậy có thể thấy được giá nhà đất ở Beika-shi sau này sẽ giảm mạnh, mà "thần c·hết" Edogawa cần phải chịu trách nhiệm phần lớn trong việc này.
Hayashi Kashuki cũng chỉ tiện miệng hỏi một chút.
Fujie Akiyoshi đối với Okino Yoko mà nói, có lẽ sớm đã chỉ là một ký hiệu của quá khứ — chuyện thời trung học nếu đặt vào hiện tại, chưa chắc có thể còn lưu lại hồi ức sâu sắc gì. Ngược lại là người đại diện Yamagishi Eiichi, sau khi trải qua một loạt thẳng thắn lúc trước, cho dù Okino Yoko có thể hiểu hắn là muốn tốt cho mình, nhưng hiện tại cũng không thể nào hợp tác với hắn nữa.
Trong túi áo Hayashi Kashuki đột nhiên rung lên.
Là Gin gửi đến số điện thoại trước đây hắn đã dùng—
"Thứ sáu tuần sau, 21 giờ 20 phút, đến sân luyện tập — Gin"
Dừng lại một lát,
"Được."
Hayashi Kashuki soạn tin gửi đi, sau đó nhanh chóng xóa cả hai tin nhắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận