Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Conan Học Sao?

Chương 23: Đột nhiên nghĩ đến một cái thật có ý tứ ý tưởng

**Chương 23: Đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng rất thú vị**
"Để ta xem nào..."
"Shuki, thân hình ngươi rất cân đối, mặc những bộ đồ như thế này vào sẽ rất hợp."
"Mặc vest đi dự buổi ký tặng sách thì rất bảnh bao."
"Lấy thêm cả áo sơ mi trắng và đen này nữa, sau đó phối với cà vạt."
Trong một cửa hàng quần áo nam, Kisaki Eri đang đưa ra ý kiến cho Hayashi Kashuki - nàng đứng trước mặt Hayashi Kashuki, chống cằm quan sát một cách t·h·ậ·n t·r·ọ·n·g.
Bên này vừa thay xong áo sơ mi, bên kia liền đưa áo khoác tới, thỉnh thoảng cùng một kiểu dáng còn thử thêm các màu sắc khác nhau.
Hayashi Kashuki cũng rất phối hợp.
Bởi vì gu thẩm mỹ của Kisaki Eri thực sự rất tốt, chỉ là cá nhân nàng dường như đặc biệt t·h·í·c·h trang phục trang trọng, điều này có thể thấy rõ qua cách ăn mặc thường ngày của nàng.
"Trước mắt cứ chọn mấy bộ này đã."
Khi thấy tổng thể trang phục sau khi chọn đều rất ổn, Kisaki Eri gật đầu, sau đó quay sang hỏi Hayashi Kashuki: "Shuki, sau đó ngươi có muốn xem thêm món đồ nào nữa không?"
"Ân, ta sẽ lấy thêm hai chiếc áo phông nữa, thỉnh thoảng cũng muốn mặc đồ thoải mái một chút."
"Được."
Kisaki Eri gọi nhân viên cửa hàng đến.
Sau khi đóng gói tất cả quần áo xong xuôi, đến lúc t·r·ả tiền thì quẹt thẻ của Kisaki Eri.
Nhưng cho dù là Hayashi Kashuki hay Kisaki Eri thì cũng đều không thiếu tiền, ai t·r·ả cũng không quan trọng – n·g·ư·ợ·c lại, Kisaki Eri thật ra còn cảm thấy rất vui.
Hayashi Kashuki chỉ lớn hơn Ran vài tuổi.
Điều này khiến Kisaki Eri không khỏi nghĩ, nếu năm đó mình sinh con t·r·a·i, có lẽ mình cũng sẽ chọn quần áo cho con như thế này.
"Ran nói khoảng bốn giờ rưỡi con bé sẽ đến, chúng ta đến quán cà p·h·ê đợi con bé trước nhé."
"Vâng."
Hayashi Kashuki không có ý kiến gì.
Từ đây đến quán cà p·h·ê đã hẹn trước chỉ mất khoảng mười mấy phút đi đường.
Sau khi ngồi xuống và gọi đồ xong, Kisaki Eri cùng Hayashi Kashuki trò chuyện, không lâu sau liền nhìn thấy bóng dáng Mori Ran ở cửa quán cà p·h·ê.
Nhìn thấy con gái, gương mặt người phụ nữ xinh đẹp lập tức rạng rỡ nụ cười tươi, nàng vẫy tay với Ran, đồng thời nhường chỗ trên ghế sô pha cho con gái.
"Mẹ, anh Kashuki."
Giọng Ran có chút nhẹ nhàng.
Vừa tan học nên cô vẫn còn mặc đồng phục của trường trung học Teitan, đó là áo sơ mi trắng kết hợp với cà vạt, bên ngoài khoác áo vest xanh lam cùng váy xếp ly xanh lam đồng bộ.
Nữ sinh cấp ba 16 tuổi còn chưa đến tuổi t·h·oa phấn tr·ê·n lông mày, bất quá gương mặt thanh thuần của Mori Ran quả thực đã kế thừa hoàn mỹ vẻ đẹp của mẹ, đặc biệt là đôi mắt sáng ngời, trong veo như ngọc bảo.
"Tiểu Lan."
"Mau ngồi xuống đi. A, đứa bé này là ai?"
Kisaki Eri cười nói đến nửa chừng, đột nhiên chú ý tới bên cạnh Mori Ran còn có một cậu bé học sinh tiểu học nhỏ nhắn.
"Đây là Conan, tạm thời ở nhờ nhà cháu, là họ hàng của Shinichi." Mori Ran nói có chút bất đắc dĩ, "Nghe nói cháu đi ra ngoài, cậu bé nằng nặc đòi đi cùng."
"Ra là vậy..."
Kisaki Eri chỉ liếc nhìn qua, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng không để tâm lắm.
"Chào anh Kashuki."
Conan ngẩng đầu, nở nụ cười tươi với Hayashi Kashuki.
Hayashi Kashuki nghe thấy giọng nói có chút nũng nịu này, bàn tay đang cầm ly cà p·h·ê siết chặt lại một chút, nhưng vẫn đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa.
Ran ngồi xuống cạnh Kisaki Eri, còn Conan sau khi ngồi xuống cạnh Hayashi Kashuki, bề ngoài cười hì hì, nhưng trong lòng lại như muốn hất tung cả bình giấm chua.
(Vậy nên đối tượng hẹn hò mà Ran nói quả nhiên là anh ta——? )
Trong lòng Conan ghen tị đến p·h·át điên.
Hắn thấy Ran vừa về đến nhà đã vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả hỏi ra mới biết, Ran vui vẻ trả lời "Muốn đi hẹn hò", chuyện này đối với hắn không khác gì sét đánh ngang tai.
Mình vừa mới bị teo nhỏ, thanh mai trúc mã liền bị một anh chàng đẹp trai tán tỉnh?
Sao có thể nhịn được! ?
"Vậy nên chị Ran đến đây là để hẹn hò với anh Kashuki sao?"
"Hả?"
Lời nói của Conan lập tức khiến Mori Ran trợn tròn mắt, đặc biệt là khi chú ý tới Hayashi Kashuki dường như cũng nhìn về phía này, cô lập tức đỏ mặt: "Conan em đừng nói lung tung, 'Đối tượng hẹn hò' mà chị nói thật ra là mẹ chị."
"Thì ra là như vậy!"
Nhìn hai người đối diện rõ ràng là hai mẹ con, Conan dần yên tâm.
Nhưng lúc này hắn lại nghe Kisaki Eri nói:
"Hôm nay đúng là ta hẹn Ran. Nhưng nếu hai đứa có hứng thú, n·g·ư·ợ·c lại có thể thường x·u·y·ê·n đi chơi cùng nhau." Nàng nói với giọng điệu người lớn, mang theo ý cười, "Dù sao cũng là anh em họ mà."
"Nhưng mà anh Kashuki thoạt nhìn chắc chắn rất được yêu mến." Conan lập tức lên tiếng, giọng còn hơi cao hơn một chút: "Chắc chắn sẽ rất khó hẹn? Bạn Ayumi lớp chúng em sau khi về nhà hôm đó còn nhắc mãi đến anh Kashuki."
"Đừng vội vàng kết luận về một người chỉ dựa trên ấn tượng ban đầu."
Nhìn vẻ mặt Conan cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng có lẽ đã sốt ruột đến mức đứng ngồi không yên, Hayashi Kashuki cảm thấy rất thú vị.
"Ân, lối sống của Shuki vẫn rất lành mạnh." Kisaki Eri gật đầu nói.
"..."
Conan không nói được gì.
Mà Hayashi Kashuki vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.
"Ta đột nhiên p·h·át hiện, diện mạo của cậu rất giống Kudo Shinichi."
"——!"
Đột nhiên nghe được những lời này, thân thể Conan trong nháy mắt cứng đờ.
Hắn gượng cười nói: "Bởi vì, bởi vì em là họ hàng của anh Shinichi mà!"
"Nghe Shuki nói như vậy ta mới có chút ấn tượng, đứa bé này... Giống hệt Kudo tiểu t·ử kia hồi nhỏ." Kisaki Eri có chút ngạc nhiên.
"Đúng không? Lần đầu tiên nhìn thấy ta cũng cảm thấy có chút khó tin."
"Vậy còn toàn giống như đúc sao?" Hayashi Kashuki hỏi.
"Hẳn là vậy."
Nhìn vẻ mặt do dự của Mori Ran khi gật đầu, Conan mồ hôi lạnh như tắm.
Vậy mà Hayashi Kashuki lúc này lại lấy ra quyển sổ ghi chép và b·út, bắt đầu viết nguệch ngoạc lên trên... Để đánh trống lảng, Conan gượng cười hỏi:
"Anh Kashuki, anh đang viết gì vậy?"
"Đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng rất thú vị: Một thám t·ử lừng danh đột nhiên gặp phải tai nạn, trong một sự cố thí nghiệm, thân thể bị biến thành hình dáng 8 tuổi, sau đó để khôi phục lại hình dáng ban đầu và lật đổ tổ chức đứng sau, bắt đầu phá án, điều tra hung phạm dưới thân ph·ậ·n học sinh tiểu học——"
"Thú vị đấy!"
Ran ánh mắt sáng rực.
"Nghe thì có vẻ thú vị, nhưng thám tử học sinh tiểu học, có lẽ sẽ phù hợp hơn với đối tượng độc giả là học sinh tiểu học." Kisaki Eri phân tích nói.
"Đúng vậy, cho nên viết thành tiểu thuyết thì không thích hợp lắm, n·g·ư·ợ·c lại có thể cân nhắc làm thành truyện tranh." Hayashi Kashuki gật đầu, sau đó mỉm cười ôn hòa nhìn về phía Conan, "Conan thấy thế nào, có được không?"
"... Ha ha ha, em không biết."
Anh đừng làm vậy mà!
Đầu óc của nhà văn trinh thám có cần phải mở rộng như thế không?
Conan mồ hôi lạnh đầy đầu, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ nhìn Hayashi Kashuki, chỉ cảm thấy tim mình đập loạn xạ.
Càng khiến hắn sợ hãi hơn là Hayashi Kashuki vẫn còn tiếp tục viết, hơn nữa viết được một lúc lại đột nhiên dừng lại, nhìn hắn chăm chú một cái rồi mới tiếp tục viết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận