Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Conan Học Sao?

Chương 115: Có hứng thú tới giúp ta à, Miyano Shiho tiểu thư?

**Chương 115: Có hứng thú đến giúp ta một tay không, tiểu thư Miyano Shiho?**
Chờ đợi là một quá trình có chút dài dằng dặc, nhưng Hayashi Kashuki luôn luôn rất kiên nhẫn. Hắn đã cho Asou Seiji rời đi.
Dù sao đối phương là một người tốt với tâm địa thiện lương, đối với việc này cũng đã giúp Hayashi Kashuki không ít việc, bởi vậy cho hắn biết càng ít thì đối với hắn càng an toàn.
Hayashi Kashuki lật qua lật lại cuốn bút ký trong tay.
Phải đến khi Miyano Shiho với đôi mắt sưng đỏ bước ra ngoài, đã là chuyện của hơn nửa canh giờ sau.
"Không trò chuyện thêm một lát sao? Tiểu thư Miyano Shiho."
"Cảm ơn ngươi, Cointreau."
Miyano Shiho đóng cửa lại, nàng bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt. Lúc này, Hayashi Kashuki trong mắt nàng đã trở nên hoàn toàn khác.
Cái loại khí tức đen kịt giương nanh múa vuốt kia lúc này đã trở nên như có như không, hắn thong thả ngồi ở chỗ đó, thay vào đó là một loại thần bí thâm thúy.
Nhưng vô luận thế nào đều tốt...
Giờ phút này, Miyano Shiho đối với hắn tràn đầy cảm kích.
Tỷ tỷ vẫn còn sống, bản thân dường như cũng đã thoát ly khỏi tổ chức – trên đời này không còn chuyện gì may mắn và hạnh phúc hơn thế nữa.
"Tốt nhất vẫn là không nên quá lạc quan."
"Mặc dù giai đoạn hiện tại tổ chức sẽ không biết được việc ngươi biến thành bộ dạng này, nhưng dù sao loại t·h·u·ố·c mà ngươi nghiên cứu ra trong tổ chức vẫn còn một bộ phận tồn kho... Vạn nhất một ngày nào đó bọn hắn tâm huyết dâng trào, sử dụng những dược vật này và p·h·át hiện ra bí mật của nó, đến lúc đó tình cảnh của ngươi sẽ trở nên nguy hiểm hơn."
Lời nói của Hayashi Kashuki làm cho nội tâm Miyano Shiho căng thẳng. Sau một thoáng trầm mặc ngắn ngủi:
"Vậy còn ngươi?"
"..."
"Đã cứu ta, đã cứu tỷ tỷ ta, những việc ngươi làm đối với tổ chức mà nói cũng là hành vi p·h·ả·n· ·b·ộ·i tuyệt đối không thể được cho phép..."
"Đúng vậy." Hayashi Kashuki gật đầu.
"Vậy đây là vì cái gì?"
"Bởi vì ta cho rằng đây là việc có ý nghĩa."
"..."
"Biết không? Ngươi và ta, kỳ thật rất tương tự."
"... Ý của ngươi là?"
"Một khi đã dính vào màu đen của tổ chức, liền không thể thoát ra được nữa... Bất luận là ngươi, tỷ tỷ ngươi hay là ta – thậm chí trong tổ chức hẳn là còn có không ít người đều không phải thật tâm muốn làm việc cho tổ chức. Thế nhưng b·ị t·h·ư·ơ·n·g chỉ vào trán, có ai dám nói 'không' chứ?"
Hayashi Kashuki cười nhẹ.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời sau cơn mưa đêm đã trở nên vô cùng sáng sủa, thanh âm rất nhẹ, tựa như đang trò chuyện phiếm vào buổi chiều nhàn nhã, khiến Miyano Shiho vô thức đến gần hơn một chút.
Ngay sau đó, Hayashi Kashuki lại nhìn nàng cười nói:
"Không biết tỷ tỷ ngươi vừa rồi có nói với ngươi không? Bộ đồ ngủ này rất t·h·í·c·h hợp với ngươi."
"..."
Trong nháy mắt, sắc mặt Miyano Shiho đỏ lên.
Không phải là bởi vì cảm thấy x·ấ·u hổ với phong cách váy ngủ đáng yêu trên người, mà là bởi vì một chuyện khác khiến nàng càng để ý hơn – bộ quần áo này, là ai đã giúp nàng thay?
Từ tối hôm qua cho đến khi tỉnh lại, bên cạnh nàng dường như chỉ có một mình Hayashi Kashuki... Đáp án tự nhiên không cần nói cũng biết.
Nhưng Miyano Shiho giả bộ như không ý thức được chuyện này, nàng cũng sẽ không chủ động nhắc tới.
"Cho nên ngươi cũng muốn thoát khỏi –"
"Thoát khỏi... Đây thật là một từ ngữ bảo thủ." Hayashi Kashuki nở nụ cười, "Tiểu thư Miyano Shiho, ngươi phải biết trốn tránh tựa như con mồi câm như hến, núp ở nơi thợ săn không ngờ tới, chỉ có thể hoảng sợ cầu nguyện mỗi ngày rằng súng săn sẽ không nhắm vào mình. Đến khi bị p·h·át hiện, nước mắt cũng không ngăn được đ·ạ·n, nếu không đây sẽ trở thành một thế giới ôn nhu đến mức nào!"
"..."
Miyano Shiho đương nhiên biết rõ chuyện này.
Thế nhưng đối mặt với một tổ chức khổng lồ như thế, hơn nữa không biết còn có bao nhiêu kẻ không biết đang ẩn núp trong bóng tối, việc nàng muốn làm, lại chỉ dám làm, chính là trốn chạy thật xa...
Hayashi Kashuki mỉm cười nhìn về phía nàng.
Chỉ là nụ cười ấm áp kia đã trở nên có chút lạnh lẽo:
"Kỳ thật ta cũng không biết muốn làm cái gì."
"Chỉ là ta không t·h·í·c·h khuất phục trước quy tắc hay ý chí của người khác."
"Chuyện tổ chức thời gian trước bộc p·h·át xung đột kịch liệt, giao chiến với những tổ chức đen tối khác, hẳn là ngươi đã có nghe qua, đó là do ta một tay thúc đẩy."
"Chuyện ApTx 4869 bị m·ấ·t t·r·ộ·m, cũng là do ta làm."
"– Tổ chức là một tấm m·ạ·n·g nhện khổng lồ, mà ta chính là con nhện ẩn mình trong nơi hắc ám nhất, không bị ai chú ý. Đến cuối cùng, tấm m·ạ·n·g nhện này có lẽ sẽ bị ngọn đuốc thiêu rụi hoàn toàn, nhưng cũng không chừng, ngươi sẽ nhìn thấy dáng vẻ ta đội vương miện."
"Ta cũng không phải đang cố làm ra vẻ."
"Nói cho cùng, người có tự tin nắm chắc cuộc đời mình, thì cũng đương nhiên có thể chi phối hết thảy mọi thứ xung quanh."
Hayashi Kashuki khép lại cuốn bút ký màu đen trong tay.
Hắn mỉm cười nhìn về phía Miyano Shiho:
"Thế nào, có hứng thú đến giúp ta một tay không, tiểu thư Miyano Shiho?"
"..."
Miyano Shiho không nói nên lời.
Nàng gần như cho rằng Hayashi Kashuki đang nói đùa, nhưng từ trong đôi mắt đen láy khi đối diện tầm mắt, sắc thái tự tin đến cực hạn, thậm chí có chút cường thế, hoàn toàn trái ngược với ấn tượng ôn hòa mà đối phương luôn thể hiện.
Nàng thật sự chưa từng thấy qua nam nhân như vậy...
Trong thần tình không hề có chút do dự hay mềm yếu, trong ánh mắt chỉ có một ý chí đương nhiên, sừng sững không d·a·o động.
"Ta..."
Nàng há miệng.
"Không cần vội vàng cho ta đáp án, dù sao trước mắt ta cũng không có việc gì cần ngươi làm."
Chỉ một câu nói này, liền khiến thanh âm đến bên miệng Miyano Shiho phải nuốt trở lại.
Vẻ mặt nàng so với ban đầu có chút nặng nề hơn.
"Bây giờ, ngươi nên tập trung suy nghĩ kỹ xem tiếp theo nên sống như thế nào, cuộc sống của một đứa trẻ và cuộc sống thường ngày của một nhà nghiên cứu hoàn toàn khác nhau."
Hayashi Kashuki nói đến đây thì dừng lại một chút, "Về phần tỷ tỷ ngươi, căn cứ theo thuyết pháp của Narumi, ít nhất còn phải tĩnh dưỡng thêm một tuần, khi đó nàng không sai biệt lắm là có thể hành động... Chỉ là tùy ý ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, đặc biệt là khi người của tổ chức hiện đang tìm k·i·ế·m tung tích của ngươi khắp thế giới, một khi p·h·át hiện Miyano Akemi, người được cho là đã c·h·ết, đột nhiên xuất hiện trở lại, tình thế tất nhiên sẽ trở nên nghiêm trọng hơn."
"...Ta hiểu." Miyano Shiho gật đầu.
Trên thực tế, bất luận là nàng hay Miyano Akemi đều có ý thức như vậy, thậm chí Miyano Akemi hiện tại khi đang tĩnh dưỡng trong phòng, rèm cửa đều luôn được đóng kín, chưa từng được kéo ra.
Hayashi Kashuki đã nhờ Kuroba Kaito làm hai chiếc mặt nạ dịch dung, khi cần ra ngoài mà không còn cách nào khác, có thể cho Miyano Akemi thay đổi.
"Đúng rồi, tên thật của Gin là Koibito sao?"
"... Hình như là vậy."
Câu trả lời của Miyano Shiho có chút chậm trễ.
– Đó là khi tổ chức muốn tìm k·i·ế·m sự trường sinh, đã sai khiến nàng, với tư cách là nhà nghiên cứu, đến hòn đảo có truyền thuyết "trường sinh" – đảo Người Cá, để điều tra, mà lúc đó, người bảo vệ nàng trong chuyến điều tra chính là Gin và Vodka, cả ba người đều đã ký tên vào danh sách trên hòn đảo.
Miyano Shiho nhớ rõ, khi Vodka nhìn thấy Gin ký tên, còn lẩm bẩm một câu "ký tên thật à", bởi vậy, có khả năng, đây thực sự là tên thật của Gin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận