Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Conan Học Sao?

Chương 169: Hayashi Kashuki: "Vẫn là ta thắng "

**Chương 169: Hayashi Kashuki: "Cuối cùng vẫn là ta thắng"**
Kisaki Eri đang bận rộn trong phòng bếp.
Việc đã lâu không vào bếp, cộng thêm hoàn cảnh xa lạ, khiến nàng có chút luống cuống tay chân, va va chạm chạm. Nhưng dáng vẻ thích thú đó lại khiến Mori Kogoro và Conan đang lén lút quan sát không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận thấy điều bất ổn trong ánh mắt đối phương.
Lúc này, Hayashi Kashuki đã kéo Ran đến ngồi trên ghế sô pha. Hắn đun nước.
"Trước khi ăn cơm, uống chút trà sẽ giúp khai vị đó."
*Ngươi còn khai vị! ?*
Ran chưa kịp phản ứng, Conan và Mori Kogoro đã chạy vội tới trước mặt Hayashi Kashuki, nhìn hắn với ánh mắt "Sao ngươi lại không hiểu chuyện như vậy?!".
"Ta nghĩ hôm nay chúng ta vẫn nên ra ngoài ăn thôi."
"Đúng vậy, Ran-oneesan xuất viện, chỉ chúc mừng một bữa thì quá ít!"
"Ân, Conan, đôi khi ngươi cũng rất hiểu chuyện đó!"
Một lớn một nhỏ kẻ xướng người hoạ, bọn họ cứ như muốn quyết định chuyện này như vậy, thì Kisaki Eri bưng một cái nồi từ trong bếp đi ra.
"Hai người các ngươi có ý gì, lẽ nào đồ ăn ta nấu rất khó ăn sao?"
"... ."
Đối mặt với vẻ mặt âm trầm của Kisaki Eri, hai người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hayashi Kashuki nở nụ cười ôn hòa, vẻ mặt có chút chờ mong: "Cảm giác sẽ rất phong phú, thật chờ mong tài nghệ nấu ăn của Eri-obasan."
Hắn chỉ trong nháy mắt đã dỗ Kisaki Eri cười tươi như hoa.
"Đã Shuki nói như vậy, vậy ta đương nhiên sẽ làm phong phú hơn một chút."
Nàng nói xong lại lạnh lùng nhìn Conan và Mori: "Shuki đã nói uống trà, vậy các ngươi mau tranh thủ thời gian mà uống đi!"
Bất đắc dĩ, Mori Kogoro nâng chén trà lên.
Hắn uống một ngụm, sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng, trợn to hai mắt —— đây chẳng phải là loại trà cao cấp mà hội trưởng Suzuki đã tặng cho hắn sao! ? Bình thường hắn chẳng dám uống chút nào!
Đúng lúc này, Hayashi Kashuki nhận được điện thoại.
"Alo? Chuyện gì?"
"Ta hiểu rồi..."
"Ta lập tức đến."
"—— Thật xin lỗi, Eri-obasan, chỉ có thể lần sau ăn cơm do người nấu."
Hắn kết nối điện thoại, nói mập mờ hai câu rồi hướng về phía phòng bếp hô một tiếng, sau đó đứng dậy rời đi. Động tác liền mạch lưu loát, vội vàng đến mức khiến hai người kia hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đợi đến khi Kisaki Eri đi tới, nhìn ra ngoài thì Hayashi Kashuki đã chẳng còn bóng dáng.
"Khó khăn lắm ta mới làm nhiều món như vậy..."
Kisaki Eri nhíu mày, có chút đáng tiếc, nhưng cũng có thể thông cảm cho việc Hayashi Kashuki đôi khi quả thực rất bận. Vì vậy, nàng nhìn về phía những người khác: "Vậy lát nữa các ngươi phải ăn nhiều một chút đó."
"... ."
Ran vẫn còn mất trí nhớ nên không hiểu tình huống, còn Mori Kogoro và Conan đều nhìn ra sự bi phẫn trong mắt đối phương.
Một giờ sau, hai người hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn tâm lý để động đũa vào mâm cơm trên bàn.
Nhìn mâm cơm đầy ắp đồ ăn, Mori Kogoro cầm đũa mà có chút kinh hãi, đánh trống lảng: "À, Eri này... Trước đây Shuki đã từng nếm qua đồ ăn của người chưa?"
"Ân, rất lâu trước kia có nếm thử một lần, sao vậy?"
"Không, không có gì..."
Mori Kogoro và Conan nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập oán giận —— bọn hắn rốt cuộc có thể khẳng định, Hayashi Kashuki chính là kiếm cớ bỏ trốn!
Một lát sau, Hayashi Kashuki đang ngồi trong phòng khách ở nhà trọ đọc sách, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa. Hắn đi ra mở cửa, thì thấy Kisaki Eri đang đứng ở ngoài.
"Xong việc rồi à, Shuki?"
Nàng nở nụ cười thân thiết, sau đó xách đồ trên tay đi vào trong nhà: "Ta có chút lo lắng ngươi bận đến giờ này mà chưa ăn cơm, liền đem đồ ăn tối nay đóng gói một phần mang tới."
". . Cảm ơn, Eri-obasan."
Hayashi Kashuki cố giữ nụ cười trên mặt: "Bất quá ta vừa bận bịu công tác, có ăn một chút rồi, giờ quả thực không đói bụng."
"Vậy thì tốt."
Đi vào phòng khách, Kisaki Eri đang chuẩn bị giúp hắn xếp lại mấy cuốn sách trên bàn, nhưng khi nhìn thấy những tựa đề như *(Sự thật về ký ức)*, *(Tâm lý học và ký ức)*, *(Ký ức và tâm lý học)*, động tác liền khựng lại.
*Đứa nhỏ này thật sự là có lòng...* Nàng ngồi xuống ghế sô pha.
"Shuki gần đây nghỉ ngơi có đủ không?"
"Sao Eri-obasan lại đột nhiên hỏi vậy?" Hayashi Kashuki rót cho nàng một chén nước ấm.
"Chỉ là có chút lo lắng, ngươi ngoài công việc còn phải xem những cuốn sách này..."
Kisaki Eri nhận lấy chén nước, nhẹ giọng thở dài: "Bác sĩ ở bệnh viện nói ký ức của Ran có khả năng tùy thời khôi phục, nhưng cũng có khả năng một thời gian rất dài không có biến hóa... Bất quá trước đó, ta không hy vọng Shuki ngươi quá mức mệt nhọc, có biết không?"
"Ta ngược lại thật ra cảm thấy không có gì, dù sao ban đầu ta vẫn luôn xem sách liên quan mà." Hayashi Kashuki cười nói.
Chỉ là sau khi hắn nói vậy, Kisaki Eri đều có điểm cảm thấy khó qua.
Hai đứa bé, một đứa mất trí nhớ, một đứa mắc chứng ngại thời gian, ngẫm lại, nàng càng cảm thấy đau lòng.
"Ngày mai Shuki có rảnh không?"
"Ân, hôm nay không có nhận được người ủy thác hẹn trước, chỉ cần không có gì đột ngột gọi điện tới, hẳn là có rảnh."
"Vậy thì, ngày mai cùng Ran ra ngoài chơi thế nào?"
"Ra ngoài chơi... ?"
Đối mặt với Kisaki Eri đang vỗ tay mỉm cười như vừa nghĩ ra ý kiến hay, Hayashi Kashuki có chút ngạc nhiên.
"Kỳ thật hôm nay ta cùng Ran hàn huyên không ít, cảm giác được trong lòng con bé dường như rất áy náy, cảm thấy tất cả mọi người vì chuyện của nó mà hao tâm tổn trí... Cũng không biết con bé lấy đâu ra nhiều cảm xúc như vậy."
"... ."
"Để con bé ra ngoài chơi, ít nhiều có thể thay đổi tâm trạng một chút —— ta là nghĩ như vậy. Tương tự, Shuki ngươi hẳn là cũng rất lâu không được thư giãn, nghỉ ngơi rồi?"
"Vậy đi chỗ nào chơi đây?" Hayashi Kashuki ngược lại không có ý kiến gì.
"Liền khu giải trí Tropical thế nào? Ta phát hiện Ran có vẻ rất hứng thú với ảnh chụp của nó trước đó ở nơi đó."
*Cái ảnh chụp đó hẳn là ảnh chụp chung của nó và Kudo Shinichi a?*
Hayashi Kashuki nhớ kỹ những điều này, cũng nhớ kỹ nàng là ở công viên Tropical khôi phục ký ức. Vì vậy, hắn cười nói: "Vậy thì đi công viên Tropical đi."
"Tốt quá..." Kisaki Eri mỉm cười rạng rỡ, "Nói đến việc Shuki xây dựng sở sự vụ trinh thám, obasan còn chưa giúp được gì cho ngươi, không bằng liền coi lần này là ủy thác của dì đi?"
"Nếu như vậy, vậy ủy thác kim sẽ phải nhờ Eri-obasan thanh toán toàn bộ chi phí ngày mai."
"Đương nhiên, còn có, đến lúc đó ta sẽ lại tự mình xuống bếp, khao một bữa cho Shuki."
"... ."
Đối mặt với Kisaki Eri đang cười nói tự nhiên, nụ cười trên mặt Hayashi Kashuki cứng đờ.
Nhưng vì không muốn lộ ra sơ hở, hắn vẫn ôn hòa gật đầu: "Vậy thì tốt quá, đêm nay không thể cùng mọi người ăn cơm, ta vẫn rất tiếc nuối... Đến lúc đó, vẫn là mọi người cùng nhau đi nhé."
*Mori Kogoro cùng Conan ăn hai bữa, mình chỉ ăn một bữa, vậy thì vẫn là mình thắng.*
Không hề hay biết đứa nhỏ này lòng tràn đầy ý nghĩ kéo người khác xuống nước, Kisaki Eri vẫn như cũ cười khanh khách. Nàng liếc nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn mười giờ.
"Giờ này Ran hẳn là cũng đã ngủ rồi, vậy thì để đến ngày mai ta sẽ nói với con bé vậy."
"Tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận