Dùng Death Note Giết Người Không Phải Rất Conan Học Sao?

Chương 151: Phạm tội là rất có mị lực sự tình

**Chương 151: Phạm tội là một việc rất có sức hút**
Đêm thứ bảy, Hayashi Kashuki lái xe ra ngoài, hẹn hò với đối tượng dùng bữa tối. Đó là một nhà hàng kiểu Pháp mở ven sông.
"Chúng tôi đã đặt trước chỗ ngồi cạnh cửa sổ, phiền anh."
"Vâng, mời đi theo tôi."
Đê Muzu vào ban đêm, được bao quanh bởi ánh đèn neon của thành phố, mang một vẻ đẹp khác lạ.
Ngồi ở vị trí gần bệ cửa sổ, quan sát cảnh sông bên ngoài, đêm nay ánh trăng vừa vặn, đúng là thời cơ tốt để hẹn hò "Nhà hàng này thật tuyệt."
Shimizu Reiko phát ra lời cảm thán vui mừng, nàng hai tay nắm vào nhau, mang theo nụ cười tươi rói nhìn về phía Hayashi Kashuki: "Cảm ơn Hayashi lão sư đã đưa tôi đến đây."
"Nói thì nói vậy, nhưng thật ra tôi cũng là lần đầu tiên đến đây... Nếu đồ ăn không ngon thì đừng trách tôi đấy."
"Sao có thể? Thật ra có thể cùng Hayashi lão sư ra ngoài dùng bữa là tôi đã rất vui rồi."
"Nói vậy thì hơi quá rồi."
Lúc này, người phục vụ đi tới đưa thực đơn.
Shimizu Reiko nhìn không chớp mắt vào đôi mắt Hayashi Kashuki, đến khi hắn chú ý tới, nàng lại có chút ngượng ngùng cười.
Nàng đích thực là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Mái tóc dài gợn sóng màu nâu, khuôn mặt xinh xắn được trang điểm tỉ mỉ.
Shimizu Reiko là người cho ấn tượng đầu tiên là một cô gái tương đối thanh thuần, nhưng khuôn mặt đáng yêu ấy lại ẩn chứa mấy phần vũ mị, thực sự rất làm người ta xao xuyến.
Chỉ liếc mắt một cái, Hayashi Kashuki liền hiểu.
Đó là một người phụ nữ rất biết hưởng thụ cuộc sống, bất kể là từ trang phục, phụ kiện hay đồ trang điểm trên mặt nàng đều toát lên vẻ sang trọng.
"Reiko tiểu thư hồi đại học có tham gia câu lạc bộ nghiên cứu tội phạm sao?"
"Đúng vậy ạ."
"Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến câu lạc bộ như vậy đấy."
"Chủ yếu là do các sinh viên có hứng thú với trinh thám hình sự lập ra thôi ạ." Shimizu Reiko mỉm cười, sau đó dịu dàng giải thích, "Trong câu lạc bộ có một đàn anh đã thu thập rất nhiều tư liệu chi tiết về các vụ án trong nước mấy chục năm qua, bất luận là ảnh chụp hiện trường vụ án, động cơ và thủ pháp của tội phạm đều được ghi chép đầy đủ."
"Vậy thì thật là không tầm thường." Hayashi Kashuki mỉm cười.
Hai người đảo qua thực đơn, quá trình chọn món diễn ra nhanh chóng.
"Có điều tôi thực sự rất thích tác phẩm của Hayashi lão sư, lúc đọc hoàn toàn không thể đoán ra hung thủ đã dùng thủ pháp gì..."
Shimizu Reiko nói đến đây, khẽ cong đôi môi anh đào, thán phục: "Còn trong tác phẩm mới lần này, không khí kinh dị cũng rất tuyệt, tôi đọc mà nhiều lần toát hết cả mồ hôi tay."
"Mọi người hài lòng với tác phẩm của tôi là điều tốt nhất rồi."
"Vâng, tôi chắc chắn là người hâm mộ trung thành nhất của Hayashi lão sư."
"Ha ha..."
Hai người trò chuyện vui vẻ.
Người phục vụ nhanh chóng mang tới đồ uống khai vị và món nguội.
"Đôi khi tôi thực sự rất tò mò, Hayashi lão sư lấy cảm hứng sáng tác từ đâu."
"Cái này à, thật ra cũng chỉ là suy nghĩ nhiều thôi..."
"Ra là vậy." Shimizu Reiko gật đầu, nếm thử đồ uống xong, tỏ vẻ kinh ngạc, "A, đồ uống này ngon quá~"
"Đúng vậy."
Đó là đồ uống được pha chế từ các loại quả mọng chua ngọt, mùi trái cây rất đậm nhưng không hề phức tạp, đá lạnh làm tăng thêm sự sảng khoái khi thưởng thức.
Sau đó, khi người phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên, hai người lại tiếp tục thảo luận về đề tài tiểu thuyết trinh thám.
"Nhắc đến tiểu thuyết trinh thám, quả nhiên vẫn là không thể không nhắc đến Holmes." Shimizu Reiko nói "Đúng vậy, Sherlock Holmes, thám tử lừng danh người Anh nổi tiếng khắp thế giới, tự xưng là cơ quan phán quyết trinh thám tối cao, hắn dưới ngòi bút của Conan Doyle thực sự rất có mị lực."
Hayashi Kashuki mỉm cười.
Cầm dao dĩa trong tay, hắn rủ mắt, chăm chú nhìn vào món ăn trên bàn, giọng nói bình tĩnh, trầm ổn: "Bất quá, người tôi thích hơn lại là giáo sư Moriarty."
"Hả?"
"Phạm tội thật ra rất có sức hút, không phải sao?"
"..."
Shimizu Reiko có chút ngạc nhiên.
Nàng nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt, trên mặt hắn vẫn giữ nụ cười ôn nhu, mỉm cười trí thức.
Hắn mặc vest, cử chỉ, lời nói toát lên vẻ tao nhã, nhưng trong đôi mắt đen ấy dường như đang dâng trào điều gì đó...
"Phạm tội là một việc rất có sức hút." Hắn lặp lại.
Giọng nói rõ ràng ấy vang vọng trong tai Shimizu Reiko, nhưng nàng không biết phải đáp lại thế nào.
"Hãy nhìn ra ngoài cửa sổ, Reiko tiểu thư."
"Ngươi có thể thấy gì ở ngoài cửa sổ?"
Có thể thấy gì?
Mặt sông tĩnh lặng dưới bóng đêm, dòng xe cộ ngay ngắn trật tự trên đường lớn ven sông, đó là cuộc sống bình thường, tĩnh lặng của những người dân bình thường.
Shimizu Reiko có chút do dự đáp lại. "Đúng vậy, tĩnh lặng, có trật tự."
"Luật giao thông và đèn tín hiệu điều khiển dòng xe cộ trên đường."
"Luật pháp và quan niệm đạo đức trói buộc hành vi của mọi người."
"Xã hội có thể vận hành ổn định dưới những lẽ thường ấy, và mọi người gọi đó là trật tự."
"Nhưng chỉ có phạm tội..."
Ánh mắt người đàn ông trở nên tối sầm, hắn mỉm cười: "Trong thế giới của tội ác, không có quy tắc, không có đạo đức, chỉ có quyền lực và trí tuệ."
"Phạm tội không phải một nghề, mà là một môn nghệ thuật."
"6 người."
"Đây là số lượng tội nhân sẽ chết ở đây."
"Pháo hoa sắp bắt đầu."
Hắn đang nói gì vậy?
Shimizu Reiko chỉ cảm thấy biểu cảm trên mặt mình lúc này nhất định rất ngây ngốc.
Người đàn ông trước mặt nâng ly đồ uống lên, mỉm cười, giọng nói êm dịu, thanh tĩnh của hắn tỏa ra một bầu không khí bất an, đôi mắt đen ấy phản chiếu cảnh đường phố sáng rõ ngoài cửa sổ... Tuy nhiên ánh mắt ấy lại vô cảm.
Không, thậm chí không có gì ở đó!
Đột nhiên, tiếng phanh xe chói tai từ ngoài đường phố khiến Shimizu Reiko giật mình, nàng nhìn theo, chỉ thấy trên con đường vốn dĩ ngay ngắn trật tự đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải đi ngược chiều, lao thẳng vào dòng xe cộ, giống như một con cá chép được thả vào bể cá, làm rối loạn trật tự trên đường... Không ít xe vì bất ngờ mà điên cuồng xoay vòng để né tránh, cùng lúc đó, bảng quảng cáo đèn LED trên đường đột nhiên lóe lên tia lửa, kéo theo dây điện đổ ầm xuống đất, khiến các tài xế và người đi đường càng thêm hoảng loạn.
Có xe bị xe tải đâm văng ra.
Có người lái xe máy vì né tránh mà vô tình trượt ngã, bay về phía bảng quảng cáo đang lóe tia lửa điện.
Một chiếc xe tải nhỏ chở sơn bị đâm nghiêng, sau đó không rõ vì lý do gì bốc cháy, dung môi bên trong phát nổ.
Ầm! ! ! !
Tiếng nổ và xung chấn truyền đến cùng lúc với một luồng sáng mờ ảo trên bờ sông Muzu, lọt vào màn đêm.
Đột nhiên, tựa như hoa nở, một đóa hoa lửa đỏ rực rỡ được châm ngòi giữa trời đêm. Bong Ngay sau đó là tiếng nổ trầm đục của pháo hoa.
Trong nhà hàng, những thực khách khác sớm đã bị xao động bởi tai nạn xe cộ và tiếng nổ, nhao nhao tụ tập ra ban công, trong tiếng la hét hoảng loạn, Shimizu Reiko chỉ thấy Hayashi Kashuki vẫn mỉm cười tĩnh mịch.
"..."
Tiếng pháo hoa nổ dường như có độ trễ.
Nhưng ngay sau đó, một quả, hai quả, ba quả, vô số ánh sáng với màu sắc khác nhau, từ phía xa trong bóng tối, liên tiếp xông lên trời cao.
Bong. Bong. Bong-- Trên đường, lửa cháy ngùn ngụt, tiếng la hét không dứt, còn bên kia bờ sông, trên bầu trời đêm, vô số pháo hoa với đủ màu sắc đang nở rộ... Phản chiếu trong chiếc ly pha lê trong suốt trong tay người đàn ông, rồi được hắn uống cạn.
"Đúng là một loại đồ uống rất dễ chịu."
"..."
Tiếng pháo hoa, tiếng la hét, tiếng còi xe, tiếng kêu gào của cảnh sát, tiếng hò hét của những thực khách – Tất cả những âm thanh này trong tai Shimizu Reiko dần trở nên xa xăm, tầm nhìn của nàng, giác quan của nàng, dường như bị giới hạn trong một không gian nhỏ hẹp, không quá một mét vuông, bị đôi mắt đen thẳm của người đàn ông trước mặt nắm giữ.
"Ngươi khao khát những điều này sao?"
"Thưởng thức khoái cảm khi thoát khỏi trật tự, khao khát thoát khỏi những ánh mắt tầm thường của ngày thường nhàm chán - đúng vậy, ánh mắt của ngươi đang nói với ta những điều này."
"Thật là một ánh mắt xinh đẹp."
Trong ánh mắt Shimizu Reiko, người đàn ông trước mặt toát ra một khí tức áp đảo. Đen kịt, sâu thẳm nhưng lại sáng tỏ...
Đôi mắt đen ấy như nhìn thấu mọi bí mật trong lòng nàng, giọng nói êm ái vạch trần lớp ngụy trang của nàng. Người đàn ông này... hắn nhìn thấu nàng!
Hắn hiểu nàng!
Đối diện với khí tức mê hoặc, vẻ đẹp khó tin của người đàn ông, Shimizu Reiko rùng mình. Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp.
Đồng tử co rút.
Không nhịn được ôm lấy ngực, như muốn kìm nén nhịp tim đang đập điên cuồng, Shimizu Reiko có thể cảm nhận được rõ ràng, mình dường như đã...
Ướt đẫm.
"Ta rất thưởng thức ngươi, Reiko."
"Cho nên, có muốn đến bên ta..."
Hayashi Kashuki vươn tay, dịu dàng mời gọi, "Ở bên ta, Hayashi Kashuki không?"
"..."
Trên thực tế, Shimizu Reiko không nhớ rõ mình đã nắm lấy tay hắn như thế nào.
Vừa hoảng hốt, vừa mang theo nụ cười vui mừng đáp lại, ngay cả nàng cũng kinh ngạc giọng mình lại trở nên ướt át như vậy... Dịu dàng như một con mèo đang làm nũng: "Vâng ~"
Hayashi Kashuki mỉm cười.
Trái tim Shimizu Reiko đập thình thịch.
Sau đó, nàng cũng không biết hai người rời khỏi nhà hàng từ lúc nào.
Chỉ có cơn gió lạnh ven sông khi xuống lầu mới khiến cho bộ não đang nóng bừng của nàng cảm nhận được chút chân thực của thế giới này... Tiếng còi xe cảnh sát và xe cứu hỏa gào thét lao đi từ phía trước vô cùng gấp rút, ngọn lửa nhanh chóng bị vòi rồng của xe cứu hỏa dập tắt. Cảnh sát phong tỏa hiện trường, điều tra tình hình.
"Hayashi lão đệ, sao ngươi lại ở đây?"
Sau khi phân phó một đám thuộc hạ hành động, Megure Juzo đột nhiên phát hiện sự hiện diện của Hayashi Kashuki.
"Tôi ăn tối ở đây, thanh tra Megure."
"Ra vậy."
Megure Juzo gật đầu, sau đó nhìn về phía Shimizu Reiko đang đứng cạnh Hayashi Kashuki, "Vị này là?"
"Một người bạn của tôi."
Hayashi Kashuki mỉm cười đáp lại. Bạn?
Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ, hoảng hốt của Shimizu Reiko khi nhìn về phía Hayashi Kashuki, Megure Juzo không nói gì, chỉ cảm thấy làm trai đẹp thật tốt...
Bởi vì đây chỉ là một tai nạn đơn thuần, Megure Juzo cũng không muốn làm phiền Hayashi Kashuki. Rất nhanh, cảnh sát đã sơ bộ khám nghiệm hiện trường và kiểm tra thương vong.
"Báo cáo thanh tra Megure!"
"Vụ tai nạn này đã khiến sáu người tử vong, ngoài ra có mười một người bị trầy xước nhẹ!"
"Danh tính của những người đã khuất hiện đang được điều tra."
"Nguyên nhân vụ nổ là do một chiếc xe tải chở sơn bị lửa bén vào, gây nổ, còn bảng quảng cáo có vẻ như đã bị bong tróc do lâu ngày không được sửa chữa..."
Hayashi Kashuki không nghe phần còn lại.
Hắn cáo biệt Megure Juzo, cùng Shimizu Reiko lên xe rời khỏi hiện trường. Chiếc xe con màu bạc chạy trên đường.
Gió trong xe phả hơi ấm.
"Hayashi-sensei..."
Shimizu Reiko khẽ cọ hai chân vào nhau.
"Sao vậy?"
"Có thể... đưa tôi về nhà thay quần áo một chút được không?"
"Được thôi."
Mặc dù ngay từ đầu buổi hẹn, không hề nói sau khi ăn tối sẽ làm gì tiếp theo, Hayashi Kashuki chỉ mỉm cười, lái xe đưa Shimizu Reiko về nhà.
Đó là một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố.
Sau khi dừng xe, Hayashi Kashuki đi theo Shimizu Reiko lên lầu, căn hộ một mình vô cùng sang trọng.
Shimizu Reiko vừa vào cửa liền cởi áo khoác ngoài, để lộ chiếc áo len dệt kim màu vàng nhạt bên trong, bộ ngực đầy đặn nhô lên, tạo thành khe ngực mềm mại, vô cùng thu hút.
Hayashi Kashuki đi thẳng đến phòng khách, ngồi xuống ghế sofa.
"Hayashi-sensei..."
"Sao vậy? Không phải muốn đi thay quần áo sao?"
"Đúng vậy."
Hayashi Kashuki nhìn Shimizu Reiko, đột nhiên cười một tiếng.
Nữ nhân mỉm cười dịu dàng, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ vô hại, ngoan ngoãn.
Nói đến, nàng cũng có chút giống kiểu mỹ nhân trang điểm đậm, đặc biệt là son môi màu hồng nhạt, rất khó để phụ nữ trưởng thành có thể diện được, nhưng trên mặt nàng, lớp trang điểm môi hồng phấn lại tạo cảm giác căng mọng lạ thường.
Hayashi Kashuki đưa tay về phía mặt nàng.
Shimizu Reiko hiểu ý, hơi cúi mặt xuống, giống như một chú chó con nịnh nọt chủ nhân, hưởng thụ sự vuốt ve.
"Son môi rất đẹp."
"Cảm ơn..."
"Ta không chỉ khen ngợi ngươi đâu."
"Ha ha" Shimizu Reiko lập tức cười xinh đẹp, thậm chí còn có chút vui vẻ, "Người ta cảm ơn không chỉ có lời khen của Hayashi-sensei đâu."
Green Tea Bitch, thật ra cũng rất thú vị.
Thời gian trôi qua.
Điện thoại di động của Shimizu Reiko đặt ở góc ghế sofa vang lên một hồi chuông dài, nhưng nàng hoàn toàn không để ý.
"Cảm ơn ngài đã chiêu đãi."
Giọng nói sền sệt, không rõ ràng, dường như mang theo chút hơi ẩm.
Shimizu Reiko nheo mắt, từ góc độ của Hayashi Kashuki, có thể thấy khóe mắt nàng bị sặc ra nước mắt, lớp trang điểm bị nhòe đi lại lộ ra mấy phần yếu đuối.
Tuy nhiên, sau khi rời khỏi đôi môi, nàng liếm miệng, nở một nụ cười quyến rũ.
Thật ra sức...
Hayashi Kashuki không khỏi sờ đầu nàng, giống như đang vuốt ve một con mèo con làm người ta vui vẻ.
Hắn có chút hứng thú, dịu dàng gãi cằm nữ nhân, nói:
"Không định xem điện thoại di động sao?"
"Aiya... Chỉ là một vài gã nhàm chán, không có ý nghĩa gì cả."
"Thì ra là vậy."
Chắc là Ito Tsuehiko, cái gã liếm chó đáng thương kia. Hayashi Kashuki không hứng thú với loại người đó.
"Còn cần thay quần áo không?"
"...Chuyện này, cứ xem ý Hayashi-sensei thôi ~"
Bạn cần đăng nhập để bình luận