Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 758: Thẩm phong chủ sẽ không hại ta

Chương 758: Thẩm phong chủ sẽ không hại taChương 758: Thẩm phong chủ sẽ không hại ta
"Đẹp không?"
Bách Mị tiên quân cố tình làm ra vẻ quyến rũ, nhướng đôi mày liễu.
Thẩm An Tại hoàn hồn: "Cái gì đẹp cơ?"
"Ngươi vừa rồi đang nhìn cái gì?"
"Nhìn ngươi."
"Vậy ngươi nói cái gì đẹp cơ?”
Thẩm An Tại phản ứng lại, sắc mặt có chút bất đắc dĩ.
Nàng hình như có chút hiểu lầm rồi...
Đẹp đẹp.'
Hắn gật đầu, sau đó nói.
Nhưng lại khiến Bách Mị tiên quân hơi nhíu mày.
Câu trả lời này có phải là quá qua loa rồi không?
Là thật hay giả?
"Đúng rồi, ngươi vừa rồi nói thương thế của ngươi là do Lão Khôi làm bị thương, là vì sao?" Nàng không dây dưa nhiều vào vấn đề này, mà nhớ ra điều gì đó, mở miệng hỏi.
"Không phải ở giới này, nhóm Tiêu Cảnh Tuyết gặp nạn, Thẩm mỗ dùng trận pháp truyền tống đi giúp một chút, đúng rồi, thất ma tướng của Ma Đan môn đã chết hết rồi."
Bách Mị tiên quân sửng sốt, thất ma tướng chết hết rồi?
"Nếu thật sự như vậy thì đúng là một chuyện tốt, làm suy yếu thực lực của Ma Đan môn."
Nàng gật đầu, đang định nói thêm gì đó thì Thẩm An Tại lại chắp tay.
"Tông chủ, Thẩm mỗ còn bị thương, vừa rồi bị ngươi chấn một cái, thương thế càng nặng, phải chữa thương rồi, ngươi xem..."
Hắn đưa tay chỉ xuống chân núi, mặt mày tươi cười chớp chớp mắt.
Được rồi, đây là lệnh tiên khách.
Bách Mị tiên quân trợn trắng mắt, muôn vàn phong tình.
Nhưng nàng cũng biết tình hình hiện tại của Thẩm An Tại không được tốt lắm, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới rời đỉ.
Sau khi hắn đi, Thẩm An Tại mới vỗ võ tay áo, vừa hát nghêu ngao vừa đi về phía vườn trúc. ...
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tiêu Cảnh Tuyết ở trong phòng luyện đan, đủ bảy ngày mới đi ra.
Lam Vũ cũng coi như hoàn toàn được kéo về từ quỷ môn quan nhưng vẫn còn yếu ớt, cánh tay đứt cũng đã mọc lại.
Ngoài vườn trúc.
Tiêu Cảnh Tuyết quan sát mọi thứ xung quanh, nhìn vườn trúc cách đó không xa, nhìn hàng rào, lại nhìn con suối nhỏ bên đường núi và...
Người trung niên mặc áo trắng đang ngồi trên ghế mây trước cửa vườn trúc, lắc lư, không khỏi ngẩn người.
Nơi này trông rất giống với Thanh Vân phong.
Nhưng... rốt cuộc thì không phải.
Nơi này không có sư phụ thường xuyên câu cá hát ca, cũng không có đại sư huynh ngày đêm đổ mồ hôi luyện kiếm trên võ trường, càng không có tiểu sư đệ ngày ngày đinh đang rèn sắt trong phòng luyện khí.
Còn có Trịnh sư bá thỉnh thoảng đấu võ mồm với sư phụ, luôn luôn phải chịu thiệt, Liễu sư thúc và Lăng sư tỷ thường xuyên đến ăn ké... "Đa tạ Thẩm tiền bối."
Trước vườn trúc, Tiêu Cảnh Tuyết hơi khom người hành lễ, Lam Vũ cũng chắp tay.
"Ta và sư huynh của ngươi có chút giao tình, chuyện nhỏ thôi."
Thẩm An Tại phất tay, tiện tay ném chùm nho trong tay ra, đập vào đầu Hứa Thiên Diệp đang khoanh chân ngồi bên cạnh, lạnh lùng mở miệng.
"âm dương thủ bằng, bão nguyên quy nhất, phù chú âm dương phải đạt đến cảnh giới tâm tĩnh như nước, không vui không buồn, không nên nóng vội cầu thành."
"Vâng, sư tôn!"
Hứa Thiên Diệp xoa đầu, hít sâu một hơi, tiếp tục khoanh chân lĩnh ngộ.
Cảm nhận được hơi thở tỏa ra từ bên cạnh thiếu niên, Lam Vũ hơi nheo mắt lại.
Phù pháp này... thật thâm sâul
Bản thân nàng cũng từng ở Linh môn một thời gian, đã từng thấy không ít phù pháp nhưng có thể sánh ngang với phù chú này thì ta chưa từng thấy bao nhiêu.
"Xin hỏi tiền bối, tình hình sư huynh ta hiện giờ thế nào?"
Đôi mắt đẹp của Tiêu Cảnh Tuyết lấp lánh, có chút mong đợi.
"Tên ngốc kia khỏe lắm, ngươi không cần lo lắng cho hắn."
Thẩm An Tại trả lời nhẹ nhàng.
"Trước khi thương thế của Lam trưởng lão bình phục, các ngươi cứ ở lại đây trước, ngoài ra..."
Hắn hơi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào nữ tử sau lưng Tiêu Cảnh Tuyết.
"Chuyện của Ma Đan môn, là ý của riêng nàng, hay là ý của Dược tông?"
Lam Vũ chấn động trong lòng, mặc dù giọng điệu của đối phương rất bình tĩnh nhưng nàng lại cảm nhận được rõ ràng một tia lạnh lẽo.
"Tiền bối hiểu lâm rồi, chuyện này là do vãn bối tự chủ trương."
Tiêu Cảnh Tuyết vội vàng mở miệng giải thích thay nàng.
"Ngươi từ lúc nào cũng trở nên hấp tấp liều lĩnh không sợ chết như sư huynh ngươi vậy, nếu ngày đó không phải ta ở trong Ma Đan môn, ngươi đã chết chín lân một đời, có biết không?"
Giọng điệu của Thẩm An Tại vô tình mang theo vài phần trách mắng.
Điều này cũng khiến ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết hơi run rẩy, sau bao lâu xa cách, nàng lại cảm thấy có chút thân thiết.
"Vãn bối biết nhưng con đường tu luyện vốn là tranh đấu với trời, nguy cơ trùng trùng."
Nàng hơi cúi đầu, ngoan ngoãn trả lời.
Cái dáng vẻ đó cũng giống hệt như một học sinh phạm lỗi.
"May mà ngươi tỉ mỉ hơn sư huynh ngươi nhưng lần sau không được tùy tiện như vậy nữa, nghe rõ chưa?”
Thẩm An Tại nói.
Nhưng lại khiến Tiêu Cảnh Tuyết cau mày: "Tiền bối... rất hiểu rõ đại sư huynh?"
Sao có thể không hiểu rõ, tên ngốc kia là do chính mình nhìn lớn lên, mình còn hiểu hắn hơn cả cha đẻ hắn.
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng Thẩm An Tại lại không nói ra, chỉ lắc đầu.
"Nghe người ta nói thôi."
"Được rồi, các ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Nói xong, hắn liếc nhìn Tiêu Cảnh Tuyết: "Nếu có gì không hiểu về Đạo dược, cũng có thể đến hỏi ta."
"Đa tạ tiền bối."
Tiêu Cảnh Tuyết chắp tay gật đầu, cùng Lam Vũ đi vê phía chỗ ở.
Đi xa rồi, Lam Vũ mới lên tiếng hỏi với vẻ nghi hoặc: "Cảnh Tuyết, ngươi quen biết Thẩm phong chủ sao?" "Chưa từng quen biết." Nàng lắc đầu.
"Thế thì lạ rồi."
Lam Vũ cau mày, cảm thấy rất khó hiểu.
"Chưa từng quen biết nhưng xem ra hắn lại đối xử với ngươi rất tốt, là sư huynh ngươi thực sự có quan hệ rất tốt với hắn, hay là hắn có mưu đồ gì khác?"
Tiêu Cảnh Tuyết không trả lời, đây cũng chính là điều khiến nàng băn khoăn.
Sư huynh cùng mình mới từ Thiên Huyền giới lên bao nhiêu năm chứ, đã quen biết được một người bạn mạnh mẽ như vậy?
Hơn nữa còn là người của ma đạo, trước đây chưa từng nghe thấy tin tức gì.
Huống hồ...
Nàng mơ hồ nhớ lại nam tử bí ẩn xuất hiện sau khi bóp nát lệnh bài ngày đó, đối phương đã thi triển Nhất Kiếm Khai Thiên Môn.
Không hiểu sao, nàng luôn cảm thấy... có chút giống với Thẩm phong chủ này.
Thấy nàng không nói gì, Lam Vũ lắc đầu, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.
"Bất kể thế nào, ta sẽ nhanh chóng khôi phục thực lực, sau đó đưa ngươi rời khỏi đây, trong ma đạo có nhiều kẻ tiểu nhân, khó mà đảm bảo hắn có mưu đồ gì khác với ngươi, hay là rời đi sớm thì tốt hơn."
Nghe lời nàng nói, Tiêu Cảnh Tuyết phá lệ phản bác.
"Lam trưởng lão không cần lo lắng, ở đây rất an toàn, Thẩm phong chủ kia có thể tin tưởng."
"Tại sao?" Người trước cau mày.
Tiêu Cảnh Tuyết dừng bước, nhìn vầng trăng sáng, lẩm bẩm tự nói.
"Không rõ... nhưng nội tâm ta mách bảo rằng, Thẩm phong chủ sẽ không hại ta, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không."
Lời nói chắc nịch như vậy, cũng khiến Lam Vũ không biết nên nói gì.
Tâm tính của đối phương vốn cẩn thận, cũng không phải là đứa trẻ chưa trải sự đời, lẽ ra phải biết đạo lý nhìn mặt mà không biết lòng người.
Nhưng... rõ ràng mới gặp nhau có hai lần, tại sao Cảnh Tuyết lại có thể yên tâm giao phó sự an nguy của mình cho một người xa lạ như vậy?
"Trưởng lão đừng nghĩ nhiều nữa, có lẽ ở lại đây, còn có thể tránh được sự ồn ào của những người Dược tông kia, đối với việc ta tu luyện độc công luyện hóa Thiên Tà thiên, cũng không phải là lựa chọn tồi."
Tiêu Cảnh Tuyết mỉm cười, liếc nhìn về phía vách đá, đôi mắt đẹp hơi lóe lên.
"Hơn nữa, ta rất muốn biết tạo nghệ Đạo dược của Thẩm phong chủ, so với sư phụ ta thì thế nào."...
Bạn cần đăng nhập để bình luận