Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 446: Nửa đêm gõ cửa

Chương 446: Nửa đêm gõ cửaChương 446: Nửa đêm gõ cửa
Kể từ khi Thẩm An Tại đảm nhiệm chức điện chủ, tòa thành này từng thậm chí không có danh tiếng gì ở triều Đại An, cũng càng ngày càng hưng thịnh.
Đủ loại thương gia không dứt, cũng mang đến rất nhiều thứ mới mẻ.
Theo các thế lực lục tục nhập trú, toàn bộ tài nguyên triều Đại An dân dần được mang đi.
Có lẽ do tiếng tăm của Thẩm An Tại quá lớn, lại có lẽ tất cả mọi người muốn dính đến khí vận của Đại An, rất nhiều thương hộ đều giảm giá hàng hóa xuống thấp, chính là để bảo đảm thương hội nhà mình làm ăn thịnh vượng, nhân khí thịnh vượng.
Ở trong này, có cửa hàng có tên là Kiếm Tiên dược các của Phục Linh thành mở rộng cửa.
Mới ngày đầu tiên, cánh cửa đã bị xô ngã, tất cả mọi thứ bên trong đều bị mua hết từ buổi sáng.
Ngoài Xương Phồn, chỗ phế tích của Tần gia cũng bị người mua đất.
Nhưng không trang hoàng lại lần nữa mà chỉ đứng ngay đó, được bày trận pháp ở bên ngoài. Phàm là những người muốn đi tham quan đều phải nộp phí.
Nếu là bình thường mà nói, thì căn nhà hoang phế như vậy cũng không có gì đẹp mắt.
Nhưng từ sau khi biết được đây là gia đình của vị tiền nhiệm hôn thê Đại An Kiếm tiên Mộ Dung Thiên, sau đó thì do Thanh Vân phong chủ tự mình ra tay tiêu diệt cả nhà, không ít người đều mộ danh mà đến.
Đương nhiên, bao gồm cả Thuần Nguyên sơn của hoàng thất.
Dù sao bên kia có một đỉnh núi từng bị Thẩm An Tại dùng một kiếm bổ thành hạp, bây giờ mặc dù đã không còn kiếm khí, nhưng cũng dẫn tới ngàn vạn người vây xem.
Nói tóm lại, hiện giờ triều Đại An đã trở nên phồn thịnh, vô cùng phồn vinh. ...
Trong màn đêm, Phục Linh thành, trong Kiếm Tiên dược các.
Gã sai vặt đưa mắt nhìn vê phía đường, sau đó khép cửa lại.
Tiên sinh phòng thu chi đang ở quầy hàng chỉ như ngón tay như bay. tính toán hàng hóa hôm nay.
Gã sai vặt đang lau đài gỗ, câu được câu không nói chuyện phiếm với hắn.
"Lão Ngô à, ngươi nói cửa hàng chúng ta đang có xu hướng không bao lâu nữa sẽ có thể trở thành tiệm thuốc lớn nhất Đại An đúng không?"
Lão Ngô cũng không sợ bị quấy rây, vừa tính toán sổ sách vừa trả lời: "Tiểu tử ngươi cũng chỉ có chút tiền đồ này, dựa theo thanh danh Đông gia ta hiện tại, đừng nói Đại An, sợ tương lai khắp Nam Quyết vực đều có thể là cửa hàng của chúng ta."
"Hắc hắc, vậy những lão tiểu nhị của ta, có phải tương lai cũng có thể kiếm một chi phụ đảm đương hay không?"
"Vậy khẳng định là đến lúc đó ngươi sẽ có tiền cưới cô nương."
"Ha ha ha ha, ta muốn cưới mười người!"
Hai người tán gẫu câu được câu không, nhao nhao vui sướng về tiền đồ của mình sau này.
Thình thịch thình thịch.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa nặng nề vang lên.
Hai người sửng sốt.
Gã sai vặt gãi đầu lộ vẻ nghi hoặc: "Không phải cửa ra vào còn treo thẻ bài sao, lúc này đã đóng cửa rồi, sao còn có người đến nữa?"
"Ha ha, mộ danh mà đến, chủ nhân đã nói không thể thất lễ, ngươi đi nói với khách nhân ngày mai lại đến đi."
Tiên sinh phòng thu chi ha ha cười mở miệng, tiếp tục cúi đầu đùa nghịch tính toán.
"Khặc khặc khặc, sau này chúng ta bận rộn đấy."
Gã sai vặt thì thâm một tiếng, đi về phía cửa ra vào.
Thình thịch thình thịch. Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa.
"Tới rồi tới rồi!"
Theo cửa gỗ mở ra, bên ngoài xuất hiện một người mặc bào đen, hơi có vẻ khôi ngô, thấy không rõ dung mạo.
Gã sai vặt sửng sốt một chút, tuy nghi hoặc cách ăn mặc của đối phương nhưng vẫn tươi cười mở miệng.
"Khách quan, lúc này chúng ta đã đóng cửa, ngài xem ngài muốn liệt kê danh sách gì. Ngày mai ta sẽ chuẩn bị sẵn cho ngài, trực tiếp tới lấy nhé?"
Dưới áo choàng đen, đôi mắt âm độc lấp lóe hào quang, không thèm để ý đến hắn, trực tiếp đi vào bên trong.
"Khách quan, chúng ta đóng cửa..."
Giọng nói của tiểu nhị đột nhiên im bặt, đồng tử co rụt lại.
Tiên sinh phòng thu chi nghe không thấy động tĩnh, không khỏi nhíu mày ngẩng đầu.
Thấy gã sai vặt ngây người tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Mà người áo đen kia lại xoay người đóng cửa lại.
"Tiểu Trương, ngươi nhanh nói với khách nhân đi, sững sờ ở đó làm gì?"
Tiên sinh phòng thu chi thúc giục nói.
Sau một khắc, gió nhẹ thổi qua, đầu gã sai vặt rơi thẳng xuống đất, hai mắt trợn lên.
Máu tươi phun ra, lập tức nhuộm đỏ sàn nhà.
"Tiểu Trương!"
Đồng tử hắn co mạnh lại, quyền ảnh trước mắt nhanh chóng khuếch đại.
Bịch!
Bàn tính nhuộm vết máu, thi thể không đầu ngã xuống trên quầy, co quắp không ngừng.
Người mặc áo bào đen xoa tay, mặt không biểu cảm đi ra phía sau cửa hàng.
Trăng mờ gió lớn, không ai biết ngày hôm nay Kiếm Tiên dược các này vừa mới khai trương, chính là một mảnh hưng thịnh chợt gặp phải huyết tẩy, chủ yếu là, ở bên trong cửa hàng, không ai sống sót. ...
Mộ Dung gia, cửa lớn.
"Gia chủ, người kia thật sự là kiếm tiên sao, đều ngủ ở nhà ta mấy ngày, kêu cũng không tỉnh."
Bên cạnh Mộ Dung Vân Lỗi, một hạ nhân nói thầm.
"Chẳng lẽ... đã ngủ say?"
"Nói bậy bạ gì đó."
Mộ Dung Vân Lỗi liếc mắt nhìn hắn: "Người của con ta mang về có thể là Kiếm tiên giả không?"
"Thân là tuyệt thế cường giả, có ai mà không cổ quái?"
'ồ...
Hạ nhân vò đầu, Thiếu gia chủ kia hình như không giống?"
Mộ Dung Vân Lỗi sờ sờ cằm, bắt đầu suy tư.
Con trai mình ngoại trừ đầu óc ngốc ra, hình như không có gì đặc biệt cổ quái.
Nhưng thân là cường giả, không có cái gì cổ quái làm người ta không nhìn thấu được, có phải là có chút tổn hại thân phận hay không?
Ví dụ như Điểm Thương Kiếm tiên cực thích uống rượu làm thơ, Huyền Vu yêu thích thu thập các loại kỳ trùng dị thú, phù tôn thích... m, nghe hát linh tinh.
Nghĩ một chút, ánh mắt hắn như sáng lên, ho khan một tiếng mở miệng.
"Ai nói hắn không có, ngươi quên lần trước hắn lấy mười vạn vàng từ phòng thu chi, mua trang sức và quần áo của nữ tử chứ?"
"Hả?" Hạ nhân sửng sốt. "Người khác thì ta không nói, nhưng ngươi đừng truyên ra ngoài, từ nhỏ con của ta đã thích thu thập áo yếm của nữ tử, khi còn bé nó còn lén mặc váy đấy!"
Hạ nhân há to miệng, thần sắc cổ quái.
Đường đường là kiếm tiên Đại An... có đam mê bực này?
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, dù sao cường giả cũng có chút cổ quái khiến người ta không đoán ra mới là hợp lý.
Bịch!
Trong lúc hai người nói chuyện, cửa ra vào có tiếng gõ.
Thình thịch thình thịch.
Tiếng đập cửa vang lên.
"Đã trễ như vậy còn có khách nhân sao?" Mộ Dung Vân nhíu mày.
"Từ sau khi thiếu gia chủ Đại An Kiếm tiên dương danh thiên hạ, khách nhân chúng ta cũng nhiều hơn à?"
Hạ nhân nói thâm một câu, sau đó đi lên chuẩn bị mở cửa.
Đại môn mở ra, một người mặc áo đen đang đứng ngoài cửa.
Mộ Dung Vân Lỗi nhíu mày.
Nhiều năm kinh doanh mài dũa, trong lòng hắn mơ hồ sinh ra ý không ổn.
Tối hôm khuya khoắt gõ cửa, còn ăn mặc thần bí như vậy, chỉ sợ người tới không thiện!
"Các hạ là ai, đêm khuya đến thăm, có chuyện gì không?"
Ánh mắt Mộ Dung Vân Lỗi ra hiệu cho hạ nhân lui về phía sau, híp mắt mở miệng.
"Nơi này là Mộ Dung gia? Ngươi chính là phụ thân của Đại An kiếm tiên?"
Người mặc đồ đen khàn khàn mở miệng.
"Không phải, ngươi tìm nhầm người rồi."
Mộ Dung Vân Lỗi rất dứt khoát lắc đầu.
Người áo đen sửng sốt, sau đó ánh mắt lộ ra sự trêu tức.
"Bảng hiệu lớn như vậy, ngươi cho là ta mù sao?"
Mộ Dung Vân Lỗi nhíu mày, hôm nay quá bận rộn, nhưng lại quên thu thẻ bài ở cửa vào.
"Được rồi, dù sao đêm nay một người cũng không đi được, đúng hay không, giết sạch rồi nói sau."
Theo sát ý hiển lộ, trong lòng Mộ Dung Vân Lỗi cũng nhảy dựng lên.
Chết tiệt, là tới trả thùI
Đúng lúc người áo đen vừa bước ra một bước, chuẩn bị động thủ.
Giọng nói lười biếng ngáp dài vang lên trên nóc nhà.
"Giết tận nhà, khó trách tên Mộ Dung Thiên kia để Đạo gia ở nhà hắn thêm mấy ngày, không nghĩ tới thật sự có kẻ không sợ chết."
Đông Phương Thanh Mộc đứng ở trên nóc nhà, vừa ngáp vừa mở miệng, thần sắc lười biếng. ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận