Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 244: Đứng lại, lui ra

Chương 244: Đứng lại, lui raChương 244: Đứng lại, lui ra
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngẩn ra, vô thức nhìn thoáng qua chỗ sâu trong Thăng Long trì.
Mộ Dung Thiên nhìn theo ánh mắt bọn họ, khi nhìn thấy cảnh tượng sương mù xám trắng kia, cảm thấy bên trong tĩnh mịch hoang vu, cảm giác không ổn trong lòng càng thêm nồng đậm.
"Bách Lý tiền bối, sư phụ ta đâu?"
Hắn mở miệng lần nữa, giọng nói đã có chút gấp gáp.
"Sư phụ ngươi... Ai."
Bách Lý Nhất Kiếm thở dài, nhưng vẫn mở miệng nói ra sự tình từ đầu đến cuối.
"Lúc trước Linh tộc ta bị Yêu Thần giáo tập kích, bọn họ muốn cướp đi Thủy Tổ long châu, đã bị sư phụ ngươi ngăn lại, mà hắn... bị nhốt trong Hoang Vu, sống chết không rõ."
Mộ Dung Thiên giật mình, không chút do dự quay đầu lao về phía mảnh sương mù xám trắng mông lung kia.
"Tiểu tử, đứng lại!"
Đám Long Chiến Thiên, Bách Lý Nhất Kiếm đồng thời ra lệnh.
Nhưng Mộ Dung Thiên lại không quay đầu lại, trực tiếp xông thẳng về phía trước.
"Không được, ta muốn đi tìm sư phụ taI"
Hắn kiên định mở miệng, chạy băng băng trên đầm nước.
Nhưng ngay lúc hắn sắp nhảy vào cảnh giới hoang vu, Phượng Khuynh Tâm bỗng xuất hiện, chắn trước mặt hắn.
"Làm phiền Phượng tiền bối tránh ra, ta muốn vào tìm sư phụ tait"
Mộ Dung Thiên nhíu mày, chắp tay mở miệng.
"Tìm thế nào, chịu chết sao, hay là hiến tế lực lượng khí huyết bàng bạc của ngươi bây giờ, tăng tốc cho cái chết của sư phụ ngươi?"
Phượng Khuynh Tâm bình tĩnh mở miệng răn dạy.
"Ta...
Mộ Dung Thiên mấp máy môi như cá mắc cạn, lòng nóng như lửa đốt.
Hắn chỉ muốn đi vào cứu sư phụ của mình.
"Ngay cả cường giả Xung Hư cũng bất lực, ngươi đi vào đó thì có thể làm cái gì?"
Phượng Khuynh Tâm lại mở miệng một lần nữa, dùng lời nói thấm thía khuyên nhủ.
Những người khác cũng chạy tới, nhao nhao mở miệng.
"Đúng vậy, sư phụ ngươi tuyệt đối không hy vọng ngươi tiến vào chịu chết, người gửi gắm kỳ vọng lên ngươi, nếu như ngươi làm ẩu bỏ phí tính mạng của bản thân, đó mới là bất hiếu đối với người."
Bách Lý Hàn Phong thở dài, có chút đồng cảm nói ra.
"Chẳng lẽ không có cách nào có thể đi vào và cứu sư phụ ra sao?"
Mộ Dung Thiên vô cùng lo lắng.
Phượng Khuynh Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói: "Ngoại trừ dùng Huyền Môn Thập Tam châm của Thanh tổ để ức chế lực lượng Hoang Vu xâm nhập tâm mạch mà tạm thời tiến vào trong, thì chúng ta không nghĩ ra biện pháp nào khác. Nhưng hôm nay, trừ sư phụ ngươi, còn chưa từng nghe qua người khác có thể sử dụng Huyền Môn Thập Tam châm này."
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên ngẩn ra, nhìn về phía Mộ Dung Thiên.
"Ngươi thân là đệ tử của Thẩm phong chủ, có biết châm pháp này không?"
Người sau ngẩn ra, có chút thất thân, nắm đấm vẫn nắm thật chặt, vang lên tiếng cót két.
Vẫn là Bách Lý Nhất Kiếm tiến lên lắc đầu: "Mộ Dung tiểu tử chỉ học kiếm đạo của Thẩm phong chủ, bản lĩnh dược đạo, có lẽ chỉ có nhị đệ tử Cảnh Tuyết của hắn nhận được chân truyên. Nhưng bây giờ Cảnh Tuyết đang ở Nam Quyết vực, ta đã phái người đi tìm, nhưng chỉ sợ về phần thời gian..."
Đám người nghe vậy, đều ảm đạm lắc đầu.
Xem ra, trước khi nhị đồ đệ chạy tới, ngoại trừ Thẩm An Tại thì không ai có biện pháp tiến vào cảnh giới hoang Vu.
Mà đợi đến khi nhị đồ đệ của hắn đến, sợ cũng đã muộn rồi!
"Ta có lẽ biết, để cho ta vào đi!"
Trong lúc mọi người đang im lặng, Mộ Dung Thiên bỗng mở miệng.
Bách Lý Nhất Kiếm nhíu mày, ngăn phía trước hắn quát lớn.
"Mộ Dung Thiên, đừng vội làm ẩu, Thẩm phong chủ chưa từng truyên cho ngươi thủ đoạn dược đạo, ngươi làm sao biết Huyền Môn Thập Tam châm kia?"
"Ta đã thấy sư phụ dạy sư muội rất nhiều lần, ta biết cách thi châm, để ta thử xem!"
Mộ Dung Thiên lo lắng mở miệng muốn xông vào.
"Đứng lại!"
Bách Lý Nhất Kiếm nghiêm giọng quát bảo ngưng lại: "Ngươi biết cái rắm, ngươi từng thấy bọn họ dùng châm, ngươi đã học qua kinh mạch và cách vận khí chưa?”
"Ta...
Mộ Dung Thiên cứng họng, hắn thật sự không biết.
Nhưng hiện tại ngoại trừ liêu mạng thử một lần, còn có biện pháp nào khác?
Hiện tại hắn chỉ hận mình vì sao lúc ở Thanh Vân phong không tu luyện dược đạo với sư phụ.
Bằng không hiện tại làm sao lại thúc thủ vô sách?
Mộ Dung Thiên nắm chặt nắm đấm, hốc mắt đỏ bừng.
Nếu như... nếu như mình nghỉ ngơi ít đi, dành ra chút thời gian học tập bản lĩnh dược đạo cùng sư phụ sư muội, cũng sẽ không trơ mắt nhìn sư phụ lâm vào hiểm cảnh mà không cách nào cứu người.
"Bách Lý tiền bối, xin ngài tránh ra!"
Cuối cùng Mộ Dung Thiên vẫn thấp giọng mở miệng, ánh mắt kiên định.
Bất luận thế nào, hắn cũng muốn đi vào.
Nếu có thể thi triển thành công Huyền Môn Thập Tam châm, cho dù chỉ có một phần ngàn vạn cơ hội để cứu sư phụ, hắn cũng muốn thử một lần!
"Ngươi..."
Thấy hắn bất chấp không nghe, Bách Lý Nhất Kiếm cũng hết cách, không nói lời nào nữa, chỉ ngăn ở nơi đó.
Rất rõ ràng, hắn không định để Mộ Dung Thiên lao vào.
"Đã như vậy, Bách Lý tiền bối, xin thứ cho vãn bối đắc tội!"
Mộ Dung Thiên ngước mắt, kim quang trong mắt lập loè.
Hưul
Thiên Thanh kiếm xuất hiện, được hắn nắm trong tay.
Bách Lý Nhất Kiếm há mồm, phun ra trăm ngàn kiếm quang, bắn về phía trước như mưa rơi.
Giống như ở Dược viên Thanh Vân phong lúc trước, hắn ngồi trên ghế mây dạy dỗ Mộ Dung Thiên luyện kiếm.
Chỉ là thiếu niên lúc đó hoàn toàn không có chút phản kháng nào, bị kiếm quang đánh cho mình đầy thương tích cũng không chạm đến được góc áo của hắn.
Nhưng lần đối mặt với kiếm quang dày đặc chỉ chít này, Mộ Dung Thiên bước ra một bước, kiếm khí xông thẳng lên trời.
Một cỗ ý chí cái thế vô song, bễ nghề thiên hạ bao phủ.
Hắn giơ cao trường kiếm, khẽ quát mở miệng. "Nhất Kiếm Khai Thiên Môn!"
Leng keng... Leng keng... I
Kiếm quang sáng chói phá không trung, nối liền trời đất.
Dường như cảnh tượng thiên địa đã phải ảm đạm thất sắc dưới một kiếm này.
Leng keng lách cách...
Dưới một kiếm sáng chói kia, kiếm quang rậm rạp chẳng chịt liền bị nghiên nát dễ dàng như trở bàn tay.
Rẹtl
Bách Lý Nhất Kiếm cúi đầu, ánh mắt kinh ngạc, nhất thời có chút thất thần.
Một góc áo do linh hồn lực của hắn biến thành bị chặt đứt, hóa thành từng điểm sáng rồi tiêu tán.
"Tiần bối, lại đắc tội."
Giọng nói của Mộ Dung Thiên vang lên, trong thời khắc Bách Lý Nhất Kiếm phân thần, bên cạnh hắn đã có bóng đen xẹt qua.
"Không thểt"
Hắn vội vàng hô to.
Ngay cả đám người Phượng Khuynh Tâm cũng cực kỳ hoảng sợ, không ngờ Mộ Dung Thiên lại có thể thật sự đột phá kiếm khí của Bách Lý Nhất Kiếm.
Dựa vào thực lực của hắn mà tiến vào cảnh giới Hoang Vu thì chắc chắn phải chết!
Ngộ tính kiếm đạo có cao đến đâu cũng không phải là dược đạo, Huyên Môn Thập Tam châm há là loại châm pháp chỉ nhìn lén là có thể học được, nếu có đơn giản như vậy, châm pháp kia làm sao lựu lạc đến nỗi thất truyền?
Nếu Mộ Dung Thiên đi vào, chắc chắn phải chết!
Nhưng ngay lúc hắn không để ý mọi người khuyên can, sắp tiến vào cảnh giới hoang vu, một thanh âm nữ tử dịu dàng nghiêm túc bỗng nhiên vang lên.
"Đứng lại."
Nhẹ nhàng bình thản, mang theo ý tứ của mệnh lệnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói này, Mộ Dung Thiên đột nhiên dừng bước, đột nhiên quay đầu.
Một nữ tử dịu dàng thân mang bào xanh thanh lịch cất bước đến từ trong hư không, mặc dù mang mạng che mặt nên nhìn không rõ dung mạo, nhưng cũng không ngăn được khí chất thoát tục xuất trần kia.
"Người tới là ail2"
Đám người Long Chiến Thiên cảnh giác bước ra ngăn trở phía trước.
Nhưng mà, nữ tử áo xanh mắt không nhìn nghiêng, chỉ nhìn cảnh vật hoang vu phía trước, bước chân nhẹ nhàng, từ xa tới gần.
Vậy mà trực tiếp biến mất ở trước mặt đám người Long Chiến Thiên, khi xuất hiện trở lại đã đến bên cạnh Mộ Dung Thiên.
"Lui ra."
Lại là hai chữ bình đạm hạ xuống, Mộ Dung Thiên vừa rồi còn quật cường muốn đi chịu chết lại giống như một đứa bé ngoan ngoãn ngoan ngoãn gật đầu, ngoan ngoãn lui ra sau lưng nữ tử áo xanh.
Nhìn một màn này, bọn người Phượng Khuynh Tâm thoáng há miệng, có chút ngây ngẩn cả người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận