Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 71: Ăn một quyền của bổn tọa...

Chương 71: Ăn một quyền của bổn tọa...Chương 71: Ăn một quyền của bổn tọa...
Không khí lúc này chợt đông cứng lại, ánh mắt mọi người đồng thời nhìn về phía Trịnh Tam Sơn đang cứng đờ.
Trịnh Tam Sơn cười ngượng ngùng, ngượng ngùng nói: "Đây không phải là do ta ghi lại, đây là của đồ đệ ta."
"Vu Chính Nguyên?"
Liễu Vân Thấm cau mày, Vậy hơn nửa đêm hắn đến phía sau Thanh Vân phong làm gì?"
"Ách, cái này sao..."
Trịnh Tam Sơn cười ha hả, ánh mắt né tránh.
"Hắn đến truy bắt những Linh cầm trốn khỏi phong, đúng lúc đụng phải một màn này, liền ghi chép lại."
"Có ai đi tìm Linh câm sau hơn nửa đêm như vậy?"
Liễu Vân Thấm lại hỏi.
"Chuyện này..."
Lần này Trịnh Tam Sơn có chút nghẹn lời, không biết đáp lại như thế nào.
Trong lòng Thẩm An Tại sáng như gương, chỉ sợ chuyện trộm linh dược trong vườn thuốc của mình, Thanh Phù phong cũng góp công không ít.
Chẳng qua Liễu Vân Thấm nói rất đúng, mọi chuyện đều phải nói chứng cứ.
Có hình ảnh tinh thạch này để kết tội Từ lão hắc bắt bồi thường xong việc liền xong việc.
"Tinh thạch này..."
Nhưng mà ngay lúc Thẩm An Tại đang chuẩn bị đưa tay tiếp nhận tinh thạch, Trịnh Tam Sơn bỗng lui về phía sau một bước.
"Ôi chao, Thẩm trưởng lão đừng nóng vội, đồ chơi này giá cả xa xỉ, cũng không thể tùy tiện cho ngươi như vậy."
Trịnh Tam Sơn cười ha ha, ý vị thâm trường trừng mắt nhìn.
Thẩm An Tại lập tức hiểu ra.
Tên gia hỏa này cũng chẳng tốt hơn Từ lão là bao, muốn lấy thứ đồ chơi này để lừa gạt mình.
"Thẩm trưởng lão, ngươi cũng đừng trách ta, ta cũng không có biện pháp bị Từ lão hắc bức ép, gia hỏa này sau khi bị ngươi lấy linh dược thì tăng giá bán, Thanh Phù phong vẽ bùa vốn đã luôn lãng phí tài nguyên, giá linh dược tăng lên như vậy, ta đã sắp nuôi không nổi đệ tử bên trong núi rồi..."
Trịnh Tam Sơn xụ mặt bắt đầu kể khổ, chỉ còn thiếu nước mắt chảy dài.
Khoé miệng Thẩm An Tại giật một cái.
Linh Phù sơn này có thể có một trưởng lão bình thường không?
Đường chủ Linh Dược đường bởi vì thiếu vài cọng linh dược, hơn nửa đêm làm chút chuyện trộm gà cắp chó.
Mà Phong chủ Thanh Phù phong lại còn bán thảm xin đồng cảm trước mặt mọi người...
Đương nhiên, Thẩm An Tại cũng sẽ không nuông chiều hắn.
Quay đầu nhìn về phía Liễu Vân Thấm, mở miệng.
"Liễu trưởng lão, ngươi giúp ta đánh hắn một trận, sau này ta sẽ luyện đan miễn phí cho Phi Sương."
Liễu Vân Thấm sửng sốt.
Tuy rằng dược liệu đối phương luyện chế ra có bề ngoài không đành nhìn, nhưng nàng đã thấy được hiệu quả ở trên Thuần Nguyên sơn.
Hơn nữa còn là luyên theo cân!
Có hắn hỗ trợ luyện đan, vậy chẳng phải là về sau cả Thanh Loan phong đều không lo không có đan dược ăn rồi?
Chỉ nghĩ đến đây, nàng liền gật đầu đi về phía trước.
Trịnh Tam Sơn bối rối: "Liễu trưởng lão, chúng ta là đồng môn, không được làm ra chuyện tổn thương..." "A.......
Sau khi lấy được tinh thạch, Thẩm An Tại như ngựa không dừng vó chạy tới chủ phong.
Huyền Ngọc Tử đang sứt đầu mẻ trán, đang lo không biết nên bắt trộm như thế nào đây.
Cấm chế trước kia của Thanh Vân phong đã sớm hỏng rồi, bây giờ một màn cấm chế cũng không có, cũng không có biện pháp từ thủ đoạn kẻ trộm phá vỡ cấm chế để thăm dò.
"Chưởng môn àI"
Hắn bưng trà chuẩn bị uống, bất thình lình vang lên tiếng la khóc.
Hắn kinh ngạc đến mức nước trà trong miệng trực tiếp phun ra ngoài.
Huyền Ngọc Tử vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy Thẩm An Tại đang khóc nức nở vọt vào, chỉ có thể dùng từ bi thảm thương tâm khiến người nghe bi thương người thấy rơi lệ.
Chỉ là... trên người hắn sao lại có nhàn nhạt mùi cà rốt?
"Chưởng môn à, ngài phải làm chủ cho Thanh Vân phong nha, tên Từ lão hắc kia già mà không đứng đắn, nhổ sạch sẽ dược liệu của Thanh Vân phong ta, ngay cả đất cũng không buông tha!"
"Cái gì, linh dược của Thanh Vân phong là do Từ đường chủ trộm?"
Huyền Ngọc Tử kinh ngạc, chờ nhìn rõ hình ảnh trong tinh thạch Thẩm An Tại cầm trên tay, hắn lập tức rơi vào trâm mặc.
Tốt xấu gì Từ Hoan cũng là đường chủ, sao lại đi làm loại chuyện cắp gà trộm chó này?
Ngay sau đó, hắn chợt nhớ tới lúc thi đấu môn phái, sư đồ Thẩm An Tại đã đi trước một bước, thừa dịp tất cả mọi người đều đang ở Diễn Võ đường, bảo Mộ Dung Thiên cầm bao tải tới dược đường để hái thuốc.
Nghe nói sau đó Từ Hoan rất muốn đòi lại tiền, kết quả mỗi lần đi tới Thanh Vân phong, tiểu tử Mộ Dung Thiên lại bảo Tiêu Cảnh Tuyết đi tiếp đãi.
Trước mặt người đường đường là Quận chúa, hắn cũng không dám nổi giận!
Cứ như vậy hai bên đánh tới đánh lui, chuyện linh dược mãi không được giải quyết.
Gia hỏa này ghi hận trong lòng đối với chuyện này, tìm mình tố khổ không ít.
Nhưng bởi vì trước giờ Thanh Vân phong luôn chịu cảnh thiếu thốn tài nguyên, cho nên Huyền Ngọc Tử coi như bồi thường, cũng không nghĩ tới việc giúp hắn.
Không nghĩ tới Từ Hoan lại lén lút đi tới Thanh Vân phong nhổ linh dược về.
Tên gia hỏa này...
"Chưởng môn à, ngài nhất định phải làm chủ cho Thanh Vân phong nha, lần này ta đi Thuần Nguyên sơn, chính là thỏa đáng nhiệm vụ mà ngài phân phó, không có một tia sơ suất, ai ngờ trở về Linh Phù sơn, lại phát hiện nhà bị trộm!"
"Thật sự không phải làm chuyện người làm, thật súc sinh... súc sinh mài"
Thẩm An Tại làm bộ làm tịch lau nước mắt.
Mặt Huyền Ngọc Tử đen lại: "Yên tâm, Thẩm trưởng lão, chuyện này ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Nói xong, hắn cầm lấy tinh thạch phóng ra một bước, bay về phía Linh Dược đường.
Thấy hắn rời đi, Thẩm An Tại đang đau khổ lập tức khôi phục bình thường, từ trong túi móc ra cà rốt cắn một miếng...
Trên đường đi, Huyền Ngọc Tử nhìn thấy một người bụm mặt, cẩn thận nhìn chung quanh sợ bị người khác phát hiện. Huyền Ngọc Tử khẽ nhíu mày, sao có điểm giống Trịnh trưởng lão vậy?
Không có khả năng, nếu vật thì tại sao hắn lại lén lút hành sự như thế?
Chẳng lẽ... Lông mày Huyền Ngọc Tử nhíu lại, lập tức lao xuống.
"Đứng lại, hành tung lén lút như vậy, chẳng lẽ là dư nghiệt Ma giáo trà trộn vào tông ta, ăn một quyền của bổn tọa?!" Một tiếng quát lớn hạ xuống, người nọ giật nảy mình, vội vàng ngẩng đầu, đối diện với thiên uy huy hoàng.
"Chưởng môn dừng tay!"
Bịch!
Bóng người lảo đảo lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt vốn chỉ có một dấu bàn tay, lần này thì tốt rồi, mắt đã tím xanh.
Huyền Ngọc Tử sửng sốt: "Trịnh trưởng lão, thật sự là ngươi?"
"Chưởng môn, sau này chúng ta có thể nhìn rõ đối phương rời mới động thủ được không?"
Trịnh Tam Sơn sắp khóc.
Đánh không lại Liễu Vân Thấm nên nàng bị đánh, coi như xong, hiện tại lại bị chưởng môn đánh.
Một người dùng Kính Nguyệt chưởng, một người là thực lực Thiên Linh cảnh
Vết thương tạo thành từ chưởng ý Địa giai và Thiên uy, không ăn linh dược, không mất ba đến năm ngày đừng mơ tiêu sưng.
"Ai bảo ngươi lén la lén lút như kẻ trộm vậy, còn bụm mặt lại, ta còn tưởng dư nghiệt Ma giáo đã kiêu ngạo đến loại trình độ này, ban ngày ban mặt lại mưu đồ làm loạn Linh Phù sơn ta."
Huyền Ngọc Tử hơi xấu hổ.
Nào có trưởng lão đường đường Địa Linh cảnh, lại lén lút làm việc như thế?
"Đúng rồi, mặt ngươi bị làm sao vậy?"
Huyền Ngọc Tử chỉ chỉ cái ấn bàn tay đỏ bừng trên mặt hắn.
Khóe miệng Trịnh Tam Sơn giật giật: "Bị ngã.
Dứt lời, hắn không còn mặt mũi nào ở lại nữa, cáo từ rồi ngự phong rời đi.
Ai thấy ai đồn thổi ai rêu rao hắn mặc kệ, dù sao cũng tốt hơn so với đợi lát nữa lại bị người ta đánh một quyên.
Nhìn thấy hắn bay đi, Huyền Ngọc Tử nghi hoặc sờ sờ cằm.
Cường giả Địa Linh cảnh đi đường không cẩn thận bị ngã?
Còn ngã thành một dấu bàn tay?
Lắc đầu, Huyền Ngọc Tử không nghĩ nhiều nữa, gia tốc bay vào Linh Dược đường.
"Chưởng môn?”
Trong sảnh, Từ Hoan thấy chưởng môn tự đến, trong lòng liền "Lộp bộp”.
Huyền Ngọc Tử lấy ra tinh thạch, đồng thời trừng mắt nhìn, cười ha ha mở miệng.
"Từ đường chủ, ngươi cũng không muốn mọi người đều biết chuyện này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận