Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 309: Tán khí chỉ pháp

Chương 309: Tán khí chỉ phápChương 309: Tán khí chỉ pháp
"Suy nghĩ của ngươi mặc dù không tệ, nhưng rất khó thực hiện, tuy rằng lôi châm của ngươi được che giấu rất tốt, thế nhưng người có kinh nghiệm chiến đấu chân chính, ngươi căn bản không gạt được."
Lăng Phi Sương nhìn tia sét quanh thân Mộ Dung Thiên biến mất, lạnh lùng mở miệng.
"Có lẽ người ngoài bất cẩn sẽ trúng châm thứ nhất, nhưng chắc chắn không trúng châm thứ hai, châm thứ ba của ngươi."
Nghe Lăng Phi Sương nói, Mộ Dung Thiên nhíu mày trầm tư.
Xem ra vẫn là do mình nghĩ quá đơn giản.
Đúng như Lăng sư tỷ đã nói, nếu dùng chiêu này đối phó với Lý Trường Sinh.
Căn bản sẽ không có cơ hội thi triển hoàn toàn mười ba châm, hắn tự phụ thực lực cường đại, nhưng cũng sẽ không phạm sai lầm tự đại khinh địch như thế.
"Không phải ngươi còn biết Bách Lý kiếm đạo sao, thử dùng châm pháp dung nhập Bách Lý kiếm đạo, từ trong phá ra ngoài, kết hợp Bôn Lôi chỉ ý làm tê liệt địch nhân, kiếm thuật này có thể thành công."
Lăng Phi Sương mở miệng nói.
Hai mắt Mộ Dung Thiên sáng ngời.
Đúng vậy, bên ngoài dễ bị phát hiện, nhưng nếu bắt đầu thi châm từ bên trong thì sao?
Bách Lý kiếm đạo vốn là kiếm thuật từ trong ra ngoài, khóa chặt khí cơ của kẻ địch là có thể kéo dài kiếm khí.
Kiếm khí này lúc đó thậm chí Lý Trường Sinh cũng không thể né tránh, mà là do hắn lợi dụng đạo thể hệ Thủy để hóa giải.
Nhưng cứ như vậy, độ khó khi Bôn Lôi thập tam kiếm thành hình lại tăng lên không ít.
Dù sao ngoại trừ Bôn Lôi kiếm cùng Huyền Môn Thập Tam châm, hiện tại còn gia nhập Bách Lý kiếm khí.
"Chờ tới lúc nào ngươi làm được điểm này, rồi lại tới tìm ta luyện kiếm."
Lăng Phi Sương liếc mắt nhìn hắn, xoay người cất bước, biến mất giữa đường núi.
Hai người Tiêu Vân hai mặt nhìn nhau, nhìn Mộ Dung Thiên đứng ở một chỗ trầm tư, mặt lộ ra vẻ phức tạp.
Năm đó thiếu niên đánh không lại cả các nàng, bây giờ đã trưởng thành đến Thiên Linh cảnh, kiếm thuật càng xuất thân nhập hóa.
Đã là sự tồn tại để các nàng ngưỡng mộ.
"Đa tạ Lăng sư tỷ chỉ điểm!"
Mộ Dung Thiên chắp tay, lễ phép gật đầu với hai người Tiêu Vân, sau đó xoay người chạy đi như bay.
Thanh Vân phong, bên ngoài Luyện Khí đường.
Sắc mặt Thẩm An Tại có chút mệt mỏi từ bên trong đi ra, thở phào nhẹ nhõm.
Liên tục giảng giải và diễn luyện cho Lão Tam sáu tầng Luyện Khí cổ pháp đầu tiên, miệng đắng lưỡi khô không nói, còn có chút mệt mỏi.
"Sư phụ, sư phụt!"
Còn chưa kịp thở, trên sơn đạo đã truyền đến tiếng la hét.
Nhìn thấy thanh niên áo đen xa xa chạy vội đến, vẻ mặt hưng phấn, Thẩm An Tại cũng khẽ nhíu mày.
Đợi hắn chạy đến gần, đập một lên đầu hắn.
"Cả ngày hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì chứ, ngươi đã là người lớn rồi mà còn ngạo mạn như vậy, đã nói qua bao nhiêu lần rồi mà, ngươi thân là đại sư huynh, làm việc phải cẩn thận, phải tạo cho đám sư đệ sư muội một tấm gương tết..."
"Biết rồi biết rồi, sư phụ, đệ tử có chút vấn đề trên kiếm đạo muốn hỏi ngài, hiện tại ngài có thời gian không?"
Thẩm An Tại còn chưa nói xong, Mộ Dung Thiên đã mở miệng nói, thuận tiện thăm dò một chút bên trong Luyện Khí đường. Luôn nghe sư phụ nhắc tới những lời này, lỗ tai hắn đã mọc kén.
Thẩm An Tại nhìn bộ dáng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đi Diễn Võ trường đi. Lão Tam đang học tập luyện khí cổ pháp. Đừng quấy rầy hắn."
"Được rồi, sư phụ!"
Mộ Dung Thiên hưng phấn gật đầu, ngoan ngoãn đi theo sư phụ đến Diễn Võ trường.
"Sư phụ, ngài nói thử, đệ tử kết hợp châm pháp với kiếm pháp, liệu có hiệu quả gì không?"
"Thiên mã hành không."
Nghe sư phụ nói vậy, vẻ mặt Mộ Dung Thiên không khỏi ảm đạm.
Chẳng lẽ thật sự khó khăn như vậy sao?
"Chẳng qua..."
Hai mắt Mộ Dung Thiên hơi sáng lên. Thẩm An Tại nhìn thoáng qua hắn rồi mở miệng.
"Chưa chắc không thể thử một lần."
Về việc dùng kiếm pháp thi triển châm pháp, lúc trước hắn đã từng làm.
Khi đó ở Thuần Nguyên sơn hắn không mang ngân châm, chỉ có thể dùng kiếm khí Lục Mạch để đâm Mộ Dung Thiên.
Nhưng đó là nhờ có hệ thống trực tiếp truyền thụ Huyền Môn Thập Tam châm cho hắn, lúc ấy châm pháp đã lô hỏa thuần thanh rồi.
Còn Mộ Dung Thiên... ngay cả mười ba châm nhập môn của Huyền môn cũng còn chưa làm được.
Muốn dựa vào kiếm pháp thi châm, gần như không có khả năng.
"Sư phụ, đệ tử muốn kết hợp Huyền Môn Thập Tam châm, Bôn Lôi kiếm và Bách Lý kiếm khí, tự nghĩ ra một môn kiếm thuật!"
Nghe hắn nói có thể thử, Mộ Dung Thiên hứng thú nói hết suy nghĩ của mình.
Sau khi nghe xong, Thẩm An Tại hơi cảm thấy kinh ngạc, nhìn tiểu tử này thêm vài lần.
Tuy Mộ Dung Thiên có phần ngây ngốc, nhưng hắn cũng có suy nghĩ của mình.
"Đầu tiên là, châm pháp của ngươi không hề ổn định, mỗi lần cứu người lại làm tổn thương kinh lạc của người, ngươi hoàn toàn không thể khống chế được."
"Không cách nào xác định hiệu quả cuối cùng, kiếm pháp này vốn dĩ không có khả năng thành lập, dù sao ngươi không thể mỗi lần đều dựa vào vận khí?"
Thẩm An Tại dùng lời nói thấm thía.
"Sư phụ dạy phải."
Mộ Dung Thiên lộ vẻ khổ não.
"Ngươi đã muốn thử xem, vậy vi sư sẽ cải tiến Huyền Môn Thập Tam châm này, tăng thêm một châm."
Thẩm An Tại điểm nhẹ ba tấc dưới ngực Mộ Dung Thiên.
"Ngoại trừ Ngọc Đường, Thần Tàng, Linh Khư, ngươi lại đâm thêm một châm ở Cưu Vĩ, bất luận là mười ba châm trước đó ra sao, đều có thể đạt được hiệu quả mong muốn."
"Hiệu quả thế nào?"
Vẻ mặt Mộ Dung Thiên tràn đầy tò mò.
Thẩm An Tại mỉm cười, thu hồi ngón tay ở huyệt Cưu Vĩ trên người thanh niên.
Người sau chợt cảm thấy đau nhói, thân thể bỗng nhiên trống rỗng.
Chỉ cảm thấy khí tức trong cơ thể tựa hồ cũng theo điểm chỉ mà tiết ra không ít.
"Cũng không phải hiệu quả gì lớn, chỉ là xả một ngụm trung khí mà thôi."
"Xả khí?" Mộ Dung Thiên che ngực, ánh mắt đầy tò mò.
Thẩm An Tại chắp hai tay sau lưng, bước chậm rãi đón ánh nắng chiều, đi về phía Diễn Võ trường. "Người có một hơi, gọi là trung khí, cũng gọi là nguyên khí, chính là tam tài chỉ căn, chính là thiên địa chi khí giao hội mà thành, khí này ảnh hưởng đến tinh khí thần của con người."
Hắn chậm rãi nói, Mộ Dung Thiên thì ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc.
"Cái gọi là một tiếng trống thì tăng khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt, chính là ám chỉ cái trung khí này."
"Những việc chúng ta làm ngày thường, nhìn như liên quan đến các phương diện khác nhau như khí lực, tinh thần... nhưng kỳ thật đây đều là tiêu hao trung khí, ngươi luyện kiếm lâu sẽ mệt, cũng là bởi vì hao hết trung khí, cần nghỉ ngơi và tụ lại."
Thẩm An Tại dừng lại, nhìn Mộ Dung Thiên, nghiêm mặt mở miệng.
"Bao gồm cả kiếm thế, kiếm ý của ngươi, đều có quan hệ với trung khí, trung khí tản ra, kiếm thế của ngươi đương nhiên sẽ yếu, kiếm ý dĩ nhiên cũng dừng lại, cho nên mới phải tán khí của người khác, hiểu chưa."
Mộ Dung Thiên nghe thế thì sửng sốt, có cảm giác nửa vời.
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của sư phụ, Mộ Dung Thiên trừng lớn hai mắt, thành thật mở miệng.
"Chưa hiểu."
Khoé mắt Thẩm An Tại giật một cái, nhịn xuống xúc động muốn tát hắn một cái, hít sâu một hơi, thay đổi một phương thức thông tục hơn.
"Huyên Môn Thập Tam châm vốn là dựa vào giúp người ngưng tụ một ngụm trung khí, do đó bảo vệ tâm mạch không tiêu tan. Bây giờ ta dạy ngươi nhiều hơn một châm này chính là có tác dụng của tán khí, tương đương với sau khi thi triển thành công châm này của ngươi, trong khoảnh khắc đó, dù địch nhân của ngươi có thể đánh với người khác ba ngày ba đêm không ngừng, nhưng lại phải lấy thân thể mệt mỏi để tái chiến với ngươi, hiểu chưa?"
"Vậy là hiểu rồi."
Mộ Dung Thiên giật mình gật đầu.
Thì ra tác dụng của châm này... là như vậy!
"Được rồi, tự mình suy nghĩ đi."
Thẩm An Tại khoát tay áo, đi đến cái ghế bên cạnh Diễn Võ trường.
Nơi đó, một thân áo trắng ôn nhu chẳng biết từ lúc nào đã đứng đó lắng lặng nhìn hai thầy trò giảng giải học tập.
"Sư phụ, người cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
Tiêu Cảnh Tuyết pha một chén linh trà cho Thẩm An Tại ngồi.
"Vẫn là ngươi để vi sư bớt lo, hai tiểu tử này một người khó xử hơn một người, nói nhiều thì lại đần độn, còn người thông minh lại ít nói."
Thẩm An Tại uống linh trà xong, cảm giác miệng khô lưỡi đắng tản đi không ít.
Tiêu Cảnh Tuyết nhận chén trà rỗng, cười yếu ớt: "Chờ sư huynh và tiểu sư đệ học xong những thứ này, sau này có sư đệ sư muội nhập môn mới, ngài có thể thoải mái."
"Đúng vậy."
Thẩm An Tại gật đầu, đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận