Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 154: Tuyệt đối không thể nào phát hiện ra ta và ngươi ẩn núp đã nhiều năm.

Chương 154: Tuyệt đối không thể nào phát hiện ra ta và ngươi ẩn núp đã nhiều năm.Chương 154: Tuyệt đối không thể nào phát hiện ra ta và ngươi ẩn núp đã nhiều năm.
Sau khi ăn uống no đủ, đám người Trịnh Tam Sơn tạm thời cáo từ.
Thẩm An Tại đưa Liễu Vân Thấm đến sơn khẩu, hai người nhìn nhau.
"Thẩm An Tại, ngày mai giờ Tuất, ta chờ ngươi dưới lòng sông phố mười ba ở Phục Linh thành, ngươi nhất định phải tới."
Sau khi để lại một câu như vậy, Liễu Vân Thấm từ từ xuống núi.
"Giờ Tuất ngày mai..."
Thẩm An Tại sờ lên cằm, gật đầu rồi ngáp một cái trở vê phong.
Dù sao gần đây cũng không có việc gì nên cũng không thể trì hoãn được.
Còn một ngày nữa, mình có thể tự chuẩn bị cẩn thận.
Sau bữa cơm chiều, rốt cuộc Thiên Nhạc đã buông lỏng không ít cảm giác cảnh giác, nhưng vẫn như cũ không dám tùy ý đi loạn.
Ngoài Thẩm An Tại ra, hắn đã chậm rãi từ từ không bài xích Tiêu Cảnh Tuyết nữa.
Hắn có thể cảm nhận được, vị sư tỷ này thật sự rất yêu thương mình, luôn bảo vệ khắp nơi.
Trong đan phòng, Thẩm An Tại đang luyện chế đan dược cho Thiên Nhạc từ từ nuôi dưỡng hai mắt, vừa luyện chế, vừa tỉ mỉ giảng giải cho Tiêu Cảnh Tuyết.
Tiêu Cảnh Tuyết và Thiên Nhạc ngồi bên cạnh, lẳng lặng nhìn hắn luyện đan. ....
Sáng sớm hôm sau, Thẩm An Tại vốn định xuống núi rèn sắt nhưng Trịnh Tam Sơn lại thần thần bí bí tìm tới.
"Lão Trịnh, ngươi làm cái quỷ gì, sáng sớm như vậy đã đến Thanh Vân phong?"
Trịnh Tam Sơn kiểm tra khi xung quanh không người, ghé sát vào thấp giọng nói: "Hôm nay ngươi theo ta đi đến rừng cây nhỏ phía sau Linh Phù sơn, việc này tuyệt đối không thể lộ ra."
"Rừng cây nhỏ?"
Thẩm An Tại nhíu mày lại, lui vê phía sau một bước, cổ quái nhìn hắn: "Không phải chứ, quan hệ giữa ta và lão Trịnh ngươi không tốt tới mức này đi, chỉ có hai người chúng ta?"
"Không, còn có cả Mộc trưởng lão và Triệu trưởng lão nữa."
"Hả? Nhiều người như vậy cũng được sao?"
Thẩm An Tại há to miệng, thần sắc cổ quái.
"Nhiều người mới không đến mức có cá lọt lưới, việc này can hệ trọng đại, ngươi nhất định không được chủ quan."
Vẻ mặt Trịnh Tam Sơn trở nên ngưng trọng.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, Thẩm An Tại cũng biết mình nghĩ sai, ánh mắt chớp lên, lập tức đoán được vài khả năng.
"Có phải Chưởng môn muốn đột phá vào ngày hôm nay không?"
Người trước nghiêm túc gật đầu: "Có lẽ đến lúc đó sẽ có người có dụng tâm khác xuất hiện, quả quyết không thể để bọn họ chạy thoát."
Thẩm An Tại khẽ vuốt cằm: "Ta biết rồi."
"Đúng rồi, trước đó ngươi nói để ngày sau ta hỗ trợ cho ngươi, là làm cái gì?"
Trịnh Tam Sơn chợt nhớ tới việc này, chà xát hai tay cười nói: "Cái kia... Hỗ trợ cũng được, ngươi có thể luyện mấy cân Quy Nguyên đan, để cho Chính Nguyên cũng mau chóng đột phá được không?"
Thẩm An Tại liếc mắt nhìn hắn: "Đan dược gì đều dễ nói, đồ đệ của ngươi chính là đồ đệ của ta, luyện chút đan dược mà thôi, chỉ cần ngươi bỏ tiền dược liệu là được."
Trịnh Tam Sơn lúc đầu ánh mắt lộ ra vẻ cảm động, nghe đến lúc sau còn muốn tự trả tiền dược liệu, khóe miệng giật giật. "Chuyện ta muốn ngươi hỗ trợ làm cũng rất đơn giản, ngươi làm như vậy..."
Thẩm An Tại nhích gẩn bả vai hắn, ghé lỗ tai vào tỉ mỉ nói.
Cách đó không xa, Tiêu Cảnh Tuyết nhìn sư phụ nhà mình đang kề vai sát cánh với Trịnh trưởng lão, đôi mắt đẹp không khỏi chớp chớp.
Hình như ngoại trừ Liễu trưởng lão thì sư phụ có quan hệ tốt nhất với Trịnh trưởng lão, qua lại với nhau nhiều nhất nhỉ?
Nàng ngước mắt nhìn sắc trời, khẽ lắc đầu.
Hôm nay sắc trời rất tối, đoán chừng lát nữa sẽ có một trận mưa to.
Nàng phải đi gặp Thiên Nhạc sư đệ, không để hắn sợ hãi.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Ngay lúc nàng xoay người đi tới hướng vườn trúc, trên trời tiếng sấm rền vang, mây đen cuồn cuộn.
Nước mưa to như hạt đậu lạch cạch rơi xuống, toàn bộ Linh Phù sơn dần dần hiện lên một tâng sương trắng mờ mờ, nước mưa liên miên.
Trong Chấp Pháp đường.
Hai người Nham Lý và Chu Tề nhìn thấy đột nhiên phía chân trời cuồn cuộn sấm sét, liếc nhau một cái rồi đi ra ngoài.
Dấu chân dần dần xa, đi về phía sau Linh Phù sơn.
Bên kia, trong một sơn cốc, cây cối mọc lan tràn.
Triệu Thành ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá, vuốt hai chòm râu cá trê, híp mắt quan sát bốn phía.
"Ôi, lão Triệu, chỉ có một mình ngươi thôi sao, Mộc trưởng lão đâu?"
Bên cạnh, nước mưa bị gió thổi ra, Thẩm An Tại lại kê vai sát cánh với Trịnh Tam Sơn, Trịnh Tam Sơn vẻ mặt buồn bực.
"Mộc trưởng lão canh gác ở bên kia, hai người các ngươi cũng tranh thủ thời gian vào chỗ đi, trấn thủ phía đông cùng phía tây, mây sét đã đến, đừng để cho người khác lợi dụng sơ hở."
Triệu Thành gật đầu mở miệng.
Hai người gật đầu, riêng phần mình đi về phương hướng đã thương lượng sẵn với nhau.
Mưa to liên miên không dứt, còn có dấu hiệu càng ngày càng lớn.
Trên bầu trời không ngừng có tiếng sấm ầm ầm vang lên, ngẫu nhiên sẽ có một đạo lôi quang vạch phá tâng mây, làm sơn dã u ám thâm trâm bỗng sáng ngời, bầu trời tựa hồ đang ấp ủ cái gì.
Khi hai người Thẩm An Tại rời đi mới được một khắc đồng hồ, trong ánh mắt Triệu Thành lại xuất hiện hai người.
"Bái kiến Triệu trưởng lão."
Nham Lý và Chu Tề đồng thời cung kính chắp tay.
"Nham Lý đường chủ cũng tới?"
Trong mắt Triệu Thành lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn thoáng qua hướng Trịnh Tam Sơn rời đi, cảm thấy có chút nghỉ hoặc.
Nham Lý và Chu Tề đều chỉ có tu vi Quy Nguyên cảnh, có thể làm gì được trong lôi kiếp?
"Phụng mệnh chưởng môn, đặc biệt đến đây dò xét, đệ tử Chấp Pháp đường cũng đã che kín bốn phía sơn cốc."
Triệu Thành gật đầu: "Làm phiên Nham Lý đường chủ, tu vi của ngươi có hạn, đừng tới gần khu vực trung tâm, miễn cho bị lôi kiếp ngộ thương."
"Được"
Hai người Nham Lý chắp tay lần nữa, sau đó đi vào phía trong sơn cốc. Lúc đưa lưng về phía Triệu Thành, đáy mắt thoáng hiện ra lãnh ý.
Mà nhìn theo bóng lưng hai người, Triệu Thành nhắm mắt lại, trâm tư một lát.
Chưởng môn độ kiếp, lão Trịnh tìm Chấp Pháp đường tới làm cái gì? Có thực lực Quy Nguyên cảnh đến bảo vệ, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì chẳng phải chỉ có thể xem kịch hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bỗng nhiên nhướng mày, nhìn thật sâu phương hướng hai người vừa biến mất, sau đó bàn tay vừa lật, một tờ phù truyên âm xuất hiện.
"Lão Mộc lão Mộc, tình hình có biến, lão Trịnh lão tiểu tử này không nói toàn bộ tin tức, đến lúc đó nếu ngươi nhìn thấy người của Chấp Pháp đường, quan sát chặt chẽ bọn họ một chút."
Truyền âm phù hóa thành lưu quang, biến mất theo màn mưa.
Uỳnh uỳnh!
Tiếng lôi bạo đinh tai nhức óc vang lên, một đạo lôi điện to cỡ thùng nước bỗng nhiên vạch phá bầu trời, rơi xuống sơn cốc, cỏ cây phụ cận lôi hải cháy đen không thôi.
"Bắt đầu rồi!"
Mộc trưởng lão nhìn thấy lôi quang rơi xuống, ánh mắt ngưng lại, cất kỹ Truyền Âm phù vừa bay tới.
Cùng lúc đó, hai người Nham Lý cũng dần dần tiến vào trung tâm.
Chu Tề nhíu mày: "Cứ thả chúng ta vào như vậy, có phải quá mức thuận lợi hay không?"
"Ngươi nghỉ ngờ việc này là giả?"
Nham Lý liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng: "Xem thiên uy địa thế của lôi này, chắc chắn là Càn Khôn lôi kiếp không thể nghi ngờ, Linh Phù sơn bây giờ chỉ còn lại một đám ngu xuẩn, đã sớm không còn như xưa nữa, tuyệt đối không thể phát hiện ra ngươi và ta ẩn nấp nhiều năm."
Chu Tề do dự, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người rón rén lẻn vào trong sơn cốc.
Trong sơn cốc, biển sét cuồn cuộn, cây cỏ cháy đen, mặt đất rung chuyển.
Lại một đạo lôi đình cực lớn ẩn chứa thiên uy huy hoàng hạ xuống, ầm vang nện lên thân ảnh đang ngồi khoanh chân trong lôi hải kia.
Hai người híp hai mắt lại, muốn nhìn kỹ hơn.
Nhưng lôi quang sáng chói liên miên, bóng người vô cùng mơ hồ, cũng không thể nhìn rõ.
"Chờ sau khi xác định là Huyền Ngọc Tử, lập tức động thủ!"
Ánh mắt Nham Lý phát lạnh, đáy mắt lóe lên sát ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận