Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 237: Hoang Vu chỉ lực lại xuất hiện

Chương 237: Hoang Vu chỉ lực lại xuất hiệnChương 237: Hoang Vu chỉ lực lại xuất hiện
"Muốn đi không, ta sẽ an bài chút đệ tử Linh Dược Đường cùng ngươi đi qua."
Huyên Ngọc Tử mở miệng hỏi.
"Tất nhiên là phải đi rồi, Bắc Thần cốc chủ có ơn với ta, bây giờ Dược Vương cốc gặp nạn, đệ tử sao có thể không quan tâm đến."
Tiêu Cảnh Tuyết không do dự, dịu dàng mở miệng.
"Nếu vậy ngươi cứ để Thiên Nhạc..."
"Cũng đi."
Huyền Ngọc Tử còn chưa nói hết, Thiên Nhạc bên cạnh đã thình lình nói ra hai chữ, tích chữ như vàng.
Thấy hắn không muốn rời khỏi bên cạnh Tiêu Cảnh Tuyết, Huyền Ngọc Tử đành coi như thôi, gật đầu không nhiều lời, chỉ dặn dò hai đứa cẩn thận một chút.
"Chưởng môn sư bá đi thong thả."
Hai người hành lễ cung tiễn đối phương rời đi.
Đợi sau khi trở về Thanh Vân phong, Tiêu Cảnh Tuyết đi Dược viên một phen, sau đó mới đi tới ngồi bên ghế mây sư phụ thường ngồi bên ngoài trúc uyển, nhìn hài đồng cầm đao đứng thẳng phía trước, luyện tập thế đao.
Gió đêm ấm áp, thiếu nữ mở miệng hỏi.
"Thiên Nhạc, vì sao không ở lại Thanh Vân phong, Bắc Minh triều rất xa, ngươi ở đây chờ sư tỷ trở về không tốt sao?"
Đứa trẻ giơ một thanh trường đao cao ngang hắn, không quay đầu lại, chỉ đáp lại bằng một giọng nói cực nhỏ.
"Muốn đi."
"Vì sao?"
"Bên kia nguy hiểm."
Nghe đến đó, Tiêu Cảnh Tuyết cười khúc khích, tinh nguyệt ảm đạm.
"Ngươi mới chỉ là Khí Hải cảnh, sư tỷ đã sắp đạt Thiên Linh cảnh, chẳng lẽ ngươi còn có thể bảo vệ sư tỷ?"
Thiên Nhạc nắm đao, ánh mắt kiên định.
"Sư phụ dạy ta dưỡng đao thế, rút đao trảm."
Tiêu Cảnh Tuyết bật cười khanh khách.
Trảm Thiên Bạt Đao thuật kia, mặc dù nghe có chút lợi hại, nhưng Thiên Nhạc mới là cảnh giới nhập môn, chưa là gì. Cho dù bồi dưỡng cho hắn mấy tháng, chẳng lẽ hắn còn có thể một đao bổ chết võ giả trung tam cảnh?
Nhưng nàng cũng không lựa chọn từ chối, dù sao cũng chỉ là qua hỗ trợ bắt bệnh, nếu Ma giáo động thủ ở Bắc Minh triều, còn có Thiên Tuyết tông đỡ phía trước.
"Chỉ là vườn thuốc này, không biết sẽ bao lâu không có người quản lý, nếu trì hoãn việc chăm bón linh dược, ảnh hưởng thu hoạch mỗi ngày, cũng không biết sư phụ có đau lòng hay không."
Tiêu Cảnh Tuyết lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, cũng không định giao mảnh Dược viên này cho người khác chăm sóc.
Dù sao sư phụ nếu như biết mình vì cứu người nên mới rời khỏi Thanh Vân phong, khẳng định cũng sẽ không trách cứ mình, nhiều lắm là buồn bực, đau lòng vài ngày mà thôi. ...
Linh cảnh Trung châu, ngoài Thăng Long trì.
"Đã sắp một tháng rồi, xem ra thời gian hắn kiên trì có lẽ còn lâu hơn Kiếm Yêu tôn năm đó."
Vô luận là Ngọc Tâm Lan hay Phượng Khuynh Tâm, đều có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng, Nhân tộc tiến vào những địa phương này vốn phải trải qua không ít thống khổ.
Không nghĩ tới tiểu tử Mộ Dung Thiên kia trông ngây ngốc ngây ngô, tâm tính cứng cỏi như thế. Uỳnh uỳnh!
Đồng thời chín đạo sấm sét bỗng nhiên nhô lên cao, tựa như chín con lôi long từ trên mây đen đáp xuống, cuồn cuộn thiên phạt chỉ lực, đồng thời hạ xuống trung tâm vùng đầm lầy mênh mông này, du đãng khắp nơi.
"Cửu Long Dẫn Lôi, thần uy đúc thể, năm đó ta đã gánh qua chín luồng lôi đình này, trở thành bạch xà huyết mạch chí thuần."
Bách Lý Nhất Kiếm quăng hạt dưa đất vào trong miệng, thì thào mở miệng.
"Không biết Mộ Dung Thiên có thể gánh nổi không?"
Mấy người khác cũng lộ vẻ tò mò, qua nhiều năm như vậy, đây là lân đầu tiên có Nhân tộc ở trong Thăng Long trì kiên trì đến bước này.
Ở trung tâm đầm lầy mịt mờ có lôi quang bao phủ xuống.
Chín con lôi long chiếm cứ, ngạo nghễ nhìn thiếu niên toàn thân đã hoàn toàn cháy đen ở chính giữa.
Mái tóc đen đầy đầu của thiếu niên theo ánh chớp bay loạn, khô héo rồi lại lân nữa tỏa ra sự sống.
Nhìn sơ qua có vẻ rất thần kỳ, cả người hắn rõ ràng bị thương khá nặng, da thịt cháy đen nhưng lại sinh cơ dạt dào, không có nửa điểm tĩnh mịch.
Thậm chí da thịt bên ngoài của hắn sau khi tróc ra lớp vảy cháy đen, lộ ra màu thịt, mơ hồ lộ ra lôi quang màu lam, thân uy mênh mông cuồn cuộn.
"Hống!"
Chín con lôi long gào thét, miệng phun lôi quang, không ngừng tàn phá bừa bãi trên người thiếu niên.
Nhưng mặc cho tất cả đau đớn, thiếu niên lại coi như bình thường, khoanh chân ở trung tâm đầm lầy, không nhúc nhích.
Phía dưới lôi quang, có thể nhìn thấy thân hình thiếu niên cường tráng hơn không ít so với trước, mặt mày kiên nghị hơn, rút đi khí tức non nớt ngây thơ.
Từ một thiếu niên, dần dần trở thành thanh niên.
Xem ra so với trước đây thì khoa trương hơn rất nhiều.
Rống!
Sấm sét vang dội đầy trời, mơ hồ có tiếng rông ngâm truyền ra từ trong cơ thể Mộ Dung Thiên.
Huyết dịch của hắn sôi trào, tràn ngập thân quang.
Trong lôi đình mênh mông này, từ trong ra ngoài cơ thể hắn đang phát sinh lột xác chân chính.
Không riêng gì tư chất và bê ngoài, cảnh giới của hắn cũng dưới tôi luyện như thế, chậm rãi vững chắc tăng lên.
Kiếm nguyên đặc thù do Vô Song Ngự Kiếm quyết ngưng tụ, cũng dân dần phủ một tâng sấm sét.
So với lúc mới vào Thăng Long trì, có thể nói là thoát thai hoán cốt!
Bên ngoài, tộc trưởng Kim Ô tộc nhìn bóng người đang tắm trong lôi quang, ánh mắt không ngừng lập lòe.
"Tính toán thời gian, lúc này thần hồn của Vân Liệt có lẽ cũng suy yếu tới cực điểm, nhóm Chiến Thiên huynh hẳn là phải bắt đầu chuẩn bị sưu hồn tra hỏi rồi."
Hắn nhìn về phía Phượng Khuynh Tâm bên cạnh/"Thân là Tứ mạch trưởng lão của Phượng Hoàng tộc, Phượng tộc trưởng không tự nghe quan sát sao?"
Người sau thần sắc bình thản mở miệng.
"Không sao, ta tất nhiên là muốn thủ tại nơi đây, phòng ngừa một số tên đạo chích lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lại cướp đi Long châu, sau đó lại giá họa cho sư đồ Thẩm phong chủ."
"Phượng tộc trưởng nói rất đúng."
Kim Ô tộc trưởng mỉm cười, không muốn nhiều lời nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong Thăng Long trì.
Còn bên kia, trong Hỏa lao Phượng Hoàng tộc.
Đám người Long Chiến Thiên, Thần Viên tộc, Huyền Quy tộc, Long Cửu Cực đều thủ ở đây, lắng lặng nhìn chằm chằm vào trong ngọn lửa phía trước, Vân Liệt lúc này đã thoi thóp. "Cũng hòm hòm rồi, chuẩn bị bắt đầu sưu hồn đi."
Long Chiến Thiên ghé mắt nhìn về phía một nữ tử dáng người xinh đẹp, mị cốt thiên thành bên cạnh.
Đó chính là tộc trưởng Huyền Hồ nhất tộc, cũng là một trong các linh lão, đứng hàng thứ bảy.
Huyền Hồ tộc am hiểu huyễn thuật khống tâm, Sưu Hồn thuật này, cũng chỉ có các nàng am hiểu nhất.
"Được"
Huyền Hồ tộc trưởng gật đầu, di chuyển chân đẹp tách ra biển lửa, đi về hướng Vân Liệt.
Đôi mắt đẹp của nàng hiện ra ánh sáng màu hồng nhạt, trong lúc hành tẩu hình như có mùi thơm đặc thù khuếch tán.
Vân Liệt sửng sốt, chẳng mấy chốc đã rơi vào ảo cảnh.
Xung quanh không còn là ngọn lửa hừng hực, thiêu tâm đốt phổi, sự thống khổ khi thân hồn bị đốt cháy cũng đã biến mất, thay vào đó là cảm giác thoải mái dễ chịu trước nay chưa từng có.
Hắn cảm thấy mình như đang ở trong một rừng đào tuyệt vời, si ngốc nhìn thiếu nữ trước mắt, giống như cam tâm tình nguyện nói ra toàn bộ những gì mình biết.
Nhưng đúng lúc này, sắc mặt đám người Long Cửu Cực, Long Chiến Thiên bỗng nhiên nghiêm lại.
"Quả nhiên đến rồi!"
Người trước hừ lạnh một tiếng, kéo Huyền Hồ tộc trưởng bứt ra rời khỏi.
Xuy xuy!
Chính giữa lửa nóng hừng hực, một khe hở hư không không chút dấu hiệu bị xé mở ra.
Một cảm giác hoang vu tĩnh mịch, u ám giống như muốn bao phủ tất cả khuếch tán ra bốn phía.
Vô số hỏa diễm chạm đến ngọn lửa màu xám chứa hoang vu chỉ ý trong nháy mắt liên dập tắt, giống như bị rút khô tất cả lực lượng sinh cơ.
Cuối khe hở hư không kia có một đôi mắt âm lãnh dị thường.
Uy áp kinh khủng bao phủ toàn bộ Linh cảnh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận