Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 253: Người làm sư phụ

Chương 253: Người làm sư phụChương 253: Người làm sư phụ
Nhìn bộ dáng của hắn, đôi mi thanh tú của Liễu Vân Thấm cau lại.
"Ngươi đang lo bọn Cảnh Tuyết?"
Thẩm An Tại khẽ gật đầu.
"Nếu Đại An triều đã ký hiệp ước cùng Bình Thiên triều, có lẽ sẽ không có nguy hiểm gì. Hơn nữa, chẳng phải còn có Chưởng môn và Vương gia sao, cần gì phải lo lắng?"
Liễu Vân Thấm mở miệng nói.
Thẩm An Tại lắc đầu: "Mặc dù ở trong Linh Phù sơn là như vậy, nhưng khó đảm bảo sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn."
"Nàng quá lương thiện, nhiều khi chỉ tự hại nàng."
"Trong thế giới nhân tâm như mực này, thiện lương chẳng lẽ không phải là chuyện tốt?"
"Thiện lương tất nhiên là chuyện tốt, nhưng thiện lương quá mức sẽ chỉ khiến những kẻ dơ bẩn kia càng thêm hung hăng ngang ngược, có đôi khi không chỉ hại chính mình, cũng sẽ hại người bên cạnh."
Liễu Vân Thấm nhíu mày, có chút không rõ vì sao hắn lại nói ra lời như vậy.
Chẳng lẽ ý của hắn là muốn Tiêu Cảnh Tuyết như một tờ giấy trắng kia cũng bị nhiễm bẩn bẩn thỉu trên thế gian?
"Có phải ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi hay không, giữ được bản tâm không phải là chuyện tốt sao, giống như đại đồ nhi kia của ngươi, nếu như không mãi có một tấm lòng son, làm sao có thể lĩnh ngộ kiếm đạo thuần túy?"
Thẩm An Tại nhìn về phương xa, thở dài một tiếng.
"Đồ đệ của ta chính ta biết rõ, Mộ Dung Thiên mặc dù hơi ngu một chút, nhưng ít ra hắn cũng quyết đoán, biết lúc nào nên làm cái gì, cho dù là Thiên Nhạc cũng có tâm tính hơn xa Cảnh Tuyết."
"Hơn nữa Cảnh Tuyết xưa nay học được cũng chỉ có y thuật của ta. Về chiến pháp với người khác, ta chỉ dạy nàng một bộ chưởng pháp Thiên giai, cũng không truyền thụ cái khác. Có thể nói là cứu người có thừa mà tự bảo vệ mình không đủ."
Hắn cảm thấy hơi đau đầu.
Cho tới nay vẫn không tìm được thứ gì tốt dạy cho Tiêu Cảnh Tuyết, Vạn Độc tâm kinh kia đúng là cường đại, nhưng tác dụng phụ cũng đặt ở đó.
Cho nên hắn giấu tâm kinh ở thư phòng kia, chưa bao giờ nói ra.
Ánh mắt của Thẩm An Tại vẫn ung dung, suy nghĩ phiêu hốt.
Trên thế giới này, không cần người lương thiện.
Càng hiền lành lại càng dễ bị người lợi dụng, bị người khác lợi dụng như một quân cờ.
Có lúc phải hiểu được lấy hay bỏ, mới có thể tự bảo vệ mình ở trên thế giới này, không vấn đề gì.
"Ngươi làm sư phụ thật đúng là xứng chức. Không chỉ lo lắng cho các đồ đệ nên đi đường gì mà còn phải lo lắng cho tâm tính bọn họ, không mệt sao?"
Liễu Vân Thấm lắc đầu mở miệng.
Mặc dù lúc trước khi dạy Lăng Phi Sương, nàng cũng đã bỏ ra chút ít tâm huyết.
Nhưng so với Thẩm An Tại đối đãi với Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết mà nói, thì có chút bé nhỏ không đáng kể.
Thẩm An Tại đứng đó phì cười, nhìn nữ tử dịu dàng bên cạnh một chút rồi nhẹ giọng mở miệng.
"Người làm sư phụ, không vì đồ đệ mà suy nghĩ, vậy làm sư phụ cái gì?"
Liễu Vân Thấm trâm mặc một lát, sau đó mở miệng.
"Nhân vô thập toàn, không có ai là hoàn mỹ, ngươi ta đều là như thế, không thể làm cho tất cả mọi người thỏa mãn được, chính là vì trăng tròn có khuyết, hoa có héo tàn, thế giới mới có nhiều màu."
Thẩm An Tại gật đầu, đồng ý. "Đúng vậy, người không hoàn mỹ, không ai làm được điều khiến tất cả mọi người hài lòng. Nếu có thể một mực kiên trì lý niệm của mình, mới là đáng quý khó có thể cầu. Nhưng trên con đường đó sẽ có nhiều gian nan, chửi rủa thì sao?”
"Không phải còn có người làm sư phụ như ngươi sao?"
Thẩm An Tại sững sờ, bốn mắt hai người đối nhau, cười yếu ớt cho qua.
Đúng, hết thảy dù sao cũng còn có người làm sư phụ này là mình.
Chính vì bọn họ không hoàn mỹ, cho nên mới cần một sư phụ đến dạy bọn họ cách trưởng thành.
Mặc kệ các đồ nhi chọn con đường khó đi như thế nào, vẫn luôn có sư phụ ủng hộ bọn họ, thay bọn họ che gió chắn mưa.
[Ting — độ sùng bái của Tiêu Cảnh Tuyết +30, cấp bậc sùng bái đột phá 9, thu được cơ hội rút thưởng x1]
Ngay lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống bỗng vang lên trong đầu hắn.
Thẩm An Tại nhất thời kinh ngạc, lông mày nhíu lại.
Vì sao bỗng nhiên tăng thêm nhiều độ sùng bái như vậy?
Mấy ngày nay, mặc dù độ sùng bái của Tiêu Cảnh Tuyết vẫn luôn tăng lên, nhưng cực kỳ chậm chạp.
Vì sao lần này lại đột nhiên thêm những ba mươi điểm?
Chính mình cũng không có làm cái gì!
Lông mày của Thẩm An Tại càng nhăn sâu hơn, trong lòng càng có ý bất an nồng đậm.
Đáng tiếc độ sùng bái của Tiêu Cảnh Tuyết không tới cấp mười, không có Sinh Tử bài của nàng, nếu không còn có thể tiến hành cảm giác.
Ngoài Dược viên, Ngọc Tâm Lan nhìn hai người đứng ở vách đá, khuôn mặt khẽ nhúc nhích, vẫn là tiến lên.
"Thẩm phong chủ, thân thể khôi phục thế nào rồi?"
Nghe âm thanh sau lưng truyên đến, Thẩm An Tại quay đầu hành lễ, mỉm cười.
"Đã đến một mức cho phép rồi, không biết Phượng tộc trưởng bên kia?"
"Tộc trưởng đã an bài xong xuôi, mặc dù Thương Ngô tâm không nhiều nhưng Thẩm phong chủ có đại ân ngay trước mặt Linh tộc ta, một quả Thương Ngô tâm mà thôi, cũng không coi là gì."
"Vậy Thẩm mỗ cám ơn trước."
Thẩm An Tại lại một lân nữa chắp tay, trong lòng thở phào một hơi.
Bây giờ trong cơ thể mình đã có một sợi Phượng Hoàng thần tính, chỉ đợi lấy một Thương Ngô tâm để phân ra chút thần tính, đưa cho lão Trịnh.
"Thẩm phong chủ muốn ngưng tụ Thần Hoàng tâm, cũng không phải chuyện dễ dàng, cho dù Ngô Đồng hỏa lâm của tộc ta là Thánh địa như vậy, nhiều năm qua có thể ngưng tụ Thần Hoàng Thần Phượng Tâm cũng không có mấy ai."
Nói xong, Ngọc Tâm Lan khẽ thở dài "Nếu không phải Thân Hoàng thụ bị đánh cắp, nói vậy tộc trưởng của ta cũng muốn ngưng tụ ra Thần Phượng Tâm, lấy được cơ hội Chân Tổ."
Thẩm An Tại im lặng.
Đương nhiên hắn cũng có cách của bản thân.
Thần Hoàng tâm, ngoại trừ sung túc linh khí, có vô số sức mạnh tái sinh tràn đầy, mới có thể chân chính Niết Bàn.
Nếu nói Thánh địa thế gian có lực tái sinh cường đại, Ngô Đồng hỏa lâm của Phượng Hoàng tộc cũng xem như một.
Mà một Dược viên nho nhỏ bên phía Thanh Vân phong kia, cũng coi như một cái, thậm chí còn có hơn thế.
Dù sao có hai mươi mẫu chí bảo Linh Tức nhưỡng, thêm vào Tiên Linh tuyền nguyên.
Linh dược bình thường sau khi bị hái thì có thể một ngày một đêm nở hoa, kỳ tốc ba ngày một lần.
Mức độ sinh cơ nồng đậm vượt xa Dược viên bình thường. Chờ đưa Thương Ngô tâm ẩn chứa Thần tính vào trong cơ thể lão Trịnh, sau đó đưa hắn đến Dược viên của Thanh Vân phong, sớm muộn gì cũng có thể ngưng tụ ra Thần Hoàng tâm chân chính.
Đến lúc đó, chỉ còn thiếu một tấm Sinh Tử phù.
"Chính Nguyên...
Thẩm An Tại nhìn vê phương xa, có chút lo lắng.
Cũng không biết bây giờ tình huống Vu Chính Nguyên ở Thần Phù điện thế nào, có tìm được cơ hội ngưng tụ Sinh Tử phù hay không.
"Mời đi theo ta."
Ngọc Tâm Lan mở miệng nói.
"Được."
Thẩm An Tại gật đầu, cùng nàng rời đi, đi tới Thánh địa Phượng Hoàng tộc, Ngô Đồng hỏa lâm.
Mà Liễu Vân Thấm thì vẫn ở lại nơi này, cũng không theo sau.
Nàng nhìn thoáng qua một nửa Dược viên đã trống trải, cười yếu ớt lắc đầu.
Cũng phù hợp với tính tình của gia hỏa này, bất luận đi tới đâu cũng thích trêu đùa linh dược của người khác.
Cũng không biết lúc ấy hắn làm thế nào thuyết phục vị Ngũ mạch trưởng lão này đồng ý cho hắn mượn viện ở, thật không sợ toàn bộ linh dược đều bị nhổ hết hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận