Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 185: Không cần phải hâm mộ đồ đệ của người khác nữa

Chương 185: Không cần phải hâm mộ đồ đệ của người khác nữaChương 185: Không cần phải hâm mộ đồ đệ của người khác nữa
Chuyện bên phía Tần gia tạm thời giao cho Cấm Vệ quân cùng Triệu Thành xử lý.
Nhóm người Thẩm An Tại vội trở về Linh Phù sơn.
Một mảnh hỗn độn ở Phục Linh thành, cũng có triều đình Đại An phái người tới xử lý.
Thi thể của đám đệ tử Linh Phù Sơn đều được khiêng về núi.
Vốn là tất niên, nên là giăng đèn kết hoa, là ngày vui mừng.
Thế mà trên núi Linh Phù lại treo đầy vải trắng, đệ tử trong núi ai ai cũng khoác áo tang, thần sắc bi thương.
Một đêm này, đệ tử Linh Phù Sơn tử thương quá ngàn, trong Phục Linh thành ít nhất có năm vạn dân chúng chết thảm.
Mà này so với đại chiến Linh Phù sơn cùng ma giáo năm đó, chẳng qua vẫn là số lẻ.
Sau cơn mưa lớn đêm qua, đại địa nghênh đón một trận tuyết lớn chôn người.
Mộ Dung Thiên lại một lần nữa bị bọc thành cọc gỗ, nằm ngay đơ cả ngày trong nhà tranh giữa trúc uyển, còn Thiên Nhạc lần này cũng bị thương không nhẹ.
Cánh tay cụt kia của hắn bị ấu trùng Thiên Mục cắn nuốt sạch sẽ, đã sớm không còn nữa.
Đám người Tiểu Xuân biết đêm đó hắn không chạy trốn, mà là học trộm được phương pháp Ma giáo triệu hoán Thiên Mục trùng, một mình dẫn đám trùng triều đi, đều sinh lòng áy náy, đều là lên Thanh Vân phong để thăm bệnh Thiên Nhạc.
Mà Thẩm An Tại sau khi xử lý thương thế cho hai đồ đệ xong cũng không thể nhàn rỗi, lập tức điều phối dược dịch cho thi thể Trịnh Tam Sơn.
Dùng thứ này để đảm bảo thi thể của hắn không bị thối rữa, sau này khi lấy được Thần Hoàng tâm và Sinh Tử phù thì sẽ phục sinh hắn lại.
Muốn phục sinh một người, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Có lẽ may mắn là hắn chết trong tay Vu Chính Nguyên, chứ không phải là trong tay những cường giả khác.
Bởi vì sau Càn Khôn cảnh, ra tay không chỉ có uy áp thiên địa lớn lao, còn có thể có động thiên thần thông, sẽ tổn thương linh hồn.
Nếu như ngay cả linh hồn cũng không còn, vậy thì học được phù gì, có đạt được tâm gì cũng không làm nên chuyện gì.
Sau khi phong ấn thi thể lão Trịnh, Thẩm An Tại lại ngựa không dừng vó chạy tới Linh Dược đường, trợ giúp Từ Hoan cùng một đám đệ tử Linh Dược đường ởi trị thương cho người bị thương.
Đáng nhắc tới là ngay lúc hắn chạy tới, Tiêu Cảnh Tuyết đã ở đó hỗ trợ.
Xa xa nhìn nhị đồ đệ tính tình nhu thiện của mình đổ đầy mồ hôi trong đám người bị thương, còn bận rộn hơn cả Từ Hoan, Thẩm An Tại chỉ cảm thấy vui mừng, cũng có chút đau đầu.
Tuy Tiêu Cảnh Tuyết có thiên phú, nhưng vẫn chưa đủ tự tin, luôn hoài nghi chính mình.
Phải nghĩ biện pháp giúp nàng tìm được niềm tin mới được, đồng thời cũng tiện thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.
Lắc đầu, Thẩm An Tại không nghĩ nhiều nữa, tiến lên giúp bọn họ xử lý thương thế của các đệ tử.
Có hắn gia nhập, áp lực đám người Từ Hoan giảm đi rất nhiều.
Thậm chí hắn vừa chữa thương, còn vừa giảng giải cho Tiêu Cảnh Tuyết những thương thế kia phải xử lý như thế nào.
Không riêng gì Tiêu Cảnh Tuyết và một đám đệ tử Linh Dược đường nghiêng tai lắng nghe, ngay cả Từ Hoan bên cạnh cũng lặng lẽ vểnh tai.
Cả ngày Thẩm An Tại đều ở trong Linh Dược đường, đêm khuya đi ra thì thấy tuyết đã phủ kín núi, tuyết đọng thật dày, dâm lên có thể không nhìn thấy mắt cá chân.
Thẩm An Tại ngây người mệt mỏi, mắt nhìn sắc trời, do dự rồi từng bước một đi vê phía Thanh Phù phong. Thanh Phù phong, Phù đường.
Vu Chính Nguyên ngây người ra, không biết đã đứng trước bàn bao lâu rồi.
Trên bàn có rất nhiều thứ, có các loại bùa giấy, trận pháp.
Sơn Hà phù thôi diễn đến thành công, lại đến quá trình tương dung Thiên Kiếm Phù, không sai lệch chút nào mà đặt lên bàn.
Bên cạnh còn có phương án liên quan đến việc cải tạo Thanh Vân đại trận, chẳng qua mới chỉ hoàn thành hai phần ba, còn một phần nhỏ là trống không.
Nhìn đống giấy phù đầy đủ, cùng với phù thư do Trịnh Tam Sơn bên cạnh tự tay bện, hẳn là hắn dự định khi xong sẽ giao cho đồ đệ.
Đáng tiếc...
Vu Chính Nguyên thất hồn lạc phách mà nhìn những thứ này, ánh mắt có chút trống rỗng.
Thậm chí hắn đến bây giờ cũng không muốn tin tưởng, lão nhân miệng cứng lòng mềm, luôn bận rộn bận rộn kia đã không còn ở đây nữa.
Thẳng đến khi một bàn tay to đặt lên bờ vai hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía Thẩm An Tại đứng bên cạnh.
"Đừng suy nghĩ nhiều, sư phụ ngươi chỉ tạm thời rời khỏi chúng ta. Chờ khi ngươi lĩnh ngộ Sinh Tử phù, ngươi có thể tự tay mang sư phụ ngươi trở về."
"Tự tay mang sư phụ trở về..."
Vu Chính Nguyên nắm chặt song quyền, ánh mắt run rẩy.
Hắn không hề nghỉ ngờ Sinh Tử phù là thật hay giả, bởi vì đó là biện pháp duy nhất để hắn cứu sư phụ của mình.
Hắn không dám nghĩ tới...
"Thẩm trưởng lão, đệ tử muốn lĩnh ngộ Sinh Tử phù kia thì phải như thế nào?"
Vu Chính Nguyên trầm giọng hỏi.
"Ta cũng chỉ biết đến sự tồn tại của phù này, phải lĩnh ngộ như thế nào, hoặc là ai từng lĩnh ngộ được thì cũng không rõ ràng lắm."
Thẩm An Tại đưa tay nhẹ nhàng phất qua bản đồ thiết kế của Thanh Vân đại trận, ánh mắt phức tạp, chậm rãi mở miệng.
"Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, phù này chân chính tồn tại, vê phần phải lĩnh ngộ ở nơi nào, lĩnh ngộ như thế nào..."
Hắn lắc đầu thở dài.
Vu Chính Nguyên trâm mặc rồi mở miệng.
"Trước kia sư phụ có nói qua, Phù tháp ở Linh Phù sơn của ta chính là Thần Phù tháp phỏng chế Thần Phù điện của Đông Linh vực. Thần Phù điện chính là thánh địa mà toàn bộ cường giả phù đạo khắp thiên hạ tề tụ, nếu thật sự có cơ hội lĩnh ngộ Sinh Tử phù, thì có lẽ nó đang ở tại Thần Phù tháp."
Thẩm An Tại khẽ nhíu mày: "Ngươi muốn rời khỏi Linh Phù sơn?"
Đông Linh vực chính là thánh địa của kiếm tu, nhưng Thần Phù điện lại là nơi phù tu thiên hạ hướng tới.
Bên trong đó, vô số phù trận huyền diệu, chỉ cần có thể lĩnh ngộ một trận từ trong Thần Phù tháp, thực lực liền có thể bay dễ dàng.
"Ừm."
Vu Chính Nguyên gật đầu, ánh mắt kiên định.
"Ta nhất định phải đi Thần Phù tháp, lĩnh ngộ Sinh Tử phù."
Thấy người bên cạnh nhíu mày, hắn lập tức mở miệng: "Thẩm trưởng lão yên tâm, Chính Nguyên không phải lâm trận bỏ chạy, dù muốn đi, cũng phải chờ xử lý xong Ma giáo, Linh Phù sơn an ổn mới đi."
"Không phải ta lo lắng chuyện này." Thẩm An Tại lắc đầu, khẽ thở dài, nhìn thiếu niên ra vẻ kiên cường mà mở miệng.
"Đông Linh vực cách Nam Quyết vực cực xa, ngoại giới hiểm ác, cường giả trung tam cảnh khắp nơi đều có, chính là từng bước nguy cơ."
"Nếu như ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta phải làm sao bàn giao với sư phụ ngươi đây?"
"Thẩm trưởng lão không cần phải lo lắng."
Vu Chính Nguyên giơ tay cầm Sơn Hà Thiên Kiếm phù trên bàn, ánh mắt run rẩy.
"Ta vẫn luôn nói với sư phụ, ngài dạy cho Mộ Dung sư đệ kiếm chiêu lợi hại như vậy, Lăng sư tỷ cũng học được công pháp rất cường đại kia của Liễu trưởng lão, hôm nay..."
Hắn nhìn những đường vân trên lá bùa kia, trong mắt chứa ý cười cùng lòng chua xót.
"Hiện giờ Chính Nguyên cũng có phù pháp lợi hại sư phụ lưu lại rôi, không cần phải hâm mộ đồ đệ của người khác giống như trước kia nữa."
"Có Sơn Hà Thiên Kiếm phù ở đây, chắc chắn Chính Nguyên sẽ thành công tiến vào Thần Phù điện!"
Ánh mắt thiếu niên kiên định dị thường.
Nhìn thần sắc của hắn, Thẩm An Tại chậm rãi gật đầu, quay người đi tới cửa ra vào.
"Ngươi đã quyết định như vậy, ta cũng không khuyên nữa, nhưng ngươi muốn rời khỏi Linh Phù sơn, ta có một điều kiện, đó chính là học được Sơn Hà Thiên Kiếm phù này, nếu không ta quyết sẽ không thả ngươi xuống núi."
Hắn đứng ở cửa ra vào, hơi ngoái đầu nhìn lại.
"Ngày mai đến Thanh Vân phong, ta dẫn ngươi đi một chỗ tu luyện."
"Vâng!"
Vu Chính Nguyên cung kính chắp tay, đưa mắt nhìn thân ảnh đối phương biến mất dưới lớp tuyết trắng mênh mông, thần sắc phức tạp, cảm động, càng nhiều chính là kiên định.
Thần Phù điện của Đông Linh vực, hắn nhất định sẽ điI
Bạn cần đăng nhập để bình luận