Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 561: Kim Long

Chương 561: Kim LongChương 561: Kim Long
Bên trong Thiên Huyền điện, có phần tiêu điều.
Cửu Dương Kiếm tiên và Ô Thiên Nghị, cùng với nhiều sứ giả trong điện đều đã đến Linh cảnh để giúp đỡ chống lại sự tấn công của những chấp sự Yêu Thần giáo.
Từ bên ngoài điện đến bên trong điện, dọc đường có những vết máu đỏ tươi.
Thiên Huyền điện chủ dựa vào bên cạnh ghế chủ tọa, cánh tay phải đã bị chính hắn xé nát.
Nhưng sức mạnh hoang vu lan tràn trên đó vẫn không ngừng trèo lên thân thể hắn, mặc cho hắn cắt đứt máu thịt cũng vô ích.
"Sức mạnh hoang vu quái quỷ này chính là sức mạnh yêu đan của Vệ Hống, ngươi quá liều lĩnh rồi."
Giọng nói khàn khàn của lão già vang lên.
"Hừ, chẳng lẽ phải đợi giáo chủ Yêu Thần giáo đến hết, rồi vây công điện ta, cướp Thiên Đạo bi sao?"
Thiên Huyền điện chủ hừ lạnh một tiếng, không hề hối hận.
"Yêu lực này có thể nuốt chửng mọi thần hồn sinh cơ, Pháp Tắc Vạn Vật họa của ngươi tuy mạnh nhưng rốt cuộc cũng chỉ tác dụng lên bề ngoài, không thể cắt đứt sự hoang vu mơ hồ đó."
"Ngươi sắp chết rồi."
Giọng nói khàn khàn mang theo chút lạnh lão.
"Bản tọa chết rồi, ngươi có thể sống sao?" Thiên Huyền điện chủ cười lạnh, dường như đã sớm đoán trước được cảnh này.
"Ha ha ha, tiểu tử Bùi Hồng, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, lão tổ ta tuy trú ngụ trong ngươi, cùng tôn tại với ngươi nhưng ngươi chết rồi, lão tổ ta sẽ không chết."
Thiên Huyền điện chủ hơi nhíu mày.
"Thần hồn của ngươi và ta đã sớm hòa làm một, ta chết, ngươi cũng sẽ tiêu vong."
"Ngươi đừng quên, lão tổ ta là người chơi xác chết, ngươi chết, đối với lão tổ ta mới là chuyện tốt, cái gì mà thần hồn cùng tồn tại, những năm qua toàn là lừa ngươi, ha ha hai"
"Ngươi...
Thiên Huyền điện chủ dường như tức giận nhưng lại động đến vết thương trong cơ thể, vô số sức mạnh hoang vu càng nhanh chóng tước đoạt sinh cơ của hắn.
Hắn đột nhiên ho ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt.
"Ngươi đừng tưởng lão tổ ta không biết ngươi đang tính toán gì, ngươi thật sự cho rằng lão tổ ta sẽ cứu ngươi sao, ha ha ha, nằm mơ đi!"
Tiếng cười khàn khàn lại mang theo sự đắc ý như âm mưu đã thành công vang vọng nơi đây, mang theo ý hả hê.
"Đã chết hai gia tộc, chỉ còn Vệ Hống Yêu hoàng và Linh Hư Tử, đợi bọn họ bị thương nặng, chính là ngày lão tổ ta xuất sơn, ha ha ha!"
Ánh mắt Thiên Huyền điện chủ u ám, dường như có chút không cam lòng, đè thấp giọng, cố gắng gào thét.
"Không được, ngươi đã hứa với ta sẽ để ta đột phá Thánh cảnh, ngươi đã thề máu!"
"Ngươi chết rồi, lão tổ ta sẽ khống chế thân xác ngươi, cũng có thể khiến ngươi đột phá, không coi là vi phạm lời thề."
Đối mặt với câu hỏi của Thiên Huyền điện chủ, giọng nói khàn khàn cười lớn, đầy vẻ chế giếễu.
Thấy đối phương phản bội vào lúc này, Thiên Huyền điện chủ cũng không còn che giấu nữa, giật phăng chiếc mặt nạ trên mặt xuống.
Chỉ thấy khuôn mặt đó của hắn vô cùng khủng khiếp, đầy những vết loang lổ.
Ngoài một đôi mắt ra thì cả khuôn mặt đều đã mục nát, như một xác chết có độc.
"Bấy lâu nay, ta bị ngươi ký sinh lây nhiễm thi độc, bây giờ ngươi lại muốn lấy mạng ta, đừng hòng!" "Ha ha ha, lão tổ ta không ra tay, ngươi làm sao có thể chống đỡ hoang vu yêu lực này được?"
Tiếng cười khàn khàn dần nhỏ lại, dường như không muốn nói thêm gì nữa.
"Ra đây, ngươi ra đây!"
Thiên Huyền điện chủ gầm gừ, dường như đã mất trí.
Hơi thở hoang vu đổ nát không ngừng tuôn ra từ trong cơ thể hắn, tiếng gào thét của hắn càng lúc càng nhỏ. ...
Linh cảnh.
Cường giả mười tộc trấn thủ nơi này, Bắc Hải Thiết đường và một số thế lực cường giả khác đến sau cũng đều tụ tập ở đây.
Mặc dù chấp sự Yêu Thần giáo không ít nhưng nhất thời cũng không thể hạ được nơi này.
Bên ngoài chiến hỏa liên miên, còn ở thánh địa Long tộc, dưới đáy Thăng Long trì.
Giữa dòng nước xiết cuồn cuộn có sấm sét chạy ngang, một bóng người ngồi xếp bằng, dường như đã cắm rễ ở đây không biết bao nhiêu năm.
Đó là một lão già có thân hình khá vạm vỡ, chỉ là lúc này toàn thân u ám.
Trông giống như một người chết, tỏa ra một luông hắc khí nồng nặc.
Nhưng chính một người chết như vậy, dưới mặt hô sấm sét du động lại bất động.
Ngay cả khi trước đây Mộ Dung Thiên, Thẩm An Tại và nhiều người khác đều qua lại nơi này, cũng chưa từng phát hiện ra dưới đáy hồ lại có một người như vậy.
Bỗng nhiên, lão già lực lưỡng từ từ mở đôi mắt không biết đã nhắm lại bao nhiêu năm.
Đục ngầu chết chóc nhưng lại ẩn chứa ánh sáng vàng.
"Chết rồi sao..."
Hắn lẩm bẩm, nước hồ xung quanh tách ra.
Có lẽ là do ở dưới nước quá lâu nên giọng nói nghe rất khàn khàn khô khốc, có chút chói tai.
Một bức tranh cuộn xuất hiện trong tay hắn, mở ra giữa không trung.
Bên trong, vẽ một thanh niên mặt mày cương nghị, sắc bén vô cùng.
Người trong tranh lúc này như sống lại, nhìn lão già trước mặt, từ từ mở miệng.
"Khi bức tranh này sống lại, chứng tỏ ta hẳn đã chết."
"Chúng ta đều không có cơ hội đột phá đến cảnh thượng giới Tổ cảnh, muốn giết chết Thi Ma lão quái, chỉ có cách này."
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lão già lặng lẽ lắng nghe.
Sắc mặt thanh niên trong tranh rất nghiêm túc, nặng nề, hắn nhỏ giọng nói.
"Nếu ngươi nghe được những lời này thì chứng tỏ mọi chuyện đã phát triển theo suy đoán năm xưa của ta, dù ta ngụy trang nhiều năm, Thi Ma lão quái vẫn sẽ không tin ta, chỉ khi ta chết, hắn mới yên tâm điều khiển di thể của ta, đến Thi Độc hải tìm bản thể của hắn, lấy lại sức mạnh."
"Sau này ngươi gặp được hắn, hắn không còn là hắn nữa nhưng đây là cơ hội giết chết hắn, lần đoạt xá đầu tiên, hắn không thể hoàn toàn nắm giữ cơ thể của ta, nhiều nhất chỉ có thể phát huy được thực lực mới bước vào Tổ cảnh."
"Tìm được bản thể của hắn, giết chết hắn hoàn toàn!"
Thanh niên trong tranh giọng điệu hùng hồn, mang theo sát ý nồng đậm.
Hắn nhìn lão già không nói một lời, giọng điệu có chút nhẹ nhõm.
"Lão Long, ta đi trước một bước, Lâm Thanh không lâu nữa cũng sẽ đến bầu bạn với ta, còn ngươi... nếu có cơ hội, hãy thay hai chúng ta đi ngắm cảnh thượng giới, đi xem con đường trên Chân Tổ."
Nói xong, một góc bức tranh đột nhiên bùng cháy, thanh niên trong tranh như quay lưng lại với lão già, không chút do dự bước vào bức tranh, mặc cho ngọn lửa thiêu đốt con đường dưới chân mình, cũng không ngoảnh đầu lại. Chỉ vẫy tay, hơi quay đầu lại.
"Lão Long, Thiên Huyền giới... đành nhờ ngươi."
Nhìn bức tranh dần dần cháy hết, nhìn ánh mắt hy vọng của thanh niên.
Đôi mắt đục ngầu của lão già hơi dao động, nhẹ gật đầu.
Không biết là cảm giác gì, ngồi dưới đáy hồ nhiều năm như vậy, dường như hắn sắp mất hết cảm xúc.
Nhưng hắn hiểu rằng, từ khoảnh khắc này trở đi, hai người bạn cũ kia sẽ ra đi, để lại một mình hắn ở đây.
Hắn từ từ đứng dậy.
Cùng với việc hắn đứng dậy, nước hồ ở đây cuồn cuộn chảy xiết, để lộ ra những vì sao và mặt trăng tối tăm trên đó.
Thân hình hắn hóa thành từng luồng ánh sáng vàng bay lên, bay đi nơi sâu thắm.
Âm ầm!
Trong rừng sâu ở nơi sâu thắm của Thăng Long trì, những bộ xương rồng trắng xóa kéo dài như núi bắt đầu run rẩy dữ dội.
Dưới sự tưới tắm của vô số ánh sáng vàng, xương rồng thực sự mọc ra thịt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Một viên ngọc rồng màu vàng tỏa ra uy áp mạnh mẽ bị đầu rồng nửa xương nửa thịt há miệng nuốt vào, sau đó vảy vàng phủ khắp cơ thể, móng vuốt sắc nhọn duỗi ra.
Gào!
Tiếng rồng gầm vang vọng khắp chín tầng trời.
Xa xa, Long Chiến Thiên và những người khác đang chiến đấu ác liệt đột nhiên quay đầu lại, trong lòng dâng lên một cảm giác bồi hồi khó tả.
Cảm giác... khiến bọn họ muốn quỳ xuống!
Khi nhìn thấy một con rồng vàng khổng lồ bay lên, bọn họ lập tức phấn khích.
Là lão tổi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận