Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 287: Ta đánh ban ngày, hắn đánh ban đêm

Chương 287: Ta đánh ban ngày, hắn đánh ban đêmChương 287: Ta đánh ban ngày, hắn đánh ban đêm
Tiêu Cảnh Tuyết cảm thấy hơi bất đắc dĩ.
Nàng đã cố gắng rất tận lực ngăn cản sư huynh tiếp xúc với dược đạo, không nghĩ tới tính tình của hắn vẫn bướng bỉnh như vậy, chín con trâu nhận định cũng kéo không nổi.
Thẩm An Tại lắc đầu, chỉ chỉ thanh niên ở cửa ra vào, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trách cứ.
"Tiểu tử thối ngươi khi nào thì có thể để sư phụ bớt lo lắng, không thể học thêm một chút sao?"
Mộ Dung Thiên xấu hổ cười lắc đầu.
"Cảnh Tuyết, ngươi cùng hắn đi Mộ Dung gia một chuyến đi."
"Vâng, thưa sư phụ."
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng Tiêu Cảnh Tuyết vẫn gật đầu, đi theo Mộ Dung Thiên rời đi.
Nhìn thanh niên nữ tử đã trưởng thành sánh vai rời đi, ánh mắt của Thẩm An Tại cảm khái.
Thoáng cái đã hai năm trôi qua, thiếu niên thiếu nữ trước kia bây giờ đã chân chính bước lên con đường cường giả, trở nên trưởng thành hơn không ít.
Đặc biệt là Tiêu Cảnh Tuyết, không ngờ nàng lại nhân họa đắc phúc, một bước phá cảnh giới Niết Bàn, vượt xa dự liệu của bản thân.
"Chẳng qua..."
Thẩm An Tại sờ cằm nhíu mày.
Vừa rồi Cảnh Tuyết nói là, tâm kiếp nhờ có mình tương trợ mới có thể chuyển nguy thành an, là có ý gì?
Bản thân hắn chưa từng can thiệp vào tâm kiếp của nàng!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm An Tại có chút trăm mối vẫn không có cách giải, nghĩ nửa ngày không rõ, cũng chỉ có thể lắc đầu không nghĩ nhiều nữa.
"Hệ thống, trước đó ta xuất hiện đẹp trai như vậy, Cảnh Tuyết cũng không có tăng thêm chút sùng bái nào sao?"
Hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy kỳ quái.
[Độ sùng bái của Tiêu Cảnh Tuyết +60, chúc mừng vị đệ tử thứ hai của Túc chủ đạt đầy độ sùng bái, thu được quà bí ẩn x1]
".. Ngươi mà còn bị delay?”
[Thực xin lỗi ký chủ, quên mất]
Thẩm An Tại có một đầu hắc tuyến.
Hắn thật sự hoài nghi hệ thống này có phải là người nào đó giả trang hay không, còn biết quên?
Lắc đầu, Thẩm An Tại nhìn chăm chú vào gói quà bí ẩn trên bảng hệ thống, thấp giọng mở miệng.
"Mở gói quà ral"
[Gói quà mở ra, chúc mừng ký chủ thu được thẻ Sinh Tử (Tiêu Cảnh Tuyết) x1, Tụ Lý Càn Khôn thuật x1, Vạn Đạo dong lô x1]
Cuối cùng hắn đã lấy được tấm Sinh Tử bài thứ hail
Thẩm An Tại hít một hơi thật sâu.
Có Sinh Tử bài ở đây, sau này sẽ không sợ Tiêu Cảnh Tuyết gặp nguy hiểm mà mình không ở bên cạnh nàng.
Giống như trong tình huống lần này của Bắc Minh triều, hắn không cần bị động như thế.
“Tụ Lý Càn Khôn thuật này ta đã từng nghe nói qua, nhưng Vạn Đạo dong lô là cái gì?”
Sau khi khoá chết lệnh bài sinh tử với Tiêu Cảnh Tuyết, Thẩm An Tại bắt đầu hiếu kỳ.
Tụ Lý Càn Khôn thuật: Nội uẩn Càn Khôn, biến hóa vô cùng, thu nạp vạn vật âm dương trong trời đất.
Một câu giới thiệu đơn giản, lại bao hàm sức mạnh vô cùng to lớn. Lời ít mà ý nhiều, chẳng cần phải kể quá nhiều, đủ để chứng minh sự cường đại của Tụ Lý Càn Khôn.
"Hắc, lần này coi như có đủ, về sau khi đi đào thuốc người ta, cũng không cần mang xẻng theo."
Thẩm An Tại cười cười, có chút nóng lòng muốn tìm chỗ thi triển một chút.
Vạn Đạo dong lô: Có thể phân tách thẻ kỹ năng, công pháp, đan dược, các loại đồ đạc ký chủ không cần thiết để luyện chế lại một lần nữa, phế đan phế khí thì có tỷ lệ trở vê nguyên trạng, thẻ kỹ năng, công pháp thì có cơ hội tăng phẩm giai, dung luyện có nguy hiểm, ký chủ cần phải cẩn thận!
"Đây là cho ta cơ hội biến phế thành bảo..."
Hắn sờ sờ cằm, trong tay xuất hiện một viên đan dược.
Chính là viên phế đan Thiên Địa Tạo Hóa đan mà Ngọc Tâm Lan cho hắn.
"Thử một lần có thể hay không biến thành đan dược thành phẩm."
Theo trước mắt xuất hiện một giao diện giống như máy xay, Thẩm An Tại tràn đây mong đợi, bỏ đan dược vào.
“Tạch tạch tạch..."
[Chúc mừng ký chủ đã dung luyện thất bại]
Mặt Thẩm An Tại tối sâm lại.
Luyện thất bại rồi thì chúc mừng cái cọng lông gà?
"Thẩm phong chủ xem ra khôi phục không sai."
Ngay khi hắn chuẩn bị dung hợp những thẻ kỹ năng không dùng được kia, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.
Ngẩng đầu nhìn lại, Tôn Ngạo một thân áo choàng kim giáp đang đứng chắp tay.
"Hóa ra là Tôn huynh."
Thẩm An Tại khẽ mỉm cười, sau đó nhìn cách ăn mặc của hắn, không khỏi cười nói: "Cả ngày mặc giáp trụ này, tôn huynh không mệt sao?"
Tôn Ngạo sửng sốt, không nghĩ tới điều hắn chú ý chính là cái này.
"Kim giáp này dù gì cũng là linh khí Thiên giai hạ phẩm, ngày thường có mặc cũng không thấy mệt mỏi."
"Thiên giai hạ phẩm? Chỉ vậy thôi?"
"Ừ"
"Vậy à."
Thẩm An Tại thất vọng lắc đầu.
"Nếu Thẩm phong chủ đã trở về, chắc hẳn cũng đã biết chuyện Nam Quyết điện trợ Trụ vi ngược rồi nhỉ?"
"Tất nhiên là biết rồi."
"Bây giờ Đại An triều, Bắc Minh triều liên thủ kháng địch, nhưng binh lực chênh lệch, e là phải mấy năm sau mới phân ra thắng bại. Về chuyện Nam Quyết điện, Thẩm phong chủ thấy thế nào?"
Thẩm An Tại im lặng một lát rồi mở miệng: "Hai ngày nữa, làm phiền Tôn huynh cùng ta tới Nam Quyết điện một chuyến, hỏi Nam Quyết điện chủ xem rốt cuộc có ý gì."
Tôn Ngạo gật đầu: "Đương nhiên có thể, nhưng ta chỉ có thể chống đỡ cho Thẩm phong chủ, nếu thật sự gây ra mâu thuẫn, Nam Quyết điện cũng không sợ Linh cảnh, dù sao sau lưng bọn họ là Thiên Huyền điện."
"Đương nhiên ta biết, nhưng Bắc Minh chết nhiều người như vậy, đúng hay sai cũng phải đi đòi công đạo."
Thẩm An Tại nói xong, lại hiếu kỳ hỏi thăm: "Xin hỏi Tôn huynh có biết điện chủ hiện tại của Nam Quyết điện là người phương nào không?”
Tôn Ngạo nhíu mày suy tư một hồi, mở miệng: "Nếu như ta nhớ không lầm, hẳn là Mạc Cương lần trước xếp hạng mười một trên Thiên Kiêu bảng, xuất thân Luyện Thể đại tông ở Bắc Đạo vực."
Nói xong, hắn chợt cười: "Lại nói, Mạc Cương cùng Tiểu Bạch ta còn có chút duyên phận đấy." "Có chút duyên phận?" Thẩm An Tại sững sờ.
Thế thì lại quá tiện, nếu chuyện này là sứ giả Nam Quyết hành động một mình, vừa hay có thể mời Mạc Cương ra tay.
"Đúng vậy, bốn vực thi võ, Trung châu ta mặc dù sẽ không tham gia, nhưng cũng sẽ phái tiểu bối đến xem lễ, lúc ấy Mạc Cương kia liên tục chiến thắng, tâm cao khí ngạo, vậy mà khiêu khích tộc nhân Linh cảnh chúng ta, cảm thấy nhục thân của hắn mạnh hơn Thần Viên tộc ta."
"Lúc ấy ta đã muốn động thủ dạy dỗ hắn một chút, nhưng lại bị Tiểu Bạch chặn lại."
"Sau đó thì sao?" Thẩm An Tại nhíu mày, cảm thấy hướng đi của câu chuyện này có chút không đúng lắm.
"Sau đó tên Mạc Cương kia cho là chúng ta sợ hắn, còn kêu gào khiêu khích hung dữ hơn. Thế nhưng Tiểu Bạch cứ một mực lôi kéo ta không để cho ta động thủ, nói hai ta đứng ở trên võ trường là đại biểu cho Linh cảnh, không thể vô lễ như thế."
"Sau đó thì sao nữa?”
"Sau đó... Sau khi thí luyện võ bốn vực kết thúc, trên đường về nhà Mạc Cương bị hai ta đánh trọn vẹn ba ngày ba đêm. Tiểu Bạch còn cạo tóc hắn, đến khi trưởng bối trong tông môn hắn đến tìm người thì chúng ta mới cho hắn chạy."
Tôn Ngạo nghiêm trang nói, còn Thẩm An Tại thì đầu đầy hắc tuyến.
Khá lắm, hoá ra duyên phận mà hắn nói, là duyên phận cứt chó thế mẹ này đây!
Hai người này khi còn trẻ cũng là kẻ không chịu thiệt, lúc có mặt mọi người thì chú ý đến uy vọng của Linh cảnh, nén giận, sau khi bốn vực thi võ kết thúc, bắt lấy người ta đánh ba ngày ba đêm...
"Hai đánh một?" Thẩm An Tại tò mò hỏi.
Nếu như là hai đánh một, có thể bị đánh ba ngày ba đêm vẫn không chết, vậy Mạc Cương thật sự là có chút thực lực.
"Đánh hắn còn cần hai người đánh một người? Ban ngày ta đánh, chờ hắn khôi phục tốt, buổi tối Tiểu Bạch tiếp tục đánh."
Thẩm An Tại không tự chủ được vỗ tay.
Hai người này còn biết nhân từ, còn biết cho người ta thời gian khôi phục, không đến mức đánh đến chất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận