Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 364: Kỳ hạn bốn năm

Chương 364: Kỳ hạn bốn nămChương 364: Kỳ hạn bốn năm
"Chuyện này cũng đến quá đột nhiên, Yêu Thần giáo kia lại trắng trợn hành động như vậy, chúng ta cần phải nhanh chóng trở về tông môn bẩm báo. Chuyện đại hội luyện khí cứ như vậy mà thôi, Đoan Mộc đường chủ xin hãy tha lỗi."
"Đúng vậy, những người này đều là thiên kiêu năm đó mất tích, chọn thời gian ngay lúc này như vậy khó đảm bảo còn có cái gì khác không. Vì an nguy tiểu bối nhà ta, chỉ có thể cáo từ trước, Đoan Mộc huynh, sau này còn gặp lại."
Trong đại điện Thiết đường, đông đảo cao tầng thế lực tụ tập.
Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, bọn họ vẫn còn sợ hãi trong lòng, cũng không dám ở chỗ này lâu.
Đặc biệt là nếu như vừa nãy bọn họ bị nhốt lại, sau đó có người âm thầm ra tay với đám hậu bối trong thành thì hậu quả kia quả thật không dám nghĩ tới.
"Đã hiểu, đại hội luyện khí năm nay coi như bỏ qua, chuyện bên này phải nhanh chóng báo cho Thiên Huyền điện biết mới đúng."
Đoan Mộc Nhã gật đầu, không nói gì thêm.
Các thế lực lục tục cáo từ, Thiên Cương nhìn thoáng qua Thiên Nhạc sau lưng Đoan Mộc Khung, ánh mắt chớp lên tiến lên mở miệng.
"Cháu trai, cháu..."
"Không làm phiền Thiên gia chủ lo lắng, nếu sư đệ ta muốn trở về Thiên gia, tất nhiên sẽ đi."
Hắn còn chưa kịp nói hết, giọng nói của Tiêu Cảnh Tuyết đã vang lên.
Không cho thể diện như thế khiến sắc mặt Thiên Cương hơi trâm xuống, nhưng đối mặt với ánh mắt đám người Mộc Khung, hắn cũng đành xấu hổ cười một tiếng, xoay người rời đi.
Trong khoảnh khắc xoay người, nụ cười trên khóe miệng hắn nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ âm trâm.
Phế vật, tất cả đều là phế vật!
Thiên Nhạc không bắt được là vì có Long Cửu Cực bảo vệ cũng thôi đi, thậm chí không bắt được tiểu nha đầu Tiêu Cảnh Tuyết này!
Kết quả là bại lộ Yêu Thần giáo, còn hao tổn nhiều nhân thủ như vậy, quả thực là thành sự không đủ bại sự có thừal
"Hừ, chẳng qua với tin tức tiểu tử này không chết, cũng có thể làm cho tên Thiên Quan Tinh kia khôi phục lại chút lý trí, hấp thu yêu lực cường đại hơn."
Thiên Cương liếc mắt nhìn Lưu Ảnh thạch trong tay, hừ lạnh một tiếng.
"Tiêu cô nương, Thiên Nhạc tiểu huynh đệ, thế cục bây giờ, hai người các ngươi về Nam Quyết vực e ngại đường xá xa xôi, xảy ra biến cố nào, không bằng để bổn tọa đưa hai vị tiểu hữu về Linh Phù sơn, thế nào?"
Nhìn mọi người đi không sai biệt lắm, Nhạn Thu ở một bên tiến lên mở miệng, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.
"Thiên Nhạc tiểu hữu chính là Khách khanh Thiết đường ta, cho dù muốn tiễn cũng là do ta đưa, chẳng lẽ lão tiểu tử ngươi tới đây xem náo nhiệt gì?"
Đoan Mộc Khung hừ hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn.
"Không phải ngươi vội vàng đi báo cáo sự tình luyện khí đại hội cho Thiên Huyền điện sao?"
Nhạn Thu cười lúng túng.
"Ngươi thay ta đi cũng vậy thôi."
“Ta không đi, ta đi Linh Phù sơn."
Hai vị cường giả đức cao vọng trọng bên ngoài, nắm giữ tất cả thế lực quyền quý lại so bì ai đưa Tiêu Cảnh Tuyết và Thiên Nhạc đến mức cãi nhau âm ï về vấn đề này.
Một màn buồn cười như thế, có chút không khỏi khiến cho người ta mở rộng tâm mắt.
"Đừng làm ồn nữa, ta đưa bọn họ về." Đúng lúc này, thanh âm băng lãnh của nữ tử bỗng nhiên vang lên.
Hai người đang cãi lộn nhau đồng thời rùng mình một cái, chỉ cảm thấy giống như bị rắn độc cắn một cái.
Người nói chuyện không ai khác, chính là Huyên Vu.
Mặc dù bây giờ thần sắc nàng bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng đối mắt với nàng, vô luận là Đoan Mộc Khung hay là Nhạn Thu đều yên tĩnh trở lại.
Về chuyện Long Cửu Cực và Huyên Vu, người cùng thế hệ bọn họ, lại tính là có giao thiệp, tự nhiên rõ ràng.
Năm đó lúc Long Cửu Cực mất tích, Huyền Vu thiếu chút nữa lật toàn bộ Đông Linh vực để tìm một lần, cuối cùng mới biết được đối phương đã trở về Long tộc.
Sau đó Huyền Vu cũng đi tìm, mỗi lần Long Cửu Cực tránh đi không thấy.
Không nghĩ tới những năm gần đây mới gặp mặt lại, liền trở thành vĩnh biệt.
Hiện tại bọn họ cũng không dám đối mặt cơn xui xẻo của Huyền Vu, bằng không một ngày nào đó đi trên đường đột nhiên chảy nước miếng nhảy cóc đái ba chân cũng nói không chừng.
Mặc dù Tiêu Cảnh Tuyết không mấy thú vị, nhưng cũng không cự tuyệt.
Bởi vì nàng cũng lo lắng trên đường sẽ còn nguy hiểm gì nữa, nàng ngược lại không sao cả, nhưng tiểu sư đệ còn ở bên người.
Chẳng qua...
Tiêu Cảnh Tuyết cau mày: "Thi thể Long lão tiền bối..."
Huyền Vu nhìn về phía hai bóng người một lớn một nhỏ sau mái vòm gỗ.
"Ta sẽ tự mình đưa hắn về Linh Cảnh, nhưng phải làm cho xong những việc chưa làm."
Mọi người đều sửng sốt, có chút nghỉ hoặc.
"Chuyện gì?" Đoan Mộc Khung hỏi.
"Luyện Khôi."
Huyền Vu chỉ nói hai chữ, ánh mắt bình thản.
Nghe nói như thế, ánh mắt Đoan Mộc Khung trở nên phức tạp.
Nhớ lại lân này Long Cửu Cực tới tìm mình, chính là vì để luyện cho đồ nhi của hắn một con rối, không ngờ...
ÀiI ÀiI
"Cũng được, nếu không phải chuyện nơi đây còn phải xử lý, ta cũng muốn đi theo đến Thanh Vân phong chiêm ngưỡng phong thái của Thẩm phong chủ."
Nhạn Thu vuốt chòm râu, tiếc nuối mở miệng.
"Việc này không nên chậm trễ, đi thôi."
Huyền Vu nhìn thoáng qua Tiêu Cảnh Tuyết.
"Vậy làm phiên Huyền Vu tiền bối."
Tiêu Cảnh Tuyết quỳ gối hành lễ, mang theo Thiên Nhạc đi theo sau lưng nàng ra khỏi đại điện.
Mà Tô Lưu Ly vẫn luôn ở bên cạnh không rời đi, cũng không nói một câu mà nhìn bóng lưng không quay đầu lại của Thiên Nhạc, lông mi khẽ run.
Cho đến khi bọn họ sắp rời khỏi đại điện, nàng vẫn nhịn không được tiến lên một bước.
"Thiên Nhạc."
Thiếu niên ngay cả bước chân cũng không, bước ra cửa đại điện không quay đầu lại.
Đôi mắt đẹp của Tô Lưu Ly vô cùng phức tạp, chậm rãi mở miệng.
"Chuyện mà ngươi muốn biết, trong vòng bốn năm nếu ngươi có thể rèn được linh khí thắng cả Nguyệt Vô Khuyết, sẽ có người nói cho ngươi."
Lời này vừa dứt, bước chân thiếu niên dừng lại, hơi quay đầu.
"Ta ở Thần Hỏa sơn trang, tùy thời chờ Tam đệ tử dưới trướng Thẩm An Tại của Thanh Vân phong đến khiêu chiến."
Tô Lưu Ly nhẹ giọng mở miệng, đáy mắt hiện lên vài phân chờ mong.
Đoan Mộc Khung và Nhạn Thu bên cạnh nhìn nhau, đều cảm thấy kinh ngạc.
Không ngờ Tô Lưu Ly lại muốn thằng nhãi này đi khiêu chiến linh khí đệ nhất thiên hạ, đừng nói là hắn, ngay cả những luyện khí sư lâu năm như hắn cũng không làm được.
Lại là trong thời gian bốn năm...
Mặc dù tiểu tử này thiên tư hơn người, lại nắm trong tay cổ pháp, nhưng chỉ sợ cũng không có hi vọng gì.
Thiên Nhạc chỉ nhìn nàng một cái, không nói một lời, quay đầu rời đi.
Nhìn bộ dáng hắn lạnh lùng như vậy, Tô Lưu Ly há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.
Chưa bao giờ quan tâm, chưa bao giờ tìm kiếm, thậm chí chưa từng hỏi han, là người làm mẹ này thất trách.
Nhưng nàng không dám, bởi vì một khi bị người của Thiên gia biết được, sẽ chỉ làm cho con trai nàng khó bảo toàn tính mạng.
Giống như phụ thân của hắn.
Trưởng Lão hội của Thiên gia, quá bá đạo, quá lãnh huyết.
Nếu không phải sau lưng mình là Thần Hỏa sơn trang, thậm chí lúc trước suýt nữa đã bị người ta bắt đi rồi.
"Xin Tô trang chủ yên tâm, tiểu sư đệ ở Thanh Vân phong rất tốt"
Tiêu Cảnh Tuyết hơi hành lễ với Tô Lưu Ly, nhẹ nhàng mở miệng.
Từ khi biết cái vòng tay kia chính là Xích Lưu Ly, nàng liền hiểu được, phụ mẫu của Thiên Nhạc tuyệt đối là có gì đó khó nói.
Không nói ra, là vì Thiên Nhạc.
Hơn nữa đối phương không phải cũng đã nói rồi sao, trong vòng bốn năm nếu có thể tạo ra linh khí đệ nhất thiên hạ mới, sẽ nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện.
Đã qua nhiều năm như vậy, đợi thêm bốn năm, thật ra cũng không có gì lớn lắm.
"Cáo từ."
Tiêu Cảnh Tuyết hành lễ với đám người Đoan Mộc Khung, sau đó xoay người đuổi theo bước chân Huyền Vu, mang theo Thiên Nhạc rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận