Đồ Nhi chớ hoảng đã có Vi Sư

Chương 347: Năm đó nghe đồn

Chương 347: Năm đó nghe đồnChương 347: Năm đó nghe đồn
"Phệ Hồn Cổ..."
Thiên Cương nhíu mày, ánh trắng quanh thân như rắn lột xác, tiêu tán, sau đó khí tức bản thân hắn nội liễm, cả người hoàn toàn phong bế.
Những độc tố kia như là không thể nào xâm nhập vào, đành hóa thành hư vô.
"Đại danh đỉnh đỉnh Điểm Thương Kiếm tiên chẳng lẽ cũng thèm muốn phương pháp rèn luyện trên người của tiểu chất ta hay sao?"
Ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, nghiêm túc quan sát bốn phía.
Phệ Hồn Cổ cũng không phải là loại độc bình thường, chính là một trong những độc cổ sở trường nhất của Huyền Vu.
Cổ độc này xuất hiện, chứng tỏ rất có thể Huyền Vu đang ở phụ cận.
Long Cửu Cực vểnh tai, vẻ mặt lười biếng.
"Lão nhân ta không có hứng thú với đồ của luyện khí sư, chẳng qua ngược lại là thật cảm thấy hứng thú đối với hai tiểu gia hỏa này, cũng không thể để cho ngươi bắt đi."
Dứt lời hời hợt, thần sắc Tiêu Cảnh Tuyết và Thiên Nhạc đều căng thẳng.
Một tên Thiên Cương đã đủ khó đối phó, không nghĩ tới lão đầu trước mắt lại là Điểm Thương Kiếm tiên đứng đầu danh sách Kiếm tiên!
Hai người xuất hiện, sự tình tựa hồ có chút khó giải quyết.
Sắc mặt Tiêu Cảnh Tuyết nghiêm túc.
Dựa vào một cường giả Niết Bàn như mình, e rằng chuyện hôm nay khó mà xử lý.
"Bắt người?"
Thiên Cương nhíu mày,'Ta mang cháu mình về nhà chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao vào trong miệng ngươi liền biến thành bắt đi?"
"Chậc, không nghe tiểu cô nương nhà người ta nói, nàng không yên tâm giao sư đệ cho ngươi sao, nếu ngươi muốn dẫn người đi, gọi Thiên Quan Tinh tự tới."
"Xem ra ngươi nhất định phải nhúng tay vào chuyện của Thiên gia ta?"
Sắc mặt của Thiên Cương rất khó coi.
"Lão nhân đã lâu không hoạt động gân cốt rồi, hôm nay thật hiếm có cơ hội đánh một hồi cùng đại danh đỉnh đỉnh Phong Linh Tôn Giả, cũng không biết Phong Linh Thuật của ngươi có thể phong được kiếm khí lão đầu tử ta dưỡng mấy chục năm hay không?"
Long Cửu Cực duỗi cái lưng mệt mỏi, ánh mắt say khướt dần trở nên sắc bén hơn.
Một cỗ phong duệ chỉ khí làm lòng người kinh hãi khuếch tán ra, trực tiếp làm tim mọi người ở đây đập nhanh không thôi.
Ánh mắt Thiên Cương trầm xuống.
Quả nhiên như mình nghĩ, cứ như vậy mang Thiên Nhạc đi là không đơn giản như vậy.
Long Cửu Cực và Huyền Vu chỗ tối tạm thời không nói, chỉ cần đánh nhau, chỉ sợ mấy hơi thở, kết quả là mấy lão gia hỏa Đoan Mộc Khung, Tô Lưu Ly và Nhạn Thu đều sẽ chạy tới.
Xem ra chỉ có thể dựa theo một kế hoạch khác mà làm, trừ phi tiểu súc sinh Thiên Nhạc kia tự rời đi, nếu không muốn dẫn hắn đi sợ rằng có chút khó khăn.
Nghĩ đến đây, hắn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.
Đợi sau khi hắn đi rồi, ánh mắt lợi hại của Long Cửu Cực mới chậm rãi tản đi, lại khôi phục đục ngầu như trước.
Tuy một người đi, nhưng Tiêu Cảnh Tuyết vẫn ôm chặt sư đệ nhà mình ở phía sau, ngưng trọng nhìn chằm chằm lão đầu lôi thôi ở trước ngõ nhỏ. Rõ ràng so với Thiên Cương, cường giả trước mắt thân là Kiếm tiên càng khó đối phó hơn.
Nhìn ra nàng căng thẳng, Long Cửu Cực cười ha ha, thay một bộ mặt hiền lành.
"Tiểu nha đầu, đừng khẩn trương, sư phụ ngươi có ân với ta, ta sẽ không hại các ngươi."
Lời này vừa nói ra, Tiêu Cảnh Tuyết khẽ giật mình, và Thiên Nhạc liếc nhau.
"Xin hỏi tiền bối... có thể nói rõ hơn không?”
Thấy nàng còn có chút cảnh giác, Long Cửu Cực mỉm cười lắc đầu không ngừng.
"Nếu không có sư phụ ngươi, sợ là Linh thể của đồ nhi kia đã sớm tản đi rồi. Lúc trước hắn đã giúp Linh cảnh của ta, xem như là ân nhân của toàn bộ Linh cảnh chúng ta."
"Đồ nhi?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày, sau đó kinh ngạc mở miệng: "Ngài là sư phụ của Bách Lý tiền bối?"
"Đúng vậy."
Long Cửu Cực mỉm cười gật đầu.
Nói đến nước này, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì Điểm Thương Kiếm tiên đúng là người của Long tộc, nếu có thể dạy dỗ ra loại đệ tử chính khí lẫm liệt như Bách Lý Nhất Kiếm, thì phẩm tính người sư phụ sao có thể kém?
"Hóa ra là Long tiền bối, vấn bối nhị đệ tử Thanh Vân phong Tiêu Cảnh Tuyết, bái kiến tiên bối."
Tiêu Cảnh Tuyết kịp phản ứng, nhanh chóng hành lễ.
Phía sau, Thiên Nhạc cũng học theo.
"Thanh Vân phong Thiên Nhạc, bái kiến tiền bối."
Long Cửu Cực cười ha ha: "Không cần đa lễ, nơi này không phải chỗ để nói chuyện, cứ đi theo ta."
Đợi ba người rời đi, ở một chỗ tối, trong hư không ba động, có vài đạo phù văn hiển hiện.
Hà Bất Ngữ, thân hình từ trong đó bước ra, hắn sờ sờ cằm chậc chậc mở miệng: "Thiên Cương tiểu tử kia không khỏi quá nóng vội rồi, chuyện hôm nay sợ khiến cho hai tiểu tử kia cảnh giác, sẽ không dễ dàng giao thiệp cùng Thiên gia."
"Không nghĩ tới họ Long vậy mà cũng qua tham gia vũng nước đục này, cũng không cần lão phu ra tay nữa."
Lẩm bẩm tự nói, hắn duỗi lưng một cái, lần nữa trốn vào hư không.
"Nhàn rỗi không có việc gì, nghe hát một lát đi.......
Trong một khoảng sân vắng vẻ se lạnh.
"Những ngày này, hai tiểu gia hỏa các ngươi ở chỗ này nghỉ chân đi, ban ngày ta đưa các ngươi đi tham gia đại hội."
Long Cửu Cực mở cửa sân, mang theo hai người tiến vào.
Nhìn về phía gian nhà có vẻ không đứng đắn, Tiêu Cảnh Tuyết khẽ hành lễ: "Đa tạ tiền bối."
"Ngồi đi."
Long Cửu Cực chỉ mấy cái ghế trong viện, nhìn bọn họ ngồi xuống rồi mới mở miệng.
"Tới tham gia Đại hội Luyện Khí này là do sư phụ các ngươi sai bảo?"
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu: "Nhưng chỉ là thứ yếu, sư phụ có ý định muốn ta tới hỗ trợ tìm người nhà của tiểu sư đệ, nhưng bây giờ xem ra bên Thiên gia... chắc là có biến cố gì rồi?"
"Thiên gia à...' Long Cửu Cực sờ cằm, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
"Tiền bối biết?" Thiên Nhạc nhíu mày hỏi.
"Hơi hiểu một chút, năm đó thanh danh của phụ thân ngươi ở Luyện Khí giới cực kỳ vang dội, ngoại trừ Tô Lưu Ly của Thần Hỏa sơn trang, không ai có thể sánh được."
Long Cửu Cực nói xong, chân mày dần dần nhăn lại: "Chỉ là vào khoảng thời gian sáu năm trước, ta nghe Đoan Mộc Khung nói Thiên Quan Tinh tẩu hỏa nhập ma, sau đó lại không có tin tức, sợ là đã..." Hắn nhìn thoáng qua Thiên Nhạc, lời còn chưa nói hết.
Tiêu Cảnh Tuyết nhíu mày, liếc mắt nhìn sang Thiên Nhạc.
Ngay cả Long Lão Kiếm tiên cũng nói như vậy, chẳng lẽ Tô Lưu Ly thật sự không lừa hai người bọn họ, Thiên Quan Tinh tẩu hỏa nhập mạ, lại bị nàng trấn sát?
Nhưng vì sao Thiên Chương dám nói Thiên Quan Tinh không chết, còn ở trong Thiên gia?
"Về phần hắn tẩu hỏa nhập ma như thế nào, trước mắt còn chưa có tin tức chính xác. Nhưng theo người của Thiên gia nói, hắn vì tạo ra linh khí có thể thắng được linh khí đệ nhất thiên hạ, Nguyệt Vô Khuyết mà dùng cấm thuật gì đó, mới khiến cho hắn có kết cục như vậy, đúng hay giả thì chúng ta không biết rõ."
Long Cửu Cực lắc đầu.
"Vậy tiên bối Thiên Quan Tinh và Tô trang chủ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?"
Tiêu Cảnh Tuyết nhân cơ hội này, vội mở miệng hỏi thăm.
"Quan hệ không rõ ràng, hai người thường xuyên phân cao thấp trong luyện khí, bộ dạng đối thủ một mất một còn, nhưng nhớ kỹ có một lần Tô Lưu Ly bị một độc tu Tây Hoang vực đuổi giết, ngược lại là Thiên Quan Tinh mạo hiểm nguy nan mà giải vây, về sau hai người liền biến mất trong một thời gian rất lâu."
"Sau khi xuất hiện lại thì có Nguyệt Vô Khuyết và Xích Lưu Ly nổi tiếng thiên hạ, hai người bọn họ, một người trở thành gia chủ Thiên gia, một người thành trang chủ Thần Hỏa sơn trang."
Nói xong, Long Cửu Cực chợt nhớ tới điều gì, nhìn qua Thiên Nhạc.
"Suy nghĩ kỹ theo hướng này, cũng có chút ý tứ, lúc trước thời điểm Thiên Quan Tinh trở về Thiên gia, nghe nói còn ôm một nam hài."
Ánh mắt Tiêu Cảnh Tuyết chớp lên.
Không hề nghi ngờ, nam hài kia chính là Thiên Nhạc.
Nếu như Long lão Kiếm tiên nói đều là chuyện thật, vậy Tô Lưu Ly cơ bản xác định là mẹ đẻ của tiểu sư đệ nhà mình.
Chỉ là vì sao nàng không muốn mở miệng nhận nhau?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận